Trăng treo tháp núi (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặng Anh tựa trên giường nhìn Dương Uyển ngồi bên bàn.

Kể từ khi mua lại Thanh Ba Quán, lúc rảnh rỗi Dương Uyển đều viết cuốn sổ kia, nhưng hiển nhiên cô viết gian nan hơn khi trước, thường xuyên viết rồi lại xé, xé rồi lại viết. Cô không muốn nói với Đặng Anh rốt cuộc mình đang viết gì, Đặng Anh cũng không hỏi cô. Nhưng Đặng Anh thích ngắm vô cùng dáng vẻ cô múa bút thành văn.

Trong lòng không suy tư bất kì việc gì khác, hết sức chăm chú, chỉ thỉnh thoảng nhấc chén trà lên uống một ngụm, cầm bút chống cằm nghĩ một lát, nghĩ xong rồi lại viết tiếp.

Cô không giống những nữ tử biết chữ khác, cô không làm thơ làm văn, không ưa vần khéo chữ hay, tư thế cầm bút cũng không chú ý như trong khuê phòng, nói đúng hơn là, dường như cô còn chẳng thật sự biết cầm bút, ngón áp út không giữ vững được cán bút, đứng viết thì không biết làm thế nào chặn tay áo. Nhưng cũng chính vì vậy mà cô cầm bút cứ như với lực độ cầm đao.

Dẫu là thế, Dương Uyển cũng rất muốn luyện cho chữ mình khá khẩm hơn chút.

Song, cô không muốn học thể chữ của Đặng Anh, thay vào đó bắt đầu thử phỏng theo chữ của Dịch Lang.

Trong lịch sử, Dịch Lang mà một hoàng đế rất có thành tựu thư pháp, năm Trinh Ninh thứ mười bốn, chữ cậu tuy vẫn chưa thành hình nhưng đã bao hàm phong thái "Tam Tống"1. Dương Uyển bảo Dịch Lang dạy mình viết chữ, lúc cậu dạy cô, lại chưa bao giờ sửa được cách cầm bút cho cô.

1 Chỉ Tống Khắc, Tống Toại và Tống Quảng – ba nhà thư pháp có tiếng trong lịch sử Trung Quốc.

"Dì, dì cứ như chưa từng học viết ấy."

Dương Uyển chẳng biết phải đáp thế nào, đành cười xấu hổ.

Dịch Lang tách ngón áp út của cô, lẩm bẩm: "Sao dì không bảo Đặng xưởng thần dạy dì viết?"

"Sao nào, điện hạ chê dì ngốc đấy à?"

Dịch Lang ấn mép giấy, "Không phải, thực ra chữ ta không đẹp bằng chữ Đặng xưởng thần đâu."

Dương Uyển đặt bút xuống, sai người bưng chè tới cho Dịch Lang ăn, nói: "Hiện giờ tay chàng không tiện lắm."

Dịch Lang ngẩng đầu hỏi: "Hắn làm sao vậy ạ?"

Dương Uyển lắc đầu, "Cũng chẳng làm sao, chỉ là tay chân bị cọ trầy da thôi."

"Vì phụ hoàng bắt hắn 'đợi xử làm việc' ạ?"

Dương Uyển gật đầu, đặt bát chè vào tay Dịch Lang, "Ăn đi, không phải mới kêu đói à?"

Dịch Lang bưng bát chè lên rồi lại đặt xuống, "Dì, ăn cái này rồi ban đêm có thể không dùng thuốc giảm hanh xuân không?"

"Ngày nào điện hạ cũng hỏi câu này, dì không làm chủ được, ít đi một bán, Ngự dược phòng cũng sẽ phải ghi sổ, ngài không muốn lúc hoàng hậu nương nương hỏi đến, dì sẽ phải chịu phạt chứ?"

"Ồ..."

Dương Uyển nhìn cậu mất mát, không khỏi cười một tiếng, chống cằm nói: "Điện hạ có thuốc mà không muốn uống, dì muốn lấy thuốc lại chẳng lấy được đây."

Nói rồi vén tay áo lên rửa bút.

Dịch Lang tiến lại níu ống tay áo cô, nói: "Dì, dì không học nữa à?"

