Đông nghe tiếng dâu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Luân buông Đặng Anh, xoay ngươi đi tới dưới bóng râm cạnh cửa sổ. Tấu sớ bị y ném xuống hãy còn nằm dưới gầm bàn, lúc này trông có phần chướng mắt.

Đây là lần đầu tiên y nổi giận lớn như vậy trong trực phòng Nội các, lửa giận này liên thông với rất nhiều người.

Với một ngự sử cứng đầu cứng cổ.

Với một hoàng đế mặc kệ chính trị trong sạch, chỉ lo chế ngự thế lực.

Cả với Bắc trấn phủ ti nhúng tay mọi chỗ.

Nhưng đến cuối, người chịu đựng ngọn lửa liên thông này chỉ có mình Đặng Anh.

Y đã thật sự coi Đặng Anh là một kẻ thấp hơn y một bậc, không có bất kì thế lực nào ủng hộ. Trong vô thức, y tin chắc rằng dẫu ngọn lửa giận liên thông đốt tới chàng, chàng cũng sẽ khiêm nhường nhẫn nhịn, sẽ không gây bất kì ảnh hưởng bất hảo nào cho thế cục trước mắt.

Giao du mấy năm, mọi liên hệ đều bị nhát dao kia chém đứt nhưng sự tín nhiệm của y đối với Đặng Anh thì vẫn còn, có điều, đã biến thành cơ sở để y mặc sức nhục nhã Đặng Anh. Dương Luân thầm lấy làm kinh hãi, tạng phủ đảo điên, nhưng không sao giãi bày được chút nào với người bận cung phục này.

Y xoa trán, thuận thế lau mồ hôi nóng hổi bị ép ra giữa tiết trời tháng Giêng, hạ giọng nói: "Ta sẽ đi tìm Hoàng Nhiên."

Đoạn, y cúi xuống nhặt sổ xếp trên mặt đất lên, vốn chẳng định nói thêm gì với chàng, lúc đi đến cửa lại không nhịn được xoay người, "Vì sao ngươi không chịu từ đây cắt bào đoạn nghĩa với chúng ta, yên thân là người của nội đình?"

Đặng Anh cúi đầu ấn chỗ sưng trên mặt, "Chư vị cắt là được, tôi không muốn cắt."

Dương Luân lắc đầu cười thảm, "Người sống phải có cốt khí, ngươi đã thành ra thế này, sẽ không ai chấp nhận ngươi, người làm càng nhiều, triều đình sẽ càng nghi kị ngươi nhiều hơn, giống như hôm nay, để ngăn chặn Bắc trấn phủ ti, ngươi lợi dụng Đông xưởng tống tiền nhà họ Hoàng, quan viên trong kinh sẽ chỉ biết lên án chỉ trích ngươi, căn bản không ai biết ngươi làm vậy để cứu ông ta!"

Đặng Anh buông tay xuống, "Ngài cảm thấy tôi vẫn đang mưu toan một thanh danh để đời ư?"

"Bằng không ngươi mưu cầu cái gì?" Dương Luân cầm cả tấu chương trở tay ra sau chỉ vào chữ Bạch Hoán treo trong phòng, "Ngươi tự xem đi, đây là trực phòng của Nội các, là nơi văn tâm thiên hạ hóa đại nghĩa quốc gia..."

"Phải." Đặng Anh ngắt lời y, nhạt nhẽo tiếp lời, "Tôi đã bôi nhọ nơi này, mạo muội đặt chân, ắt bị thóa mạ."

Yết hầu Dương Luân run lên, động tác nuốt khan bỗng nhức nhối như kim đâm.

"Tôi hiểu cả." Đặng Anh lại gần y một bước, "Thậm chí tôi còn biết nội tâm ngài mâu thuẫn điều gì, nhưng tôi không biết phải làm thế nào mới có thể khiến ngài có cái nhìn thoáng hơn một chút đối với tôi."

"Nhìn thoáng? Ta nhìn thế nào mà không thoáng?"

