Gió thoảng chốn về (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Uyển ăn bữa tối cùng Dịch Lang xong thì cháo trong bếp nhỏ cũng vừa tới, Dương Uyển bưng bát đi đến trước thiên điện, lại thấy Đặng Anh đứng dưới thềm, không đi vào.

"Làm gì mà không vào vậy?"

"À." Đặng Anh chà mu bàn tay vào vạt áo sau lưng, "Tôi vừa từ nóc nhà xuống, trên người hơi bẩn."

Dương Uyển đi tới trước mặt chàng, "Có phải anh đã nghe Lý Ngư nói gì không?"

Kỳ thực, dẫu Đặng Anh không thừa nhận, Dương Uyển cũng hiểu được đại khái lúc này chàng đang kiêng kị điều gì, nhưng Đặng Anh không muốn nói thì cô cũng không hỏi lại, bưng bát cháo vào bàn đá trong sân, "Chúng ta ngồi đây ăn đi, dù sao cháo cũng nóng, vừa vặn hong một lát."

Đặng Anh đi theo, nói: "Không phải cô đã ăn rồi à?"

Dương Uyển xoay lại cười, "Ăn rồi, nhưng chưa no, vẫn có thể ăn một bát cùng anh."

Đặng Anh bưng bát cháo lên, "Ăn cơm với điện hạ mà cũng không đủ no à?"

Dương Uyển cúi đầu, "Hiện giờ tôi... thậm chí có hơi sợ điện hạ."

Nói rồi thổi cháo, thất thần ngắm dầu gạo trên mặt bát, "Cũng chẳng biết là tại sao."

Đặng Anh nói: "Chỉ cần cô cư xử với tôi như cách điện hạ ước thúc tôi, điện hạ sẽ đối đãi với cô rất tốt."

Dương Uyển ngẩng đầu, "Tôi cư xử với anh như vậy, anh có còn giúp tôi sửa nóc nhà không?"

"Có chứ."

Dương Uyển chống cằm xích lại gần chàng, "Đặng Anh."

"Ơi?"

"Anh còn chọc tức người ta hơn cả Dịch Lang nữa."

Đặng Anh ngớ ra, Dương Uyển lại thêm một muôi cháo vào bát chàng, "Ăn đi."

Gió lộng buổi tối rất nhanh đã thổi nguội cháo, hai người ngồi trong sân, bên cạnh là đĩa dưa chuột muối, vừa ăn vừa tán gẫu.

Qua giờ Dậu, nội đình bỗng xảy ra một chuyện, nội thị ngoài Thừa Càn Môn chạy vào bẩm, bên sông hộ thành phía Đông Hoa Môn có cung nhân nhảy sông. Các cung nội đình lập tức sáng đèn.

Dương Uyển sai Hợp Ngọc hầu Dịch Lang ôn bài, mình thì xoay người đi ra, thấy Đặng Anh đón gió đứng trước cổng Thừa Càn Cung, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa.

Ánh lửa đèn bão hắt lên mặt chàng, che tối ngũ quan chàng.

"Sao vậy?"

Đặng Anh hất cằm về hướng sông hộ thành, nói: "Diên Hi Cung đang tìm người."

Vừa dứt lời, thình lình có mấy người ngoài Thừa Càn Môn chạy tới, Dương Uyển lùi về sau một bước theo phản xạ.

"Không sao, Uyển Uyển, là Đông xưởng chấp sự Triệu Kỳ."

Đoạn, chàng vén bào xuống thềm, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Triệu Kỳ bẩm: "Đốc chủ, Bàng Lăng của Diên Hi Cung xảy ra vấn đề rồi."

Dương Uyển vội hỏi: "Còn sống không?"

"Còn ạ, được chúng tôi cứu lên rồi."

Nội thị ngoài Thừa Càn Môn không rõ nội tình, thuận miệng cảm thán: "Thời này rồi mà vẫn còn người không sống nổi phải nhảy sông, Diên Hi Cung là địa ngục trần gian đó à, cũng thật đáng thương."

Triệu Kỳ nói: "Nhảy sông cái gì? Cậu có thấy ai nhảy sông còn buộc đá tảng vào chân không? Hơn nữa, không phải trầm sông hộ thành đâu, là hố phân bên cạnh Đông Hoa Môn đấy. Đốc chủ, chúng tôi còn bắt được hai người của Diên Hi Cung, đã đưa tới Nội đông xưởng rồi ạ."

Dương Uyển nói: "Đừng dẫn họ vào Nội đông xưởng, đưa đến Thừa Càn Cung đi."

