Chương 1: Thương hạc phù dung (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau trận tuyết rơi, hôm sau, trong hải tử tuyết sáng như gương.

Người canh cửa che mắt mở cửa kho, đám hoạn quan bên trong đã sớm nhịn đến không chịu được, nhao nhao ùa ra ngoài.

Canh cửa còn chưa kịp ngáp xong đã bị những người này cấp tốc xô vào tuyết, mũi đập xuống chảy cả máu. Hắn giãy giụa ngồi dậy, bịt mũi rầy: "Tiên sư, vội đi đầu thai đấy à." Đoạn, đang định bò dậy, tay lại mò được cái gì trong tuyết, hắn gắng chịu ánh tuyết, nhặt lên xem, không ngờ là một chiếc ngọc trụy phù dung.

"Ồ. Cái bọn nghèo khóc này còn giấu giếm của riêng cơ à..."

Nói xong lại vội vàng bụm miệng, cúi người ngó nghiêng bốn phía. Thừa dịp chung quanh nhốn nháo không ai trông thấy, vội nhét ngọc truỵ ngọc vào ngực áo.

Nào ngờ còn chưa giấu kĩ, sau lưng chợt nghe có người hỏi: "Ngồi xổm đấy làm gì?"

"Hả? Không làm gì cả..."

Người hỏi là thiếu giám cấp dưới Lý Thiện, thấy hắn dấm dúi thì rất không khách khí đạp hai cước vào lưng hắn, hất cằm: "Mau dậy dẫn người ra đi, nay mới sáng sớm người bên Ti lễ giám đã sắp qua rồi."

Canh cửa vội đứng lên, lung tung phủi tuyết trên người, xích lại gần hỏi thiếu giám kia: "Phải dẫn đi ngay giờ à, thằng Trương Râu nó về hải tử chưa ạ?"

Thiếu giám che mũi miệng lùi về phía sau một bước: "Hấp ta hấp tấp, cách xa ra."

Canh cửa vuốt mặt, khoanh tay đứng xa ra chút.

Chờ hắn đứng ngay ngắn rồi, thiếu giám kia mới bỏ tay xuống, chậm rãi trả lời câu hỏi mới rồi của hắn: "Nghe nói tối qua Lý gia xách nó từ miếu hoang về rồi, bắt tỉnh rượu ngay trong đêm."

Canh cửa nghe vậy, vui sướng "Dạ" một tiếng, "Tốt quá, vậy tôi dẫn người ra ngay đây. Giao nộp xong xuôi là tối nay chúng ta có thể thoải mái ăn Tết rồi."

Đoạn định đi vào trong, lại bị sau lưng gọi lại.

"Quay lại đây. Trong tay áo ngươi giấu cái gì đấy."

"À, chuyện này..."

"Lấy ra."

Canh cửa nhìn bàn tay thiếu giám chìa ra, lúc này không còn cách nào khác, đành dâng miếng ngọc phù dung kia lên, cười giả lả: "Cái này là tiểu nhân nhặt được."

Thiếu giám giơ ngọc truỵ lên săm soi, liếc thấy hắn còn đứng trước mặt, hạ giọng quát: "Còn đứng đấy làm gì, đi dẫn người đi."

Canh cửa thấy gã đuổi người, biết ngay là phải biếu không. Tuy trong lòng không vui nhưng ngoài mặt cũng chỉ có thể hậm hực đáp ứng, quay đầu lầu bầu đi dẫn người.

Dù sao cũng là bị người ta cướp mất đồ, tâm trạng không tốt nên lúc này đối xử với Đặng Anh càng chẳng ra sao.

Vì chịu hủ hình mà Đặng Anh bị cấm cơm nước ba ngày, tuy đi lại không mau nhưng vẫn gắng hết sức duy trì tư thế lúc đi.

Canh cửa nhìn mà sốt ruột, bèn đẩy sau lưng chàng một cái, rống: "Đi nhanh lên, còn ngại mình không đủ xúi quẩy à?"

