Thành biếc lẻ bóng (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya trong chiếu ngục Bắc trấn phủ ti tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy rõ ràng mỗi một tiếng rên rỉ trong phòng giam.

Thời Trinh Ninh tuy từng đại xá thiên hạ, hơn nửa lao ngục trong nước đều được làm trống, nhưng vì chiếu ngục nằm ngoài tư pháp, không thuộc phạm vi đại xá, phạm nhân bị giam trong ngục quá nhiều, có một số người bị trì hoãn thời gian xử án quá dài, đến nỗi về sau hoàng đế cũng quên mất là còn có người như vậy đang ở trong tù.

Trinh Ninh năm thứ ba, thủ phụ Nội các Bạch Hoán và con trai mình, Hình bộ thượng thư Bạch Ngọc Dương, từng dâng một tấu sớ, xin Trinh Ninh Đế thanh lí đại án trong chiếu ngục, lần dọn dẹp chiếu ngục ấy đại khái đã kết án được cho hơn trăm người, làm trống một phần ba phòng giam. Nhưng về sau, Cẩm y vệ nhúng tay khắp chốn, bắt bóng bắt gió, án chữ nghĩa rầm rộ, chưa tới một năm, trong chiếu ngục đã lại đông nghịt người, đến lúc người của Đồng Gia Thư Viện bị tống giam đã không thể không một phòng chen chúc mười người.

Thân phận Trịnh Nguyệt Gia tương đối đặc thù, bởi vậy nên không giam giữ cùng những người khác, bị nhốt riêng ở phòng giam gần hình thất nhất.

Tới giờ Dậu, cái nóng ban ngày dần rút bớt, hơi ẩm bốc ngược trên vách đá đọng thành giọt, tí tách nhỏ xuống. Trịnh Nguyệt Gia nằm sấp trên chiếu rơm, mỗi hơi thở ra đều nhuốm mùi máu tanh. Y vừa định há miệng xin chén nước thì cửa lớn nhà ngục chợt bật mở, bách hộ chưởng ngục dẫn Đặng Anh bước xuống thềm đá, vừa đi vừa nói: "Ngài xem cần thẩm vấn thế nào, dẫn phạm nhân đến hình thất hay là..."

"Không cần." Đặng Anh ngắt lời anh ta: "Tôi hỏi không nhiều."

"Vâng."

Người kia ứng tiếng, mở cửa phòng giam Trịnh Nguyệt Gia, xốc y lên, cưỡng ép gò y vào tư thế quỳ.

"Đốc chủ, ngài hỏi đi, thuộc hạ đi lấy một cái ghế cho ngài."

Trịnh Nguyệt Gia chống đất, chịu đựng đau đớn hạ thân, ngẩng đầu nhìn về phía Đặng Anh, "Cậu cần ngồi thì ngồi đi."

"Không cần, tôi quen rồi."

Trịnh Nguyệt Gia cười, "Tôi đã hơi hiểu vì sao khi đó cậu nhất định phải tranh vị trí Đông tập sự xưởng này với người của lão tổ tông rồi..."

Đặng Anh cúi xuống nói, "Anh không cần quỳ đâu, không chịu nổi thì nằm xuống đi."

Trịnh Nguyệt Gia lắc đầu, "Giữa cậu và tôi, đừng ai thương xót ai."

Dứt lời, y so vai ho liền mấy tiếng, ho đến sụp lưng, đờm máu nôn ra thuận khóe miệng y nhớp nháp chảy xuống, y bèn dùng tay áo tù lau đi, run rẩy chống hai tay một lần nữa nâng cơ thể lên.

"Nhân lúc tôi còn chút sức lực... Để tôi nói những gì nên nói với cậu vậy."

"Anh nói đi."

Trịnh Nguyệt Gia hít một hơi, cố gắng ổn định giọng mình, "Du Quế Xuân là người của quân hộ ngoại ô kinh thành, lúc ấy Nãi tử phủ tuyển chọn miệng sữa cho nhị điện hạ, tôi đã tự mình điều tra xuất thân của cô ta và tịch sử nhà chồng cô ta, đều thân thế trong sạch, bây giờ nghĩ lại, dường như là quá sạch. Còn tôi..."

