Đông nghe tiếng dâu (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh biết cái gì mà nói có thể."                              

Dương Uyển bưng mì đi vào trong.

Đặng Anh cười cười, bắt kịp cô, đáp: "Có thể thử xem, trước nay cô nắm bắt tâm tư bệ hạ luôn chuẩn hơn chúng tôi mà."

Dương Uyển xoay người, nghiêm mặt nói: "Đặng Anh, chuyện như vậy mà anh dám tin vào cảm giác của tôi à?"

Đặng Anh nói: "Không phải tin vào cảm giác của cô mà là bởi chuyện này vốn nằm trong một ý niệm của bệ hạ, trước đây cô có thể giúp Trịnh bỉnh bút và Ninh phi, thế nên nếu là biện pháp cô nghĩ ra thì tôi bằng lòng thử."

Dương Uyển mím môi, nhất thời im lặng, Đặng Anh cũng không thúc giục cô.

Mì trong bát dần nguội lạnh, đã chẳng còn hơi khói nữa, rốt cuộc Dương Uyển cũng thả lỏng môi, ngẩng lên nói: "Liên tiếp mấy ngày thẩm vấn và hôm nay thì khiển trách, mục đích của bệ hạ là gì?"

Đặng Anh không trả lời.

Dương Uyển bèn tự nói tiếp: "Điện hạ có hiểu rõ tình huống hành vi của Hoàng Nhiên hay không, trong lòng bệ hạ đã biết rõ từ lâu, thế nên mục đích thẩm vấn và khiển trách là để khiến điện hạ e sợ. Đặng Anh, nếu anh hồi bẩm, vì thẩm vấn mấy ngày liền mà điện hạ lo sợ thành tật, sốt cao không ngừng, có lẽ bệ hạ sẽ lập tức miễn xá cho điện hạ. Chỉ cần bệ hạ có ý định bảo vệ con trai mình thì vụ án này tạm thời sẽ không dính dáng đến Dương Luân, do vậy chỉ có thể mau chóng giải quyết tại Hoàng Nhiên. Nhưng... hôm nay là anh thẩm vấn, nếu bệ hạ hỏi tội thì đây lại là một tội danh để triều thần phê phán anh, tôi không biết sẽ như thế nào."

Đặng Anh nhìn Dương Uyển, "Dương đại nhân nói với tôi, bất kể tôi làm gì, triều đình cũng sẽ không chấp nhận tôi. Thực ra không cần ngài ấy nói, lòng tôi cũng hiểu rõ. Đối với tôi, thanh điền có thể được thúc đẩy thuận lợi là điều tôi muốn thấy, còn nữa... đó là cô nhất định phải được bình an."

Nói rồi, chàng bưng bát lên, cúi đầu ăn một miếng mì, "Sắp nguội mất rồi, mau bưng vào đi, tôi ăn xong sẽ đi."

Kỳ thực, Dương Uyển rất muốn hỏi Đặng Anh một câu, nếu cô không đề xuất biện pháp này, chuyện này sẽ kết thúc thế nào. Nhưng lúc câu hỏi này xông vào đầu cô, lại khiến cô một lần nữa có cảm giác mình không phải con cá lọt lưới.

Cô bưng bát mì, ngồi bên giường Dịch Lang, cúi xem bút kí của mình.

Đoạn chuyển biến trống không trước đó chẳng viết được, hiện giờ dường như đã viết xuống được rồi, song, làm thế nào cô cũng không sao đưa tên của mình vào bút kí được.

Đêm hôm ấy, Dịch Lang bị sợ hãi giày vò quả nhiên sốt cao, sau nửa đêm thậm chí còn sốt đến độ thần trí mơ hồ, nắm tay áo Dương Uyển không ngừng gọi Ninh phi. Dương Uyển quấn cậu trong chăn mền, xoay người ra ngoài, dùng sức mở cửa Vũ Anh Điện, một Cẩm y vệ canh ngoài cửa cản cô lại, lưỡi đao vắt ngang lên cổ cô.

"Gượm đã."

Dương Uyển nhìn về phía phát ra tiếng, chỉ thấy Trương Lạc trên lối đi giơ tay, vừa đi tới chỗ cô vừa ra hiệu cho Cẩm y vệ buông đao lui xuống. Hắn đi đến trước mặt Dương Uyển, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

Cô nhếch nhác hơn trước rất nhiều, váy áo dính tro muội, búi tóc cũng tã tượi, nom có phần đáng thương.