Bấy giờ Triệu Kỳ mới chú ý tới Dương Uyển đứng đằng sau Đặng Anh, bướng bỉnh nói: "Người Đông xưởng chúng tôi bắt được, sao có thể đưa tới Thừa Càn Cung."

"Để ở Đông xưởng không tốt."

Triệu Kỳ nhìn về phía Đặng Anh, có phần lưỡng lự.

Đặng Anh không nói gì, gật đầu, ra hiệu anh ta làm theo.

Dương Uyển xoay người đi vào cửa, vừa đi vừa nói với cung nhân Thừa Càn Cung: "Đóng các cửa khác trong cung lại, chỉ chừa cửa hông tiền điện."

Người của Thừa Càn Cung rất ít khi thấy Dương Uyển nghiêm túc như thế, vội việc ai nấy làm.

Không bao lâu sau, Triệu Kỳ đã dẫn xưởng vệ kéo Bàng Lăng từ cửa hông vào.

Ban đêm rất lạnh, gió thổi ù ù trước bình phong, làm cửa sổ các nơi kêu kẽo kẹt.

Trong phổi Bàng Lăng sặc đầy nước bẩn, toàn thân ướt sũng, lại hứng gió cả một đường, vừa được đám Triệu Kỳ buông ra đã nằm trên đất ho đến rung bần bật vai lưng.

Dương Uyển nhìn gã nôn ô uế ra, trong dạ dày cũng gờn gợn dời sông lấp bề.

"Lấy cho hắn một cái chậu lại đây."

Đoạn lại quay sang Bàng Lăng, nói: "Cố mà ho, đừng nhịn xuống, phun hết nước sặc trong phổi ra."

Người của Thừa Càn Cung lúc này đều bịt mũi xúm lại, Hợp Ngọc xách một ngọn đèn ra, chiếu sáng thay Dương Uyển, cúi đầu liếc người bẩn tưởi toàn thân dưới đất, giật mình nói: "Đây... Đây không phải Bàng công công bên cạnh Hiền nương nương sao, sao lại nhếch nhác thế này, chẳng lẽ người nhảy sông trước đó là y?"

Dương Uyển ghìm cơn buồn nôn xuống, "Cô xem thế có giống nhảy sông không?"

Hợp Ngọc lắc đầu, "Không... không giống lắm."

Đang nói thì nhóm nội thị đã mang chậu tới, khiêng Bàng Lăng nằm sấp lên.

Bàng Lăng bám thành chậu nôn mửa một trận, nôn đến khi mắt lồi ra, cổ đỏ gay.

Dương Uyển cúi đầu nhìn gã, nhẹ giọng hỏi Hợp Ngọc: "Điện hạ đâu?"

"Điện hạ vẫn đang ôn bài ở hậu điện."

"Ừ. Cô đi trông nom điện hạ đi, đừng để ngài ra tiền điện, nếu ngài tìm tôi thì nói tôi đến trung cung hồi bẩm hoàng hậu nương nương rồi."

"Vâng."

"Đưa đèn cho tôi, cô cẩn thận chút."

Hợp Ngọc nghe lời đưa đèn cho Dương Uyển, mình thì rảo bước đi vào hậu điện.

Lúc này, Bàng Lăng nằm sấp trên chậu gỗ rốt cuộc cũng nguôi cơn, từ từ bò khỏi chậu gỗ, vật lộn một hồi, cuối cùng cũng chống đất lật người lại quỳ,  lồm cồm mấy bước về phía Đặng Anh.

"Đặng đốc chủ, cứu tôi..."

"Đặng Anh, anh lui ra sau đi."

Đang nói, Bàng Lăng đã tóm được vạt áo Đặng Anh, "Đặng đốc chủ, ngài nhất định phải cứu nô tì..."

Dương Uyển kéo Đặng Anh ra sau, quay đầu lại nói với chàng: "Đừng để hắn chạm tới anh."

Bấy giờ Bàng Lăng mới chân chính hồi thần, ngẩng đầu nhìn Dương Uyển, "Cô là... Cô là Dương Uyển bên cạnh đại điện hạ..."

Dương Uyển nói: "Phải, có lẽ đây không phải lần đầu tiên anh gặp tôi."

Giọng Bàng Lăng run run, nhưng vẫn hỏi lại Dương Uyển: "Tại sao lại... dẫn tôi đến Thừa Càn Cung?"

"Bởi vì hiện giờ chỉ có Thừa Càn Cung mới che chở được cho anh."

