Chương 8: Thành biếc lẻ bóng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân năm Trinh Ninh thứ mười ba trôi qua rất mau, sau mấy ngày nắng đẹp, hơi ấm bốc ngược từ mặt đất đã hun nở những bông hoa ưa nhiệt.

Vạc cát tường Đặng Anh thiết kế trước cửa Dưỡng Tâm Điện rốt cuộc cũng từng bước hoàn thiện lắp đặt.

Thi thoảng Dương Uyển đi ngang qua dưới lối ngự Dưỡng Tâm Điện, thấy hoa hạnh soi nước, bóng nhạt thướt tha, hoa rơi vào vạc cũng nổi mà không chìm, tuy bị mấy trận mưa rào nhấn chìm xuống đáy vạc, song đều bình thản nằm trên rêu xanh tựa ngọc nhúng vào nước.

Mùa xuân hoàng thành triều Minh giống y như khí chất Đặng Anh vậy, ấm áp, sạch sẽ, tràn ngập hương thơm vừa mát lạnh vừa mỏng manh của áo tơ mới giặt.

Tác phẩm "Thanh điền sách" của Dương Luân bắt đầu được phổ biến ở Giang Nam.

Nhưng đầu tháng Ba, phương Nam lại gặp mưa lớn, Kinh Giang vỡ đê, khiến ba bốn huyện đang tiến hành đo đạc đất đai ở thượng du Vân Mộng Trạch và bảy tám huyện lân cận ngã tư sông Hoài và Hoài Âm Thanh Khẩu bị ngập lụt toàn bộ. Tuần phủ Hồ Quảng Dư Thượng Văn dâng tấu lên thỉnh cầu Trinh Ninh đế miễn giảm thuế khóa cho bốn huyện, Trinh Ninh Đế nghe theo kiến nghị của Nội các, hạ chỉ miễn thuế một năm cho bốn huyện Kinh Châu.

Nào ngờ thấy Hồ Bắc mở đầu, châu chuyện chịu ngập lụt ở khu vực sông Hoài cũng nhao nhao dâng sớ xin miễn giảm. Tấu chương trình lên một đống, để lấy tiếng, Trinh Ninh đế vung bút phê chuẩn toàn bộ.

Hộ bộ lại bắt đầu khó khăn.

Thời Trinh Ninh, quốc khố liên tục thâm hụt nghiêm trọng, các bộ đã sớm thu không đủ chi, mắt thấy bạc thưởng tết năm ngoái của quan viên ti đường còn chưa phát được, sao có thể chịu đựng nổi chuyện chỉ khoét ra không có lấp vào này. Dân chúng mười mấy huyện gặp nạn lầm than, địa phương ốc không mang nổi mình ốc, công tác thanh điền dần trở nên mỗi bước một khó khăn.

Dương Luân không còn cách nào khác, đành dâng tấu xin đích thân xuống Nam quản lí việc thanh điền.

Nhưng Hà Di Hiền cũng nhân dịp này kiến nghị với Trinh Ninh Đế, tạm dừng thanh điền phía Nam, đồng thời đề cử một người trong Công khoa tên là Lương Phàn đi xem xét thiên tai và chủ trì công trình đắp lại đê vỡ.

Lúc Đặng Anh nói chuyện này với Dương Luân, Dương Luân suýt nữa nhảy dựng ra khỏi ghế.

"Ha! Lương Phàn này xuống Nam lại chẳng là để cướp khoản chi của Công bộ à! Biết rõ sau khi thanh điền, Hộ bộ muốn mua ruộng phải dùng đến tiền, bọn ta đều chỉ hận không thể móc bạc trong khe đá ra! Bây giờ thiên tai nhân họa giáng xuống đầu mà còn tham ở đó! Coi trời bằng cái vung đấy chắc!"

Đêm trước Đặng Anh ngủ không ngon, lúc này bị giọng Dương Luân chấn động buốt óc.

Vì nghị sự riêng trong nhà Dương Luân nên mọi người đều ngồi rất tùy ý, chỉ có Đặng Anh đứng thõng tay, đã đứng cả một canh giờ. Lúc này, chàng cũng thật sự hơi mệt mỏi, bất đắc dĩ day thái dương, ho hai tiếng rồi mới nói với Dương Luân: "Tôi có thể tiến cử một người ở Công bộ cho chư vị, nếu chư vị đại nhân chịu tin lời tôi."

Dương Luân phẫn hận một lần nữa ngồi xuống, ra hiệu bảo chàng cho một cái tên.

Đặng Anh bình tĩnh nói: "Từ Tề, sau khi kết thúc công trình Thái Hòa Điện, người này đã trở lại ti đường Công bộ."

Dương Luân không lên tiếng, Bạch Hoán chợt hỏi: "Vì sao ngươi tiến cử người này?"