Vừa nói hắn vừa khép tay vào tay áo, chửi bới: "Thế mà ai cũng bảo mày vào hải tử không sống được bao lâu sẽ đòi tự sát cho xem, sao mày không chết luôn đi, còn sờ sờ ra đấy sống hơn nửa tháng, ngày nào Hình bộ với Ti lễ giám cũng lôi bọn tao ra hỏi, chẳng biết là muốn mày sống hay muốn mày chết nữa, hôm nay mày có kết quả thì mau đi đi, rề rà lôi thôi chẳng phải lại chịu khổ à? Lẽ nào bây giờ mày mới sợ hãi muốn chạy? Tỉnh lại đi."

Lời lẽ hắn bây giờ cực kì khó nghe.

Đặng Anh cúi đầu. Im lặng chịu đựng mỗi một chữ hắn nói, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã đi tới cửa hình thất.

Nam Hải Tử vốn không có hình thất, căn phòng giam giữ Đặng Anh thực chất là một gian nhà kề treo màn bông.

Lúc này bên trong đang đốt than, châm đèn, ngồi phía nam là hai người của Hình bộ và bỉnh bút thái giám của Ti lễ giám, Trịnh Nguyệt Gia, đứng ngoài cửa còn có bốn cẩm y vệ thân bận huyền bào.

Canh cửa biết việc mình phải làm sẽ chấm dứt trước mấy ông lớn này, cẩn thận giao nộp người rồi đi ra ngoài, phăm phăm cất bước đi thẳng đến đầu cũng không dám nhấc lên.

Đặng Anh một mình đi vào hình thất, người bên trong còn đang trò chuyện, thấy chàng vào cũng chỉ ngẩng đầu thoáng nhìn, nhưng không có ý định dừng lại.

"Trước đó Dương Luân Dương thị lang cũng tới hải tử à?"

Trịnh Nguyệt Gia gật đầu "ừ" một tiếng: "Nhà họ Dương còn đang tìm tam cô nương nhà họ."

"Đã mất tích hơn nửa tháng rồi, tam cô nương nhà đó xinh đẹp nức tiếng, giờ mà tìm được người chết thì còn có thể là một đống xương trong sạch, tìm được người sống thì, hây dà... có thể như thế nào được nữa."

Trịnh Nguyệt Gia là hoạn quan, hiển nhiên không có lòng hiếu kì gì với những chuyện thế này.

Y gật đầu với người nói chuyện rồi ngước lên nhìn về phía Đặng Anh, ra hiệu cho kẻ hầu đóng cửa sổ lại, thu lại bàn tay đang hơ trên lò sưởi, đặt lên đầu gối, thuận thế ưỡn thẳng lưng, cất tiếng nói với chàng: "Anh đã biết ân điển của bệ hạ rồi?"

"Phải."

Người đứng bên dưới bình thản đáp.

Đây không phải lần đầu tiên Trịnh Nguyệt Gia giao tiếp với Đặng Anh, tuy biết trước kia chàng đối nhân xử thế rất có hàm dưỡng, nhưng không ngờ gặp nhau vào tình cảnh lúc này, chàng vẫn có thể duy trì lễ nghi như cũ.

"Được."

Không thể thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhiều thêm là sẽ gợi ra chuyện. Trịnh Nguyệt Gia chỉ đáp một chữ rồi chẳng nhìn chàng nữa, đưa tay ra dấu với người bên cạnh: "Đi, dỡ hình cụ cho hắn."

Thừa lúc rảnh rỗi, lại tiếp tục trò chuyện với quan viên Hình bộ.

"Thế nên hôm nay lúc đại nhân đến đây đã gặp được Dương đại nhân à?"

"Ờ, đúng. Bọn tôi theo hắn một đường vào hải tử, hắn dẫn người rẽ sang sườn núi tây, nhưng tôi thấy cũng chẳng tìm được gì đâu, năm nay hải tử không thu hoạch, bên sườn tây lại càng một cọng cỏ cũng chẳng mọc."

Trịnh Nguyệt Gia cười: "Dương đại nhân thương em gái thật đấy."

"Lại chẳng, tôi thấy đến nhà họ Trương cũng từ bỏ rồi mà hắn hãy còn tìm. Không chỉ tìm mà còn bảo vệ em gái hắn cực kì, hôm nay tôi lắm mồm một câu, bảo hắn đi hỏi thử mấy hải hộ có nam nhân trưởng thành xem có tin tức gì không. Trịnh công công đoán xem, nếu không phải có người kéo lại thì tôi thấy hắn đã định xông lên động tay động chân với bọn tôi rồi."

