Sương giá gió sông (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lửa than cháy lách tách, Trinh Ninh Đế cúi đầu nhìn Bạch Ngọc Dương.

"Ngươi nghĩ thế nào?"

Nói rồi cũng chẳng chờ Bạch Ngọc Dương trả lời, lại nhìn sang Hà Di Hiền, "Ngươi nghĩ thế nào?"

Cả hai đều không trả lời ngay.

Trinh Ninh Đế hơ tay gần lửa than, tự nói: "Trẫm cảm thấy như vậy cũng xem như công chính, nếu các ngươi đều không có ý kiến gì thì quyết định như vậy đi."

Đoạn, đế quay sang bảo Đặng Anh: "Lại đây, trẫm còn có lời dặn dò."

Đặng Anh đứng dậy, đi đến trước chậu than, một lần nữa quỳ xuống.

Ban chỉ1 ngọc thạch trên tay Trinh Ninh Đế bị lửa than nung nóng lên, đế bèn tháo ban chỉ xuống, tiện tay đưa cho Hà Di Hiền, ánh mắt vẫn đậu trên người Đặng Anh.

1 Một loại nhẫn đeo ở ngón cái, vốn có tác dụng bảo vệ ngón tay khi dùng cung tên, về sau dần trở thành một vật trang sức, thường dành cho đàn ông cổ đại.

"Các lão từng là đại thần phụ chính của trẫm, trước khi định tội, không được vô lễ với ông ấy, bằng không trẫm nhất định sẽ chém ngươi."

Đặng Anh cúi đầu đáp: "Nô tì hiểu."

Trinh Ninh Đế gảy bụi than trên đầu gối, Hà Di Hiền thấy Đặng Anh bất động, bèn ngồi xổm xuống búng bụi thay Trinh Ninh Đế.

Trinh Ninh Đế quét mắt nhìn lướt qua mọi người trong điện, ai nấy đều ở yên vị, không một chỗ vượt phận, đế rất lấy làm hài lòng, đứng dậy đi vào nội điện, nói: "Hôm nay tan đi."

Dương Uyển đứng dưới nguyệt đài xem người của Cung điện giám rót nước vào vạc cát tường, thi thoảng liếc mắt nhìn lên Dưỡng Tâm Điện.

Cung nhân ban sai trước ngự điện đều rất cẩn thận, không để phát ra một tiếng động nào. Dương Uyển nghe tiếng nước ào ào mà tâm thần không yên cho nổi.

Không bao lâu sau, đám người Dương Luân và Bạch Ngọc Dương đi từ nguyệt đài xuống. Dương Uyển không ngẩng đầu, xoay người tránh họ. Dương Luân tuy trông thấy cô nhưng cũng không lên tiếng.

Từng chậu từng chậu nước nữa được đổ vào vạc, khó tránh khỏi có chút nước bị văng ra, xuôi theo kẽ đất chảy về chỗ thấp. Lúc Dịch Lang chạy xuống đài, suýt nữa bị mặt đất trơn ướt làm trượt chân, lảo đảo đâm vào lòng Dương Uyển.

Dương Uyển không kịp đề phòng, bận che chở cho cậu nên cũng quên mất lấy tay chống, thế là thân mình ngã mạnh xuống đất.

"Ái..."

Nội thị trước điện thấy Dịch Lang và Dương Uyển ngã lăn, vội tiến lên đỡ. Mấy người đổ nước sợ phải chịu phạt, đã sớm quỳ xuống.

Dịch Lang đứng dậy, lập tức xoay người xem Dương Uyển.

"Dì, dì ngã có sao không?"

"Không sao, các người xem điện hạ trước đi xem có bị thương không?"

Mọi người vội vàng kiểm tra một hồi, may mà không thấy ngoại thương. Dương Uyển lại phát hiện hình như mình bị dập xương cùng, nhưng cô không tiện nói ra, cũng không tiện thò tay sờ, chỉ có thể bảo người toan tới đỡ mình chờ tạm, bản thân ngồi trên mặt đất, định đợi dịu xuống rồi mới đứng lên.

Đặng Anh đi chậm hơn Dịch Lang, lúc trông thấy Dương Uyển, cô đang lồm cồm bò dậy.

"Sao thế?"

Dương Uyển nhếch nhác vén tóc, "Bị trượt chân."

Đặng Anh nhìn nước trên mặt đất, xoay người nói với nội thị quỳ dưới đất: "Xuống nhận phạt đi."