"Ừ, ngày mai lại học tiếp, dì muốn cho ngài ăn chè trước, bằng không lát nữa bưng thuốc tới, điện hạ lại uống không trôi."

"Ta sẽ uống hết thuốc mà."

Cậu bưng bát chè lên, thoáng lưỡng lự rồi lại hỏi Dương Uyển: "Dì, dì muốn lấy thuốc cho Đặng xưởng thần à?"

"Vâng."

"Sao lại không lấy được ạ?"

Dương Uyển ngẩng đầu, thở dài, "Bởi vì Bành ngự y đi Thành vương phủ chăm bệnh cho Thành vương rồi, những ngự y khác thì dì không quen, không mở miệng được."

Cô nói, ngồi xuống chỉnh lại ống tay áo cho Dịch Lang, tiếp tục, "Hẳn điện hạ cũng biết bệ hạ hạ lệnh cho chàng đợi xử làm việc, không được ban thuốc thì đương nhiên thương tích trên chân tay chàng sẽ không được trị."

Dịch Lang im lặng một hồi, chợt nói: "Ta có thể giúp hắn được trị."

Tay Dương Uyển khựng lại.

Dịch Lang kéo tay Dương Uyển, "Dì, ngày mai dì bảo xưởng thần tới đây, ta ban thuốc cho hắn."

Dương Uyển cúi đầu nhìn khuôn mặt Dịch Lang, nhất thời không thốt nổi nên lời.

"Dì, dì làm sao vậy?"

"Không sao." Cô ho khẽ, "Dì không biết phải tạ ơn ngài như thế nào."

Dịch Lang cười, "Dì không cần tạ ơn ta, trước đây ta quá tàn khốc với hắn, làm tổn thương lòng dì, bây giờ ta muốn làm dì vui vẻ hơn chút. Vả lại, nghe hắn giảng thiên 'Trắc ẩn' trong 'Trinh Quán chính yếu' rất hay, ta muốn nghe hắn giảng tiếp quyển sau."

Dương Uyển nghe cậu nói vậy, không nhịn được xoa đầu cậu.

"Điện hạ đồng ý sau này sẽ nhân từ hơn với chàng à?"

Dịch Lang gật đầu, "Hắn nói với ta, 'Hình phạt tàn khốc, hành dụng thận trọng', ta ghi nhớ trong lòng, chỉ cần hắn tuân thủ lễ nghi phép tắc, ta sẽ nhân từ với hắn."

Dương Uyển nghe xong câu này, trái tim như được than lửa đằng xa sưởi ấm, dậy lên chút ấm áp khó lòng nắm bắt.

Sau khi Trương Tông rớt đài, những chi tiết vụn vặt của lịch sử dường như đều đang đổi thay, nhân tâm có kẽ hở, bắt đầu mọc ra bông hoa thiện ý. Nhưng lịch sử của chủ nghĩa duy vật nói với Dương Uyển rằng dẫu lịch sử cụ thể thay đổi thì vận mệnh vương triều cũng sẽ không biến động, giống như quan niệm trong lòng người sẽ không biến đổi vậy.

Nhưng, tình cảm trong lòng người có quan trọng không?

Đối với nghiên cứu lịch sử thì quả thực chẳng hề quan trọng. Bởi nó quá dễ thay đổi, không ổn định, cũng không có không gian và giá trị quy nạp tổng kết.

Vậy nhưng, đối với Dương Uyển sống ở năm Trinh Ninh thứ mười bốn thì đó là căn nguyên hỉ lạc sầu bi của cô cũng là dấu vết chứng thực cô thật sự đang sống.

Những người có liên quan tới cô – Dịch Lang, Ninh phi, Dương Luân, Trương Lạc, Bạch Hoán... Sự thương xót đang dần sống lại trong lòng họ, thiện ý họ dành cho Đặng Anh, đang phản chiếu rõ ràng cuộc đời ở thế kỷ XXI của cô.