Trương Lạc thu mắt, ôm đao nói: "Đêm khuya xông khỏi lệnh cấm là có thể lập tức xử tử, cô muốn làm gì?"

Dương Uyển thi lễ, "Điện cao sốt cao không giảm, kính xin đại nhân truyền thái y."

Trương Lạc nghe vậy, hất hàm với lính canh đứng ở cửa: "Ngươi đi xem xem."

"Vâng."

Hai người đáp, đi ngang qua Dương Uyển, mang theo một trận gió rét, không bao lâu sau chạy ra bẩm: "Đại nhân, điện hạ xác thực đang sốt cao."

Trương Lạc sai: "Đi Hội Cực Môn đưa thẻ bài của ta, truyền ngự y đang trực vào đây."

Nói rồi chống chuôi đao lên vai Dương Uyển, đẩy cô lui tới cửa điện, "Hôm nay có người bên Đông xưởng kia đến, các cô muốn làm gì?"

Dương Uyển đè chuôi đao xuống, "Buông ra."

Trương Lạc sầm mặt nghiêng đầu, càng gí cô chặt hơn, "Ta mà biết cô lợi dụng điện hạ đùa bỡn ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô nữa."

Dương Uyển ra sức vùng vẫy muốn trách thoát, trong lúc vô tình nắm phải ngón tay Trương Lạc, Trương Lạc chợt thu phắt tay về.

Dương Uyển ngồi xổm ở cửa ổn định hô hấp, chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy bóp bả vai đi vào Hằng Thọ Trai, đầu không ngoảnh lại.

Thái y hiện đang trực ở Hội Cực Môn là Bành ngự y, vọng văn vấn thiết xong xuôi bèn nói với Dương Uyển: "Hàn khí vào phổi, có hơi hung hiểm, vi thần sẽ lập tức đến Dưỡng Tâm Điện bẩm báo."

Dương Uyển đứng lên, "Cháu có thể làm gì ạ..."

Ngự y xem sắc mặt Dịch Lang, quay lại nói: "Đắp chăn đốt than ủ ấm cẩn thận cho điện hạ."

"Vâng..."

Nói rồi vỗ mạnh bả vai mỏi nhừ đau nhức, cúi người thêm than vào lửa.

Bành ngự y thuận miệng hỏi: "Tay nữ sử làm sao thế?"

Dương Uyển "dạ" một tiếng, "Ban nãy bị va ạ."

Cô vừa dứt lời, Dịch Lang bỗng lơ mơ gọi một tiếng, "Dì ơi..."

Dương Uyển vội phủi tay ngồi vào cạnh cậu, "Tỉnh rồi à?"

"Vâng... Dì, ta mơ thấy Hoàng sư phụ và bác..."

"Mơ thấy họ làm sao?"

Dịch Lang không nói nữa, thay vào đó duỗi hai bàn tay nóng bỏng ra ôm lấy Dương Uyển. Dương Uyển dứt khoát quấn cậu lại ôm vào lòng.

"Điện hạ gặp bệ hạ rồi, nhất định đừng đối nghịch với bệ hạ."

Dịch Lang gật đầu, "Dịch Lang biết, ta sẽ thỉnh tội cùng phụ hoàng, không để mẫu phi, dì và bác lo lắng."

"Được."

Tâm ý cơ hồ tương thông, đứa bé này gần như chẳng cần Dương Uyển nói thêm gì đã hiểu được phần lớn. Dương Uyển ôm thân thể nóng rẫy của Dịch Lang, nhẹ giọng dỗ cậu ngủ tiếp.

Hôm sau vừa tảng sáng, ý chỉ của Dưỡng Tâm Điện quả nhiên hạ xuống, Trinh Ninh Đế ra lệnh đưa Dịch Lang về Thừa Càn Cung dưỡng bệnh, Ninh phi đích thân che ô tới đón. Dịch Lang trông thấy Ninh phi, tuy khó chịu trong người nhưng vẫn không khóc.

Ninh phi cẩn thận bố trí cho Dịch Lang ở Thừa Càn Cung, xoay người thấy Dương Uyển trầm mặc đứng tựa vào bình phong.

"Uyển nhi, may mà có em."

Dương Uyển lắc đầu, đứng thẳng dậy xem Dịch Lang sốt đỏ rực mặt.

"Em không chăm sóc tử tế được điện hạ."

Ninh phi nương ánh mắt cô nhìn lại, "Có thể trở lại như vậy đã là may mắn rồi."

Dương Uyển hỏi: "Nương nương lo lắng lắm phải không ạ?"

