Thành biếc lẻ bóng (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thượng nghi."

Nội thị truyền lời đi ra, thấy thị nhìn chằm chằm chỗ Đặng Anh quỳ, bèn đi tới cạnh bà thưa: "Lão tổ tông gọi ngài vào ạ."

Khương thượng nghi thu mắt, xoay người chỉ hai cái hũ đằng sau, "Ta còn có hai hũ thịt kho bỗng này, cậu ôm vào theo ta đi, ta không bảo chúng nó đi theo nữa."

Nội thị vội nhận lấy: "Vâng, nô tì phục vụ ngài vào."

Bên trong Ti lễ giám, ngoại trừ Đặng Anh và Trịnh Nguyệt Gia thì mấy bỉnh bút đều ngồi ở đây. Họ đang ăn bữa tối, dạ dày Hà Di Hiền không tốt, thích ăn cháo và rau ngâm, những bỉnh bút khác cũng đã có tuổi, đều vui vẻ dưỡng sinh theo chưởng ấn.

Lúc này, Hà Di Hiền đã ăn một bát cháo thịt băm, thấy Khương thượng nghi đi vào, mặt lập tức nở nụ cười nhăn nheo, vẫy tay gọi thị vào ngồi cùng.

"Tính thời gian, thấy hẳn cũng đến giờ con thăm cha nuôi rồi."

Mọi người đều biết Hà Di Hiền rất thương cô con gái nuôi này, nghe lão nói vậy bèn phụ họa: "Thượng nghi vừa tới chúng tôi đã không xứng ngồi cùng lão tổ tông nữa rồi."

Khương thượng nghi hành lễ rồi mới ngồi xuống cạnh Hà Di Hiền, nhận lấy đũa nội thị đưa cho. Thị chưa kịp xem đã nghe Hà Di Hiền nói: "Là đôi con thường dùng đấy."

Khương thượng nghi mỉm cười, bảo nội thị ôm hũ đặt lên bàn, tự tay mở nắp hũ ra, dùng đũa gặp một miếng thịt kho ra đặt vào bát của Hà Di Hiền, "Lần trước cha nuôi nói bì thịt hơi mùi nên lần này con đun thêm nửa canh giờ, kho nhừ hơn bữa trước một chút, cha nuôi nếm thử xem."

Nói rồi lại gắp mấy miếng đặt vào bát mấy bỉnh bút. Mọi người đều cười xem, nhưng không dám động đũa.

Hà Di Hiền cười nói: "Nó hiếu kính các anh thì các anh cứ nếm đi."

Mọi người đáp "vâng", lúc này mới nhao nhao giơ đũa.

Thịt kho bỗng gắp là nát, mùi tương nồng tỏa ra từ hũ, chất thịt nhừ chảy mỡ, đưa vào miệng rồi tan ra như mỡ đông, hương thơm sực nức miệng múi, cúng cho mấy cái miếu ngũ tạng đã có tuổi này phải phục tùng.

"Đúng là con gái ta, biết tính ta thế nào." Nói rồi dùng đũa trỏ đám Hồ Tương, "Các anh toàn được hưởng phúc theo ta đấy."

Hồ Tương nói: "Đúng đấy ạ, tháng nào cũng chỉ chờ ngài chia cho chúng con một miếng này, còn thơm ngon hơn cả ngự thiện, cái khác chưa nói, mấu chốt là được mặt được mũi, thượng nghi tự tay hiếu kính tới, người khác đời nào mong mà có được."

Khương thượng nghi buông đũa ngồi xuống, "Con gái đang nghĩ có phải cũng nên giữ lại vài miếng, hiếu kính Đặng xưởng đốc ngoài kia và Trịnh bỉnh bút hôm nay hầu hạ ngự tiền không."

Hà Di Hiền khựng đũa, Khương thượng nghi lẳng lặng rót một chén trà đưa cho lão, "Một mặt là con làm con gái hiếu kính cha nuôi, mặt khác cũng là lễ nghĩa của Thượng nghi cục chúng con đối với Ti lễ giám, đã kính mấy vị bỉnh bút cả rồi, chẳng có lí gì lại ăn bớt của hai vị đó cả."

Hà Di Hiền cười một tiếng, "Con đấy, trước khi vào đã muốn xin thay rồi đúng không?"

"Cha nuôi thứ tội." Thị nói, đứng dậy xá một vái, "Trước kia cha nuôi che chở cho chúng con, bây giờ con đã lớn, cũng muốn học cha nuôi chiếu cố cho mấy cô bé của Thượng nghi cục."

Hà Di Hiền hỏi: "Cô nương tên Dương Uyển kia?"

Khương thượng nghi gật đầu, "Con thay Dương Uyển cầu xin chuyện này, nếu không phải tội gì quá lớn, cha nuôi có thể nể mặt con khai ân chăng?"

Hà Di Hiền chỉ cười không nói, chậm rãi ăn hết thịt trong bát rồi mới buông đũa nói: "Con có biết phạt nó vì lí do gì không?"

"Không ạ."

