Trăng treo tháp núi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điện hạ, người của Thận hình ti đến rồi. Chúng nô tì dẫn hắn ra ngoài nhé ạ."

Dịch Lang nhìn ra ngoài, cúi đầu nói: "Không cần, ngay đây luôn đi."

Thư phòng chật chội, Thận hình ti chỉ có thể đi vào một người, cũng không mang ghế phạt lại, nội thị buộc phải đỡ cánh tay Đặng Anh, để chàng nằm trên mặt đất. Để tránh cho chàng giãy giụa, hai nội thị một tả một hữu ghìm vai chàng, một người trong đó không nhịn được nhỏ giọng nói với chàng: "Đốc chủ, ngài gắng nhịn nhé ạ."

Câu này không có tác dụng gì, nhưng cũng xem như là trấn an.

Trên thực tế, đối với Đặng Anh, ngoại trừ nhát dao cắt hạ thân của chàng, mọi hình phạt về sau đều chưa từng khiến chàng cảm thấy khuất nhục, lần này thậm chí chàng còn đồng ý chịu đựng, chàng coi đây là hậu quả của việc chàng làm "tổn thương" Dương Uyển, so với băm vằm thây xác, đã xem như là nhân từ.

"Đánh đi."

Người chưởng hình lưỡng lự, không giáng trượng xuống ngay, muốn đợi một ám chỉ về "nặng nhẹ".

Nào ngờ lại bị Dịch Lang khiển trách: "Chờ cái gì nữa?"

Người chưởng hình nghe vậy, bèn đoán là trận này không khoan dung gì.

Nội đình phạt đánh nội thị có lề lối riêng, chủ yếu là phải xem chủ nhân có nương tay hay không. Dịch Lang còn quá nhỏ, đây cũng là lần đầu tiên cậu dùng hình phạt đối với nô tì, cậu không quá rõ lời của mình sẽ đem lại điều gì cho Đặng Anh.

Trượng thứ nhất giáng xuống, nửa thân trên của Đặng Anh cơ hồ không tự chủ được rướn lên, người ghìm vai chàng vội ấn mạnh chàng xuống. Đặng Anh muốn tìm cái gì để nắm, may mà chân bàn sách nằm ngay trong tầm tay chàng. Chàng ngọ nguậy dịch về phía trước, người chưởng hình tưởng chàng định tránh né, bèn đánh nặng hơn trượng thứ nhất để cảnh cáo, gần như ấn nghiến chàng xuống mặt đất.

Cổ họng Đặng Anh xộc lên hơi máu tanh, chàng biết đó là dấu hiệu khí huyết dâng trào, một khi thành lửa công tâm sẽ gặp nguy hiểm. Chàng từ bỏ mọi sự giãy giụa, buộc mình yên lặng nằm sấp.

Ngươi chưởng hình thấy dáng vẻ chàng phối hợp, lúc này mới thu bớt phần nào lực đánh.

Đám nội thị thấy chàng siết chặt hai tay, thân mình tuy không di chuyển nữa nhưng vẫn run lên nhè nhẹ, thậm chí còn hơi co giật, nghĩ kể từ khi Ninh phi đi Tiêu Viên, trên dưới Thừa Càn Cung đều phải nương nhờ Đông xưởng mới không bị hai mươi tư cục khinh rẻ. Ơn tình ấy không nhỏ, Đặng Anh cũng không cần họ báo đáp. Hiện giờ chứng kiến cảnh này, trong lòng họ cũng rất khó chịu.

Thanh Mông hầu hạ Dịch Lang không nhịn được xin thay: "Điện hạ, ngài khai ân đi ạ... Nể mặt Uyển cô cô... ngài tha cho Đặng đốc chủ đi."

Dịch Lang không kêu dừng, chỉ cúi đầu nhìn Đặng Anh.

Sau mười trượng, quần lụa dưới thân Đặng Anh đã vấy máu, tiếng đánh trượng không còn trầm nặng như lúc ban đầu mà nghe có cảm giác nổ tung. Đặng Anh cắn chặt ống tay áo mình, thoạt đầu còn cắn được, sau không cắn nổi nữa, mỗi lần chịu một trượng, hàm răng đều run lên cầm cập.

"Điện hạ..."

"Nói."

Chàng vốn định xin tha, nhưng nghĩ đến trận đánh phạt này là để chuộc lại tội nghiệt của chàng đêm qua trong phòng Dương Uyển, chàng lại ép mình nằm yên tiếp, nhưng người chưởng hình lại chẳng vì nội tâm chàng "ăn năn" mà nhân từ hơn chút nào, chỗ sưng lên bị vỡ, máu tươi lập tức đút no vải áo, xuôi theo cơ thể chàng chảy xuống mặt đất.

