Thành biếc lẻ bóng (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Lạc cười khẩy, "Cô tưởng cô nói như vậy thì ta sẽ nương tay với các cô sao?"

Dương Uyển lắc đầu, "Anh sẽ không nương tay... Tôi cũng chưa từng mong chờ."

Trương Lạc đứng dậy, "Ta nghe không rõ cô đang nói gì."

"Vậy anh cho tôi dưỡng thương mấy ngày... rồi hẵng hỏi lại. Đau quá..."

Nói xong câu đó, cô đã hoàn toàn không còn hơi sức gì nữa, vết thương sau đòn roi không ngừng rỉ ra máu loãng, chảy tràn vào kẽ đất.

Trương Lạc cúi đầu nhìn khe đất dưới thân Dương Uyển.

Từ khi tiên đế xây dựng chiếu ngục đến nay đã hơn ba mươi năm, mỗi một viên gạch, mỗi loại hình cụ, mỗi người, thậm chí bao gồm cả chính Trương Lạc, đều đã vô cảm đối với vết thương trên thân người. Vết thương đổ máu thì cứ mặc nó chảy đi, thực sự quá nhiều thì xách một thùng nước dội cho trôi. Đó vốn chẳng phải thứ gì tốt đẹp gì, chỉ là chất bẩn để khiến người ta tỉnh táo lại trước khi cạy miệng mà thôi.

Trương Lạc từng không ngại nó tanh hôi, thậm chí còn có thể uống một chén trong mùi tanh ấy.

Nhưng lúc này khi nghe cô nói cô đau quá, Trương Lạc lại bất giác nhìn xuống vết thương của cô. Song, cũng chỉ là một cái liếc mắt, ngay sau đó hắn lập tức lấy lại tinh thần, một lần nữa xem xét kĩ lưỡng người trên mặt đất và lời cô nói ra với sự sắc nhọn.

Đây rốt cuộc là lời nói thật sau khi đau tột độ, hay là một ván cờ mới cô âm thầm khởi xướng?

Nhất thời, Trương Lạc không thể xác định được, nhưng cũng chính vì thế, hắn càng không cho phép mình cứ vậy buông tha cô.

"Kéo cô ta lên."

"Vâng."

Giọng Trương Lạc rất lạnh, giáo úy cũng chẳng thương xót gì Dương Uyển, cầm cánh tay cô, ép cô dựng nửa thân trên lên.

Ý thức của Dương Uyển vốn đã tan rã một nửa, lúc này chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, muốn mở ra cũng không cách nào mở được.

"Hắt tỉnh."

Trương Lạc cho cô một gáo nước lạnh, giúp cô lập tức tập hợp lại ý thức, cô mím nhẹ nước trên môi, nước và bọt nước thấm ướt khoang miệng, cuối cùng cô nuốt khan hai ngụm, "Anh... còn cái khác cần hỏi à?"

"Đúng." Trương Lạc cúi đầu nhìn cô, "Cô chưa trả lời một câu hỏi nào."

"Vì sao anh... cam tâm tình nguyện bị Ti lễ giám lợi dụng?"

"Cô không cần biết."

"Trương Lạc..." Dương Uyển lết đầu gối về phía trước một bước, "Tôi muốn biết..."

Cô nói, thử vùng khỏi gông cùm của giáo úy, đứt quãng hỏi: "Tôi muốn... biết rốt cuộc... rốt cuộc anh... nghĩ thế nào?"

"Ta có thể cho cô biết." Giọng Trương Lạc lúc này đã nghe không ra quá nhiều cảm xúc, "Nhưng ta cho cô biết rồi, cô vẫn sẽ sống không bằng chết thôi."

Đoạn, hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Dương Uyển, "Bệ hạ là thiên tử Đại Minh, ta là Bắc trấn phủ ti sứ, cái ta gìn giữ chỉ có thiên uy. Thiên uy và nhân mệnh, cái sau căn bản không đáng nhắc tới trong mắt ta, dù cho nhân mệnh ấy là của chính ta."

Dương Uyển yên lặng.