Nói rồi khom lưng lau vết bẩn trên người cho Dương Uyển.

"Không sao, về thay y phục là được."

"Xin lỗi, là tôi sai Cung điện ti hôm nay đổ nước vào vạc cát tường, vào tháng Hai rồi, cần phòng cháy trước khi xảy ra hỏa hoạn."

Dương Uyển nhìn nước trong vạc, nói khẽ: "Tháng Hai sấm sét, quả thực là lắm thiên hỏa, cũng... thật không thái bình."

Cô thở dài một hơi, "Trong lòng bệ hạ hẳn cũng không yên ổn được."

Dịch Lang nắm tay Dương Uyển, "Nhưng hôm nay phụ hoàng đã khen ta đấy."

Dương Uyển cúi đầu cười, "Vậy à, bệ hạ thích thanh từ điện hạ viết ạ?"

"Vâng, phụ hoàng thích, nhất là câu mà dì nghĩ ấy."

"Vậy thì tốt." Cô nói, gắng nhịn đau nhức ở xương cụt, cúi người vuốt phẳng quần áo cho Dịch Lang, "Để Hợp Ngọc theo điện hạ đi Văn Hoa Điện nhé."

"Dì thì sao?"

"Dì... ngã, muốn về xem chút."

Dịch Lang gật đầu, "Vậy đợi ta trở lại sẽ truyền ngự y cho dì."

Nói rồi vui vẻ dẫn đám Hợp Ngọc đi về phía Văn Hoa Điện.

Dương Uyển cùng Đặng Anh đưa mắt nhìn Dịch Lang đi xa, cho đến khi cậu khuất bóng, Dương Uyển mới hỏi Đặng Anh: "Thuận lợi không?"

Đặng Anh gật đầu, "Thuận lợi."

Dương Uyển thở phào, quay mặt nhìn Đặng Anh, nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngoại trừ chàng, tất cả mọi người đều sẽ thuận lợi."

Đặng Anh cười, "Uyển Uyển, cảm ơn nàng đã giúp tôi."

Dương Uyển mím môi, "Kỳ thực em cũng không biết mình có nên giúp chàng hay không, chàng có biết tình cảnh của mình bây giờ thế nào không?"

"Biết."

Sắc mặt Dương Uyển hơi tái, "Bạch đại nhân ở trong xưởng ngục không thể gặp bất kì chuyện gì, bằng không bệ hạ sẽ lấy chàng để dẹp yên sự phẫn nộ của mọi người, nhưng, nếu chàng muốn rửa tội cho ông ấy, chàng sẽ phải thực sự đội vững tội danh ông ấy hặc chàng chiếm đoạt học điền. Sau này nếu đám Bạch Ngọc Dương vẫn không chịu thôi lợi dụng chàng lật đổ Ti lễ giám chàng có biết mình sẽ thảm đến mức nào không?"

"Biết."

Dương Uyển trầm mặc một hồi, bất đồ hỏi: "Vậy chàng có biết bây giờ em rất muốn khóc không?"

Đặng Anh sững người, ngẩng lên đã thấy hốc mắt Dương Uyển đỏ hoe.

Chàng vội nâng tay áo, xiềng xích cổ tay chạm vào má Dương Uyển.

"Đừng khóc, Uyển Uyển, bất kể về sau tôi ở đâu, tôi đều sẽ cố hết sức trở về gặp nàng."

"Nàng tin tôi đi, tôi đã nhận lời với Ninh nương nương, tôi không dám nuốt lời."

Dương Uyển cúi đầu, cười buồn, "Em là người đẩy chàng vào hố, bây giờ lại còn bắt chàng dỗ."

Cô nói rồi vỗ mặt, "Được rồi, bao giờ thì chàng đến Bạch phủ bắt người?"

"Ngày kia."

"Ồ" Dương Uyển miễn cưỡng nói thật bình tĩnh, "Vậy trước đó, chúng ta có thể tới ngoại trạch của chàng ở một ngày không..."

Chẳng biết vì sao, cô đã cố gắng để giọng mình nghe thật bình thường rồi mà nói đến cuối câu, giọng lại vẫn hơi run run.

Kỳ thực, trước mưa gió tốt nhất là nên tránh nơi yên tĩnh, trái ngược làm sao, đó lại chính là nơi khiến người ta bị tổn thương. Nhưng Dương UYển lại cứ muốn tự làm khổ mình, ở bên Đặng Anh như vậy đó.