Dịch Lang nhìn máu dưới người chàng, điều hiện lên trong đầu lại chẳng phải lời miêu tả hiền quân diệt hoạn họa, trừng phạt hoạn quan nào đọc được trong truyện kí, thay vào đó nghĩ tới Châu Tùng Sơn, Hoàng Nhiên... Lúc những người này bị luật Đại Minh đối đãi như thế, có phải cũng giống chàng, tuy đối kháng với thiên uy bằng một phương thức liều mạng, song khi thụ hình lại lấy dáng vẻ gần như "thành kính" để giữ gìn danh dự của luật pháp và quân vương.

"Dừng lại đã."

"Vâng."

Đòn trượng dừng lại, cơ thể Đặng Anh co giật dữ dội, lúc này chàng mới có cơ hội thở dốc, đưa tay bắt lấy chân bàn.

"Ngươi đã biết sai chưa?"

"Rồi ạ..."

"Dư lại miễn đi."

Đặng Anh ho mấy tiếng, "Tạ điện hạ... khoan dung."

Dịch Lang ngẩng đầu lên, "Dẫn hắn ra ngoài."

Đám Thanh Mông vội khiêng cánh tay Đặng Anh dậy, Đặng Anh đã hoàn toàn không đi lại nổi, họ cũng không dám kéo chàng, đành khoác cánh tay Đặng Anh lên vai, từ từ gánh ra ngoài.

Cung nhân ngoài cửa thấy Đặng Anh được mang ra, bèn mở cửa hông.

Dương Uyển xoay người, liền nghe Thanh Mông khóc, "Uyển cô cô... Xin lỗi, là nô tì hại xưởng đốc."

Một cơn đau thương đâm thủng tim phổi Dương Uyển. Cô nhìn Đặng Anh, có phần luống cuống tay chân, muốn đỡ chàng, lại sợ làm đau chàng.

"Dương Uyển, đừng khóc..."

Lúc này Dương Uyển mới nhận ra tuy mình không khóc thành tiếng nhưng nước mắt đã mất khống chế từ lúc nào không hay.

"Xin lỗi, Đặng Anh, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Lúc này cô không nói được lời nào khác, chỉ có thể lặp đi lặp lại xin lỗi chàng.

"Dương Uyển..." Chàng gian nan gọi tên cô, "Phải nhớ, tội tôi có nguyên do, nàng đừng tranh chấp với điện hạ..."

Nói xong, chàng bất đắc dĩ nhắm mắt nhịn đau.

Thanh Mông nói: "Uyển cô cô, làm thế nào bây giờ... Giờ này Hội Cực Môn đã khóa cổng rồi..."

Dương Uyển nói: "Cậu đừng hoảng loạn, các cậu đưa chàng về trực phòng bên sông hộ thành, giao cho Lý Ngư, bảo Lý Ngư đừng động vào chàng vội, đợi tôi trở lại."

Vừa nói vừa nhìn sang Đặng Anh, "Chàng đừng ngủ."

"Được... Tôi không ngủ."

Dương Uyển nhẹ nhàng nắm bàn tay thõng xuống của Đặng Anh, "Em sẽ nghe lời chàng, không tranh chấp với điện hạ, nhưng chàng cũng phải nghe em, không được nói tội mình có nguyên do nữa, bằng không em sẽ giống như chàng, không tha thứ cho bản thân nữa."

Nói rồi cô buông tay Đặng Anh, đi thẳng vào hậu điện.

Cung nhân Thừa Càn Cung trông thấy Dương Uyển đều không dám nói gì, đến nội thị quỳ lau vết máu trong thư phòng gặp cô đi vào cũng cuống quít lùi ra. Dịch Lang đang đọc sách sau bàn, ánh đèn hắt bóng cậu lên giá bác cổ, nom hao hao Trinh Ninh.

Dương Uyển đến trước mặt Dịch Lang, uốn gối quỳ xuống.

"Dì..."

"Lỗi của dì, vì sao trách phạt chàng?"

Dịch Lang ngẩng đầu, "Ta đã nói với dì, ta có thể tha thứ cho dì, nhưng chỉ có thể như vậy với một mình dì."

Dương Uyển nén nước mắt cười khô khốc, hơi thở trong miệng nóng rẫy, "Dịch Lang, dì thực sự rất hận ngài."

Dịch Lang buông sách đứng lên, "Dì đừng có càn rỡ."