Trương Lạc tiếp tục: "Nếu Ninh phi và Trịnh Nguyệt Gia thực sự có tư tình, ta nhất định sẽ báo việc này với thiên tử. Cô nhắc nhở ta về cảnh ngộ của ta hôm nay chỉ là vì muốn ta thôi tra hỏi cô và Trịnh Nguyệt Gia, giúp Ninh phi thoát tội. Vậy ta hỏi cô, nếu Ninh phi thoát tội thì ai bù đắp cho tủi nhục bệ hạ phải chịu! Nếu không có ai bù đắp thì thiên uy ở đâu?"

Mấy câu như tiếng sấm nổ bên tay Dương Uyển.

Dương Uyển ho một tiếng, cười, "Tôi đã hiểu."

"Cô đã hiểu cái gì?"

Dương Uyển vừa gật đầu, vừa cười thảm, "Tôi đã hiểu anh nghĩ thế nào, được thôi..."

Cô chìa hai bàn tay ra, "Anh còn muốn thẩm tra tiếp phải không, vậy thì dùng xích sắt trói cho chặt, đừng để tôi có không gian để né tránh. Trương Lạc, tôi chịu hình không nổi có lẽ thật sự sẽ nói linh tinh, nhưng tôi cho anh hay, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không nhận, trừ phi anh giết tôi."

Trương Lạc nhìn bàn tay cô chìa trước mặt mình, lạnh nhạt nói: "Trong tay ta, chết là khó khăn nhất."

Nói xong, y toan đứng dậy thì giáo úy sau lưng bẩm: "Đại nhân, người của Đông xưởng đến."

Tay Trương Lạc khoác trên đầu gối khựng lại, "Đến làm gì?"

"Nói là phụng chỉ, đòi dẫn nữ quan này đi."

"Phụng chỉ gì!"

Trương Lạc chống người đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngoài hình phòng.

Hắn vừa đi, chí khí Dương Uyển gắng chống dựng lập tức xẹp xuống. Cô thở dốc từng hơi, vai lưng run rẩy, tứ chi co quắp. Giáo úy đành buông cô ra, mặc cô nằm sấp trên đất sụt sùi. Không bao lâu sau, tiếng sụt sùi ấy đã biến thành tiếng khóc, gợi cảm giác đặc biệt thống khổ trong hình phòng yên ắng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hai giáo úy thấy cô khóc đến tội nghiệp, nhìn nhau, một trong hai không nhịn được hỏi: "Hay là, chúng ta xích cô ta lại nhốt vào phòng giam trước?"

"Có được không? Đại nhân trở lại rồi nói không chừng còn muốn thẩm vấn tiếp."

Hai người nói rồi lại nhìn vết thương trên thân cô.

Người cất tiếng trước nhất nói: "Tạm nhốt lại đã, có khi đại nhân quay lại, thấy người đã bị nhốt rồi, biết đâu lại khai ân. Khóc như vậy cũng quá... ôi, tôi thấy đáng thương lắm, còn là nữ quan Thượng nghi cục cơ mà."

Ngoài hình phòng, Đông xưởng chưởng hình thiên hộ Đàm Văn Đức hành lễ với Trương Lạc.

Trước đây anh ta là người của Bắc trấn phủ ti, nhưng con người anh ta ăn nói bộc trực, tính cũng thẳng thắn, thường xuyên đắc tội người ta, sau nữa sang Kim ngô vệ hoạt động, chưa được mấy năm lại dời về Cẩm y vệ, người đã luống tuổi mà đi đâu cũng bất đắc chí. Nhưng lúc Đặng Anh cải chế Đông xưởng, cái tên đầu tiên chọn nhặt lại chính là anh ta. Từ đó, quan hệ của anh ta và Trương Lạc trở nên đối chọi.

"Trương đại nhân."

Anh ta tiên lễ hậu binh, hành lễ xong mới trình bày rõ mục đích đến.

"Chúng tôi phụng chỉ tới đây là để dẫn chưởng tịch nữ quan Dương Uyển của Thượng nghi cục về Đông xưởng thụ thẩm."

Trương Lạc lạnh nhạt hỏi: "Vì sao xưởng đốc của các ngươi không có mặt?"

Đàm Văn Đức đứng thẳng dậy, đáp: "Hôm nay xưởng đốc trực bỉnh bút, tất nhiên phải hầu trước bệ hạ, chuyện dẫn một phạm nhân đi vẫn nên để thuộc hạ làm là được."