Dương Uyển ngồi xổm xuống, "Thực ra tôi không biết thẩm án, cũng không muốn làm hại anh, tôi cứu anh là vì tỷ tỷ tôi. Thế nên nếu anh đồng ý nói thật với tôi thì hãy nói ngay bây giờ, nếu anh không đồng ý cũng không sao cả, tôi chỉ hi vọng anh đừng ồn ào, yên lặng nán lại Thừa Càn Cung."

Bàng Lăng kinh ngạc nói: "Cô đưa tôi đến đây mà không hỏi gì cả ư?"

"Tôi nói rồi, tôi không biết thẩm án." Dương Uyển vén tóc bên tai, "Có điều, tôi cũng biết đại khái cả rồi."

"Cô... biết cái gì?" Giọng Bàng Lăng e sợ, "Cô đừng hòng..."

"Tôi không cần phải lừa anh."

Dương Uyển đứng dậy, cúi đầu nhìn Bàng Lăng, nói: "Hiền nương nương của các anh tự mình sai người viết thay tỷ tỷ tôi bài tựa cho 'Ngũ hiền truyện', rồi sai anh giả mạo nội thị Thừa Càn Cung, đưa cho Thanh Ba Quán, cùng khắc ấn với 'Ngũ hiền truyện'. Ai ngờ Thanh Ba Quán còn chưa khắc ấn 'Ngũ hiền truyện' kèm bài tựa đã bị người của Bắc trấn phủ ti niêm phong tra xét. Nương nương các anh hoảng sợ, sai anh đi xem, nhưng Bắc trấn phủ ti không chỉ niêm phong xưởng sách mà còn dẫn người trong quán đi. Mấy ngày nay hẳn Hiền nương nương đã nghe thấy chút phong thanh, sợ sự tình bại lộ, nên mới có ý định diệt khẩu anh."

Bàng Lăng nghe Dương Uyển nói xong, không khỏi co chân dịch nửa người ra sau.

"Sao... sao cô biết?"

Dương Uyển đáp: "Vì ngày ấy tôi đã trông thấy anh ở Thanh Ba Quán, Bắc trấn phủ ti niêm phong Thanh Ba Quán là do tôi xếp đặt. Sở dĩ người của Đông xưởng cứu anh cũng là do tôi chỉ điểm. Thế nên anh cầu cứu Đặng Anh không có tác dụng, anh phải cầu tôi."

"Ha ha... Khụ..."

Bàng Lăng cười ho, đưa tay lau mặt, muốn chùi vết bẩn trên mặt đi.

"Ngày ấy cô đã phát hiện ra rồi, tại sao không trực tiếp sai người Đông xưởng bắt giữ tôi thẩm vấn mà còn để yên cho tôi..."

"Tôi không ngốc."

"Cái gì?"

"Người của Đông xưởng bắt anh, ngộ nhỡ không thẩm tra ra, anh không chịu nói hoặc bị người khác diệt khẩu, vậy há chẳng phải Đông xưởng sẽ phải gánh trên lưng tội danh hãm hại hoàng phi vì Thừa Càn Cung ư? Để Bắc trấn phủ ti đi làm chuyện này là tốt nhất. Nương nương các anh e sợ, người đứng sau lưng nương nương các anh cũng phải e sợ."

Lúc nói câu này, cô vẫn chắn trước Đặng Anh.

Bàng Lăng quả thực nặng mùi, song kỳ thực trong mắt Đặng Anh, ô uế trên người Bàng Lăng chẳng có gì đáng kể, đó cũng chỉ là ở ngoài thân, một gáo nước là có thể rửa sạch. Mà ô uế trên người chàng thì bẩn hơn thế nhiều, và không thể rửa sạch, bất kể chàng đi tới đâu mọi người cũng trông thấy, thế nên chính chàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Người để ý ô danh khoác lên mình Đặng Anh vẫn luôn chỉ có Dương Uyển.

Cô nói cô muốn đánh trả, nhưng dẫu gian nan, cô vẫn đang nghĩ cho Đặng Anh, cô không lợi dụng chàng như một lẽ đương nhiên, cô tách chàng ra khỏi chuyện này, bảo hộ chàng phía sau. Phần tình cảm và trí tuệ ấy như kết tủa từ rất nhiều năm tu luyện.

"Cô dẫn tôi lưu lại Thừa Càn Cung... rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Tôi muốn khiến nương nương các anh tới gặp tôi."

Cô vừa dứt lời, ngoài Thừa Càn Môn đã vang tiếng gõ cửa, âm thanh rất nhẹ.

Người trong tiền điện xôn xao nhìn ra cửa.

Nội thị ngoài cửa chạy vào: "Uyển cô cô, là người của Diên Hi Cung."