Đặng Anh xoay người, chắp tay với Bạch Hoán: "Người này giám sát xây dựng Thái Hòa Điện cùng tôi, tuy tính tình cương trực quá mức, nhưng rất trung nghĩa, nếu Dương đại nhân muốn xuống Nam đôn đốc thanh điền, người này hẳn sẽ không bị Hà chưởng ấn quản thúc, mượn lũ lụt cản trở Hộ bộ."

Chàng nói xong câu này, tất cả những người có mặt đều im lặng, có người ánh mắt hoài nghi, có người căn bản là khinh thường.

Đã sắp vào hạ, hôm ấy còn là một ngày nắng to, khoảnh sân chính đường Dương phủ bị mặt trời chiếu trọn một ngày, đất bùn dần bốc lên hơi nóng vừa ẩm vừa ngốt, một ti quan Hộ bộ họ Ngô không chịu được lau mặt, bỗng đứng bật dậy nói: "Hôm nay chúng ta bàn riêng, tôi không biết vì sao Dương thị lang lại cho Đặng xưởng đốc vào đây, tôi cũng không dám hỏi, nhưng có sao thì tôi nói vậy, Tề Từ hay Lương Phàn cũng đều là người Ti lễ giám tiến cử, có thể khác nhau bao nhiêu? Đừng nói đến cản trở, tôi thấy hiện giờ đến lòng sát nhân Ti lễ giám bọn chúng cũng có rồi đấy."

Bạch Hoán cao giọng quát: "Ngô đại nhân! Ăn nói cẩn thận."

Ngô ti quan nói: "Các lão, tôi nói lời tâm huyết, có gì phải sợ, dù xưởng vệ Đông xưởng nhà hắn có ra cửa bắt tôi, tôi cũng phải nói, cũng phải..."

"Nếu hôm nay nó muốn bắt ai thì đã chẳng nhịn đau đứng trước mặt ta và anh rồi!"

Bạch Hoán ngắt lời Ngô ti quan. Đặng Anh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hoán. Chàng ôm chút lòng cầu may, muốn được nhìn thấy đôi phần thương xót dành cho mình từ người thầy không nhận chàng này. Nhưng Bạch Hoán không nhìn chàng, khoát tay hạ giọng, mệt mỏi khàn giọng nói: "Được rồi, bàn tiếp đi."

Dương Luân nhìn sang Đặng Anh, thấy hôm nay chàng mặc thường phục, rõ ràng trời không quá nóng nhưng đạo cư bào1 vóc xanh trên người lại đã ướt mồ hôi. Dương Luân nhớ đến vết thương cũ của chàng, bèn gọi người hầu vào phân phó: "Lấy thêm cái ghế nữa vào đây."

1 Một loại hán phục mặc nhà của đàn ông Hán thời Minh, cổ thẳng, vạt to, hai bên xẻ tà, có vạt ngầm nối bằng dây buộc, cổ áo thường màu trắng.

"Không cần đâu."

Đặng Anh cúi người thi lễ với Dương Luân, "Hôm nay tôi tới đây không phải là để nghị sự cùng chư vị đại nhân, chỉ mong ngày mai trên ngự tiền, chư vị có chuẩn bị chứ không đến nỗi không kịp ứng phó. Trong Tập sự xưởng còn công vụ, tôi xin cáo từ."

Dương Luân đứng lên nói: "Người đâu, tiễn khách."

Đặng Anh buông tay đứng thẳng dậy, "Không dám, cứ để tôi tự đi."

Chàng nói rồi, cúi đầu thi lễ với những người trong triều, thẳng lưng lùi ra sau hai bước rồi mới xoay người giũ ống tay áo bước xuống bậc thềm ra cửa.

Dương Luân nhìn bóng lưng Đặng Anh biến mất sau cổng trong, xoay người hỏi Bạch Hoán: "Thầy thấy thế nào ạ?"

Bạch Hoán im lặng một hồi, mới nói: "Có thể tiến cử Từ Tề, nhưng tốt nhất đừng nên do Nội các tiến cử, trao đổi với Công bộ một tiếng đi, để hôm nay họ trình sổ xếp, ngày mai chúng ta viết phiếu chỉ, bao giờ nghị sự trên ngự tiền thì cùng dâng lên."

Dương Luân nghe lời, "Vâng."

Bạch Hoán thở dài một hơi, run rẩy đứng dậy, "Hôm nay đến đây thôi."

Dương Luân vội tiến lại đỡ, hai thầy trò bước qua cổng trong, Bạch Hoán chợt đứng lại, "Vết thương chân là thế nào?"

"Dạ?" Dương Luân ngớ ra, "Vết thương chân... của ai ạ?"

"Đặng Anh."

