Thành biếc lẻ bóng (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch vị vọt lên cổ họng, mùi tanh hôi rữa nát của đồ ăn tràn lan rồi, con người mới thông qua tín hiệu sinh lí đó ý thức được hàng rào tinh thần của mình đang bị ăn mòn khủng khiếp. Giác quan luôn nhanh hơn một bước so với cái gọi là "tâm thức". Trong đầu Dương Uyển nhớ lại các ghi chép về chiếu ngục, hầu hết mọi điều trong đó mang tính giác quan.

Tra tấn liên quan đến danh dự thể xác, nghiên cứu về nó cần cảm giác ranh giới và tính phân ly rất mạnh. Nhưng lúc này, Dương Uyển lại có thể cảm nhận được dòng dịch vị của sợ hãi kia đang không ngừng trào lên họng cô, sự sợ hãi ấy đến từ hiểu biết của cô về cực hình triều Minh, cũng đến từ kí ức của cơ thể này đối với đau đớn, khiến cô không nhịn được run rẩy.

"Trói cô ta lên, Trương đại nhân muốn đích thân thẩm tra."

Dương Uyển nhìn quanh, để thẩm tra cô, toàn bộ hình phòng không giữ lại một phạm nhân này, vách tường dày nặng ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài, tĩnh lặng đến độ người ta không nghe thấy bất kì đau đớn nhân gian nào, chỉ có thể tập trung suy nghĩ tình cảnh của bản thân.

Hai giáo úy xách cánh tay Dương Uyển, nhấc cô khỏi mặt đất, cởi hình cụ trên cổ tay cô ra.

Dựng ở trung tâm hình phòng là một giá hành hình đã qua giội nước, giáo úy không mảy may chần chừ gô cô lên, một người trong đó nói: "Eo bụng dùng dây thừng buộc là được, một nữ nhân có bao sức lực đâu."

"Được, siết chặt chút."

Dương Uyển chỉ cảm thấy ngang hông bị dây thừng thít mạnh, tức khắc nôn khan.

Giáo úy đứng trước giá hành hình nói: "Lỏng ra chút, mặt cô ấy trắng bệch rồi kìa."

Người đứng đằng sau giá thò nửa cái đầu ra ngó Dương Uyển, "Anh thấy cô ta xinh đẹp nên mềm lòng chứ gì."

Người kia không đáp, bấy giờ người nói mới trông thấy Trương Lạc đã ngồi trên ghế chân cao trước giá hành hình tự lúc nào.

"Cổ."

Hắn giơ tay chỉ vào Dương Uyển, giáo úy vội đeo xích sắt vào cổ Dương Uyển, Dương Uyển bị ép ngẩng đầu, hơi thở lập tức tắc nghẽn. Cô không kìm được ho khan, giá hành hình đung đưa, xiềng xích trói cô đụng vào nhau, tiếng va chạm rét lạnh chao đảo mấy hồi trong hình phòng yên ắng.

"Đại nhân, đã chuẩn bị xong."

"Ừ."

Trương Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Dương Uyển trên giá hành hình.

Cô mặc áo tù chiếu ngục màu trắng xám, mái tóc sau khi bị tháo ra lại được buộc bằng một sợi đai trắng, tùy ý vắt trên vai, vì hít thở khó khăn nên phập phồng theo lồng ngực. Khác với những phạm nhân khác, có vẻ như cô không định mở miệng trước, chỉ cụp mắt nhìn hắn, cảm xúc nơi đáy mắt không phải là sợ hãi và thù hận mà Trương Lạc hằng quen.

"Biết ta muốn hỏi gì rồi chứ?"

"Tôi không biết."

"Được, vậy quất ba roi trước, đổ máu rồi cô sẽ tỉnh táo hơn thôi."

Nói đoạn, hắn ném cây roi da dê trong tay cho giáo úy đứng trước giá hành hình.

Giáo úy đón lấy, cơ hồ không mảy may do dự, lùi ra sau ba bước rồi nhắm vào eo bụng Dương Uyển giáng một roi.

