Trời xanh như ngọc (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên sông hộ thành chất chồng vô số lá khô.

Dương Luân đi theo Đặng Anh ra bờ sông, gió sông thổi, y lại không nhịn được ho mấy tiếng. Đặng Anh nghe thấy tiếng đằng sau, dừng lại không đi tiếp về phía trước nữa, quay đầu nói với Dương Luân: "Sức khỏe ngài..."

"Bớt hỏi những chuyện này đi."

Dương Luân vừa ho vừa ngắt lời chàng.

Đặng Anh ngậm miệng gật đầu, "Ngài muốn hỏi tôi cái gì thì hỏi đi."

Dương Luân thu thần sắc trên mặt, "Học điền Trừ Sơn Thư Viện và Hồ Đàm Thư Viện trở thành tài sản riêng của ngươi từ lúc nào?"

Đặng Anh đáp: "Trước khi ngài xuống Hàng Châu."

"Những mảnh ruộng đó là ai cho ngươi?"

Đặng Anh im lặng không đáp.

"Nói đi!" Dương Luân dấn lên trước mấy bước, "Ngươi không nói thật, lòng ta bất bình!"

Đặng Anh ngẩng đầu lên hỏi: "Vì sao ngài bất bình?"

"Ha..."

Dương Luân cười lạnh, trỏ vào mũi Đặng Anh, "Ngươi tưởng ta không biết học điền là vì sợ gây họa cho học sinh thư viện sao? Đặng xưởng đốc, học điền Trừ Sơn Thư Viện và Hồ Đàm Thư Viện gộp lại hơn bảy ngàn mẫu, nhưng từ năm Trinh Ninh thứ tư, đã một mực sống nhờ tiếp tế của mấy người Đông Lâm hồi hương, tình cảnh giật gấu vá vai như thế, có những mảnh ruộng này hay không đều chẳng quan trọng! Ta đã viết xong tấu chương hặc ngươi rồi, nhưng ta vẫn muốn chính miệng hỏi ngươi một câu, rốt cuộc là tại sao?"

Đặng Anh yên lặng chịu đựng câu lời nhuốm ưu tư của Dương Luân, hỏi ngược lại: "Ngài thật sự đã viết tấu chương tố cáo tôi?"

"..."

Dương Luân im bặt.

Đặng Anh đưa lưng về phía gió sông, cúi người với Dương Luân, "Cảm tạ ơn cứu mạng của Tử Hề."

Dương Luân nhìn chàng khom lưng, hai bàn tay nắm lại, chỉ hận không thể nện thẳng xuống lưng người này.

Quả thực y đã cứu Đặng Anh, thậm chí không tiếc bịa đặt tranh chấp với Bạch Ngọc Dương. Y cũng biết, quen biết mười năm, Đặng Anh chưa hẳn đã không nhìn ra y đang làm gì. Nói trắng ra, đây chỉ là một cuộc cờ phân tranh chính trị bình thường giữa các thần và hoạn quan. Song, hình ảnh Đặng Anh gọi y là Tử Hề, cảm ơn ân cứu mạng của y, lại khiến Dương Luân nhất thời có cảm giác thời gian chảy ngược, năm tháng quay đầu.

Thế nhưng, y không thể hoàn đáp sĩ lễ như trước đây, một khi đáp lễ, y sẽ phải làm bạn cùng người này.

"Ngươi đã không nói, vậy ta sẽ để Bạch Ngọc Dương tiếp tục thẩm tra Phó Bách Niên, ta cũng chẳng có gì để nói với ngươi hết."

Dứt lời, y xoay người bỏ đi, giọng nói đằng sau với theo: "Tử Hề, cho tôi sống lâu thêm mấy năm."

Dương Luân quay đầu, "Tuy ta xuất thân quan học, nhưng ta biết rõ tư học khó khăn thế nào, có thể thành tâm mở trường dạy học cho học sinh bây giờ được mấy người? Mở trường rồi, để có thể duy trì thư viện, phần lớn đều móc hết gia sản ra, nếu ta dễ dàng tha thứ cho tham ô trong học chính thì ta còn dám nhận học danh của mình không?"

Tâm trạng y dao động dữ dội, gần như siết chặt nắm đấm.

Đặng Anh không trả lời y ngay, chờ cho đến khi cảm xúc y nguôi bớt mới hỏi: "Ngài không bỏ học danh, vậy tính mạng của ngài thì sao?"

Dương Luân cứng đờ.

