Chương 12: Sương giá gió sông (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Luân rống lời trong lòng ra rồi đi khỏi nha môn Hình bộ, người ngợm cũng sảng khoái theo tinh thần, cũng mặc kệ Đặng Anh đằng sau đi chậm, tự mình rảo chân về phía trước, vừa đi vừa nói: "Lần sau ngươi tới Hình bộ khỏi cần phải điền cái sổ xét thẩm gì kia, ta thấy ngươi bịa vào đó toàn những cái gì ấy."

Đặng Anh đáp: "Không phải tôi bịa mà là trình bày tội lỗi."

"Bịa là bịa, trình bày tội lỗi cái gì?"

Đặng Anh không nhịn được phì cười, nói: "Dương Tử Hề, ngài đang giúp tôi hay hại tôi đấy?"

Dương Luân ngoái lại, "Ta là nể mặt muội muội ta, muốn giúp ngươi thoải mái hơn chút."

"Vậy cũng không cần phải chọc tức Bạch thượng thư đến mức ấy chứ?"

Dương Luân giơ tay xua, "Ở trên quan trường bao nhiêu năm nay, ta biết Bạch Ngọc Dương y thế nào mà y cũng biết ta là người thế nào, y tức ta, nguôi cơn là thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều."

Đặng Anh gật đầu cười, xoay người đi tới xe ngựa của xưởng vệ.

Hai người xuống xe trước Đông An Môn.

Nhác thấy Dương Uyển đứng dưới cửa, Dương Luân tức khắc chẳng buồn lấy nha bài của Nội các ra, xoay người toan đi thẳng.

"Ca ca, huynh làm gì vậy?"

Dương Luân đứng lại, nhắm mắt quay đầu, Dương Uyển còn chưa mở miệng, y đã xổ một tràng như bắn pháo với cô:

"Dương Uyển, ta nói cho muội biết, hôm đó ta chỉ đấm hắn có một quyền thôi, cũng không dùng lực gì hết! Với lại, hắn đáng đánh, hôm nay muội dám nói ta một câu, ta sẽ lập tức viết sớ tâu bệ hạ, ngày mai tống hắn vào Hình bộ."

Dương Uyển nghe vậy, sửng sốt hồi lâu mới bật cười thành tiếng.

"Muội không định nói gì huynh cả."

"Hả?" Dương Luân lập tức lúng túng.

Dương Uyển lại tóm chặt cánh tay Dương Luân, "Muội muốn để Đặng Anh đánh trả cơ."

Nói rồi bảo Đặng Anh: "Đặng Tiểu Anh, mau lại đây đánh huynh ấy đi!"

Đặng Anh đứng ở đầu gió, thấy Dương Luân nhếch nhác chật vật, bèn nói: "Uyển Uyển, tôi đánh mệnh quan triều đình là sẽ bị xử tội đấy."

Dương Luân bị Dương Uyển vặn giữ cánh tay mà chẳng dám nhúc nhích cái nào, "Dương Uyển, ta là ca ca muội, muội không đến mức phải thế chứ?"

Bấy giờ Dương Uyển mới buông cánh tay Dương Luân ra, "Ai cho huynh động thủ đánh chàng, gần đây tính khí tiểu điện hạ cũng đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ có mỗi huynh là vẫn y như con bò, đâm húc lung tung."

Dương Luân tức khắc đỏ mặt, "Muội bảo ta là cái gì?"

"Dương Đại Ngưu chứ gì."

Dương Luân không nhịn nổi nữa, sấn một bước về phía Dương Uyển: "Muội nhắc lại xem!"

Dương Uyển cười, "Dương Đại Ngưu đáng yêu mà, đúng không, Đặng Tiểu Anh?"

Đoạn, cô còn giơ tay giả làm hai cái sừng bò trên đầu Dương Luân.

"Muội..."

Dương Luân nghẹn họng, không thốt ra được một câu nào.

Đặng Anh nói: "Là lỗi của tôi, hai người đừng ầm ĩ nữa."

Dương Luân phát cáu với Đặng Anh: "Ta mà ầm ĩ với nó, ta rảnh lắm chắc?"

Vừa nói, y vừa cứng cổ đi về phía Hội Cực Môn, đầu không ngoảnh lại.

Dương Uyển nhìn theo bóng lưng Dương Luân, cười không dứt miệng.

Đặng Anh nói: "Cũng chỉ có mình Uyển Uyển mới dám nói ngài ấy như vậy."