Trương Lạc hỏi thẳng: "Bệ hạ cho Đông xưởng quyền hình thẩm từ bao giờ?"

"Bẩm đại nhân, hôm nay ạ. Nếu Trương đại nhân không tin, có thể đích thân diện thánh, chúng tôi chờ thêm một chốc cũng được."

Câu cuối anh ta gắng giở giọng mát mẻ, ánh mắt đậu xuống giáo úy bắt trói Dương Uyển lúc đó đứng sau lưng Trương Lạc, đối chọi một trận. Giáo úy kia đời nào nhịn được, tiến lên quát: "Đông xưởng các ngươi là cái thá gì, trước lại chẳng đều xuất thân từ Cẩm y vệ, mã còn chưa đổi đã đi làm chó cho thái giám rồi, bây giờ còn dám sủa bậy trước mặt đại nhân chúng ta, lũ vô liêm sỉ!"

Đàm Văn Đức nói: "Chó của thái giám là cái gì? Đông xưởng chúng tôi cũng giống Bắc trấn phủ ti các anh, đều do bệ hạ đích thân quản thúc, anh nói lời này là nên cắt lưỡi đi đấy."

"Đàm Văn Đức, ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi, mau thả người ra, làm chậm trễ nhiệm vụ bệ hạ giao cho chúng tôi, anh có mấy cái đầu, cả nhà anh có mấy đầu?"

"Câm hết lại!"

Bấy giờ Đàm Văn Đức mới ngừng lời, xá Trương Lạc, nói: "Thuộc hạ không có ý mạo phạm đại nhân, mong đại nhân mau chóng giao người cho chúng tôi để chúng tôi có thể hồi cung phục mệnh."

Trương Lạc nói: "Ta hỏi ngươi, vì sao bệ hạ lại đột ngột hạ chỉ giao người này cho Đông xưởng."

Đàm Văn Đức thõng tay xuống, "Thuộc hạ không biết nguyên nhân, nhưng đốc chủ chúng tôi có câu này muốn thuộc hạ chuyển cho đại nhân."

Anh ta hạ giọng, "Đốc chủ nói, chuyện nội đình cần thẩm tra trong nội đình, đây không phải ý của đốc chủ mà là ý của bệ hạ, hi vọng lúc thẩm vấn Trịnh bỉnh bút, Trương đại nhân cũng có thể suy ngẫm câu nói này."

Trương Lạc nghe xong, chắp tay sau lưng trầm mặc.

Đàm Văn Dức thấy hắn không lên tiếng, dứt khoát vẫy tay với xưởng vệ đằng sau: "Mang Dương chưởng tịch ra."

Các giáo úy thấy Trương Lạc im lặng, cũng không dám ngăn cản, chốc lát sau, Dương Uyển được hai xưởng vệ đỡ ra. Đàm Văn Đức nhìn thấy vết thương và áo tủ rách nát trên người cô mà giật mình, suýt nữa chửi thề.

"Tiên s... từ từ! Ra ngoài gọi Tống chưởng tán vào đây trước đã!"

Sau khi nhận được lời thỉnh cầu của Đặng Anh, Tống Vân Khinh đi theo người của Đông xưởng tới, cô biết vào chiếu ngục sẽ phải chịu khổ, nhưng không ngờ sẽ thảm thiết đến vậy. Trông thấy manh áo trên thân Dương Uyển, cô vội cởi áo choàng của mình ra bọc lấy Dương Uyển, "Các anh đừng động vào cô ấy, để tôi dìu cô ấy ra ngoài."

Dương Uyển mở mắt ra nhìn Tống Vân Khinh, thều thào hỏi: "Sao cô cũng tới?"

Tống Vân Khinh đáp: "Đặng đốc chủ bảo tôi tới, chúng ta đi trước đã, cô đừng nói gì... Cô..."

Chưa dứt lời, cô đã tự bật khóc.

Dương Uyển nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc."

Tống Vân Khinh khóc nức nở, "Không phải chính cô còn đang khóc đấy à?"

"Tôi là vì đau, cô khóc cái gì..."

"Tôi... Tôi chưa bao giờ thấy người của Thượng nghi cục bị đánh đến vậy... Tôi trông thấy còn thế này, Đặng đốc chủ và Ninh nương mà thấy... chẳng biết sẽ còn ra sao."