Giọng điệu Đặng Anh vẫn bình thản, "Địa cảnh Hàng Châu đã có rất nhiều người xuống tay muốn giết ngài, ngài có biết những bàn tay đó là ai nhấn xuống không?"

"Ai?"

Bả vai Dương Luân rợn lên từng trận ớn lạnh.

"Hà Di Hiền?"

Dương Luân sững sờ, xâu chuỗi lời nói trước sau của Đặng Anh, chợt vỡ lẽ điều gì.

"Ngươi vừa nói cái gì, lương sản những học điền kia được quy dưới tên ngươi từ tháng mấy năm nay?"

"Đầu tháng Sáu."

Dương Luân tiếp lời hỏi ngay: "Trước đó những mảnh đất này đứng tên ai, Hà Di Hiền?"

"Tạm thời ngài..."

"Thế nên, ngươi thay lão ta gánh chịu mấy ngàn mẫu ruộng tư đó?"

Dương Luân không để chàng nói hết, ngắt lời Đặng Anh rồi nắm vạt áo chàng, "Đã xuống Nam làm chuyện như vậy, nào có ai là kẻ tiếc mạng, đến đám giám sinh mười mấy tuổi trong Quốc tử giám cũng dám viết cáo trạng sinh tử, trong mắt Đặng Anh ngươi, Dương Luân ta là kẻ hèn nhát cần ngươi phải gánh tiếng xấu đến cứu sao?"

Đặng Anh đè cổ tay y xuống, "Buông ra."

Dương Luân nổi trận lôi đình, đời nào chịu nghe chàng, sấn mấy bước dồn Đặng Anh tới cạnh cây liễu, Đặng Anh trở tay chống thân cây, ngẩng đầu nhìn đôi mắt gần như dấy lên ngọn lửa của Dương Luân.

"Dương Tử Hề, rốt cuộc ngài muốn tôi làm thế nào, tôi đã gánh rồi!"

Dương Luân nện một quyền lên thân cây.

Đặng Anh bị quyền phong ép cho nhắm mắt, trên đầu vô số lá rụng.

Chàng dứt khoát không nhìn Dương Luân, nén tâm trạng nói: "'Thanh điền sách' ngài viết, tôi đọc từng câu từng chữ từ đầu tới cuối đã hơn mười lần. Ngài viết trả ruộng cho dân, nhưng không chỉ là một luận điệu suông mà còn có cách đo đạc cụ thể, kỳ hạn hoàn trả, thực sự nỗ lực xóa bỏ tệ nạn, kiềm chế sự thôn tính sáp nhập của tông thân hoàng tộc và quý tộc đại hộ đối với ruộng nương. Ngài viết rất hay, tôi đọc mà tự thẹn. Dương Tử Hề, nếu tôi còn là một người hoàn chỉnh, tôi cũng có thể viết cáo trạng sinh tử, lấy tính mạng liều với triều đình hiện tại một phen. Nhưng tôi đã không còn là một người hoàn chỉnh, việc ngài có thể làm tôi đều không có tư cách làm, việc duy nhất tôi có thể làm chính là không để ngài và những người theo ngài xuôi Nam kia viết cáo trạng sinh tử. Tử Hề... Tôi cầu xin ngài, hãy cho tôi đi con đường này."

Dương Luân nghe xong, bả vai run lên.

So với chàng khiêm cung cảm ơn trước mặt y, cái càng khiến y không chịu nổi hơn là mắc nợ người này, hơn nữa không chỉ là một mình y nợ Đặng Anh mà là toàn bộ chính đàn ồn ào náo động mà không tự biết. Cả một bãi quan trường đục ngầu, bè cánh đấu đá, không ngừng cấu xé nhau, đang mắc nợ người này.

"Món nợ" này không thể bày lên mặt bàn sạch sẽ, không ai thừa nhận nó, thậm chí đến chính Dương Luân cũng không nói ra nổi từ "Cảm ơn" kia.

"Ngươi tin ta sẽ cho ngươi sống lâu thêm mấy năm như vậy thật sao?"

"Tôi..."

"Không phải chàng tin huynh."

Giọng Dương Uyển truyền tới từ sau lưng, tiếp đó, một bàn tay lạnh như băng nắm lấy hổ khẩu Dương Luân, không chút khách khí bấm xuống, Dương Luân bị đau, lập tức buông Đặng Anh ra.

Dương Uyển duỗi tay với Đặng Anh, "Lại đây."

