Sương giá gió sông (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung quy, Dương Uyển vẫn không gạn hỏi Đặng Anh.

Hai người cùng dùng bữa xong, Đặng Anh giúp Dương Uyển đun nước tắm, Dương Uyển một mình tựa người trong thùng tắm ngâm hồi lâu.

Đợi đến lúc cô đi ra, mặt Đặng Anh vẫn đỏ.

Dương Uyển không nói gì, cùng Đặng Anh lên giường ngồi.

Cô vừa tắm xong, đã cởi lớp xiêm y ngoài, chỉ mặc áo trong, khoan khoái quấn mình trong chăn.

Vì bị hình cụ ràng buộc nên trên thân Đặng Anh vẫn bận nguyên quan phục. Chàng không chịu cởi giày, ngồi bên giường mà lưng thẳng tắp. Dương Uyển ôm đầu gối dựa vào vai chàng, nhắm mắt lặng lẽ nghỉ ngơi. Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, đập vào song cửa, trong âm thanh như có hơi lạnh.

Song, bên ngoài càng lạnh, than trong phòng lại càng ấm, chăn nệm cũng càng mềm mại hơn.

Gian phòng tuy đơn sơ chật hẹp, nhưng cũng đủ để Dương Uyển cuộn mình.

Dương Uyển nhớ đến một bộ anime Nhật Bản – "Đứa con của thời tiết".

Bên ngoài đổ mưa to, nam nữ chính trốn thoát cuộc đuổi bắt của cảnh sát, lại không thể vào nhà nghỉ rẻ tiền ở, bèn dứt khoát lấy hết toàn bộ tiền ra, vào một khách sạn cao cấp ấm áp ở.

Tắm rửa, ăn cơm, hát karaoké...

Hoa đăng ngũ sắc biến hóa trong bồn tắm, trong tủ lạnh có gà viên chiên, mì xào, còn có cà ri. Em trai nữ chính hỏi ăn cái gì, nam chính nói ăn hết cả đi, thế là cậu em trai hô lên với nữ chính đang tắm: "Bữa tối nay phong phú lắm á!" Nữ chính nghe vậy, cười trả lời rằng mình rất chờ mong.

Họ chơi đến tận khuya, chỉ hận không thể thể nghiệm tất cả những điều ấm áp có thể thể nghiệm trong khách sạn.

Mãi mà không nỡ đi ngủ, như thể chỉ cần không ngủ là sự ấm áp này sẽ không nguội lạnh, ngày mai cũng sẽ không đến.

Dương Uyển của hiện tại cũng vậy.

Cô hi vọng cơn mưa ngoài kia đừng ngừng rơi, hòng níu giữ cảm nhận mỗi một khoảnh khắc, nhưng cũng biết rõ rằng mỗi thời mỗi khắc thời gian cũng đều đang trôi đi.

"Đặng Anh."

"Ơi."

"Có phải nên... làm chút gì đó không?"

Câu hỏi này vừa thốt ra, cơ thể Đặng Anh lập tức cứng đờ.

Dương Uyển dựa vào chàng cười, "Bôi thuốc đi."

Nói rồi, cô chui ra khỏi chăn, quỳ trên giường với tay lấy cao thuốc trên đầu giường.

Đặng Anh dưới giường nhìn lưng cô, tấm áo trong rủ xuống dán sát lưng cô theo động tác của cô, ôm lấy đường cong nhấp nhô của cột sống.

Ngón chân cô co nhẹ, chống cạnh chân Đặng Anh. Chàng sợ cô bị lạnh, vội dùng tay áo mình che phủ chân cô.

"Lấy gì vậy? Để tôi lấy cho, nàng vừa tắm xong, phải che chắn cẩn thận."

Dương Uyển ngoái đầu cười, "Em mang đến mấy loại thuốc ra, chàng không biết phải lấy cái nào đâu. Em tìm thuốc bôi cho chàng trước rồi bản thân em cũng phải bôi."

Cô ôm đống chai lọ lên trên giường, gập đầu gối lại cho Đặng Anh dựa, nương ánh đèn cẩn thận bôi thuốc cho Đặng Anh, vừa bôi vừa nhìn chân chàng.