Dương Luân không ngờ Bạch Hoán lại đột ngột nhắc đến vết thương chân của Đặng Anh, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giải thích: "À, nghe nói là bị thương do hình cụ lúc thẩm vấn tại Hình bộ năm ngoái, đã rất lâu rồi ạ."

"Ừ."

Bạch Hoán gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, không hỏi thêm nữa.

Dương Luân thăm dò hỏi: "Thầy, sau này học trò... có thể qua lại với hắn không ạ?"

Bạch Hoán đặt vững bước, "Sao con lại hỏi ta như vậy?"

Dương Luân nói: "Hắn là tai mắt của chúng ta tại Ti lễ giám."

"Vậy con cứ coi nó là tai mắt là được."

"Thầy, làm người sao có thể như thế..."

Bạch Hoán siết chặt tay Dương Luân, trịnh trọng nói: "Dương Tử Hề... Có qua lại sẽ niệm tình đồng môn, đến khi nó phạm tội, con sẽ dễ dàng vì nghĩ sai một ly mà trượt chân vạn dặm cùng với nó. Con xem nó xem..."

Vừa nói, ông vừa trỏ tay ra ngoài, "Con xem xem con đường nó đang đi là đường gì? Nó giẫm lên tính mạng hơn tám mươi người Đồng Gia Thư Viện để làm chủ Đông xưởng, trên triều không một ai không hận nó. Trên đời này ai có thể bảo vệ nó?"

Dương Luân im lặng, "Nhưng hắn không..."

"Chỉ có hoàng đế bảo vệ được nó!"

Bạch Hoán thở dài một hơi, nặng nề lắc đầu, "Chỉ có hoàng đế bảo vệ được nó thôi, nhưng những chuyện nó làm là việc nô tì nên làm ư? Nó qua lại thông tin cá nhân với chúng ta, ngày mai ngay khi Công bộ tiến cử Từ Tề, Hà Di Hiền sẽ lập tức biết rõ giữa chừng nó đã làm cái gì. Nếu con coi nó là đồng môn, con có dám nhận chuyện này với nó không? Con phải rũ sạch mới được..."

Dương Luân bất giác siết chặt tay, "Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn hắn như vậy..."

Bạch Hoán lại thở dài, hốc mắt dần nóng lên, trong họng tắc nghẽn hơi khí.

"Con và ta đều chỉ có thể nhìn..."

Dương Luân nói: "Nhưng muội muội của học trò vẫn đang ở bên hắn."

Bạch Hoán ngẩng đầu, một đàn chim bay trong mây bổ nhào xuống, tư thế như biết chết mà chịu chết. Câu ông vốn không muốn nói ra lại thoắt bật khỏi miệng.

"Tử Hề, dẫu là người thân, có thể vì nước mà vứt bỏ chăng?"

Lúc nói câu này đã đi tới cổng chính, từng bóng mây lớn trải trên mặt đất.

Bạch Hoán vẫn nhìn về chân trời, không còn lên tiếng nữa.

Dương Luân ngẩng đầu nhìn ra ngoài đường cái trước cửa, chỉ thấy cây biếc lối xuân, én liệng cỏ xanh, cảnh xuân nồng nàn hơi ấm, mà y lại ngẩn ngơ cảm thấy đường này băng giá ba thước, xương trắng ngập đầy.

Đặng Anh rời khỏi phủ họ Dương, một mình đi trên đường cái, mấy xưởng vệ Đông xưởng trông thấy chàng từ xa trong đám đông, nhao nhao chạy lại chỗ chàng như ong vỡ tổ: "Xưởng đốc, hôm nay trời đẹp, ngài đi dạo một mình ạ?"

Đặng Anh thấy họ người nào người nấy mặt đỏ tía tai, không mặc quan phục, mặt mũi bóng nhoáng, trông là biết đi từ bàn tiệc ra.

"Các anh đi uống rượu à?"

Một trong số họ trả lời: "Vâng, uống một chén rượu mừng, Trần thiên hộ cưới vợ tái giá, còn xây nhà mới, ôi chao, khí thế lắm, rất nhiều phụ hộ trong thành tới đó, thế nên chúng tôi mới đi hóng vui."

Đặng Anh gật đầu nói: "Tháng trước có nghe nói anh ta mua nhà."

"Lại chẳng, nhà to lắm ạ, tuy chỉ là sân cổng kép nhưng nhìn rộng rãi cực kì. Xưởng đốc, lẽ ra ngài cũng nên làm một ngoại trạch mới phải."

Đặng Anh cười khép tay áo, không tiếp lời.