Y nói, xoa khóe miệng, "Tôi không sai sử cô ta làm bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện đến nước này, tôi có trăm cái miệng cũng chẳng thanh minh được, thế nên cậu nhất định phải phủi cho sạch."

Đặng Anh nói: "Bệ hạ đinh ninh rằng sau lưng anh ắt có kẻ sai khiến, anh trăm miệng không thanh minh được thì cũng phải thanh minh, bằng không, không kết thúc được án này, sẽ càng liên lụy đến nhiều người hơn."

Trịnh Nguyệt Gia nghe vậy, cánh tay khẽ run lên.

"Có cách nào..." Y ngẩng đầu nhìn Đặng Anh, "Khiến tôi chết nhanh hơn không?"

"Trịnh Nguyệt Gia."

Đặng Anh cất tiếng gọi tên y, "Bệ hạ không cho phép dùng hình giết chết, cũng không cho anh tự sát, anh đừng hòng chết nhanh cho đặng, thậm chí tôi còn không có cách nào ngăn cản Bắc trấn phủ ti tra tấn anh..."

"Hiện giờ tôi có thể làm gì?"

Trịnh Nguyệt Gia ngắt lời Đặng Anh, ngước lên nói: "Cậu nói đi... Tôi sẽ làm theo."

Đặng Anh ngồi xổm xuống nói: "Chỉ khi bắt đầu thẩm vấn anh, tôi mới có thể thử dò xem rốt cuộc người đứng sau chuyện này là ai, và rốt cuộc chúng muốn anh nhận cái gì."

Sống lưng Trịnh Nguyệt Gia run rẩy.

Đặng Anh hơi không đành lòng, song vẫn không thể không nói: "Nhưng trong quá trình ấy, anh không thể nhận bất cứ chuyện gì, anh phải cho tôi thời gian."

Trịnh Nguyệt Gia ho khan, cười một tiếng, "Kháng cự à."

Y nói, miệng phun ra một búng máu, thở dài nôn ra một chữ, "Được..."

Hôm sau, Bắc trấn phủ ti thẩm vấn Trịnh Nguyệt Gia.

Trong chiếu ngục không được thăm viếng, chỉ khi ra công đường thẩm vấn mới cho phép thân nhân quỳ dưới công đường gặp mặt xa xa một lần.

Người nhà Trịnh Nguyệt Gia đã tứ tán, chỉ mình nhà chú còn ở trong kinh thành, sống qua ngày dựa vào tiền tiếp tế của y, hiện giờ nghe nói y chịu tội, bèn một mình đến trước, định đưa y chút thuốc và đồ ăn.

Ông vốn có ý tốt, nhưng thấy Trịnh Nguyệt Gia bị đánh cho thương tích khắp người, thực sự đau lòng, không khỏi quỳ dưới công đường khóc than: "Khi đó con khăng khăng đòi vào cung kiếm kế sinh nhai cho cả nhà, bây giờ nhà mình sống dựa vào con, nhưng ai có thể cứu con đây..."

Trịnh Nguyệt Gia trên công đường quát ông: "Đây là đâu phải là chỗ chú có thể tới! Mau về đi!"

Ông bị Trịnh Nguyệt Gia mắng, trong lòng lại tủi thân, càng nói càng lộn xộn.

"Con đừng đuổi chú đi... Cô nương trong nhà không dám xuất đầu lộ diện thăm con nên làm ít đồ ăn cho con, chỗ con không đưa được gì vào, chỉ lúc này mới có thể gặp con một lần, lúc trước con đối xử với chú, với cô nương nhà mình tốt không kể xiết, bây giờ thấy con như vậy, ta sao nhẫn tâm cho đặng... Ông trời ơi, thằng bé nhà tôi hiền lành thật mà..."

Ông không đầu không đuôi kêu khóc không ngừng, kể lể một hơi chuyện hiếu đễ của Trịnh Nguyệt Gia, Cẩm y vệ quát nạt mãi, sau cùng dứt khoát bắt cả ông lại.

Bắt một người râu ria, vậy nhưng từ miệng ông lại lộ ra một chuyện đủ để lật trời.