"Nó hết lần này đến lần khá phá hỏng quy củ của cha nuôi, chuyện Ti lễ giám chôn xuống đất, bây giờ đã bị bày ra hết trong trực phòng Nội các của nó rồi, Nội các đã kịp tiến cử người với chủ tử trước cha nuôi."

Khương thượng nghi gật đầu, "Con gái hiểu, nếu cha nuôi cảm thấy tha thứ không được thì hãy coi như mới nãy là con gái không hiểu chuyện, chọc ngài không vui, con gái thỉnh tội với ngài."

Hà Hi Hiền khoát tay áo, "Thôi, đây là lần đầu tiên con mở miệng với cha nuôi, thế nào cha nuôi cũng phải nể mặt con, lúc đi ra con hãy gọi nó đứng dậy đi, nói cho nó biết, nếu nó không muốn phải chịu nhục như vậy một lần nữa thì hãy nói tỉ mỉ rõ ràng chuyện Công bộ kia với ta."

"Vâng ạ."

Khương thượng nghi đáp rồi cúi đầu gắp thêm một miếng thịt kho bỏ vào bát Hà Di Hiền.

Đám người lại tán gẫu dăm câu chuyện trong cung, không bao lâu sau, trời đã tối hẳn.

Khương thượng nghi đi ra từ chính đường, tới thẳng chỗ Đặng Anh.

"Đặng xưởng đốc, lão tổ tông bảo anh đứng dậy."

"Vâng."

Đặng Anh nhẹ giọng đáp, vừa chống đất toan đứng lên, hai xưởng vệ cách đó không xa trông thấy, vội chạy tới đỡ.

Đặng Anh đứng thẳng người, buông tay hai xưởng vệ xá Khương thượng nghi: "Đa tạ thượng nghi giải vây cho."

Khương thượng nghi nói: "Không phải ta giải vây cho anh mà là không mong muốn người của Thượng nghi cục chúng ta kết thù oán quá sâu với Ti lễ giám vì anh."

Đoạn, thị bảo với hai xưởng vệ bên cạnh Đặng Anh: "Các người lui xuống trước đi."

Xưởng vệ nói: "Chúng tôi là người của đốc chủ, tại sao phải nghe lời một nữ quan như bà, có nghe chúng tôi cũng nghe Dương chưởng tịch."

Đặng Anh nghiêng người khuyên: "Đừng vô lễ, lui xuống trước đi."

Xưởng vệ nghe chàng nói vậy mới chịu lui ra đường cung.

Đặng Anh nhịn đau lùi về sau một bước, xá dài thêm vái nữa: "Thượng nghi thứ tội."

Khương thượng nghi cúi người đáp lễ, sau đó nói: "Đặng xưởng đốc, Thượng nghi cục ở trong tay ta có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Ti lễ giám trong tay lão tổ tông cũng vậy. Trong cung trăm ngàn nhân khẩu, ngoại trừ cần ăn cơm thì còn phải nuôi nhà nuôi cửa, chúng tôi đều là người số khổ, bằng không đã chẳng nhốt mình vào đây, nếu đã vào đây thì chính là để kiếm kế sinh nhai cho người bên ngoài. Anh chặt đứt tài lộ của Ti lễ giám, có từng nghĩ sẽ có bao nhiêu người hận anh không?"

Đặng Anh nghe xong cúi đầu đáp: "Đặng Anh hiểu."

Khượng thượng nghi thở dài một hơi, "Ta là đàn bà con gái, tầm mắt thiển cận, nếu anh cảm thấy lời ta nói không có lí lẽ thì coi như ta chưa từng nói. Nhưng Dương Uyển là người rất thông minh, quan sát mọi sự rất tỉ mỉ, cũng rất thấu tỏ. Nắm được yếu điểm, ra chiêu tinh chuẩn. Ta thích cô bé vô cùng, hiện giờ nó hãy còn ém bớt, nhưng ta vẫn rất lo ngày sau nó cũng sẽ như anh, bị trí khôn của mình hại chết. Anh phải hiểu trong cung hạng người gì cũng chứa chấp được, nhưng không dung chứa kẻ quá thông minh."

Lời nói đến đây mới chính thức trông ra ngọn nguồn.

Đặng Anh và Khương thượng nghi đều không biết rằng cái "quá thông minh" ấy thực chất không đến từ nền văn minh đang hiện hữu mà là suy ngẫm mang tính tổng hợp, phê bình và nhận định của hậu nhân đối với tiền nhân. Sự "thông minh" này ban đầu ăn trên ngồi chốc, nhưng tính ưu việt của nó chỉ tồn tại về mặt tinh thần, trên thực tế, gốc rễ của nó vốn dĩ "sinh không gặp thời", chỉ có thể đem lại cho Dương Uyển cảm giác ngồi một mình trên đài cao, kết duyên với người mà chung quy vô vọng vô quả.

Sở dĩ cô ém bớt là bởi cảm giác nặng nề của lịch sử vẫn chưa hoàn toàn bị sự tươi sống của con người chèn ép.

Mà cơ hội để "người sống" chèn ép "giấy cổ" nằm ở đâu?

Mồng một tháng Năm, "Hạc cư án" mà Dương Uyển một mực chờ đợi rốt cuộc đã xảy ra.