Trịnh Nguyệt Gia không tiếp lời y, mỉm cười nói: "Đại nhân cũng chẳng biết tích khẩu đức gì cả."

Người kia cười nói: "Tôi cũng nói thẳng với ngài chứ, còn không phải vì biết lão tổ tông trên ngài xưa nay không hợp Dương Luân à, cái đám đi ra từ lục khoa1 như hắn, ngày nào cũng mắng bộ đường, mắng ti nha, mắng Ti lễ giám với hai mươi tư cục. Hà tất phải thế đâu, thời đại này, người trong triều có ai được dễ dàng, mồm miệng Dương Luân hắn tạo nghiệt, báo không đến hắn, chẳng lẽ không báo được đến gia đình hắn?"

1 Gọi tắt của Lục khoa cấp sự trung, tên chức quan "gián ngôn, giám sát" sáu bộ Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công vào thời Minh.

Trịnh Nguyệt Gia chỉ cười không đáp, ngẩng đầu nhìn Đặng Anh, chàng đang giơ tay phối hợp với người giúp mình tháo dỡ hình cụ.

Gông cùm và xiềng xích rào rào bị tháo xuống, chồng chất cạnh chân chàng.

Quan viên Hình bộ tự biết lời mình mới nãy hơi quá, thấy bên kia đã xong việc, bèn chống đầu gối đứng dậy, "Được rồi, Trịnh công công, kể từ hôm nay, Hình bộ chúng tôi sẽ không hỏi tới người này nữa, triệt để giao cho Ti lễ giám các ông."

Trịnh Nguyệt Gia cũng đứng lên, "Làm phiền rồi."

Quan viên Hình bộ nhìn Đặng Anh áo quần mỏng manh, bỗng cảm khái, "Ôi, năm nay đúng là đen đủi, đầu năm giết người, cuối năm cũng giết người, mắt thấy cái ổ Đặng đảng cũng sắp chết hết rồi."

Nói xong lắc đầu, dẫn người đi ra ngoài.

Trịnh Nguyệt Gia chờ người kia đi rồi mới chắp tay sau lưng bước về phía Đặng Anh.

Đặng Anh trầm mặc ngẩng đầu, ánh mắt không thay đổi, chỉ có thân mình gầy gò hốc hác hơn hẳn so với lần trước gặp.

Trịnh Nguyệt Gia không kìm được thở dài, đưa tay vỗ vai Đặng Anh.

"Khỏe chứ?"

"Vẫn ổn."

"Ổn thì tốt."

Y nói xong, thu tay về, chuyển giọng nghiêm túc.

"Ý lão tổ tông là cho anh vào Nội thư đường, tuy anh là hoạn quan nhưng vẫn dạy học trong Nội thư đường của chúng ta như mấy người Dương Luân, lúc nào rảnh thì giảng chút văn thơ cho đám con cháu kia, nếu nhìn được mầm non nào tốt thì chỉ điểm đôi chút công dịch nhị học. Còn nữa, về chuyện Tam đại điện hoàng thành, công trình xây cất đằng đó vẫn cần anh làm chủ, Công bộ sẽ phái một ti quan hợp tác cùng anh, đương nhiên, việc này cần chờ thân thể anh khỏe mạnh rồi tính sau."

"Vâng."

Đặng Anh đáp rất bình tĩnh.

Trịnh Nguyệt Gia thấy chàng không có ý định nhiều lời, cũng trầm mặc theo, một hồi lâu sau, chợt hỏi: "Không có lời gì muốn nói à? Chuyện Lý Thiện không làm chủ được, ta có thể làm."

Đặng Anh ngẩng lên, mở miệng ra lại nói một câu khiến Trịnh Nguyệt Gia bất ngờ.

"Xin hãy thay Đặng Anh báo một tiếng với Dương Luân đại nhân, trong hải tử có một cô gái, có lẽ là tiểu muội nhà huynh ấy."

Trịnh Nguyệt Gia ngẩn người: "Sao anh biết?"

Đặng Anh lắc đầu: "Đặng Anh thân mang tội, không tiện nói cụ thể."