Trương Lạc ngồi trong chính đường ti nha, chẹn dưới tay là khẩu cung của chú Trịnh Nguyệt Gia, trà đã nguội lạnh hai đợt mà vẫn chưa uống một ngụm nào.

Ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân y không quen thuộc, y ngước hờ mắt lên quát nhỏ: "Ai ở bên ngoài!"

"Là lão nô."

Trương Lạc nhận ra giọng Hà Di Hiền, vội gấp khẩu cung lại, để qua một bên.

"Vào đi."

Hà Di Hiền đi vào chính đường, hành lễ với Trương Lạc.

"Hôm nay lão nô đến là vì có việc này muốn nói với đại nhân."

Trương Lạc lạnh nhạt hỏi: "Của bệ hạ?"

Hà Di Hiền lắc đầu, "Việc liên quan đến án tập kích nhị điện hạ, bệ hạ vẫn chưa biết."

"Vậy thì ngày mai thẩm tra tiếp trên công đường rồi nói."

Đoạn, đứng dậy quay đầu định đi.

"Trương đại nhân." Hà Di Hiền gọi hắn, chậm rãi nói: "Chuyện lão nô muốn nói liên quan đến danh dự hoàng gia, không thể nói ở công đường, chỉ có thể bàn riêng với ngài rồi bẩm báo bệ hạ xử lí."

Trương Lạc đứng lại, xoay người hỏi: "Là sao?"

Hà Di Hiền vén bào đi đến cạnh hắn, "Đại nhân muốn biết người đứng đằng sau Trịnh Nguyệt Gia là ai, vậy để tôi nhắc với đại nhân một người."

Trương Lạc lạnh lùng nói: "Nói thẳng đi, đừng vòng vo với ta."

Hà Di Hiền hạ giọng đáp: "Ninh phi."

Bàn tay Trương Lạc chắp sau lưng nắm lại thành quyền.

Hà Di Hiền thấy hắn chưa nói gì, bèn tiếp: "Từ trước khi vào cung, Ninh phi và Trịnh Nguyệt Gia đã là chỗ quen biết cũ, vì tị hiềm, hai người chưa từng có giao thoa ở nội đình."

Trương Lạc nghe vậy, liên tưởng đến lời kể của chú Trịnh Nguyệt Gia trong khẩu cung, lúc đi học Trịnh Nguyệt Gia từng thích một cô nương nhà quan, không bao lâu sau khi nhà y thay đổi hộ tịch, cô nương kia đã vào cung.

Chú y không khai ra được rốt cuộc cô nương đó là ai, hiện giờ đã được xác minh qua Hà Di Hiền.

Trương Lạc siết khớp xương vang răng rắc, bước hai bước tới gần Hà Di Hiền, "Còn ai khác biết chuyện này?"

Hà Di Hiền lắc đầu, "Chỉ hai chúng ta."

"Vì sao ngươi không nói thẳng với Đông tập sự xưởng?"

Hà Di Hiền cười: "Đây là vấn đề nội bộ của Ti lễ giám, mong đại nhân đừng hỏi đến. Nhưng nếu muốn kiểm chứng việc này, đại nhân có thể thẩm vấn một người khác."

"Câm miệng!"

Trương Lạc nghiêm nghị ngắt lời Hà Di Hiền, đáy mắt chợt như lửa đốt.

"Không cần ngươi nói với ta."

Lúc này, trong cung vẫn chưa bắt được Du Quế Xuân.

Để truy tra tung tích người này, sáu cục nội đình đều đang tự tra rõ nữ quan trong cục, Dương Uyển và Tống Vân Khinh đứng ngoài Thượng cung cục, chờ tra hỏi.

Tống Vân Khinh nói: "Cô nói xem có phải là rất lạ không, một người sống sờ sờ ra thế, lại còn là đàn bà, thế mà cứ vậy biến mất không tìm thấy trong cung."

Dương Uyển phất tay áo với cô, "Đừng nói những chuyện này ở đây."

Tống Vân Khinh bảo: "Dương Uyển, tôi cứ cảm thấy cô biết gì đó, bằng không lần trước chúng ta ăn lẩu chỗ Đặng đốc chủ, cô đã chẳng nói như vậy."