"Còn phải bôi chân nữa, cởi giày đi."

Đặng Anh cởi tất giày ra, từ từ nâng hai chân lên giường. Đoạn xích thừa rủ xuống giường, đong đưa nhè nhẹ, đập vào khung gỗ, vang tiếng lộc cộc.

Chàng ngượng ngùng dùng tay giữ lại, theo bản năng rụt chân về vạt áo.

Dương Uyển không rời mắt đi xem những động tác này của chàng, chỉ nói khẽ một câu, "Thật hoang đường."

"Cái gì?"

Dương Uyển nâng cổ tay chàng, nhẹ giọng: "Chàng bây giờ, và cả triều đình này, đều thật hoang đường."

Cô mím môi rồi mở miệng nói tiếp: "Hình cụ không phải là để trói buộc tội nhân mà là để sỉ nhục chàng, là một vở kịch 'công chính' hoàng đế diễn cho văn võ toàn triều xem."

Đặng Anh buông lỏng ngón tay, "Tôi không sao..."

Dương Uyển ngắt lời chàng: "Sao lại không sao, chàng vẫn luôn có lời mà không nói ra được."

Câu này của cô bao hàm hai nghĩa.

Đặng Anh bỏ cổ tay xuống khỏi đầu gối Dương Uyển. Hai người đều tự ôm đầu gối mình, ngồi đối diện nhau trên giường. Đặng Anh ho khẽ.

"Thân đợi xử không sạch sẽ, sao còn có thể nói lời... mạo phạm với Uyển Uyển được nữa."

"Chàng cảm thấy đó là mạo phạm, vậy tại sao còn muốn học?"

Đặng Anh mím môi, "Tôi không kìm được..."

Dứt lời chàng lại ho mấy tiếng, giao hai bàn tay vào tay Dương Uyển, "Tôi sợ tôi làm nàng đau, cũng sợ nàng không thoải mái, tôi sợ sau này lúc nàng không chịu cầm tay chỉ dạy tôi nữa, tôi sẽ không biết phải làm thế nào để nàng..."

"Đồ ngốc, là ai dạy chàng? Dạy chàng những gì?"

Đặng Anh nhẹ nhàng nghiêng người lảng tránh ánh mắt Dương Uyển.

Chàng có thể học ai đây, đám người ở Ti lễ giám bình thường sẽ đi kĩ quán và "chùa miếu" lêu lổng, ngoài Nam Hải Tử du đãng rất nhiều nữ nhân "vân du" phục vụ bọn thái giám. Khi không phải làm việc, Ti lễ giám cũng tụ tập với nhau bàn luận xem làm thế nào để vui vầy với nữ nhân, Đặng Anh dự thính rất nhiều, nhớ đến thân thể Dương Uyển là chỉ hận không thể trói chặt tay mình cả đời.

Cho đến khi chàng tình cờ giở ra một quyển sách trong phòng Trần Hoa ở Hỗn đường ti.

Đó là sách cấm cung đình, xưa nay Trần Hoa giấu rất cẩn thận, nào ngờ đêm trước say rượu, lật xem xong cứ thế đường hoàng đặt trên bàn, bị Đặng Anh tìm tới nói chuyện tiện tay cầm lên.

Trần Hoa bị động tác của chàng dọa sợ gần chết, lập tức quỳ xuống trước mặt Đặng Anh, cả người run rẩy.

"Đốc chủ, tôi cam nguyện nhận tội chịu phạt, nhưng xin đốc chủ hãy tha mạng cho tôi."

Đặng Anh không nói gì, ngồi trên giường Trần Hoa tiếp tục lật quyển sách kia.

"Đốc chủ... Ôi chao..."

Y dứt khoát quỳ trước mặt Đặng Anh tự tát.

Đặng Anh chặn trang sách, "Anh làm gì vậy, dừng lại."

Trần Hoa khóc lóc, "Đốc chủ không tha mạng, nô tì không dám dừng."

Đặng Anh đóng sách lại, nhắm mắt bình ổn một hồi mới cúi đầu nhìn Trần Hoa, hỏi: "Vì sao lại xem loại sách này?"