Trịnh Nguyệt Gia gật đầu, cũng không hỏi sâu hơn.

"Nàng ta đang ở đâu?"

"Tạm thời tôi không biết, trên người cô ấy có thương tích, có lẽ trước đó từng ngã xuống sườn núi, mười mấy ngày nay một mực trú chân ngoài phòng kho giam giữ tôi."

Trịnh Nguyệt Gia nhíu mày: "Vậy thì sợ là không phải rồi, ngoài hải tử mấy nay tìm nàng ta suốt, huyên náo ầm ĩ cả kinh thành, không lí nào nàng ta lại không biết, vì sao không tìm Lý Thiện nhờ giúp đỡ?"

Đây cũng là nghi vấn trong lòng Đặng Anh, nếu không phải nghe được Trịnh Nguyệt Gia và quan viên Hình bộ trò chuyện với nhau, chính chàng cũng rất khó mà tin được, em gái của Dương Luân, cô gái đã được hứa gả cho con trưởng các thần, lại nói cái câu đời này sống vì chàng vào đêm trước ngày chàng thụ hình.

Trịnh Nguyệt Gia thấy chàng không nói gì, lại hỏi tiếp: "Sao anh biết cô đó là em gái Dương Luân?"

Đặng Anh cụp mắt, "Trên người cô ấy có hai chiếc ngọc trụy phù dung."

Tộc Dương thị sùng ngọc, người trong tộc bất kể nam nữ đều chuộng đeo ngọc.

Đặng Anh chỉ ra điểm này, Trịnh Nguyệt Gia ngớ người, tiếp đó thở dài một hơi: "Thế thì có khả năng anh nói đúng thật rồi."

Lại bảo với bên ngoài: "Gọi Lý Thiện tới tìm ta."

Đoạn, khoanh tay hỏi Đặng Anh: "Trừ chuyện này ra, còn lời nào khác không?"

"Không có."

Giọng chàng rất nhạt, có ý gắng xa cách y, Trịnh Nguyệt Gia nhận ra ý này của chàng, gật đầu nói: "Được, ta đi đây."

Lời nguội đi, ý cũng phai nhạt.

Sau khi Trịnh Nguyệt Gia ra ngoài, cửa nhà kề bị khóa kín, bên trong để lại một lò than đốt không ấm lắm. Tia lửa rải rác nhảy đến bên chân Đặng Anh, Đặng Anh ngồi xổm xuống, dựa gần lò lửa, từ từ cởi giày của mình ra, tĩnh lặng ngồi thật lâu.

Trương Râu vẫn chưa đến, cũng chẳng biết có phải là Trịnh Nguyệt Gia sắp xếp, muốn cho chàng thêm chút thời gian hay không.

Nếu là thật thì cũng chỉ uổng công vô ích.

Than lửa dần đốt cạn.

Rốt cuộc Đặng Anh đứng lên, xoay người quỳ một chân lên sập gỗ vuông, ngón tay chọc giấy dán cửa sổ hé ra chút ít.

Chàng không có mục đích gì khác, chỉ muốn nhìn người hoặc vật bên ngoài vào lúc này.

Trước kia chàng chưa từng động lòng ỷ lại vào bất kì ai, kể cả phụ huynh và bạn tốt, nhưng tự dưng lúc này lại muốn tiếp xúc tứ chi, cách một lớp áo tù cũng được, nếu có thể, người chạm vào chàng thân mình ấm hơn chàng tí xíu lại càng tốt.

Lúc này bên ngoài có ai chăng?

Có thật.

Dương Uyển cầm cuốn sổ ngồi trên bậc thềm đá phía sau hình phòng.

Tuyết đang tan trên mái hiên, thỉnh thoảng lại có một hai vốc rơi xuống bên chân cô.

Nếu nói giật mình thì không đến nỗi, nhưng nhìn cũng thấy lạnh. Cô vô thức ôm chặt hai chân, gác cằm lên đầu gối, im lặng cào cào góc cuốn sổ, mí mắt rất nặng, song không buồn ngủ.

Đêm qua cô ngủ trước mặt Đặng Anh, không ngon giấc lắm.

