Chương 11: Trăng treo tháp núi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm trước Dương Uyển quá mệt mỏi, không rửa mặt chải đầu kĩ càng, bèn ở cả một ngày trong Thừa Càn Cung.

Gần hoàng hôn, người của trung cung đến truyền lời, nói là Ngự dược cục đang ở chỗ hoàng hậu dự trù phương thuốc bồi bổ thu đông cho các cung, triệu Dương Uyển cũng tới. Đây là quy định của nội đình, mỗi bận giao mùa đổi ăn ở, Ngự dược cục đều sẽ kê cho lục cung phương thuốc bổ mới theo kết luận mạch chứng. Nhưng hoàng tử quý trọng, mỗi lần kê mới, hoàng hậu đều sẽ đích thân thăm hỏi, lúc cần thiết, Ngự dược cục còn phải trò chuyện với người thiếp thân chăm sóc hoàng tử rồi mới có thể xác định phương án cuối cùng.

Cung nhân dẫn Dương Uyển đi thẳng vào hậu điện Khôn Ninh Cung, nội điện đốt hương thọ dương thoang thoảng, hoàng hậu là người tỉ mỉ tinh tế, tuy đã qua giờ Dậu nhưng trang dung vẫn vô cùng thỏa đáng.

Bốn vị ngự y Ngự dược cục đang đứng thưa bẩm trước mặt hoàng hậu, hoàng hậu hỏi một câu, họ bèn từng người đáp một câu, hoàng hậu vừa nghe vừa gật đầu. Đợi cung nhân tìm được thời cơ để bẩm báo, sắc trời bên ngoài đã hơi tối, hoàng hậu ra hiệu Dương Uyển đi vào, nhận lễ của cô rồi bảo cô đứng bên cạnh.

"Nói tiếp đi."

Bành ngự y nói: "Nếu cô cô Thừa Càn Cung đã đến, thần xin hỏi trước về tình hình sức khỏe của đại điện hạ ạ."

"Vâng." Dương Uyển nhún gối hành lễ, "Mời thái y hỏi."

Bành ngự y nói: "Kể từ lúc vào thu, điện hạ đã có trạng thái can khí bốc lên, hiện giờ đã bình phục hay chưa?"

Dương Uyển đáp: "Lâu nay vẫn dùng ẩm thực giải trừ theo phương thuốc ngài kê, trà cát cánh cũng chưa từng đứt đoạn, triệu chứng môi khô, mắt khô của điện hạ lúc trước đã đỡ hơn già nửa rồi ạ."

Bành ngự y tiếp tục hỏi: "Chứng ù tai thì có dịu đi không?"

"Có ạ, đã không còn nghe điện hạ nói về chứng này nữa."

"Ban đêm điện hạ có tỉnh lại nhiều không?"

"Không nhiều, nhưng gần đây điện hạ ôn bài càng ngày càng muộn."

Bành ngự y nghe vậy, bẩm với hoàng hậu: "Đúng là vẫn phải nhờ người hầu bên điện hạ mới biết rõ ràng được. Nương nương, phương thuốc bổ mới của bệ hạ có thể định được rồi."

Hoàng hậu giơ tay, đưa phương thuốc mới cho Dịch Lang mà ngự y trình lên cho Dương Uyển, "Trước kia lúc hãy còn Ninh phi, nàng ấy giỏi xem những thứ này hơn bản cung, đôi khi thậm chí còn có thể cân nhắc cùng các ngự y. Bệ hạ giao hoàng trưởng tử cho ngươi, ngươi hãy thay nàng ấy xem đi, có gì không ổn cũng có thể nói thẳng."

Nói rồi xoa trán, hỏi bên ngoài: "Bên Tưởng thị thế nào rồi? Bệ hạ đã ân xá chưa?"

Nội thị nghe hoàng hậu hỏi ý kiến, vội đi vào nhỏ giọng nói: "Bẩm nương nương, chuyện này.... Tưởng nương nương vẫn đang quỳ ngoài Dưỡng Tâm Điện ạ."

"Ôi..." Hoàng hậu thở dài một hơi, đưa cả phương thuốc của Dịch Giác cho Dương Uyển, "Ngươi đọc cả hai phương thuốc này cho bản cung nghe xem, nếu không có vấn đề gì thì giao cho Ngự dược cục tiến hành."

Dương Uyển nhận phương thuốc, nói: "Hiền nương nương không tới được, hay là triệu miệng sữa của nhị điện hạ tới hỏi ạ?"

"Bỏ cái suy nghĩ ấy đi." Hoàng hậu khoát tay áo, "Ngươi quên chuyện Hạc cư án rồi sao? Mắt thấy đứa bé đó cũng lớn rồi mà chẳng biết có phải bị hồi đó dọa mất hồn rồi không. Trước đây bản cung nghe Ninh phi nói, lúc lớn bằng Dịch Giác, Dịch Lang gặp bệ hạ là cười, nhưng Dịch Giác... ôi..."