Đặng Anh ngó Dương Luân, hơi chần chừ, Dương Uyển dứt khoát tóm tay chàng kéo ra sau thân mình.

"Anh đi trước đi, tôi có mấy lời muốn nói với ca ca."

Dương Luân không thể không đè nén khí thế trước mặt Dương Uyển.

Lúc còn ở Chiết Giang, y đã nghe nói chuyện Trương Lạc tra khảo Dương Uyển trong chiếu ngục, hiện giờ nhìn sắc mặt cô trắng bệch đứng trước mặt mình, nhất thời hổ thẹn và ân hận đan xen, y điều chỉnh giọng điệu, gắng cho giọng mình nghe bình tĩnh hơn.

"Muội... vết thương trên người đã lành chưa?"

"Lành từ lâu rồi, vốn cũng không nặng."

Giọng Dương Uyển thản nhiên, khí chất quanh thân tựa hồ cũng lắng lại không ít.

Kể từ khi đón cô từ Nam Hải Tử về, Dương Luân từng cảm thấy cô như biến thành người khác, vừa lạnh nhạt vừa rắn rỏi, nhưng mấy tháng không gặp, trên người cô như hiện lên một lớp yếu ớt thuở tấm bé.

"Hiện giờ muội đã không còn là nữ quan Thượng nghi cục nữa mà là cung nhân bên cạnh tiểu điện hạ, sau này muốn gặp huynh sẽ càng khó khăn hơn, thế nên thừa dịp hôm nay, muội muốn nói với huynh một chuyện."

Dương Luân gật đầu, "Muội nói đi, ca ca nghe."

"Cảm ơn huynh đồng ý cứu Đặng Anh."

Dương Luân nghe vậy cười khổ, "Muội chỉ muốn nói vậy thôi ư, muội có biết ca ca rất không muốn nghe muội nói với ta câu này không?"

"Muội biết." Dương Uyển giơ tay chặn tóc mai bị gió sông thổi tán loạn, "Muội không biết huynh nghe được bao nhiêu về Hạc cư án, có điều, muội cũng không muốn nhắc lại thêm nữa. Hiện giờ tỷ tỷ một mình ở Tiêu Viên, Dịch Lang một mình ở Thừa Càn Cung. Muội, và cả tỷ tỷ, gần như đã liều cả tính mạng mới bảo vệ được học sinh của các người. Còn Đặng Anh, vì bảo vệ các người, chàng cũng đã mất hết tên tuổi, muội hi vọng các người có thể quý trọng, đừng vứt bỏ Dịch Lang, cũng đừng phụ lòng chúng muội."

Nhắc đến Ninh phi, Dương Luân không khỏi nghẹn ngào.

"Nương nương... có khỏe không?"

"Không biết, muội không thể đi thăm người, Dịch Lang cũng không thể, có lẽ huynh dâng một cuốn sổ xếp lên còn có thể hỏi một câu, nhưng muội biết huynh sẽ không làm thế."

"Muội nói lung tung gì đó?"

Dương Uyển cười, "Ca ca, phải đến tận giờ muội mới dần hiểu ra huynh là người thế nào."

Cô muốn cho Dương Luân một kết luận.

Trước khi những lời sau được nói ra, ấy vậy mà Dương Luân lại hơi căng thẳng.

"Trước khi tỷ tỷ trở thành hoàng phi, huynh hãy còn coi người là muội muội, nhưng sau khi người làm hoàng phi, huynh đã coi người là người ngoài. Tương tự, nếu Trương Lạc động thủ với muội ngoài chiếu ngục, muội tin huynh sẽ xông lên đánh với hắn một trận, nhưng hắn tra khảo muội trong chiếu ngục, huynh sẽ không thể làm gì hết. Huynh rất coi trọng nguyên tắc và pháp luật, giữ mình trong sạch, chưa từng nhiễm tư tình tư lợi, nhưng lại vì nỗi khổ của bách tính mà phấn đấu quên mình. Huynh xứng đáng được lưu danh sử sách, nhưng đám người chúng muội..."

Giọng cô chợt đổi, thậm chí còn nhuốm phần nức nở, "Bọn muội cũng đâu có xấu xa."

Cô nói, đi về phía bờ sông mấy bước, "Muội đã hỏi riêng Trần Hoa, để mua căn nhà một cửa cạnh chùa Quảng Tề kia, Đặng Anh đã mượn ngân lượng của anh ta. Một xưởng đốc Đông xưởng, bỉnh bút thái giám Ti lễ giám, nếu chàng còn có ngàn mẫu ruộng tốt đúng như lời các người vừa nói, sao chàng lại không mua nổi một căn nhà? Huynh có biết tiền của chàng đi đâu hết rồi không?"