"Đúng, nhưng không dám nói ra, sợ chọc bệ hạ nổi giận, hại thằng bé phải chịu khổ nhiều hơn, cũng sợ liên lụy đến ca ca."

Dương Uyển trấn an nàng: "Bây giờ... hẳn là không sao rồi."

Ninh phi dắt Dương Uyển ra sau bình phòng ngồi xuống, "Chỉ mong là vậy. Uyển Nhi..."

Nàng ngập ngừng một hồi, lúc mở miệng lần nữa, giọng vẫn hơi lưỡng lự: "Em... có muốn xuất cung không?"

Dương Uyển sửng sốt, "Sao nương nương lại hỏi như vậy ạ?"

Ninh phi nói: "Lúc em mới vào cung, tính tình hãy còn sôi nổi, vậy mà sau một năm nay, tỷ tỷ đã cảm thấy em không vui vẻ được như trước đây nữa rồi. Nếu em bằng lòng, có thể bảo Đặng xưởng thần mua một căn nhà bên ngoài, rời xa thị phi trong cung, an tâm mà sống, cũng rất tốt."

Dương Uyển bật thốt: "Em đi rồi, Dịch Lang phải làm sao?"

Nói xong lập tức thảng thốt, lúc nói câu này, cô đã chấp nhận rằng tuổi thọ của Ninh phi sẽ không quá dài.

Ninh phi nghe vậy lại vỗ tay cô, "Nó có số của nó, sẽ bình an thôi."

Dương Uyển nghe câu này, chợt thấy ngoài cửa sổ lướt qua một bóng chim lạnh lẽo, tựa như muốn xô vỡ hư không trong tuyệt vọng. Dương Uyển vô tình trông thấy nó rõ ràng, lại quay lưng đi trong vô thức.

Mồng mười tháng Giêng năm Trinh Ninh thứ mười ba, bệ hạ ngự giá đến Thừa Càn Cung thăm Dịch Lang, Dương Uyển và Tống Vân Khinh cùng đứng bên ngoài Thừa Càn Môn, sau cùng đến buổi trưa thì nghe được nội dung ngự chỉ – Xử chém Hoàng Nhiên, các giảng quan còn lại chuyển sang Ti pháp đạo thụ thẩm.

Lúc Hình bộ sai người đi đón, những người này cả mừng như từ địa ngục bay lên thiên đường. Mà sau khi Hình bộ tiếp nhận vụ án này, đa phần những tội danh có lẽ có1 thẩm tra ra trong chiếu ngục đều bị lật đổ, từng vụ một kết thúc thẩm tra rất nhanh.

1 Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.

Ngoài ra còn một ý chỉ nữa được hạ trong nội đình. Toàn bộ mấy mươi khâm sai tiến hành thẩm vấn Dịch Lang bao gồm cả Đặng Anh và Trương Lạc bị phạt mười trượng.

Lúc Dương Uyển gặp lại Đặng Anh là vào tối mười bốn tháng Giêng, ở nội nha Nội đông xưởng.

Diện tích nội nha Nội đông xưởng chỉ có hai gian, gian ngoài là chính đường, gian trong là trực phòng. Trong trực phòng không bày biện gì, chỉ kê một sập thấp, ba bốn cái đôn và một cái bàn dựa sát vào nhau.

Đặng Anh ngồi cạnh cửa sổ, lật xem "Thanh điền sách" Dương Luân viết, hai xưởng vệ ngồi một bên bóc củ lạc, một người trong đó hỏi: "Đốc chủ xem cái gì mà cả một canh giờ rồi vẫn chưa xong thế nhỉ?"

Người còn lại đáp khẽ: "'Thanh điền sách' của Hộ bộ đề viết."

"Thanh điền phía Nam, ruộng đất nhà tôi dưới quê phải chịu nạn rồi."

"Đất nhà anh có nhiều không?"

Người kia khoát tay: "May mà không nhiều, những người còn lại ở quê cũng chẳng muốn chăm lắm, nếu có thể bán đi thì cũng may."

"Vậy phải xem bán được bao nhiêu."

Nói xong chợt nghe Đặng Anh ho mấy tiếng, người nói vội đứng dậy hỏi: "Đốc chủ cần nước ạ?"

Đặng Anh buông tập sách lược xuống, thử đứng dậy, "Để tôi tự rót."

Người kia vội chạy lại ân cần, "Vẫn nên để tôi phục vụ ngài thì hơn, hôm ấy nếu không phải ngài tự mình đến Vũ Anh Điện thì trận khổ nạn này đã giáng xuống thuộc hạ rồi."