Hoàng hậu than, "Đừng nói là cười, đến khóc cũng chẳng có nữa là."

Bốn ngự y nghe lời này bèn đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.

Hoàng hậu day ấn đường, "Dương Uyển."

"Có nô tì."

"Bản cung nói lời này, ngươi cũng nghe thấy rồi, con nối dõi của bệ hạ ít ỏi, không thể chịu thêm mất kì thương tổn nào. Bệ hạ tín nhiệm ngươi, ngươi phải tận tâm ngàn vạn lần mới không làm phụ lòng bệ hạ."

"Nô tì hiểu."

Cuộc đối thoại đến cuối, cái cần nói đã nói, cái cần nhắc đã nhắc, tinh thần hoàng hậu cũng cạn kiệt, "Được rồi, Hội Cực Môn sắp khóa, các ngươi đi đi thôi."

Các ngự y hành lễ lui ra, hoàng hậu lại hỏi thêm vài câu về cung vụ Thừa Càn Cung, Dương Uyển đang đáp thì Dưỡng Tâm Điện bỗng truyền lời lại, báo Tưởng thị bị tước phong hiệu, cấm túc tại Diên Hi Cung.

Hoàng hậu trả lời một câu "Đã biết", bỗng gọi người truyền lời lại hỏi: "Bệ hạ có nói là tội gì không?"

"Bẩm nương nương, có ạ, nói Tưởng thị phỉ báng Ninh phi, khắc nghiệt với nội thị."

Hoàng hậu nhíu mày, "Đây là nguyên văn à?"

"Vâng."

Hoàng hậu nhìn sang Dương Uyển, "Nàng ta phỉ báng Ninh phi lúc nào?"

Dương Uyển khom người đáp: "Ngày thường trong Diên Hi Cung quả thực có đôi lời không hay, nhưng Dương Uyển là nô tì, chỉ có thể che chở điện hạ, không dám hỏi đến chuyện các chủ tử ạ."

Hoàng hậu cười, "Bởi thế Khương thượng nghi mới khen ngươi, ngươi đúng là người thông minh. Xem đi, nàng ta quấy nháo thế nào, trong lòng bệ hạ đều biết cả."

Đoạn lại hỏi: "Nội thị nhảy sông kia thì sao?"

"Bệ hạ sai đánh chết."

"Ồ..." Hoàng hậu ậm ừ, chắp tay trước ngực niệm một câu "A di đà phật", "Thôi, tự sát ở nội đình cũng là trọng tội, bản cung đi thăm Dịch Giác chút vậy."

"Nương nương, ngài còn phải chuẩn bị tiếp chỉ nữa ạ, Hồ bỉnh bút đã đang trên đường lại đây rồi."

Hoàng hậu không nói gì, truyền lời sai người đến sửa sang tóc mai cho mình.

Kỳ thực, hoàng hậu không hề bất ngờ trước ý chỉ này, Tưởng thị bị khép tội, đương nhiên không tiếp tục nuôi nấng Dịch Giác, hoàng đế có ý chuyển sang trung cung cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng suy cho cùng, hoàng hậu cũng chẳng muốn tiếp nhận đứa trẻ không có chút thiên phú gì này.

Dương Uyển mượn thế hoàng hậu chuẩn bị tiếp chỉ, đi ra khỏi hậu điện Khôn Ninh Cung.

Bên ngoài xào xạc gió thu, cung nhân đốt đèn các nơi che chở ngọn lửa cẩn thận qua lại.

Cuối thu trời khô, một tháng nay, trong hoàng thành đã xảy ra mấy trận hỏa hoạn, các cung nhân đốt đèn ngày một cẩn thận hơn.

Dương Uyển nghe tiếng bước chân thận trọng bên tai, vừa đi vừa sắp xếp tình thế hiện giờ.

Cũng như Ninh phi, tên họ của Tưởng Hiền phi chưa từng được lưu lại, mặc dù Dương Uyển đã khiến ả rơi vào hoàn cảnh hiện tại, nhưng điều này vẫn không thể giúp Dương Uyển xác định được, trong ván cờ Thanh Ba Quán này, cô đã chân chính thắng được cái gì.

Còn lại phải xem ở Trương Lạc, xem hắn có thể thực sự ra tay với Trương Tông không.

Còn nữa, nếu hắn ra tay thì sẽ ra tay vào thời điểm nào.