"Chỗ chàng bây giờ đã có thể ở được chưa?"

"Có thể."

"Đã kê giường chưa?"

"Kê rồi."

"Chăn nệm thì sao?"

"Đã có đủ."

"Chỗ tắm rửa?"

"Có."

Dương Uyển nghe xong nhoẻn cười, "Đặng Tiểu Anh, chỉ ở một ngày thôi, rồi em sẽ ngoan ngoãn trở về."

Họ thật sự chỉ ở đó một ngày.

Quá nửa thởi gian là không làm gì cả.

Ngoại trạch của Đặng Anh được Đàm Văn Đức cùng mấy xưởng vệ thu xếp giúp, vì Đặng Anh không có bao nhiêu tiền bạc dư dả nên trong nhà chỉ có gia cụ cần thiết, không bày biện trang hoàng gì thêm.

Giường là khung giường gỗ, bên trên phủ lớp nệm màu xám tro, chăn bông vừa mua mới, hãy còn hơi thô ráp.

Trên mặt đất đọng một lớp bụi mỏng.

Vào nhà rồi, Đặng Anh lập tức cầm chổi chậm chạp quét dọn, tiếng xiềng xích ma sát với mặt đất liên tục vang lên, đến nỗi Dương Uyển còn chẳng nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.

Cô ngồi quỳ trên giường trải chăn nệm.

"Đặng Anh."

"Ơi?"

"Chàng muốn ngủ bên trong hay ngủ bên ngoài?"

Đặng Anh nâng người dậy, "Ngủ bên ngoài đi."

"Được." Dương Uyển ôm lấy một cái gối, "Em cho chàng cái gối mềm hơn nhé."

Đặng Anh đặt chổi xuống, "Uyển Uyển, có đói không?"

"Hơi hơi."

"Để tôi nhờ Đàm Văn Đức mang một ít đồ ăn lại đây, nấu món gì đó cho nàng."

Dương Uyển xỏ giày xuống giường, "Chàng biết nấu à?"

"Biết một chút, hai năm nay có học với Lý Ngư, nhưng không được ngon lắm."

Chàng nói, đi vào trong sân, xách gạo rau thịt trước cửa vào.

Mùi mưa thoang thoảng ùa và phòng, bấy giờ Dương Uyển mới nhận ra bên ngoài đang mưa phùn. Trong sân giăng màn hơi nước trắng xóa, chung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng hình cụ trên người Đặng Anh kéo lê trên đất.

Đặng Anh xắn tay áo ngồi xổm xuống, lấy từng loại nguyên liệu nấu ăn ra.

Dương Uyển nói: "Hay là để em làm đi?"

Đặng Anh cười, "Uyển Uyển, hôm nay không ăn mì có được không?"

Dương Uyển nói: "Đặng Tiểu Anh, có phải chàng đang chê em chỉ biết làm mì không hả?"

"Tôi không có." Chàng ngẩng lên, "Điện hạ ăn mì nàng làm, tôi cũng có thể ăn được, điều này cho tôi cảm giác có lẽ tôi không phải một người đã mất hết danh dự."

Ánh mắt Dương Uyển rung động.

"Chỉ một bát mì thôi, em thật sự có thể cho chàng danh dự à?"

Đặng Anh nhìn gạo thịt trước mặt, "Uyển Uyển, nàng còn nhớ khi nàng bảo tôi đứng dậy ở trước cửa chùa Quảng Tề không?"

Đương nhiên cô còn nhớ.

Mặc dù chuyện đã qua hai năm, thời điểm ấy Dương Uyển hãy còn lòng dũng cảm thuần túy, chưa yêu Đặng Anh. Cô vẫn là một ngoại lực, tuy mạnh mẽ nhưng không đủ để khiến thay đổi nội tâm. Phải đến khi cô yêu Đặng Anh qua những lần chung đụng với chàng trong bóng râm của Đại Minh, cô mới chính thức bóng mờ trên người Đặng Anh. Những cái bóng ấy, cô đều chưa từng viết vào cuốn truyện kí chính danh thay chàng.

Cô từng dùng bút lực của mình viết nên một Đặng Anh thể thảm mà đau thương, nhưng cô lại không biết rằng người này có một tấm thân da mềm xương giòn, y phục trên người chàng, bàn tay chàng cầm bút, nơi chàng ngồi chốn chàng nằm đều mang hơi thở cổ xưa của "Dưới hiên chuối reo mưa". Đối với một người hiện đại, chàng đã diễn dịch mỏng manh và khiêm nhường của một người đàn ông thành sáng trong như tuyết.