Dương Uyển ho, "Đặng Anh... đang ở đâu?"

Tống Vân Khinh lau nước mắt.

"Hôm nay anh ấy trực ở ngự tiền, sau khi cô bị mang đi, Khương thượng nghi và tôi đều không biết làm thế nào, thượng nghi đi cầu hoàng hậu nương nương, nương nương nói nếu chuyện này đã giao cho Bắc trấn phủ ti thẩm lí thì người cũng không tiện mở lời. Tôi không còn cách nào khác đành đợi ngoài Dưỡng Tâm Điện, may mà chờ được Đặng đốc chủ đi ra lấy phiếu chỉ của Nội các. Tôi cũng không biết anh ấy nói gì trước mặt bệ hạ, tóm lại, lúc xưởng vệ Đông xưởng tới tìm tôi thì bảo là muốn đón cô về. Mới có bao lâu..."

Giọng cô nghẹn ngào run rẩy, "Đã tra tấn thành ra thế này rồi."

Dương Uyển vỗ mu bàn tay cô, tạm trấn an cô, ngẩng đầu nói với Đàm Văn Đức: "Đàm thiên hộ, hiện giờ định dẫn tôi đi đâu?"

Đàm Thanh Đức nói: "Bây giờ chúng tôi dẫn cô về Nội đông xưởng, nhưng Nội đông xưởng không có chỗ giam giữ, đốc chủ nói tạm sắp xếp cho cô ở trực phòng phía Tây trong Đông xưởng, nhưng cô không thể tùy ý đi lại, vì có thể bệ hạ sẽ đích thân thẩm vấn cô."

Đoạn, anh ta khom người xuống, tự mình làm ghế giẫm lên ngựa cho Dương Uyển.

Dương Uyển thấy anh ta như vậy thì không chịu lên.

Đàm Văn Đức nói: "Ngày thường chúng tôi chịu nhiều ơn huệ của đốc chủ, đốc chủ coi trọng cô nên chúng tôi cũng coi trọng cô. Không dám mạo phạm cô nhưng làm ghế đệm thì vẫn có thể, cô lên đi, Tống chưởng tán, làm phiền đỡ cô ấy."

Nghe thế, Dương Uyển mới nhịn đau leo lên xe ngựa, Tống Vân Khinh lấy thảm lót dưới người cô, để cô có thể nằm sấp.

Đàm Văn Đức tự tay đánh xe, để không khiến Dương Uyển phải chịu khổ, đi chậm hơn hẳn bình thường.

Bóng người bóng vật kinh thành Đại Minh nấn ná lướt qua trên mành xe.

Dương Uyển cảm thấy vô cùng may mắn khi Đàm Văn Đức cho cô một khoảng thời gian yên tĩnh như vậy để cô có thể an tâm nhận biết những vết thương trên người mình.

Lúc mới tới thời đại này, cô vẫn chưa quen với cơ thể của người khác này, lúc ở Nam Hải Tử, đi đường thôi cũng té ngã, thậm chí còn ghét bỏ nữ giới Đại Minh thân mình yếu đuối, nhưng hiện giờ, trận đòn roi này đã khiến năm giác quan của cơ thể này liên kết chặt chẽ với tinh thần cô. Cô sợ hãi, cô đau muốn chết, cô không nhịn được cầu xin một người mà đối với cô, từng chỉ nằm trong trang giấy, khoan thứ.

Nếu nói thời điểm viết bút kí, cô hãy còn duy trì cảm giác ranh giới của một người hiện đại, phân ly bản thân ra khỏi đau khổ của thời đại này, thì hiện tại, dường như cô không làm được như vậy nữa.

Thứ cô muốn có, người cô muốn gặp lúc này đều rất cụ thể.

Cô muốn trở về căn phòng sạch sẽ yên bình, trút bộ áo tù nhục nhã này ra, lau vết thương, bôi thuốc, sau đó đi ngủ, uống thuốc, dưỡng thương.

Cô muốn gặp Đặng Anh, dù ngồi cùng giường, cô cũng không cần kính chàng nữa.

Bởi vì giờ phút này, cô muốn có được sự dịu dàng và thương xót từ chàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net