Tiếng kêu đau đầu tiên của Dương Uyển hoàn toàn câm tịt trong miệng, không phải vì người chưởng hình nương tay mà vì nền văn minh hiện đại gần như bị diệt sạch trong cơn đau rát toạc da thịt.

Sau khi phong kiến sụp đổ, nền văn minh đã hủy bỏ phần lớn răn dạy về thể xác, thay vào đó dùng phương thức nhân đạo hơn để dạy bảo người đời. Y học về sau không ngừng tiến bộ lại càng thu nhỏ phạm vi và thời gian đau đớn sinh lí. Sống gần ba mươi năm, Dương Uyển chưa từng tìm thấy bất kì một âm thanh nào tương xứng với đau đớn lúc này. Một hơi thở ra như rút cạn cả phổi, cô thậm chí còn không thể hít thêm vào hơi nào nữa, chỉ có nước mắt chảy ra một cách tự nhiên, thuận theo gò má cô, chảy vào trong đôi môi lẩy bẩy của cô.

Roi thứ hai nối liền giáng xuống mới bức ra tiếng kêu thảm của Dương Uyển, giá hành hình rung lên dữ dội theo cơ thể cô, không ai nói lời nào, ngoại trừ tiếng roi và tiếng xích sắt, Dương Uyển chỉ có thể nghe thấy giọng mình. Tựa như tất thảy đều là giả, chỉ có cảm giác đau là thật, mới có thể khiến cô tỉnh táo nhận ra thời khắc này mình sống như thịt cá sống dưới dao thớt vậy.

Roi thứ ba rơi vào đùi cô, tuy cổ cô bị xích sắt trói buộc, nhưng khóe mắt vẫn có thể liếc thấy vết thương xé rách áo tù nhìn mà kinh hãi kia. Roi rút ra mang theo chuỗi bọt nước li ti, rơi thẳng vào mắt. Dương Uyển cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như đang bị ba vết thương roi kia kéo giật, từ phổi đến xoang mũi chỉ toàn vị cay.

Giáo úy thu roi tránh khỏi vị trí trước giá hành hình.

Trương Lạc đứng dậy, đưa tay ổn định khung giá rung lắc.

"Ta vốn không muốn đối đãi với cô như vậy, nhưng cô là một nữ nhân quá giảo hoạt, ta không thể không dùng hình với cô."

Dương Uyển thở dốc nhìn Trương Lạc, "Thả... cổ tôi... ra."

"Được."

Trương Lạc đưa tay tháo xích sắt trên cổ cô, đầu Dương Uyển lập tức gục xuống, dòng máu trước đó không sao chạy lên được đỉnh đầu cấp tốc ào lên, tức thì trướng đỏ mặt và mắt cô.

Trương Lạc nâng đầu Dương Uyển lên, "Nghe cho kĩ, câu hỏi thứ nhất của ta là, Trịnh Nguyệt Gia và Ninh phi có phải... người quen cũ hay không?"

"Anh... có tổng cộng bao nhiêu câu hỏi, hỏi luôn một lượt đi, tôi trả lời anh một thể."

Tay Trương Lạc siết mạnh, Dương Uyển lập tức đau đến cả người run bắn.

"Cô muốn giở trò gì?"

"Tôi có thể làm được gì... Tôi chỉ muốn chịu ít đi vài roi..."

Cô vừa nói vừa cắn vách da trong khoang miệng, dùng đau đớn nhỏ vụn này đối kháng với sợ hãi trong nội tâm mình. Giờ phút này, cô vẫn chưa thể để Trương Lạc phá sập mất hàng rào phòng thủ trong lòng, cô còn phải nghĩ cách suy ngược ra chân tướng đằng sau Hạc cư án từ trận tra tấn đối với mình.

Trương Lạc nhìn vào mắt Dương Uyển, lúc này, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy cảm xúc hắn muốn thấy – sợ hãi.