"Nô tì đáng chết, không nên xem..."

"Trần chưởng ấn, tôi không có ý xử lí anh, nói chuyện tử tế."

Bấy giờ Trần Hoa mới kinh ngạc, thôi nghẹn ngào.

Đặng Anh chỉ vào đối diện mình, "Đứng dậy, ngồi lên đây rồi nói."

Trần Hoa ngần ngừ đứng lên, xoay tay ngồi trước mặt Đặng Anh, "Đốc chủ thực sự bằng lòng bao che cho nô tì ạ?"

"Ừ." Đặng Anh đặt sách xuống, thở nhẹ một hơi, "Tôi..."

"Nô tì hiểu." Trần Hoa ngắt lời chàng, "Đó giờ đốc chủ đều rất nhân từ với chúng tôi."

Y nói vậy, Đặng Anh cũng không còn lời gì khác, dù sao chàng cũng không biết phải tự giải thích thế nào cho sự rung động hoang đường trong nội tâm chàng lúc này.

"Anh và Tống ti tán..."

"Không có! Tuyệt đối không có! Nô tì và Tống ti tán tuyệt đối chưa từng làm chuyện gì cẩu thả."

Hai chữ "cẩu thả' đâm thẳng vào tim Đặng Anh.

Trần Hoa không biết suy nghĩ trong lòng Đặng Anh lúc này, chỉ ngoan ngoãn bộc bạch bản thân.

"Đốc chủ, dẫu ngài có cười tôi... ôi... Trong lòng tôi muốn Vân Khinh đã lâu, nhưng tôi lại không dám làm gì nàng, không đúng, cái gì mà làm, đến đề cập tôi cũng chẳng dám đề cập với nàng. Nàng là nữ quan nội đình sau này có thể xuất cung, nàng giữ mình nghiêm cẩn, nói không chừng sau khi xuất cung còn có thể gặp được người tốt, vui vẻ sống nửa đời sau, nếu tôi làm tổn thương nàng... chẳng phải sẽ phải xuống địa ngục ư?"

Y nói, nắm chặt vải quần trên đầu gối.

"Nàng chưa bao giờ cho phép tôi vào phòng nàng, đến dáng vẻ nàng áo quần mỏng manh tôi cũng chưa từng thấy, nhưng tôi không tài nào nhịn nổi, đúng là phía dưới tôi không còn, nhưng tôi biết người như tôi chỉ cần dụng tâm, biết điều một chút, cẩn trọng một chút, thì vẫn có cách khiến nàng vui vẻ. Nhưng mà, đốc chủ, tôi thật sự chỉ tự mình nghĩ thế rồi lén lút học thôi, tôi đáng chết, tôi thật sự đáng chết, nhưng Vân Khinh là cô nương đoan chính, nàng..."

Y nói mà lộn xộn rối bời, chỉ hi vọng Đặng Anh tin tưởng phẩm tính của Tống Vân Khinh.

Đặng Anh trầm mặc đặt tay lên cuốn sách kia, chàng ngẫm nghĩ lời Trần Hoa nói, rồi lại không biết phải mở miệng thế nào.

Ánh nắng lạnh lẽo lẳng lặng đậu lên tay chàng, mấy ngón tay ấy đã từng muốn cơ thể Dương Uyển, nhiễm dính dòng xuân ấm áp dưới thân Dương Uyển. Dương Uyển không bắt chàng phủ phục dưới mình như những hoạn quan trong sách, nàng giữ nguyên áo lót cho chàng, bản thân nằm lên bàn, chừa không gian để chàng có thể đứng trước mặt mình.

Chàng gặp được Dương Uyển, Trần Hoa gặp Tống Vân Khinh.

Họ cùng có nhận thức xấu hổ về chuyện này, nhưng Đặng Anh chưa từng bị tổn thương, Dương Uyển bảo vệ lòng tự tôn của chàng như bảo vệ một mảng tuyết vậy.

Song, chàng cũng không thể không suy tư, Dương Uyển có được tận hứng hay không?