Chạng vạng hôm đó, Dương Uyển đang cùng Đặng Anh viết lách trong Nội học đường.

Sau khi Dương Luân đi, phần lớn ngày trực của y ở Nội học đường được chuyển sang cho Đặng Anh. Mặc dù thân kiêm hai chức vị bỉnh bút và xưởng đốc, công việc cực kì bận rộn, nhưng Đặng Anh vẫn rất sẵn lòng nhín chút thì giờ, giảng thêm bài học cho yêm đồng bên trong học đường.

Lúc này Nội học đường đã tan học, ngoài hai yêm đồng đọc nhẩm sách đứng dưới hiên cửa thì trong sảnh cũng chỉ còn lại hai người Dương Uyển và Đặng Anh. Mấy ngày nay Dương Uyển đang thay Hồ ti tịch biên soạn thư mục cần gửi sang cho chưởng ấn Hán kinh xưởng, Hồ ti tịch giục rất gấp, cô đã làm xuyên ngày xuyên đêm liền ba hôm.

Hiếm khi nào Đặng Anh có thời gian đọc sách dạy ở Nội học đường, thỉnh thoảng cầm bút đánh dấu, Dương Uyển ngồi đối diện chàng, cúi đầu thoăn thoắt viết, không nói một tiếng.

Đặng Anh cầm lòng không đậu hạ sách thấp xuống ngó cô.

Một khi đã vùi đầu vào giấy tờ sách vở, Dương Uyển sẽ lập tức mang tư thái của một mũi tên đã bắn ra thì không thể thu hồi, bên tay là một chén trà, cạnh trà đặt một nắm quả hạch, sau một khoảng thời gian viết, cô có thói quen lấy cán bút chọc chọc trán mình.

Đúng lúc cô đang chọc trán thì Lý Ngư thình lình xông từ bên ngoài vào, va vào cửa, tức thì dập mũi chảy máu.

Dương Uyển giật mình, cán bút trên trán quệt ra một vệt đỏ.

Cô vội ngẩng lên nhìn Lý Ngư, vừa lấy khăn tay của mình ra đưa cho cậu, vừa hỏi: "Cậu làm sao thế?"

Lý Ngư bịt mũi bò dậy nói: "Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện tày trời rồi!"

Đặng Anh đứng dậy bảo: "Nói từ từ thôi cho rõ ràng."

Lý Ngư ấn ngực mình kể: "Nhị hoàng tử suýt nữa bị một nhũ mẫu tên là Du Quế Xuân bóp chết! Diên Hi Cung không bắt được người, hiện giờ chẳng biết Du Quế Xuân này đã trốn đi đâu rồi, tỷ tỷ bảo tôi tới tìm chị, dặn chị tạm thời đừng về Ngũ sở, hãy đi Thừa Càn cung, Bắc trấn phủ ti đã điều một đội thị vệ tiến cung, Ngũ sở đã bị niêm phong rồi, lúc tôi đến đây, tứ đại môn cũng đã giới nghiêm toàn bộ, đến quan lại hội ấp Nội các hôm nay cũng không thể ra khỏi cung."

Lời vừa dứt, ngoài cửa đã vọng vào tiếng xưởng vệ.

"Đốc chủ, ngài có trong đó không ạ?"

"Có."

"Bệ hạ triệu ngài lập tức đến Dưỡng Tâm Điện."

"Đã biết."

Đặng Anh đang định rời đi thì thấy Dương Uyển ngây phỗng ngồi trước bàn, mực trên đầu bút nhỏ xuống, loang ra hơn nửa thư mục cô vừa viết xong.

"Dương Uyển."

Đặng Anh gọi cô một tiếng, bấy giờ cô mới hoàn hồn, bút trên tay lại rơi cộp xuống đất.

Đặng Anh cúi người nhặt lên cho cô, gác vào giá bút bên tay cô, "Cô lo..."

"Trịnh Nguyệt Gia..."

Cô nói thẳng tên Trịnh Nguyệt Gia.

Quả nhiên, dự cảm của cô là đúng, hiện giờ, "cung nhân" mơ hồ trong sử liệu kia đã có tên – Du Quế Xuân, thậm chí còn có lai lịch, có thể tra ra tuổi tác và quê quán của thị thông qua Nãi tử phủ ngoài Đông An Môn.

Đặng Anh nhẹ giọng nói: "Cô đừng vội hoảng, nếu là nhũ mẫu hành hung thì không chỉ thái giám nhận lệnh của Ti lễ giám mà Nãi tử phủ và địa phương chọn người cũng phải tiếp thu thẩm tra. Cô để tôi đi xem thử trước đã, chờ tôi tìm hiểu rõ rồi sẽ lại nói với cô. Cô về Thừa Càn Cung trước đi."

Dương Uyển ngẩng đầu lên nói: "Anh nhất định phải nói cho tôi biết đầu đuôi những gì tra được, chuyện này không đơn giản như mặt ngoài đâu."

"Được." Đặng Anh đứng thẳng dậy gọi với ra ngoài: "Đàm thiên hộ, anh đưa Dương chưởng tịch về Thừa Càn Cung đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net