Kể từ khi quen biết Dương Uyển, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy biểu cảm yếu đuối bất lực từ mặt cô gái này.

Hắn không giữ cằm cô nữa, thậm chí buông tay lùi một bước, chừa thời gian cho cô dịu cơn.

"Được, ta hỏi cô cùng một lượt, Trịnh Nguyệt Gia và Ninh phi có tư tình hay không? Chuyện Trịnh Nguyệt Gia sai sử miệng sữa giết hoàng tử có phải là... ý của Ninh phi không?"

Dương Uyển nhịn đau, buộc bản thấy giữ tinh thần, căn cứ vào ba câu hỏi này, truy ngược về đầu nguồn Hạc cư án.

Mục đích của câu hỏi cuối cùng là giáng tội danh lên người Ninh phi. Một khi Ninh phi bị khép tội, Dương Luân ắt sẽ phải lập tức hồi kinh chịu thẩm, công tác thanh điền y chủ trì ở phương Nam cũng theo đó phải gác lại. Đây mới là mục đích cuối cùng của Hạc cư án. Còn hai câu trước...

"Trương Lạc..."

Dương Uyển ngẩng đầu nhìn về phía Trương Lạc, "Câu hỏi đầu tiên của anh... là ai bảo anh hỏi?"

Trương Lạc nghe cô hỏi vậy, nhận lấy roi da dê trong tay giáo úy, trở tay vung thẳng vào bụng Dương Uyển.

Thân mình Dương Uyển ngả bật về phía trước, ngón tay và ngón chân chớp mắt cuộn chặt, lại chẳng thể đè nén được tiếng kêu đau trong họng.

"Đừng đánh nữa... Van anh... Tôi van anh..."

Trương Lạc đặt thân roi lên vai Dương Uyển, dẫu chỉ là một tiếp xúc nhẹ, Dương Uyển vẫn không nhịn được run rẩy một trận.

"Là ta đang hỏi cô."

"Phải... Nhưng... Chẳng lẽ anh không muốn biết mình bị ai lợi dụng ư..."

Đáy mắt Trương Lạc lộ vẻ khó hiểu, hắn không hiểu, cô gái trên giá hành hình rõ ràng vô cùng sợ hãi, cũng đích xác đau đến toàn thân lẩy bẩy, mà cớ sao còn có thể núp bóng ngôn ngữ đánh cờ với hắn.

"Lợi dụng? Là sao?"

Vất vả lắm Dương Uyển mới bình ổn được hô hấp trong đau đớn, "Hà chưởng ấn... bảo anh hỏi như vậy à?"

Trương Lạc sững sờ, Dương Uyển lại bắt được một tia bối rối thoáng lướt qua trong mắt hắn.

"Dù anh có thẩm vấn theo hướng Trịnh bỉnh bút bị Ninh phi sai khiến, cũng sẽ tuyệt đối không hỏi ra câu Ninh phi và Trịnh bỉnh bút có tư tình hay không này. Trương Lạc, anh thử nghĩ xem, tại sao người nói cho anh biết chuyện này không tự mình đi tố giác trước mặt bệ hạ, mà lại khiến anh tới thẩm tra tôi?"

"..."

Trương Lạc không đáp, Dương Uyển nhân khoảng trống này, lên tiếng bổ sung: "Chuyện Đồng Gia Thư Viện còn chưa qua được một năm anh đã quên rồi ư?"

Sống lưng Trương Lạc ớn lạnh, thình lình bắt gặp Dương Uyển trên giá hành hình đang nhìn mình, hắn bị ánh mắt thương cảm kia đâm chọc, bèn quát tay sai: "Quất cô ta thêm mười roi nữa!"

Dương Uyển nghe thấy con số trong miệng hắn mà chừng như tuyệt vọng.

Cô quả thực rất sợ sự đau đớn khiến cô thất thố kia, nhưng hơn cả, cô sợ mình chịu xong mười roi kia rồi sẽ sụp đổ trước mặt Trương Lạc.