Dù sao, theo "Minh sử" ghi chép, mùa đông năm Trinh Ninh thứ mười ba, Trương Tông từng ngóc dậy, liên danh cùng một cơ số các thần bao gồm cả Bạch Hoán, dâng tấu hặc tội Đặng Anh chiếm đoạt học điền của hai đại thư viện Hàng Châu. Trận hặc tội này kéo dài suốt hai tháng, giữa chừng có hai các thần rời khỏi Nội các, Bạch Hoán thậm chí còn bị lột quan phục, đày vào nhà lao Đông xưởng một lần. Đến mùa xuân năm Trinh Ninh thứ mười bốn, thí sinh xuân vi phẫn nộ tập hợp trước cổng nhà Bạch Hoán quỳ khóc trình bày, Trinh Ninh Đế không chịu nổi oán thán của học sinh, hạ lệnh áp giải Đặng Anh vào chiếu ngục.

Trận tai ương lao ngục này trong Minh sử chỉ ghi lại hai mươi mấy chữ ngắn ngủn, nhưng về sau Dương Uyển đã đọc được một đoạn như thế này trong tư tập của Dương Luân:

"Mấy tháng không gặp, mặt người tuy vẫn như xưa, hồn lại đã gọt bảy phần, nhưng văn tâm hãy còn, lắng máu đúc xương."

Cuốn này là một thiên du kí ở ngoại ô kinh thành, Dương Luân viết vào mùa thu năm Trinh Ninh thứ mười bốn.

Lúc đọc câu này, Dương Uyển từng rất muốn rơi lệ.

Người Dương Luân viết đến là ai, chưa từng có bằng chứng có thể tra cứu, nhưng Dương Uyển luôn cảm thấy đó chính là Đặng Anh vừa ra khỏi chiếu ngục.

Nghĩ vậy, Dương Uyển không khỏi hi vọng Trương Lạc có thể ác hơn một chút so với tưởng tượng của cô, mặc dù không thể nghi ngờ, đây chính là đang ép Trương Lạc giết cha, nhưng ngoại trừ Trương Lạc, Dương Uyển không nghĩ ra được người thứ hai có thể xuống tay với Trương Tông.

Có điều, sau này Trương Lạc sẽ làm gì cô thì cô chưa từng dám suy đoán cụ thể.

Một cơn kinh sợ lan tỏa khắp thân, khiến dạ dày quặn đau, cô đã không ăn gì hơn nửa ngày, đang định tới trực phòng sông hộ thành nấu hai bát mì ăn với Đặng Anh, nào ngờ vừa ra khỏi cửa hông Khôn Ninh Cung đã thấy Hợp Ngọc hổn hển chạy về phía mình.

"Cô cô, mau về đi."

"Sao vậy?" Dương Uyển hỏi theo phản xạ, "Điện hạ xảy ra chuyện gì à?"

"Không phải điện hạ, là Đặng đốc chủ."

"Hả?"

Dương Uyển bất giác rảo bước nhanh hơn, Hợp Ngọc đuổi theo nói với cô: "Chúng tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, hôm nay điện hạ từ Văn Hoa Điện trở về đã không chịu ăn uống gì, nô tì rờ trán điện hạ thì thấy nóng vô cùng, nhưng điện hạ không cho truyền ngự y, thậm chí còn hất đổ trà nô tì đưa. Chúng nô tì vốn định tìm cô cô, nhưng lại sợ mạo muội tới tìm cô cô, để hoàng hậu nương nương biết lại đâm khiến cô cô phải vạ, kết quả, Thanh Mông cuống quá, bèn tới Nội đông xưởng tìm đốc chủ tới..."

Chân Dương Uyển hẫng một bước, suýt ngã sấp xuống, "Sau đó thì sao?"

Hợp Ngọc vội đỡ cô, giọng cũng gấp gáp theo: "Sau đó, điện hạ ra lệnh đốc chủ tiến vào thư phòng, nói những gì thì chúng nô tì không nghe rõ, chẳng biết tại sao đốc chủ lại chọc giận điện hạ, điện hạ truyền trượng... Cô cô, nô tì cũng có khuyên, nhưng khuyên không nổi..."

Câu sau đó Dương Uyển đã chẳng nghe rõ nổi nữa.

Cô liên tưởng lời Hợp Ngọc kể sáng này và câu Đặng Anh nói hôm qua: "Điện hạ sẽ đánh chết tôi mất.", đoán được đại khái vì sao Dịch Lang lại đột ngột nổi giận. Song, khi cô chạy đến trước cửa Thừa Càn Cung thì lại thấy cửa cung đóng chặt.

Hợp Ngọc đi lên hỏi: "Sao lại đóng cửa!"

Nội thị áy náy nhìn Dương Uyển, "Là lệnh của điện hạ ạ. Nô tì không dám không nghe, mong cô cô thứ tội. Điện hạ nói ngài muốn tốt cho cô cô, nếu cô cô không muốn đốc chủ chịu phạt nặng thì xin hãy chờ ở đây."