Sau khi "Đặng Anh truyện" xuất bản, rốt cuộc có ai rơi lệ cho Đặng Anh hay không, Dương Uyển đã không thể chứng kiến được. Nhưng điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng là nhân tâm của lúc này. Trong bầu không khí chính trị lạnh lẽo, những người này đang cho phép Dương Uyển nói câu "Không phục" thay Đặng Anh. Mà Dương Uyển viết "Đặng Anh truyện" sau thời đại phong kiến kia thì chẳng phải cũng chính là kẻ tội nhân một mực quỳ trong đất tuyết, khoác một tấm áo, hô một tiếng "Không phục" trong bầu không khí sử học lạnh lẽo sao?

Đã vậy thì còn gì phải sợ.

Đặng Anh vẫn luôn là Đặng Anh.

Mà Dương Uyển cũng chưa từng thay đổi.

Đầu tháng Giêng năm Trinh Ninh thứ mười bốn, án học điền còn chưa thẩm tra xong, quan trường Đại Minh lại xảy ra một sự kiện khác.

Tuần diêm ngự sử Chiết Giang dâng tấu tố Lễ bộ thị lang Lương Vi Bản cấu kết với giặc Oa, mở xưởng muối lậu, mấy lần Diêm thục đề cử ti ở địa phương phái người đi thu thuế đều không bị giết cũng bị đánh cho trầy da tróc thịt quay về.

Lương Vi Bản là tiến sĩ năm Trinh Ninh thứ hai, học trò của Bạch Hoán, chức quan đang có hiện giờ cũng là do Bạch Hoán tiến cử với Trinh Ninh Đế thông qua Nội các.

Lương Vi Bản vừa mới bị tống vào nhà lao Hình bộ, hộ khoa đã có một cấp sự trung không có danh tiếng gì dâng tấu tố thủ phụ đương triều Bạch Hoán nhận hối lộ của Lương Vi Bản, bán quan bán tước, coi lại chính Đại Minh như chợ giời yết giá.

Lục khoa và Đốc sát viện vốn đã sẵn chiến tranh bút mực, rất nhiều sổ xếp tham tấu, Trinh Ninh Đế không muốn hồi đáp, bèn gác lại lưu trong cung, họ cũng đã quen. Nhưng cấp sự trung này lại dâng liền năm tấu sớ trong liên tiếp ba ngày.

Nội các không khỏi kinh hãi, Bạch Ngọc Dương ngồi trong đại sảnh Hình bộ mà tâm thần bất định.

Đặng Anh bất đắc dĩ mở miệng gọi y một tiếng.

"Bạch thượng thư."

Lúc này Bạch Ngọc Dương mới nhớ ra Đặng Anh còn đang chịu thẩm, vỗ bàn lấp liếm nói: "Câm miệng, bản quan có hỏi ngươi sao?"

Đặng Anh không nhịn được ho mấy tiếng, không nói gì nữa.

Dương Luân ngồi bên cạnh lại đứng dậy, tiện tay kéo một cái ghế qua, đặt đằng sau Đặng Anh.

Đặng Anh hơi sửng sốt, ngoái lại nhỏ giọng hỏi y: "Dương Tử Hề, ngài làm gì vậy?"

Dương Luân chẳng buồn tránh Bạch Ngọc Dương, cất giọng còn to hơn Bạch Ngọc Dương: "Làm gì ấy hả, ngươi còn đứng được chắc? Ngồi xuống đi."

Đặng Anh ngó Bạch Ngọc Dương, lại dịch sang bên cạnh một bước: "Đang trên công đường mà."

"Công đường cái gì, hôm nay có bày đường án không?" Dương Luân nói, mắt quét về phía Bạch Ngọc Dương, "Bản thân người thẩm án còn chẳng thẩm vấn nổi nữa kìa."

Bạch Ngọc Dương nghe vậy quát: "Dương Luân, dù không bày đường án thì cũng là xét hỏi, anh vô lễ như vậy..."

"Anh định trị tội tôi chắc?"

Dương Luân ấn Đặng Anh ngồi xuống, Đặng Anh toan đứng lên, lại bị Dương Luân trở tay ghìm cứng.

"Dương thị lang, buông tay ra."

Dương Luân trợn mắt trừng Đặng Anh, "Ngươi ngồi yên đó cho ta."