Quá nửa đêm tỉnh lại, mở mắt phát hiện Đặng Anh ngẩng đầu xem bóng tuyết trên song, dường như chưa ngủ chút nào.

Ban đêm tối tăm, nhưng trong mắt chàng có một dòng suối láp lánh trong vắt. Dầu bản thân chàng ăn mặc rất ít ỏi, cơ thể chừng như cứng đờ vì cóng, nhưng vẻ bình tĩnh vào đêm trước thụ hình vẫn có thể an tọa ở góc tường ấy lại khiến Dương Uyển cảm thấy có phần ấm áp.

Lạc trần gian, tuy thương nặng vẫn chẳng đố kị.

Tính tình của Đặng Anh, ở thế kỉ 21 có thể chữa lành hơn nửa nhân sinh cho vô số người.

Hồi trước, để tìm hiểu sự tình trước và sau khi Đặng Anh thụ hình, Dương Uyển gần như lục tung mấy cái thư viện trong nước, song chẳng tìm được tài liệu liên quan nào đáng tin cậy. Nhưng lại có rất nhiều tư liệu linh tinh nằm rải rác ở văn tập cá nhân của văn sĩ triều Thanh và Minh mạt.

Chẳng hạn như một văn nhân triều Thanh không nghiêm chỉnh lắm đã bịa đặt một đoạn trong văn tập của mình thế này.

Y nói sau khi thụ hình, Đặng Anh cất "của quý" của mình trong một bình gốm nhỏ, luôn mang theo người, về sau chàng làm Đông xưởng đề đốc, mua một tòa nhà to trong thành, bèn chôn bình gốm dưới rễ một cây du trước sảnh chính ngoài nhà, sai người mỗi ngày tưới một vò rượu, nghe nói, đây gọi là "trồng rễ". Khi trồng rễ mà tâm thành kính, nói không chừng sẽ tránh thoát nhổ tận gốc nội cung, về sau còn có thể mọc lại. Đáng tiếc sau nữa, Đặng Anh phạm tội chịu chết, thanh niên Đông Lâm đảng phẫn nộ đào vò rượu kia lên, móc hủ vật trong đó ra đốt thành than.

Dương Uyển đọc đến đây, bèn dứt khoát vứt tất cả đống tư liệu của văn sĩ triều Thanh đi.

Làm nghiên cứu lịch sử, đừng nói đến lập trường, tốt nhất là tính cách cũng đừng có.

Người kia phải biến thái thế nào mới bịa ra được chuyện không có não như Đăng Anh "trồng rễ" cơ chứ.

Dương Uyển đào bới về Đặng Anh đến sau chót, đã hoàn toàn không chấp nhận được bất kì nhà nghiên cứu Minh sử nào sỉ nhục Đặng Anh dù cho xuất phát từ mục đích gì. Mà cái có khả năng chống lại những ghi chép vớ vẩn này nhất, không gì bằng một bản tư liệu tự tay chân chính.

Làm gì có tư liệu nào trực quan hơn thân tại đương thời, tận mắt chứng kiến?

Trong lòng Dương Uyển hiểu cả, nhưng phải nói thế nào nhỉ?

Người trong lịch sử ấy đã chết, chẳng có ranh giới gì với người sống. Họ không có sự riêng tư, cuộc đời đã tắt rụi là để đưa cho hậu nhân dòm ngó. Nhưng Đặng Anh tươi sống trước mắt Dương Uyển thì không giống vậy.

Chàng không phải đống than không đốt nổi lên lửa, không cần cháy lại.

Dương Uyển cảm thấy, chí ít thì tại thời không này, ngoại trừ là đối tượng nghiên cứu của mình, chàng còn là một người sống.

Họ bình đẳng.

Thôi.

Sau cùng, cô quyết định không cần bản tư liệu tự tay này nữa, không đi nghe tiếng hét thảm thiết trong họng chàng nữa.

Cô đứng dậy phủi tuyết vụn trên tóc, nhưng vẫn hơi không cam lòng, quay đầu nhìn vách tường phủ kín rêu đen.

Thôi.

Cô nhẩm lại chữ này trong lòng.

Đợi chàng khỏe hơn rồi lại nói, dù sao part này... cũng chẳng quá quan trọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net