Đặng Anh ngẩng đầu, "Trong mắt chư vị, hai người cùng đợi xử với tôi ở Nam Hải Tử, cuối cùng tuyệt thực mà chết vào năm ngoái, là vinh quang của đồng môn, còn kẻ sống sót tạm bợ tôi đây thì là sỉ nhục của đồng môn, nếu đã sống tạm thì nên triệt để buông bỏ, ngoan ngoãn làm một nô tì, như vậy lúc ngài trông thấy tôi mới không có cảm giác mâu thuẫn."

Dương Luân nín thinh, đây là cuộc vật lộn trong lòng y, bị nói ra từ miệng Đặng Anh, thậm chí còn mang cảm giác buốt giá y như suối lạnh chảy qua đá.

"Ta không làm được."

Giọng Đặng Anh thản nhiên ôn hòa, "Tôi dùng thân phận hiện tại quan hệ cá nhân với ngài quả thực là bôi nhọ ngài, ngài có thể khiển trách tôi, nhưng đừng chặt đứt con đường trước mặt tôi. Tôi biết kết cục sau này của mình như thế nào, trước ngày đó, tôi muốn gánh tội mà sống."

Dương Luân thở ra một hơi đục ngầu, cúi đầu nhìn Đặng Anh, giọng điệu cứng đờ, "Như vậy ngươi có thể sống tiếp không?"

Đặng Anh ngẩng đầu nhìn Dương Luân, vén bào uốn gối, dập đầu hành lễ với Dương Luân.

Dương Luân cúi đầu, hai bàn tay sau lưng đột ngột siết chặt, y cơ hồ đoán ra vì sao Đặng Anh lại làm vậy, nhưng vấn đè giọng hỏi chàng: "Ngươi muốn nói gì?"

Đặng Anh ngồi dậy, "Tử Hề, so với bôi nhọ ngài, điều tôi càng không thể tha thứ cho mình hơn là... tấm lòng của tôi đối với Dương Uyển..."

Chàng nói, mắt cụp xuống, nhìn về phía hư vô, "Sau khi thầy mất, thần hồn tôi tan tành, tôi rất muốn nhận được sự thương xót của nàng, dẫu chỉ là chút xíu cũng có thể cứu tôi của hiện tại. Về sau, tôi lại có lòng tham khác đối với nàng, tôi căm hận bản thân tôi đã vấy bẩn thanh danh của nàng, nhưng nàng lại chẳng hề trách cứ tôi như ngài."

Nói tới đây, chàng ngẩng lên nhìn Dương Luân, "Tử Hề, tôi có thể sống tiếp hay không, quyết định nằm ở chư vị có thể khoan dung cho tôi bao lâu, và Dương Uyển bằng lòng tha thứ cho tôi bao lâu."

Dương Luân quay lưng lại, "Ngươi đã quên lời thề ngươi thề với ta ở Hình bộ rồi ư?"

"Chưa."

Dương Luân nện một quyền xuống mặt bàn gỗ, văn thư trên bàn bốc lên một lớp bụi mỏng, y xoay người vứt vào Đặng Anh.

"Mẹ kiếp, ai cho ngươi động d..."

Y văng tục, cảm xúc vừa chín song lời vẫn không bật ra nổi, giọng dừng bặt, khi mở miệng lần nữa, khí thế đã yếu bớt, "Ai cho ngươi gọi tên tự của ta!"

Nói rồi cất tấu sớ của Hoàng Nhiên vào ngực áo, đi ra khỏi trực phòng Nội các, đầu không ngoảnh lại.

Dưới ánh sáng, bụi bặm như vụn vàng.

Trực phòng Nội các không người, chịu tải khát vọng lớn nhất của cuộc đời người đọc sách trong thiên hạ và hoài bão quốc gia, thực sự có mấy phần sâm nghiêm đối với Đặng Anh. Chàng đứng dưới ánh sáng trống vắng hắt vào cửa sổ, sống lưng lạnh toát, cũng không dám nán lại lâu.