Người kia nói tiếp: "Ngài sống trong cung có để làm gì đâu. Tôi thấy rất nhiều quan lại kinh thành chỉ chờ hiếu kính ngài, có người đến khế nhà cũng dâng lên rồi, ngài nể tình xem thử cũng có quan trọng gì đâu, tiền họ đều là đi vơ vét cả, ngài cứ cầm đi, đừng làm khổ chính mình..."

Đặng Anh cười bảo: "Đã theo cách của các anh thì các anh đi xem thử đi."

"Vậy sao được?" Người kia nhướng mày, "Thế thì chúng tôi có còn biết xấu hổ không? Đốc chủ, nửa năm qua cái gì ngài cũng chia cho chúng thuộc hạ, chúng tôi trong ngoài đều không phải mua sắm thêm gì. Chúng tôi biết ngài thanh liêm, nhưng dẫu ngài không muốn gì thì cũng nên nghĩ thay cho Dương nữ sử chứ?"

Đặng Anh khựng lại, "Đừng nói như vậy."

Nói xong câu này thì đã đến trước Đông Hoa Môn.

Mấy xưởng vệ trông thấy người đứng ở cửa, lập tức im thin thít, thi nhau dừng bước như thấy bồ tát.

Đặng Anh vừa ngước lên đã thấy Dương Uyển đứng sau Đông Hoa Môn, thân bận cung phục mới toanh, tóc búi lỏng. Cô vốn đã xinh đẹp, nửa năm nay dường như thu hoạch được chút tâm đắc mới về phương diện trang dung y phục, lại càng thêm diễm lệ hơn.

"Sao cô lại ở đây?"

Dương Uyển lại gần chàng mấy bước, "Có thấy có gì khác không?"

Đặng Anh gật đầu, "Thăng lên chưởng tịch rồi?"

Dương Uyển cười nói: "Đúng thế, tối nay tôi muốn mời mọi người tụ họp một bữa."

"Được."

"Nhưng tôi không có chỗ nào nên muốn mượn chỗ anh và Lý Ngư."

Đặng Anh chần chừ: "Chỗ tôi bừa bộn, sợ..."

"Không sao." Dương Uyển cùng chàng đi về phía trước, vừa bước vừa nói, "Hôm nay trời ấm rồi, không hợp ngồi trong phòng ăn lẩu, tôi thấy bình thường các anh toàn nấu nướng bên ngoài, lần này không nhiều người, chỉ có anh, tôi, Lý Ngư và Vân Khinh, Trần Hoa. Tôi chẳng mong gì, chỉ mong náo nhiệt, anh xem... trước sau chúng ta hẹn tụ tập bao bận rồi mà sức khỏe anh mãi chưa ổn định, chưa được bữa nào hẹn thành công."

Đặng Anh gật đầu đáp: "Được, tôi quay lại nội xưởng nhà một chuyến, sau đó sẽ tới ngay."

Dương Uyển chợt hỏi: "Hôm nay anh ra ngoài là để gặp ca ca tôi à?"

Đặng Anh sửng sốt, "Sao cô biết?"

"Đoán."

Cô nói, nhìn về phía cổ chân chàng, "Nhìn dáng anh đi là biết anh đã phải đứng rất lâu. Bên ngoài ngoại trừ lão ấy ra thì còn ai dám bắt anh đứng lâu như vậy chứ."

Nói rồi cô tiến tới trước mặt Đặng Anh, "Đặng Anh."

"Ừ?"

"Sau này anh đừng sợ lão, cứ ngồi xuống mà nói chuyện với lão, lão còn dám hung tợn với anh, tôi sẽ đích thân lên Hội Cực Môn mắng lão."

Đặng Anh bật cười thành tiếng, "Hôm nay các lão cũng có mặt, sao tôi dám làm càn."

"Ồ." Dương Uyển than, "Vị đại nhân đấy thì tôi cũng không chọc nổi rồi. Haiz..."

Thở dài tiếng này mà lòng không khỏi chua xót, "Hôm nay tôi cũng đứng cả một ngày, người tôi không chọc nổi sao mà nhiều quá."

Đặng Anh vội nói: "Cô bị sao vậy?"

Dương Uyển mím môi, "Tưởng Hiền phi."

Cô kéo dài giọng, "Tự dưng đòi xem kinh thư gì đó, xem thì cũng thôi, tôi gánh nhiệm vụ này thì cũng nên tận tâm, nhưng ả ta chưa xem được bao lâu đã lại bắt tôi đọc. Tôi đọc cho nghe hơn nửa ngày, cung nhân trong cung ả suýt nữa ngủ gật mất. Aiz, đây rõ ràng là trả đũa tôi."

"Vì chuyện lần trước cô tố giác Diên Hi Cung à?"

Dương Uyển nhún vai, "Còn vì chuyện gì khác được nữa đâu? Coi như tôi đã hiểu vì sao lần đó Khương thượng nghi lại phạt tôi rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net