Trương Lạc thực sự có thể khiến người ta phản bội tín ngưỡng và tôn chỉ trọn đời.

Hiện giờ, cuối cùng Dương Uyển cũng thấu tỏ, chức vị "U Đô Quan" này không phải là chế nhạo đùa cợt mà là thực sự có người trần truồng tắm máu đi vào địa ngục một chuyến rồi khi ra ngoài mới vẽ cho hắn một hình tượng ác quỷ như vậy.

Trương Lạc lại đi tới ghế cao ngồi xuống, giương mắt nhìn áo tù trên người Dương Uyển bị roi quất rách nát.

Bốn roi trôi qua, cô đã gần như kêu khóc không thành tiếng, vai run run, từ mũi bật ra một âm thanh nào đó không giống của loài người mà như thú nhỏ kinh hoàng, yếu ớt tựa chim non.

"Dừng."

Giáo úy nghe tiếng tránh ra.

"Bây giờ đã chịu nói chưa?"

Tim phổi Dương Uyển muốn nứt toác, mở miệng đã có phần khó khăn, "Trương Lạc... cho tôi ăn gì đi..."

Câu này thều thào bằng tiếng khí, "Hoặc là cho tôi uống hớp nước..."

"Cô còn muốn rề rà đến bao giờ?"

Dương Uyển yếu ớt ho, "Cầu xin anh..."

Trương Lạc giơ tay, "Cho cô ta uống nước đi."

Giáo úy buông roi, múc từ thùng gỗ một gáo nước đưa tới môi Dương Uyển.

Dương Uyển bất chấp lá phổi nhức nhối, uống từng ngụm nhỏ cạn sạch gáo nước.

Bằng vào buốt giá của nước, cô gom lại chút lí trí cuối cùng, đứt quãng nói với Trương Lạc: "Trương Lạc, anh tra tấn tôi thế này... Nếu tôi thực sự khai nhận, anh... anh có dám trình báo với bệ hạ... Ninh phi... và Trịnh bỉnh bút có tư tình không? Đối với bệ hạ, chuyện này... là nỗi nhục lớn, Ninh phi và Trịnh bỉnh bút nhất định không thể sống được... mà anh... anh cũng chưa chắc có thể sống sót. Trương Lạc... đừng để bị Ti lễ giám lợi dụng, hiểu chưa?"

Nói xong câu đó, sợi dây cuối cùng trong đầu cô rốt cuộc cũng bị đau đớn khắp người căng đứt. Mở miệng lại lần nữa, nước mắt đã tràn mi, không kìm được phun ra sự yếu đuối thuộc về bản tính con người.

"Tha cho tôi đi, đừng như vậy với tôi..."

Cô bi ai nhìn Trương Lạc, nước mắt trên mặt thấm ướt tóc. Thân xác trẻ trung mà xinh đẹp, dẫu nom có phần méo mó vì đau đớn, vẫn động lòng người như cũ.

"Thả cô ta xuống."

"Vâng."

Giáo úy ứng tiếng cởi trói buộc trên người cô ra, mất đi gông cùm xiềng xích, cô lập tức nhẹ bỗng rơi xuống cạnh chân Trương Lạc như một đám mây.

"Vì sao anh phải tàn khốc với người khác như vậy..."

Cô hỏi một câu căn bản chẳng cần phải hỏi ra, Trương Lạc cũng không trả lời. Hắn ngồi xổm xuống hỏi ngược lại: "Tại sao cô phải nói với ta những điều này, cô không hận ta ư?"

"Hận, nhưng không hoàn toàn là hận."

"Tại sao?"

"Bởi vì... có người từng nói với tôi, Bắc trấn phủ ti tuy giống địa ngục nhưng chưa hẳn đã không phải là cửa giải oan thay người ta, là một con đường để tiếng nói của dân nghèo và nô bộc chạm đến tai thiên tử. Chàng nói, về mặt này... anh hẳn đã làm không tệ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net