Chàng cúi đầu sửa sang lại vạt áo bị mình kéo nhăn nhúm, ra khỏi Đông Hoa Môn, men theo nha môn Quang lộc tự đi về phía Đông xưởng, nửa đường gặp được xưởng vệ Đông xưởng, Đàm Văn Đức.

"Đốc chủ." Đàm Văn Đức ôm quyền hành lễ.

Đặng Anh ngước mắt xem sắc trời, "Mới trở về?"

Đàm Văn Đức chắp tay đáp, "Vâng, hôm nay Hoàng Nhiên phải vào cung lĩnh yến, hiệu úy Bắc trấn phủ ti cũng không dám cản trở, thuộc hạ để lại hai người trông coi ở ngoại trạch, tự mình về trước bẩm báo đốc chủ."

Đặng Anh nói: "Các anh đã tra xét mấy câu nói quàng khi say kia chưa?"

"Đã tra ạ, quả thật có việc này, hơn nữa lời nói thì không có gì thái quá, quan trọng nhất là bài thơ say kia, do chính Hoàng Nhiên viết, trong đó có câu 'Ta cầu nắng xuân hôm nay rọi, sớm tan ba thước băng nhân gian', hiện đang nằm trong tay Bắc trấn phủ ti. Phải xem Bắc trấn phủ ti lí giải thế nào, lí giải không tốt là thành thơ phản nghịch ngay."

Đặng Anh gật đầu, "Các anh đã lấy được tiền rồi?"

Đàm Văn Đức cười đáp: "Ôi dào, chúng tôi đều giả lấy tiếng thế thôi, không dọa được ông ta, cũng chỉ có mấy phòng thiếp thất của ông ta mới sợ vỡ mật, bỏ ra mấy món trang sức đưa cho chúng tôi, còn lại nhiều nhất là chỗ phu nhân chính phòng của ông ta, phỏng chừng đã sắp bị người bên trấn phủ ti cướp hết rồi."

"Các anh không làm ai bị thương chứ?"

"Không dám không dám." Đàm Văn Đức nói, "Đốc chủ dạy chúng tôi phải im hơi lắng tiếng phát tài nhỏ, có tai họa gì cứ để trấn phủ ti gánh. Chúng tôi đều cảm thấy, tuy tiền không nhiều nhưng so với thủ đoạn giết người, việc này tích âm đức hơn nhiều, làm sao dám lỗ mãng. Ngày sau nhất định sẽ theo đốc chủ làm ăn cẩn thận."

"Được." Đặng Anh gật đầu cười, "Hôm nay tất niên, về sớm đi."

Đàm Văn Đức thi lễ cáo từ, rời đi.

Đặng Anh ngẩng đầu nhìn về phía thái dương đã sắp chính ngọ. Bầu trời không mây, nắng chiếu thẳng xuống, đậu lên da dẻ chàng, song chẳng mảy may có hơi ấm.

Cai quản Đông xưởng và quản lí thợ thủ công xây dựng hoàng thành không giống nhau, tuy trái tim chàng không có gì thay đổi, thế nhưng chuyện làm ra, ở trong mắt người đời lại là hai thái cực khác biệt hoàn toàn.

Đặng Anh quấn áo choàng, cúi đầu đi về phía nha môn Đông xưởng, dọc đường nhẩm đi nhẩm lại câu thơ kia.

"Ta cầu nắng xuân hôm nay rọi, sớm tan ba thước băng nhân gian."

Đọc thế nào cũng thấy không có vấn đề gì, nhưng liên hệ với thân phận của Hoàng Nhiên và cuộc tranh biện về lập trữ trên triều gần đây, câu này lại mang hàm nghĩa giết hoàng đế lập tân đế đáng sợ.

Đặng Anh ấn hổ khẩu của mình, quay người liếc một thoáng Đông Hoa Môn.