Đoạn, ngẩng lên nói với Bạch Ngọc Dương: "Hắn là bỉnh bút thái giám Ti lễ giám, lại chưa định tội, dựa vào đâu mà không thể ngồi trên công đường. Hắn bằng lòng khiêm nhường với chúng ta là chuyện của hắn, nhưng Nội các chúng ta bây giờ bị động như thế, nếu vẫn cứ đòi hành hạ hắn thì ai có thể thay thầy điều đình tại ngự tiền."

Bạch Ngọc Dương nghe xong câu này, nhìn Dương Luân với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, cao giọng: "Dương Luân, hôm nay anh tới Hình bộ là để cùng xét hỏi tội hắn, sao có thể nói lời mạt cưa mướp đắng cùng phương với kẻ này như thế trên công đường."

Dương Luân buông vai Đặng Anh, cười khẩy, "Chính anh còn hoảng hốt lơ ngơ thì xét hỏi cái gì nữa."

Đặng Anh đứng dậy đi ra giữa hai người, xua tay với cả hai, nói: "Năm cuốn sổ xếp đó bệ hạ vẫn đang lưu trong cung chưa phát xuống, đường sống vẫn còn, chỉ là nhất định không thể để vụ án này rơi vào Tam ti, nếu quy về Bắc trấn phủ ti thì sau đó sẽ rất khó khăn."

Bạch Ngọc Dương nói: "Hôm nay xét thẩm, ngươi thực sự muốn bị ghi lại những câu này vào sổ sao?"

Dương Luân rút phắt cuốn sổ chép khẩu cung trong tay người ghi án, tiện tay xé tan.

"Đây không tính là xét hỏi, Đặng Phù Linh, ngươi nói đi."

Đặng Anh thấy Bạch Ngọc Dương bị Dương Luân chọc tức đến toàn thân phát run, bèn chắp tay thi lễ với gã, xiềng xích ma sát với cổ tay, chàng bất giác mím môi.

"Bạch thượng thư, thứ cho tôi mạo muội, án Lương Vi Bản là án thật, án của các lão dẫu không phải án thật, sau cùng cũng sẽ bị Ti lễ giám biến thành án thật. Hơn nữa, trong đây có một mấu chốt, chính là Lương Vi Bản thông đồng với giặc Oa. Một khi tội danh này bị dẫn lên thân các lão, hậu quả khó mà lường được."

"Vậy thì sao? Ngươi cho rằng ngươi nói những điều này với ta là Hình bộ sẽ không định tội chiếm đoạt học điền cho ngươi à?"

Đặng Anh ngẩng đầu, "Tôi không hề nói như vậy, tội tôi chiếm đoạt học điền, tôi sẽ nhận, nhưng tôi hi vọng Bạch đại nhân có thể giúp tôi kéo dài một khoảng thời gian."

Nói rồi, chàng vén bào quỳ xuống.

"Một tháng thôi là đủ, mong đại nhân thành toàn."

Bạch Ngọc Dương cúi đầu nhìn Đặng Anh, "Ngươi muốn làm gì?"

"Tôi muốn cứu thầy."

"Ngươi có thể cứu như thế nào?"

Đặng Anh ngước lên, "Quy vụ án này về Đông xưởng, để tôi thẩm tra, tôi sẽ rửa tội thay thầy."

Bạch Ngọc Dương trầm mặc.

Dương Luân lên tiếng: "Bạch thượng thư, ta và anh bây giờ đều bó tay chịu trói, anh cho hắn một tháng thì có làm sao?"

Bạch Ngọc Dương đáp: "Vấn đề không phải là một tháng mà là chúng ta có nên tin tên yêm nô này hay không."

Dương Luân nghe thấy hai chữ "yêm nô", bèn lôi Đặng Anh dậy, cầm xích sắt dưới cánh tay chàng giơ lên.

"Anh cho rằng vì sao hắn phải làm người của Đông xưởng với cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này? Trương Xuân Triển chết trong ngục, trong thiên hạ ai là người đau đớn nhất, còn không phải kẻ làm học trò hắn đây ư! Bây giờ thầy chúng ta xảy ra chuyện, anh lại còn suy nghĩ có nên tin hắn hay không à?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net