"Đặng Tiểu Anh, tai chàng đỏ thế là đang nghĩ gì đấy?"

Lời Dương Uyển nói lôi Đặng Anh ra khỏi ngẫm ngợi, lúc này chàng mới nhận ra Dương Uyển đang nắm tay chàng, vẻ mặt lo lắng.

"Có phải chàng xem sách lung tung gì rồi không?"

"Ừ..."

"Ai cho chàng?"

"..."

Đặng Anh không thể bán đứng Trần Hoa, miệng há ra mà nín thít, chỉ đành cúi đầu xuống.

"Đừng xem vớ vẩn."

Dương Uyển xoa xoa gương mặt nóng bừng của chàng, Đặng Anh vội biện bạch: "Tôi xem những cái đó không phải để làm tổn thương nàng, Uyển Uyển, nàng biết tôi sẽ không làm vậy."

"Em không nói chàng xem loại sách đấy." Dương Uyển nhìn Đặng Anh, "Em sợ chàng xem loại hầu hạ..."

Sau khi thốt ra hai chữ "hầu hạ", cô phát hiện ra những lời đằng sau chính cô cũng không nói ra được khỏi miệng.

Vai cô sụp xuống, thình lình ngồi thụp.

Cô vô cùng đau lòng cho chàng trai trước mắt, trong tình yêu của cô không có sự khinh bỉ đối với tàn khuyết, nhưng trong tình yêu Đặng Anh dành cho Dương Uyển thì lại luôn ẩn chứa sự hạ thấp đối với chính chàng.

"Uyển Uyển."

"Nói đi."

"Tôi làm sai chuyện gì khiến nàng tức giận rồi phải không?"

Vẻ mặt chàng bối rối, bàn tay đặt trong lòng Dương Uyển cũng rất luống cuống.

Dương Uyển vội ổn định cảm xúc, toan trấn an chàng, "Không phải, chỉ là chàng rất ngốc thôi chàng có biết không, những thứ đó đều như hình cụ trên người chàng vậy, đều là để răn dạy chàng, chàng không thể coi nó là văn bản nhận thức bản thân."

Cô buột miệng xổ thuật ngữ chuyên ngành ra, thốt lên rồi lại không nhịn được cúi đầu tự trách, "Em đang nói cái gì vậy chứ..."

Đặng Anh lúng túng nhìn Dương Uyển, ánh mắt ấy khiến Dương Uyển một lần nữa cảm nhận được rõ ràng đả kích của nền văn minh quá mức tân tiến lên trật tự nội tâm Đặng Anh.

Cô vội ôm Đặng Anh đang lúng túng.

"Không sao đâu mà, không phải em trách chàng xem những thứ đó."

Đặng Anh cúi đầu nhìn Dương Uyển tựa trên vai mình, khẽ giọng nhận sai: "Xin lỗi Dương Uyển, sau này tôi không xem nữa."

Dương Uyển lắc đầu: "Đó không phải lỗi của chàng, quyển sách đấy cũng không có gì cả. Em chỉ muốn nói với chàng, chỉ khi chàng không còn coi bản thân là tội nhân nữa, chàng mới có thể vui vẻ làm chuyện như vậy với em."

Đặng Anh cụp mắt, "Uyển Uyển, bây giờ tôi cũng sẵn lòng."

"Bây giờ em không cho phép, Đặng Tiểu Anh, chàng vẫn luôn rất thông minh, sao lúc này lại khờ vậy chứ?"

"Được, Uyển Uyển, tôi không nói nữa, nàng đừng giận."

Chàng vừa nói vừa vuốt lưng Dương Uyển.

Dương Uyển nhoài người trên vai Đặng Anh, dịu dàng nói: "Em không giận, chàng không được nóng nảy, chúng ta cứ từ từ mà đi, được không?"

Đặng Anh "ừ" nhẹ một tiếng, "Uyển Uyển."

"Ơi?"

"Vì sao nàng... không giống Tống ti tán?"

Dương Uyển không trả lời, nắm dái tai Đặng Anh, thì thầm với chàng: "Lại đây, chàng nằm xuống đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net