"Xuỵt..." Xưởng vệ bên cạnh vừa kéo áo anh ta vừa đánh mắt ra cửa.

Người kia còn chưa hiểu ra sao, "Đừng kéo tôi, ai mà chẳng biết đốc chủ của chúng ta tốt, so với bọn quỷ bò kia... Ơ ơ... Dương nữ sử..."

Nói rồi đứng vụt dậy, vừa phủi vỏ củ lạc trên người, vừa tóm người bên cạnh ra ngoài khép cửa.

Hôm nay Dương Uyển bận áo tay rộng màu thiên thanh, trên vai buộc vân kiên1 màu xanh nhạt thêu hoa văn như ý, hai bên tóc mai buông rủ, tóc búi tròn cài trâm ngọc phỉ thúy, nom khá khác biệt so với cung phục thường ngày.

1 Vân kiên là phần trang trí rời đeo trên cổ vai áo.

"Sao lại tới đây?"

Dương Uyển đỡ trâm ngọc, "Trần Hoa bảo tôi tới hỏi anh đã đỡ hơn chưa, nếu đỡ hơn rồi thì từ nay trở đi tới chỗ anh ta góp nồi đi."

Đặng Anh nói: "Sao anh ta không tự đến?"

"Ờm, anh ta sợ anh ta tới đây thì giống như đang nịnh bợ Nội đông xưởng, nên..."

"Tống chưởng tán mà chịu cho anh ta sai sử cô à?"

"Anh..."

Dương Uyển thấy Đặng Anh ngồi dưới đèn, nghiêm trang phân tích, bỗng nảy lòng muốn nhảy tới bóp mặt chàng.

"Tôi đòi anh ta cho việc làm, được chưa?"

Đặng Anh như đã nghe ra ý trong câu này, nhưng lại "Hả?" một tiếng theo bản năng.

"Anh..."

Dương Uyển ngồi vào cạnh Đặng Anh, "Anh có tin tôi..."

"Ây da..."

Trong lúc vô ý, Dương Uyển đụng phải vết thương chưa lành hẳn của chàng, chàng lập tức không nhịn được xuýt xoa.

Dương Uyển vội đứng dậy, "Toi rồi, tôi chạm vào đâu rồi."

Đặng Anh gắng nhịn không trả lời, lại bất giác lấy "Thanh điền sách" che ở bắp đùi, động tác này làm Dương Uyển nhớ đến lần đầu tiên đi vào phòng chàng. Đặng Anh ngồi trên giường, cũng cứng đờ giơ một quyển sách giống vậy.

"Ngồi đối diện tôi đi, nhé?" Chàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng thay đổi một tư thế ngồi khác, "Có muốn uống nước không?"

Dương Uyển biết chàng đang đổi chủ đề, bèn tiếp lời: "Có."

Đặng Anh vươn tay rót một chén trà đưa cho Dương Uyển, bản thân cũng rót một chén.

"Điện hạ đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Khỏe lắm rồi, trong tất cả mọi người, vết thương của anh là khó dưỡng nhất đấy. Xin lỗi, tôi cho các anh tối kiến, lại hại anh nữa rồi. Nếu anh cảm thấy nghĩ không thông..."

Cô chìa một tay ra, "Có muốn đánh trả tôi không?"

Đặng Anh lắc đầu cười, đặt một hạt châu ngọc bích khắc phù dung vào lòng bàn tay Dương Uyển, "Cho cô này."

Dương Uyển sửng sốt, lại nghe chàng nói: "Khắc trong mấy ngày nay dưỡng thương, cũng là hạt châu cố định, có thể xâu vào ngọc trụy còn lại của cô, nguyên liệu là ngọc dư lại trước mắt sau khi thay đổi trấn thú trên nóc Trung Hòa Điện, chất ngọc tốt, nhưng tôi không giỏi khắc ngọc, có nhiều chỗ khắc không đẹp lắm."

Dương Uyển giơ hạt châu ra dưới đèn, hạt châu to không đến một nửa móng tay người, lại tinh xảo khắc ra cánh và nhụy hoa phù dung, ngọc tuy trơn láng nhưng dễ vỡ khó tạc hơn gỗ, khi còn nhỏ học "Hạch châu kí", cô chỉ thán phục công nghê tuyệt diệu của cổ nhân, hiện giờ trong tay đang là món đồ thủ công tinh xảo như thế, trong lòng ngoại trừ kính nể thì còn có niềm vui khi nhận được quà.

"Đệ nhất thủ công Đại Minh!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net