Hôm nay hoàng thành mở rộng ba cửa, quan lại kinh thành vào cung lĩnh yến đã lần lượt tập hợp hướng về Thái Hòa Điện, môn hộ mở ra như ba cái miệng khổng lồ vô vọng, lúc thiết kế xây dựng chúng, Đặng Anh nắm rõ mỗi một viên gạch khối đá như lòng bàn tay, nhưng một khi được bàn giao, nó lập tức dính liền với từng hơi thở hít vào phun ra của đương kim hoàng đế, mất đi bản chất mộc mạc của gạch đá.

Đặng Anh quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, muốn khen Hoàng Nhiên một tiếng từ tận đáy lòng.

"Ta cầu nắng xuân hôm nay rọi, sớm tan ba thước băng nhân gian."

Câu này ông ta viết như đao khoét ung nhọt, rất hay.

Quần thần trong Trung Hòa Điện đang đợi đại yến, bên Càn Thanh Cung, hoàng hậu, thái hậu và chư hậu phi đã đang tiếp nhận ngoại mệnh phụ lễ bái dưới sự chỉ dẫn của chưởng tân và ti tân Thượng nghi cục. Cuối năm nay, lão vương phi nhà Bình vương hồi kinh thăm bệnh thái hậu, bà là tỷ muội nhà ngoại của thái hậu, kể từ khi theo Bình vương tới đất phong ở phương Bắc thì chưa có dịp nào trở lại kinh thành, cách nhiều năm gặp lại tỷ tỷ mình, nói đến chuyện nhà rồi về sau sang chuyện biên cảnh phương Bắc, Ngõa Lạt liên tục quấy rầy nhiều năm, bách tính khổ không tả xiết, nhất thời càng nói càng nhiều.

Mệnh phụ và tần phi còn lại đều không quá có hứng thú với chuyện biên cảnh, chỉ có Ninh phi ngồi hầu cạnh thái hậu và lão vương phi là chăm chú nghe, thi thoảng tiếp lời.

Lão vương phi thấy nàng ăn bận gấm vóc nửa mới nửa cũ, mặc dù ngày tết trang dung trang trọng, song lại không có vẻ nặng nề, khí chất toàn thân trong trẻo tao nhã, ăn nói cũng ôn hòa vừa vặn, trong lòng thấy rất thích, không khỏi hỏi thái hậu: "Đây là mẫu thân Dịch Lang phải không ạ?"

Thái hậu gật đầu, "Phải."

Lão vương phi, "Thiếp lại bảo sao, phải là một nương nương như vậy mới có thể nuôi dạy hoàng tôn của ngài hiểu chuyện đến thế."

Nói rồi, trong lòng lại nảy ra một ý, "Chẳng biết nương nương còn tỷ muội nào khác chăng?"

Ninh phi nhìn về phía thái hậu, không mạo muội lên tiếng, thái hậu bèn tiếp lời: "Nó còn có một em gái, hiện đang ở Thượng nghi cục."

Lão vương phi vội nói: "Vậy thì nhất định phải gặp một lần rồi."

Thái hậu cười bảo: "Muội muốn xem mắt thay vương tôn của mình đấy à?"

"Vâng ạ." Lão vương phi nhìn Ninh phi nói: "Thiếp không quay lại thì thôi chẳng có câu này, hôm nay đã ở chỗ thái hậu nương nương thì phải mặt dày mở miệng với ngài, thằng cháu này nhà thiếp hãy còn chưa cưới chính phi."

"Chính phi không được." Thái hậu trực tiếp gạt bỏ.

Lão vương phi không hiểu ra sao, Ninh phi lại vội vàng đứng dậy quỳ xuống.

Thái hậu cúi đầu hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

"Thái hậu nương nương thứ tội, Dương Uyển..."

"Chớ có thất lễ trước mặt viễn khách, đi dẫn nó lại đây rồi hẵng nói tiếp."

Thừa dịp thái hậu nói chuyện với Ninh phi, cung nhân bên cạnh lão vương phi khom lưng thì thầm vài câu vào tai lão vương phi, bấy giờ lão vương phi mới vỡ lẽ, Dương Uyển chính là nữ quan Thượng nghi cục từng đính hôn với nhà họ Trương, về sau còn tổn hại danh dự, vội đứng dậy thưa với thái hậu: "Là thiếp già rồi hồ đồ, thằng cháu trai nhà thiếp hãy còn nhỏ, nào đã phải cuống."