Dương Uyển toe toét, "Kể ra huynh ấy không bảo thủ như em nghĩ."

Nói rồi lại nhìn sang Đặng Anh, nói: "Hôm nay chàng cũng phải trực ở Ti lễ giám à?"

"Ừ."

"Thế bao giờ trực xong chàng đến Thừa Càn Cung đi, em sẽ bảo Hợp Ngọc giữ cửa hông cho chàng."

Đặng Anh không nói gì, Dương Uyển lại bổ sung: "Yên tâm, là điện hạ yêu cầu gặp chàng. Vả lại, em có một cách có lẽ có khả năng giúp được chàng và Bạch các lão, lát nữa chàng qua, em sẽ nói tỉ mỉ với chàng."

Tối đó, bên cạnh cửa hông Thừa Càn Cung quả nhiên thắp một ngọn đèn bão.

Hợp Ngọc đứng trước cửa, thấy Đặng Anh đi lại không tiện, bèn định tiến lên dìu chàng. Đặng Anh đưa tay cản lại, tự bước lên thềm cửa.

Hợp Ngọc nhẹ giọng nói: "La ngự y đang bắt mạch cho điện hạ, Uyển cô cô đã ở bên trong, để nô tì dẫn đốc chủ vào."

Đặng Anh nói: "Tôi đợi một lúc bên ngoài đã."

Vừa dứt lời, cửa chính hậu điện bỗng mở ra. Đặng Anh ngẩng đầu lên, thấy Dịch Lang một mình đứng trước cửa.

Đặng Anh cúi rạp xuống hành lễ, xiềng xích đeo trên tay chân chồng lên mặt đất theo động tác của chàng, phát ra một chuỗi tiếng vang khiến Đặng Anh không khỏi lúng túng.

Dịch Lang nhận lễ của chàng, bình thản nói: "Ngươi đứng dậy vào đây đi."

Đặng Anh thẳng người dậy, đáp: "Nô tì chờ phụng dưỡng điện hạ ở thư phòng."

Dịch Lang nói: "Hôm nay ta không đọc sách."

Đoạn xoay người nói vào bên trong: "Dì, hắn không chịu vào."

Dương Uyển vừa lau tay vừa đi ra, cười bảo Đặng Anh: "Lời điện hạ mà chàng cũng dám không nghe à?"

Cô vươn tay về phía Đặng Anh, "Lại đây."

Đặng Anh không dám chìa tay ra, thay vào đó nhìn sang Dịch Lang.

Dịch Lang đứng trước cửa chẳng nói câu gì.

Dương Uyển thấy Đặng Anh bất động, dứt khoát nâng cánh tay chàng, kiên quyết dìu chàng dậy.

Trong điện đốt bốn chậu than, hơi ấm hun mặt người nóng rực. La ngự y của Ngự dược phòng đứng trước địa tráo, chắp tay hành lễ với Dịch Lang.

Dịch Lang chắp tay sau lưng đi vào gian ngoài, xoay người chỉ Đặng Anh: "Xem vết thương đi."

Đặng Anh ngẩn người, "Điện hạ..."

Dịch Lang lại trỏ cái ghế đằng sau chàng: "Ngồi kia."

Nói rồi không lên tiếng nữa, ngồi xuống cái ghế đối diện Đặng Anh, cúi đầu nhìn hình cụ trên thân chàng.

La ngự y rửa sạch tay, đi đến cạnh Đặng Anh, nói: "Đặng đốc chủ, hạ quan xem cho ngài nhé?"

Đặng Anh vẫn đang né tránh, "Đại nhân, như vậy không được đâu."

La ngự y nói: "Nếu là điện hạ ban thuốc thì không có gì là không được cả, ngài đã đeo những hình cụ này một thời gian rồi, vết thương không bôi thuốc xử sẽ lại làm tổn thương gân cốt, hại đến căn cơ của ngài, vậy thì có là Đại La thần tiên cũng chẳng cứu nổi."

Dương Uyển bên cạnh góp lời: "Ngồi xuống đi Đặng Anh, không sao đâu."

Đặng Anh vẫn đang quan sát thần sắc Dịch Lang.

Dịch Lang chợt mở miệng: "Đặng xưởng thần, là ta muốn ban thuốc cho ngươi, không phải dì cầu ta. Ta không đọc uổng thiên 'Trắc ẩn', Đương Thái Tông có thể ban thuốc trước giường bệnh quân sĩ, hôm nay ta cũng học theo tiên thánh, ngươi còn không ngồi xuống nữa là trái nghịch đấy."