Dương Uyển đưa mắt ra cửa, "Bảo với họ, hôm nay muộn rồi, không thể quấy nhiễu điện hạ an giấc, có chuyện gì, mời Hiền nương nương ngày mai hẵng hỏi."

Nói xong câu này, ngài cửa bỗng vọng vào giọng một nữ nhân, như tiếng mèo bị bóp cổ kêu, "Dương Uyển, là bản cung."

Dương Uyển nhìn sang Đặng Anh, "Anh có muốn tránh đi không?"

Đặng Anh lắc đầu, "Không cần."

Dương Uyển nói: "Anh không tránh không được."

Đặng Anh cười, "Cô bảo tôi tránh đi đâu?"

Đêm đã dần sâu, sau khi thắp sáng toàn bộ đèn đá trong sân tiền điện, các cung nhân lại xách thêm bốn, năm ngọn đèn bão đến, chiếu gương mặt Tưởng Hiền phi mỗi lúc một trắng bệch. Ả vốn cũng là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, mày ngài mắt hạnh, môi đầy răng trắng, bây giờ dữ tợn nom như quỷ họa bì. Trên người chỉ mặc áo mỏng, búi tóc tán loạn, có thể thấy đã đánh mất chừng mực, vội vàng chạy tới. Trông thấy Bàng Lăng nằm sấp trên đất mà như thấy quỷ, lập tức lùi mấy bước, nếu không có cung nhân đỡ thì đã ngã quỵ.

"Dương Uyển... Bản cung sai rồi, cô đừng tố giác bản cung..."

Dương Uyển lại gần Hiền phi mấy bước, "Vậy tỷ tỷ tôi phải làm sao bây giờ?"

"Ta... Ta không biết, ta không bảo họ in quyển sách đó!"

"Nhưng đã muộn rồi." Dương Uyển đứng trước mặt ả, "Đệ đệ tôi đã bị Bắc trấn phủ ti mang đi, tôi không biết có tra khảo không, nếu có..."

"Không đâu! Bản cung đi cầu xin Trương thứ phụ..."

Nói đến đây, hàm răng ả đánh vào nhau cầm cập.

Dương Uyển hỏi tiếp: "Cầu xin Trương thứ phụ có hữu dụng không?"

Tưởng Hiền phi nghe vậy ngồi thụp xuống đất, trâm thoa rơi rớt, mái tóc dài mất đi ràng buộc, xõa trên vai ả.

Cung nhân vội đi dìu, nhưng ả đã chẳng đứng lên nổi nữa, hãi hùng nhìn Dương Uyển nói: "Bản cung không quen biết Trương thứ phụ, rốt cuộc cô... cô muốn thế nào mới bằng lòng buông tha bản cung..."

Nói rồi xoay người quỳ xuống trước Dương Uyển, "Bản cung quỳ xuống cầu xin cô, chỉ cần cô chịu tha cho bản cung, cô bảo bản cung làm gì cũng được."

Dương Uyển cúi đầu nhìn Tưởng Hiền phi tóc tai bù xù.

"Hạc cư án là chuyện thế nào?"

"Hạc cư án... gì?"

"Nương nương còn dám nói là tỷ tỷ tôi và Trịnh bỉnh bút hợp mưu, muốn sát hại nhị điện hạ không?"

"Không dám, không phải..."

"Vậy thì là sao?"

"Là... Là..."

Tưởng Hiền phi mím chặt bờ môi tím tái, cúi rạp người khóc không thành tiếng.

Dương Uyển chống đầu gối đứng lên, nói với người trước cửa: "Mở cửa Thừa Càn Cung chúng ta ra."

Tưởng Hiền phi nghe vậy thì bất chấp mọi thứ, bổ nhào tới trước mặt Dương Uyển, "Đừng mở cửa, đừng mở cửa! Ta nói với cô, ta nói tất cả với cô..."

"Nương nương nói đi."

"Hà chưởng ấn, tất thảy đều do ông ta sắp xếp, miệng sữa kia cũng chưa chết, đã được ông ta đưa ra khỏi cung ngay trong đêm. Ta cũng xuất thân nô tì, trong cung trong triều đều không có chỗ nương tựa, lúc ấy ta nhất thời mê muội, muốn tranh một tiền đồ cho con trai ta... Ta biết lỗi rồi, ta đi thỉnh tội với Ninh nương nương... Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta, Dịch Giác còn nhỏ..."

Dương Uyển trầm mặc hồi lâu mới mím môi cười gằn một tiếng, "Trịnh bỉnh bút chết thảm, ba trăm người bị đánh chết, nương nương lại phải đến khi chính mình không sống nổi mới bằng lòng nói ra chân tướng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net