Dương Uyển nhìn thẳng vào mắt Dịch Lang, "Ngài là cháu trai của nô tì, là học trò giỏi của các tiên sinh, cũng là hoàng trưởng tử của Đại Minh, mọi hành động của ngài đều không sai, chính trực, thông minh, lúc răn dạy dì thường xuyên khiến dì phải hổ thẹn. Thân ở Đại Minh, dì bằng lòng bảo vệ ngài bằng mọi giá, Dịch Lang... dì không mong cầu gì, chỉ xin ngài nhân từ với Đặng Anh hơn chút, dì không có gì cả, dì chỉ có chàng..."

Dịch Lang đi đến bên Dương Uyển, muốn nâng cô dậy, "Dì, dì đang nói gì vậy, dì còn có Dịch Lang mà, dì không cần Dịch Lang sao?"

Giọng cậu hơi run rẩy, tựa hồ bị lời Dương Uyển dọa sợ.

Dương Uyển nhìn tay Dịch Lang đỡ cánh tay mình, "Dì vẫn sẽ che chở cho điện hạ."

Dịch Lang rưng rưng ngước mắt, lay cánh tay Dương Uyển, "Dì, tại sao dì phải như vậy, hôm nay trước khi đi Văn Hoa Điện, ta trông thấy hắn đi từ phòng dì ra, hắn bất kính với dì, Dịch Lang chỉ trừng phạt hắn, Dịch Lang đã vô cùng nhân từ với hắn rồi! Chỉ cần sau này hắn không bất kính với dì nữa, ta sẽ không trách phạt hắn nữa!"

Dương Uyển nghe Dịch Lang, nhưng không lên tiếng.

Dịch Lang thật sự bị sự im lặng của cô dọa sợ, ngồi xổn xuống không ngừng nắm bàn tay Dương Uyển ghì dưới đất, "Dì... dì đừng im lặng có được không?"

Dương Uyển cúi đầu lẳng lặng nhìn cậu.

"Ngài muốn dì nói gì?"

"Xin lỗi, dì, dì đừng bỏ mặc ta, ta đã không thể gặp lại mẫu thân nữa... Dì ơi, dì không quan tâm tới Dịch Lang, Dịch Lang sẽ chỉ còn một mình..."

Nói rồi, cậu dần mất đi vẻ chững chạc không hợp tuổi ngày thường, nước mắt tràn mi, khóc thất thanh trước mặt Dương Uyển.

"Dì, xin lỗi dì... Thực ra Dịch Lang cũng rất hối hận, phạt hắn nặng quá, nhưng dì ơi, ta thật sự không muốn thấy dì ở bên hắn, sau này lớn lên, ta muốn để dì xuất cung, xin cáo mệnh cho dì, để dì được nở mày nở mặt cả đời. Dì... dì đừng mặc kệ Dịch Lang mà..."

Cậu khóc nức nở không ngừng, người vốn đang sốt, lúc này càng sốt dữ dội hơn, trán nóng bỏng, hơi khí thở ra cũng nóng hỏi đáng sợ.

Dương Uyển đưa tay sờ lưng câu, sờ đến một bãi mồ hôi đã lạnh nửa ngày.

"Sốt từ bao giờ?"

"Dịch Lang không biết." Cậu vừa đáp vừa khóc.

Dương Uyển nâng tay áo lau nước mắt cho cậu.

"Khó chịu không?"

Dịch Lang lắc đầu, "Không ạ."

Dương Uyển cởi áo choàng của mình bao lấy người Dịch Lang, "Đi, đứng dậy đi nghỉ cùng Hợp Ngọc cô cô, ngày mai dì thay ngài đến Văn Hoa Điện xin nghỉ với tiên sinh."

Dịch Lang lại níu Dương Uyển.

"Dì."

"Ơi."

"Dì bẩm báo hoàng hậu nương nương, truyền ngự y thay ta đi."

Dương Uyển ngồi xổm xuống, "Nói cho dì, có phải ngài rất khó chịu không? Đừng gạt dì."

Dịch Lang đỏ hoe mắt, "Truyền ngự y thay ta, Hội Cực Môn sẽ mở, dì mới có thể lấy thuốc. Xin lỗi dì, ta không ngờ sẽ đánh hắn thành như vậy, trong lòng ta vẫn rất khó chịu, chỉ là ta không muốn nói."

Dương Uyển nhẹ giọng hỏi cậu: "Đây là lần đầu tiên ngài dùng hình phạt với người khác à?"

"Vâng." Dịch Lang gật đầu, "Sau này Dịch Lang sẽ thận trọng hình phạt, nhân từ, không tàn bạo  với người dưới. Dì tha thứ cho Dịch Lang có được không..."