Cái gọi là "danh dự" không thể ngưng tụ thành đá, đập con người rạn nứt toàn thân là chàng, chỉ có thể hóa thành keo dính, từng chút len lỏi vào cuộc sống của chàng.

Nghĩ vậy, Dương Uyển đỡ cánh tay Đặng Anh, kéo chàng ra khỏi đống đồ ăn.

"Dậy."

Cô khom người ôm đống đồ ăn trước mặt lên, "Nếu có một ngày chàng cảm thấy dẫu không coi mình là một tội nhân cũng có thể ăn ở cùng em, chàng nhất định phải nói cho em biết đó."

Cô ho một tiếng, "Thực ra em không phải người tinh tế ý nhị, hồi ở Nam Hải Tử chàng từng nói với em rằng không biết vì sao mình lại bị đối xử như vậy, lúc ấy em không biết phải an ủi chàng thế nào, chỉ một mực nói đó không phải là lỗi của chàng. Bây giờ nghĩ lại, khi đó quả thật hơi ngớ ngẩn. Sau này, điều em có thể làm chính là khiến chàng yên lòng, dù chàng luôn tự thương hại trước mặt em, nhưng miễn là trong lòng chàng dễ chịu, em sẽ không nói gì. Có điều, Đặng Anh..."

Dương Uyển cụp mắt, "Đôi lúc, em rất không dễ chịu..."

Cô hít mũi, "Ban đầu em thật sự muốn làm một người cao cao tại thượng, nhưng bây giờ em không muốn nữa."

Nói đến đây, cô thoáng dừng lại.

"Chàng không hỏi em muốn làm một người thế nào à?"

"Nàng muốn làm người thế nào?"

"Em chỉ muốn làm Dương Uyển, một nữ tử vô danh của triều Đại Minh, không thể kháng cự lại vận mệnh, nhưng em nhất định sẽ không chịu từ bỏ, không từ bỏ bản thân em, cũng không từ bỏ chàng. Em sẽ dốc cạn sức lực cả đời, cùng chàng tiếp tục sống, chăm sóc cho chàng để chàng sống lâu trăm tuổi."

Đặng Anh cúi đầu nhìn cổ tay mình, "Uyển Uyển, thực ra dù tôi như vậy, tôi cũng không muốn khiến nàng phải chăm sóc tôi, tôi có thể chăm sóc cho nàng."

"Chẳng hạn như nấu cơm cho em à?"

Cô cầm một cây cải thảo trên chốc lên quơ quơ về phía Đặng Anh.

"Cái này xào với giấm ngon lắm, để em đi rửa cho chàng, chàng đi nhóm lửa đi, cẩn thận tay. Thuốc điện hạ ban cho chàng, em có mang theo một ít ra, lúc ăn cơm sẽ bôi giúp chàng."

"Uyển Uyển."

"Hả?"

"Hôm qua nàng ngã còn đau không?"

Dương Uyển ôm cải thảo xoay người: "Vẫn hơi, sao vậy?"

"Lát nữa để ta xem cho nàng nhé?"

Dương Uyển nghe xong cúi đầu cười cong mắt, trở gót xáp lại gần Đặng Anh mấy bước: "Chàng có biết em ngã đau ở đâu không?"

"Ở đâu?"

Dương Uyển đáp: "Điện hạ nhào từ trên bậc thang vào lòng em, em đặt mông ngồi xuống đất, bị đau ở chỗ xương cụt ấy."

Đặng Anh tức thì ngớ ra.

"Đặng Tiểu Anh, bây giờ chàng còn biết đỏ mặt nữa cơ à?"

"Tôi..."

"Chàng chàng chàng... Chàng cái gì?"

Dương Uyển nói xong, buông cải thảo trong tay xuống, nhẹ nhàng ôm hông Đặng Anh, "Đặng Anh, không sao đâu. Đôi khi em thật sự cảm thấy mình cứ như một tên lưu manh có văn hóa ấy, cơ mà lại không sao xuống tay với chàng cho đặng."

Đặng Anh mím môi, "Thực ra... tôi cũng có học."

"Học cái gì?"

"Ừm..." Chàng ngần ngừ, "Uyển Uyển, tôi không nói ra được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net