Dương Uyển nhìn Dịch Lang, cong mắt mỉm cười, quay đầu đỡ Đặng Anh ngồi xuống.

La ngự y vén ống tay áo của Đặng Anh lên, để lộ cánh tay chàng ra ngoài, nâng cánh tay Đặng Anh, nói với Dương Uyển: "Uyển cô nương giúp hạ quan nâng tay xưởng đốc nhé." Rồi xoay người lấy một chiếc ngân châm trong hòm thuốc ra, giơ ra trước đèn cho lửa liếm qua rồi ngồi xổm xuống, nói: "Đặng xưởng đốc, có thể sẽ hơi đau, xưởng đốc chịu đựng chút."

Đặng Anh gật đầu, "Không sao ạ, làm phiền đại nhân."

Vết thương trên cổ tay Đặng Anh đã xuất hiện chỗ trầy da, máu dính vào gông cùm, vết máu đông bèn đọng trên thân cùm. La ngự y dùng ngân châm gỡ vết máu ra, vai Đặng Anh không nhịn được run run.

La ngự y vội dừng lại, ngẩng đầu hỏi: "Vẫn đau lắm phải không?"

Đặng Anh không hé răng.

La ngự y nói: "Nghe nói trước đây khi Châu Tùng Sơn chết, thịt cổ tay đã dính vào hình cụ này, tuy tháo ra rồi cũng vẫn không lấy xuống được, người nhà ông ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng dao róc toàn bộ vòng thịt ấy xuống."

Dịch Lang nghe vậy, không khỏi đứng lên, đi tới cạnh La ngự y, cúi đầu nhìn cổ tay Đặng Anh.

"La ngự y."

"Có thần."

"Nếu hắn cứ để thế tiếp, có phải cũng sẽ giống Châu Tùng Sơn không?"

La ngự y đáp: "Điện hạ nhân từ, nếu thường xuyên rửa sạch chỗ bị thương thì sẽ khá hơn."

"Ồ."

Dịch Lang hơi thất thần.

Cậu không nói lời nào, La ngự y cũng không dám tiếp tục.

Dương Uyển bất đắc dĩ gọi cậu một tiếng, bấy giờ Dịch Lang mới hồi thần, nói với La ngự y: "La ngự y, ngươi tiếp tục đi."

Đặng Anh cúi đầu, "Xin điện hạ đừng nhìn."

Dương Uyển cũng rút một tay ra, ra hiệu cậu qua chỗ mình, "Điện hạ, tới đây với dì đi."

Dịch Lang lại không nhúc nhích, còn sai Hợp Ngọc mang đèn tới gần, "Ta muốn nhìn xem, trước đây ta chưa từng thấy, không biết sẽ như vậy."

Cậu ngước lên nhìn Đặng Anh, nói: "Vì sao ngươi không trần tình với Hình bộ."

Đặng Anh lảng tránh ánh mắt Dịch Lang, "Bởi vì... điều này không nằm trong 'Đại Minh luật', đây là hình phạt của thiên tử, miễn xá hay trách phạt đều nằm dưới một ý niệm của bệ hạ."

Dịch Lang không lên tiếng nữa, lẳng lặng nhìn da thịt trần trụi dưới gông cùm.

Bôi thuốc trị thương lên, Đặng Anh cơ hồ nghiến răng.

Dịch Lang vẫn đứng yên bất động như cũ, "La ngự y."

"Có thần."

"Thương thế này cần bôi thuốc mấy ngày một lần?"

"Bẩm điện hạ, năm ngày một lần là vừa đủ."

"Ừ."

Cậu ứng tiếng rồi ngẩng đầu nói với Đặng Anh: "Đặng Anh, ngươi nghe đây, trong khoảng thời gian ngươi đợi xử, ta đều ban thuốc cho ngươi, năm ngày một lần, bất kể dì có ở Thừa Càn Cung hay không, ngươi đều có thể tới đây."

"Điện hạ không cần đối đãi với nô tì như thế đâu ạ."

Dịch Lang nói: "Ta không vì dì ta, vì cái gì thì tạm thời ta không muốn nói cho ngươi biết, ngươi coi là ân điển tới tạ là được."

Đặng Anh im lặng một lúc lâu rồi mới khom lưng đáp: "Vâng, nô tì tạ điện hạ ban ân điển."

Lửa than trong phòng càng cháy càng ấm.

Sau khi nhóm La ngự y rời đi, Đặng Anh lại đứng dậy tạ ơn một lần nữa.