Dương Uyển nghe xong câu này, khom lưng ôm Dịch Lang vào lòng. Dịch Lang tựa trong lòng Dương Uyển khóc còn dữ dội hơn ban nãy.

Dương Uyển ôm đứa trẻ lẩy bẩy này, lại nói không nên lời ôn hòa.

Ở triều đại này, một đám người dùng tính mạng nâng đỡ cậu, bao gồm cả Đặng Anh.

Nhưng cậu cũng nắm tính mạng của một đám người.

Sở dĩ chế độ "gia thiên hạ" sụp đổ cũng là bởi không công bằng.

Người sống một đời có thể vì đại nghĩa thiên hạ, nhưng đại nghĩa thiên hạ thì không nên mang một hình người cụ thể.

Phía bên trực phòng, Lý Ngư không biết phải làm gì, hoang mang đứng trước cửa phòng Đặng Anh, xoay người thì thấy Dương Uyển đỏ ửng hai mắt đi tới, "Chị khóc đó à?"

"Ừ."

"Ôi, chị đừng khóc, cũng không phải lần đầu, có lúc tôi còn thảm hơn thế này nhiều, hiện giờ không phải vẫn khỏe mạnh sao? Nhưng mà không có thuốc, tối nay sốt lên sẽ rất khó chịu."

Dương Uyển lấy thuốc trị thương trong lòng ra, "Tôi mang đến rồi."

Lý Ngư cầm thuốc lên xem, "A di đà phật, thế tôi vào bôi thuốc cho anh ta đây."

Dương Uyển cầm thuốc lại, toan đẩy cửa.

Lý Ngư vội cản cô, "Trước đây không phải chị nói người bệnh có chỗ riêng tư sao, chị định lát nữa làm gì? Chị vẫn nên đứng đây đợi đi."

Dương Uyển bị cậu đẩy ra dưới hiên, nhưng cô không dừng lại, thay vào đó đi mấy bước về phía Lý Ngư.

"Lý Ngư."

"Hả?"

"Cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc chàng, nhưng đêm nay không cần."

Lý Ngư gãi đầu, "Dương Uyển, như vậy không ổn đâu..."

"Không sao, đưa thuốc cho tôi."

Lý Ngư đành trả thuốc cho Dương Uyển.

"Nước tôi nấu xong rồi, để trên bàn, còn nóng lắm, chị cẩn thận chút."

"Được."

Dương Uyển đẩy cửa đi vào, ánh đèn lập tức hắt bóng cô lên lưng Đặng Anh.

"Chưa ngủ chứ?"

"Chưa..."

Giọng Đặng Anh rất nhẹ.

Dương Uyển đi đến mép giường ngồi xuống, "Đây đã là lần thứ hai rồi."

Đặng Anh ho khan, cười, "Lần thứ hai gì?"

"Lần thứ hai thấy chàng như vậy."

"Đúng thế, Uyển Uyển, tôi thật thảm hại."

Dương Uyển vén chăn che trên người chàng ra, một vũng sắc máu đập vào mắt cô.

"Y phục chàng ở đây, em giúp chàng đổi."

"Trong tủ đằng sau nàng... Nàng lấy cái nào cũ ấy, vải sờn nhiều mềm hơn."

"Được."

Dương Uyển thừa lúc xoay người đi qua, gắng hết sức nín nhịn nước mắt.

"Em bảo chàng chứ, tuy đã hai lần trông thấy chàng thế này nhưng em chưa từng chăm sóc vết thương như vậy, có lẽ lát nữa sẽ làm chàng đau, chàng không được ầm ĩ, biết chưa?"

Đặng Anh cười, "Tôi sẽ không lên tiếng."

"Vậy thì tốt."

Dương Uyển đưa tay lật quần áo của Đặng Anh, người sau lưng nói tiếp: "Dương Uyển, đêm qua tôi có làm nàng bị thương không?"

Lưng Dương Uyển cứng đờ.

"Không, không hề, đối với phụ nữ, đó là cách tốt nhất."

Đoạn, cô xoay người, "Nó không mang đến thương tổn, hơn nữa, Đặng Anh, chàng thật sự đã rất dịu dàng, cũng rất kiềm chế, mặc dù chàng không quá hiểu, nhưng vẫn luôn nhìn em, sợ em khó chịu, không thoải mái, đặt cảm nhận của em lên đầu. Đặng Anh, em hỏi chàng nhé, trên đời ngoại trừ chàng, có còn ai đối xử với em như vậy nữa không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net