Dương Uyển nhỏ giọng: "Tôi nói gì."

"Cô bảo Trịnh bỉnh bút từ chối nhiệm vụ chọn miệng sữa, kết quả quả nhiên xảy ra vấn đề thật."

"Tôi..."

Dương Uyển vừa định mở miệng thì thấy một đội Cẩm y vệ cầm xiềng xích đi về phía cửa Thượng cung cục. Khương thượng nghi và Trần thượng cung hay tin bèn đi ra.

Trần thượng cung nhìn hình cụ trong tay Cẩm y vệ, cất tiếng hỏi: "Nội bộ sáu cục chúng ta đang thẩm tra, các anh có ý gì?"

Giáo úy nói: "Thượng cung đại nhân, chúng tôi đến chỉ để dẫn một nữ quan là Dương chưởng tịch về hỏi chuyện. Xin Thượng cung đại nhân đừng trách."

Khương thượng nghi nghe vậy, nói: "Nữ quan thuộc nội đình, bất kể có tội cũng sẽ do Thượng cung cục xử lí, từ lúc nào Bắc trấn phủ ti được nhúng tay vào?"

"Vậy thì chúng tôi xin nói thẳng, gọi là hỏi chuyện đã là khách khí lắm rồi, Ninh phi nương nương dính dáng đến án mưu hại hoàng tử, Bắc trấn phủ ti chúng tôi phụng chỉ thẩm tra xử án, có quyền truy bắt tất cả người liên quan về ti thẩm vấn."

"Anh nói cái gì?"

Dương Uyển chen ra khỏi đám đông, Tống Vân Khinh toan túm cô về, lại bị cô vung tay tránh thoát.

"Nương nương là hoàng phi, tội danh mưu hại hoàng tử há có thể gán bừa như thế!"

Giáo úy quát: "Trấn phủ ti còn đang tra xét, Dương chưởng tịch vội cái gì?"

Dương Uyển bóp hổ khẩu, ép mình tỉnh táo lại.

Cô không ngờ rằng chuyện này sẽ liên lụy đến mình. Nhưng nghĩ ngược lại, nếu đặt mình ra ngoài, cô sẽ không thể hoàn toàn biết ngọn nguồn Hạc cư án, thân ở trong đó có lẽ sẽ càng thấy được nhiều hơn.

Nhưng... chiếu ngục Bắc trấn phủ ti, Trương Lạc...

Cô không sao nghĩ sâu đến chỗ này, cũng không cách nào nghĩ sâu đến người kia.

Khương thượng nghi thấy hai bên giằng co, bèn đi lên trước mấy bước, chắn Dương Uyển ra sau: "Việc này chúng ta phải báo lên Hoàng hậu nương nương."

"Được thôi." Giáo úy lùi lại mấy bước, "Chúng tôi chờ thêm ở đây một chốc vậy."

"Thượng nghi..." Dương Uyển kéo nhẹ ống tay áo Khương thượng nghi, "Không cần báo với Hoàng hậu nương nương đâu."

Khương thượng nghi quay đầu lại, "Dương Uyển, ngươi có biết họ muốn dẫn ngươi đi đâu không?"

Dương Uyển gật đầu, "Tôi biết."

Khương thượng nghi lắc đầu: "Biết thì ngươi đừng nói!"

"Vô dụng thôi thượng nghi." Dương Uyển ngẩng đầu nhìn Khương thượng nghi, nhẹ giọng, "Chuyện liên quan đến án hoàng tử, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không khoan dung."

Đoạn, cô đi tới trước mặt giáo úy.

"Các người chưa quấy nhiễu Thừa Càn Cung chứ?"

Giáo úy đáp: "Chưa, trước khi vụ án được tra rõ, không ai dám vô lễ với Ninh nương nương."

"Được." Dương Uyển giơ tay lên, "Tôi đi cùng các anh."

Giáo úy thấy thế, cũng xá cô một xá, "Đa tạ chưởng tịch thông cảm."

Nói rồi phất tay, quát: "Người đâu, dẫn đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net