Dương Uyển ngẩng đầu nhìn về cửa cung, tán cây du đã trụi hơn nửa, nếu nói cảnh sao cây vậy thì đây rõ ràng chẳng khác nào đang biểu hiện mạng người. Người có thể sống được bao lâu dưới hình phạt? Không bao lâu cả. Dương Uyển nghĩ đến thân thể của Đặng Anh, tuy có xiêm y che đậy song vẫn có thể nhìn ra sự tổn hại. Trái tim cô thắt lại nhức nhối, không cẩn thận cắn rách môi dưới.

"Cô cô, làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ, không thể làm gì hết.

Dịch Lang biết Dương Uyển tuyệt đối không thể gào khóc trước cửa Thừa Càn Cung vì một thái giám, thế nên cánh cửa này đóng lại rồi, người nên chịu phải chịu, người nên nhịn phải nhịn, người nên "sát phạt" cứ "sát phạt", trong lòng tất cả mọi người trong ngoài cửa sáng như tuyết, lại có phần "thống" khoái.

Trong thư phòng Thừa Càn Cung, Đặng Anh vẫn đang quỳ, Dịch Lang đứng trước mặt chàng, giọng nói tuy đã hơi khản đặc vì sốt cao, nhưng thân hình vẫn đứng thẳng tắp.

"Ta đã tha cho ngươi rất nhiều lần, nhưng lần này, ta không thể khoan thứ cho ngươi nữa."

"Vâng. Nô tì cũng không cầu được khoan dung."

Dịch Lang cúi đầu, "Ngươi từng nói với ta, không thể khoan dung với yêm hoạn."

"Vâng."

"Thế nhưng ta không hiểu, thân là yêm hoạn, vì sao ngươi phải nói như vậy, ngươi không sợ hình phạt ư? Hoặc là, ngươi không sợ chết ư?"

Đặng Anh rạp người xuống, ống tay áo xanh thẳm trải trên mặt đất, trán kề ngay bên chân Dịch Lang.

"Điện hạ, nô tì vốn có tội trong thân, được bệ hạ ân xá mới còn dư đời tàn, hình phạt nặng đến đâu, với nô tì đều không hề quá đáng, nhưng nếu đã sống tiếp thì nô tì không muốn chết quá sớm."

"Tại sao, trước đây hậu nhân tội thần bị khép tội cùng ngươi đều tuyệt thực tự sát ở Nam Hải Tử, ngươi đã nuốt những bữa cơm kia như thế nào?"

Đặng Anh ho một tiếng.

"Tam đại điện vẫn chưa hoàn thành, nô tì không an tâm."

Dịch Lang hỏi tiếp: "Ta tin câu này, nhưng sau đó thì sao? Sau án Đồng Gia Thư Viện, vì sao phải chấp chưởng Đông xưởng? Ngẩng đầu lên trả lời."

Đặng Anh ứng lời ngẩng đầu, "Nô tì có thể hỏi điện hạ, thầy của điện hạ đã giải đáp câu hỏi này như thế nào không?"

Dịch Lang trầm mặc đôi chốc rồi mới nói: "Ngươi tham muốn quyền thế, làm loạn tư pháp, nhưng..."

Dịch Lang đổi giọng, nhìn chằm chằm Đặng Anh, "Tuổi ta chưa đủ lớn, trên triều đình không có chỗ cho ta nói chuyện, rất nhiều sự việc ta xem cũng không được trọn vẹn, nghĩ không thông suốt, nhưng ta không khăng khăng đòi nghe, chờ ta lớn hơn, chờ quân phụ cho phép ta thảo luận chính sự, ta sẽ có thể xem hết hiểu rõ."

Nói xong, cậu lùi một bước, gọi thẳng tên Đặng Anh.

"Đặng Anh."

"Có nô tì."

"Có biết vì sao hôm nay mình phải chịu phạt không?"

Đặng Anh gật đầu, "Nô tì biết, sáng sớm nay khi điện hạ gọi nô tì lại trước thiên điện, nô tì vẫn đang chờ điện hạ xử lí."

"Vậy ngươi có lời gì muốn nói không?"

"Có ạ."

"Nói đi."

"Xin điện hạ khoan dung, bớt hèo."

Dịch Lang lạnh nhạt nói: "Ngươi đang xin tha sao? Không phải trước đó ngươi nói không được khoan dung với yêm hoạn ư? Chẳng lẽ chỉ là nói miệng mà thôi?"

"Không ạ... Thân thể nô tì đã không còn khỏe mạnh, mong điện hạ đừng lấy mạng nô tì ở đây, nô tì hãy còn việc chưa làm xong."

Dịch Lang nghe xong câu này, không dưng rùng mình một trận.

Trước đây cậu vô cùng căm hận yêm hoạn cầu xin thương xót trước mặt chủ nhân, nhưng người trước mắt mặc dù đang xin tha, nhưng dường như cậu không hận nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net