Ninh phi nghe bà ta nói vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên lại phát hiện ra sắc mặt thái hậu không vui. Nàng biết hiện giờ mình đứng đực ở đây sẽ càng khiến thái hậu khó xử hơn, bèn mượn cớ hồi cung thay y phục, lùi xuống.

Dương Uyển vốn đứng dưới nguyệt đài Càn Thanh Cung, theo hai chưởng tán, đứng một bên quan sát công việc chỉ dẫn hành lễ thì ngón tay bỗng bị một bàn tay nhỏ ấm áp bắt lấy.

"Dì ơi..."

Dương Uyển quay đầu lại, thấy Dịch Lang nhìn mình đăm đăm, như bất chấp gió lạnh chạy tới, dây buộc áo choàng cũng bung ra.

Cô vội ngồi xổm xuống khép lại áo choàng trên người Dịch Lang, "Bên Trung Hòa Điện, phụ hoàng điện hạ đã sắp thăng tọa rồi mà sao điện hạ còn ở đây?"

Nói rồi ngẩng lên hỏi nội thị theo hầu cậu: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nội thị trả lời: "Sáng sớm nay dậy, điện hạ không quá thoải mái, nôn vài thứ ra, nhưng điện hạ gắng nhịn không cho nói. Ban nãy vốn định đi Trung Hòa Điện, nhưng điện hạ lại bỗng nói muốn quay lại tìm Ninh nương nương, chúng tôi chỉ đành đi theo, nào hay nương nương đã đi thay y phục rồi."

Dương Uyển giơ tay lên rờ trán Dịch Lang, nhận ra may còn chưa sốt, bèn dắt cậu vào chỗ khuất gió, tự mình chắn gió tuyết cho cậu.

"Làm sao thế, trước đó ăn cái gì không tốt à?"

Dịch Lang lắc đầu, "Ta không muốn đi Trung Hòa Điện."

"Tại sao?"

Dịch Lang cúi đầu mím miệng chốc lát, chợt kể một chuyện chừng như chẳng can hệ gì tới đại yến.

"Hôm trước phụ hoàng đích thân giá lâm Văn Hoa Điện, khiển trách giảng quan của nhi thần, còn phạt thầy gông đứng ngoài ngọ môn."

Nói xong câu đó, cậu cau mày, kéo đai da ngang hông, mắt thậm chí còn hơi hoen đỏ, "Ta xin tha thay tiên sinh, phụ hoàng mắng ta 'nhỏ tuổi mà cuồng vọng'."

Dương Uyển an ủi: "Điện hạ bị dọa sợ à?"

"Không sợ, nhưng ta bất bình thay tiên sinh."

Lúc nói câu này, cậu siết chặt nắm tay, thân mình còn hơi run run.

Dương Uyển nhìn nắm tay cậu, đã nhận ra nỗi bất an của cậu.

Trước là quân thần, sau là cha con, cậu cũng chỉ là một cái mạng dưới sự sát phạt của đế quyền mà thôi, lời nói dẫu đã gắng hết sức ẩn giấu lo sợ, nhưng thân thể vẫn để lộ ra.

Dương Uyển ôm cậu, ủ bàn tay dần lạnh như băng của cậu trong lòng. Cậu càng run dữ dội hơn.

Dương Uyển tính thì giờ, biết còn kéo dài nữa sẽ không ổn, bèn cúi đầu nhẹ giọng nói với cậu: "Nô tì cùng điện hạ qua đó."

Dịch Lang ngẩng lên, "Dì là nữ quan mà, dì không thể vào Trung Hòa Điện."

Dương Uyển gật đầu đáp: "Nô tì không vào, nô tì đưa điện hạ tới rồi chờ điện hạ dưới nguyệt đài."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net