Dương Uyển chờ Đặng Anh hành lễ xong mới nâng chàng dậy, nói với Dịch Lang: "Hôm nay không đọc sách, hai người có muốn ăn bát mì không?"

Thoạt đầu Dịch Lang không trả lời, Dương Uyển bèn nhún vai, "Được thôi, điện hạ không muốn ăn."

Đoạn quay sang hỏi Đặng Anh, "Chàng có muốn ăn không?"

"Có."

"Chúng ta ra ngoài nấu."

Dịch Lang chợt cất tiếng: "Dì, ta không nói là ta không muốn ăn."

Dương Uyển xoay người nói: "Vậy dì đi nấu mì, điện hạ..."

Cô thoáng ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho Đặng Anh ăn trong này không ạ?"

Dịch Lang nhìn tay Đặng Anh, cũng do dự chốc lát.

"Được."

Dương Uyển giãn mặt mỉm cười, thi lễ với Dịch Lang, "Tạ ơn điện hạ."

Nói rồi bèn đi về phòng bếp.

Đặng Anh chậm rãi lê bước theo, Dương Uyển vừa buộc tay áo vừa nói: "Chàng theo làm gì, vừa bôi thuốc xong, tốt nhất là ngồi yên một lúc đi."

Đặng Anh đứng bên cạnh Dương Uyển, cười đáp: "Tôi không dám ngồi trong điện cùng điện hạ."

Dương Uyển thuần thục nhóm lửa nấu nước, "Điện hạ đã cho phép rồi, có gì mà chàng không dám. Thực ra bản chất điện hạ là một đứa trẻ rất tốt, chỉ là trước đây bị mấy người Trương Tông và ca ca dạy quá cứng nhắc, như bây giờ tốt vô cùng. Làm quân vương, đúng là nên sát phạt quyết đoán, nhưng dù sao cũng phải giống một con người chứ. Em cảm thấy Đường Thái Tông trong 'Trinh Quán chính yếu' rất người, rảnh rỗi lại đấu chút võ mồm với hai người Ngụy Phòng, còn quan tâm chuyện cung nữ bạc đầu, rất có hơi thở tình người. Em cảm thấy sau này điện hạ cũng sẽ như vậy, sẽ cải cách hình luật Đại Minh, ban ơn trạch cho bách quan và bách tính."

Cô vừa nói vừa thái nguyên liệu.

Đặng Anh im lặng nghe cô nói hết, chợt gọi cô.

"Uyển Uyển."

"Ơi?"

"Sao nàng biết được chuyện sau này?"

Dương Uyển sững người, suýt nữa cắt phải tay. Cô vội đưa tay lên vén tóc bên tai, "Thì đoán thôi. Đúng rồi."

Cô cẩn thận buông dao phay xuống, "Ngày mai chàng có trực ở ngự tiền không?"

"Có, ngày mai Nội các cần bàn bạc vụ án Bạch Hoán và Lương Vi Bản cùng Ti lễ giám tại ngự tiền."

"Ừ." Dương Uyển mím môi, "Ngày mai điện hạ sẽ đến Dưỡng Tâm Điện dâng thanh từ1 lên bệ hạ, chàng hãy chờ điện hạ tới rồi hẵng xin bệ hạ quyền thẩm tội Bạch các lão, điện hạ sẽ giúp chàng."

1 Lá bùa đạo sĩ dâng tấu lên thiên đình hoặc triệu hồi thần tướng, dùng bút son viết lên giấy xanh.

Đặng Anh hỏi: "Uyển Uyển, là nàng dạy điện hạ à?"

Dương Uyển lắc đầu, "Em cảm thấy là chàng dạy đó, không phải chàng từng nói với điện hạ, triều đại nào cũng có đảng tranh, khuyên ngài đừng để tâm, chỉ chọn dùng kiến giải hữu dụng với dân với nước trong đó sao? Tuy ngài hãy còn nhỏ, nhưng ngài muốn ủng hộ Hàng Châu tân chính, muốn bảo vệ Nội các, em chỉ cho ngài một biện pháp mà thôi."

Cô nói xong, nước trên bếp cũng sôi.

Dương Uyển bỏ mì vào nước, ngắm nước trụng mì sôi sùng sục, nói tiếp: "Còn nữa, vết thương của chàng vừa bôi thuốc, hôm nay nghỉ ngơi ở Thừa Càn Cung luôn đi, ngủ giường của em, đêm nay em trực đêm trông bệ hạ, sẽ không về ngủ đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net