Dương Luân trầm mặc.

Dương Uyển mím môi, "Huynh có thể đi hỏi Đàm Văn Đức, sản lượng năm nay của hai học điền thư viện ở Hàng Châu kia, chàng không thu một hạt nào, trả toàn bộ về cho thư viện, thậm chí còn góp thêm cả bổng lộc hàng năm của chàng. Ca ca, huynh muốn giữ học danh, chỉ cần bắt chàng vào ngục chịu thẩm, huynh sẽ lập tức là người gạn đục khơi trong cho học chính phía Nam. Nhưng chàng cũng từng là người đọc sách, bây giờ chàng không có học danh, người chịu ân huệ của chàng cũng chẳng biết chàng là ai, qua mấy trăm năm nữa, huynh được muôn người tán tụng, chàng vẫn bị ghi tên trong danh sách tội nhân, chịu đựng người ta băm vằm thanh danh chàng hết thế hệ này sang thế hệ khác... Khi đó muội cũng chết rồi, ai có thể cứu chàng đây?"

Dương Luân ho một tiếng, "Tại sao hắn không nói chuyện này với ta?"

Dương Uyển đáp: "Chàng nói rồi, huynh sẽ phải cư xử thế nào trước mặt chàng?"

Dương Luân một lần nữa nín thinh.

Dương Uyển đã cắt trúng điểm yếu y không muốn đối diện.

Phải cư xử thế nào trước mặt Đặng Anh.

Dương Luân đã nghĩ gần hai năm rồi, nhưng vẫn không thể tháo gỡ vướng mắc.

Dương Uyển nhìn Dương Luân, tiếp tục: "Trong mắt rất nhiều người, Đông xưởng là một nơi đáng sợ. Muội hầu bên điện hạ đã nghe ngài nói không chỉ một lần rằng các thầy ngài dạy ngài, để quét sạch khủng bố chính đàn, quân phụ phải sử dụng hình ngục ngoài tam ti thật cẩn thận, nhưng hiện giờ, Đông xưởng đã có quyền tra khảo, thậm chí còn được phép xây nội ngục như Bắc trấn phủ ti. Nhìn từ quan điểm chính trị của huynh và điện hạ, Đặng Anh có thể được chết tử tế không?"

Dương Luân nói nhỏ: "Hắn có thể rút lui, bây giờ vẫn chưa muộn."

"Nhưng chàng nói với muội, nếu chàng lui tránh, huynh và tiểu điện hạ sẽ bị hãm hại sâu hơn."

"..."

Dương Luân im lặng.

Dương Uyển nói tiếp: "Tân chính gian nan, huynh đã tiến hành bước thứ nhất ở phương Nam, tất cả công trạng đều thuộc về huynh. Tỷ tỷ, Đặng Anh và muội, chúng muội đều mừng thay cho huynh, cầu an cho bách tính chịu khổ ở phía Nam, còn chính trị minh bạch và hiền quân mà các người mong đợi thì cũng không phải không thể có. Để khiến thời đại tươi đẹp hơn, dẫu muội là một người vô danh, muội cũng sẽ cố hết sức mình bảo vệ đứa trẻ mà các người coi trọng. Muội cũng như Đặng Anh, tuyệt đối không lui tránh nữa."

Dương Luân thở hắt ra một hơi, "Uyển Nhi, ca ca chỉ hi vọng muội có thể được gả cho một nhà chồng tốt, ca ca không mong muội dính vào."

"Nhưng muội đã vào rồi, nếu muội không tự cứu, muội chính là một trong ba trăm cung nhân bị đánh chết kia."

Lòng Dương Luân quặn đau, "Xin lỗi Uyển Nhi, ca ca..."

Dương Uyển ngắt lời y, "Huynh không cần xin lỗi."

Vừa nói, cô vừa không tự chủ ngửa cổ lên, "Thừa Càn Cung chỉ còn một mình muội là người thân của Dịch Lang. Nhưng may thay, trong hoàng thành còn có Đặng Anh. Đặng Anh bằng lòng tham dự vào tranh đấu đảng phái, muội cũng không bị sa vào tranh đấu nội đình."

"Uyển Nhi..."

"Muội làm như vậy cũng không chỉ vì Đặng Anh, muội còn vì chính muội. Muội muốn làm một cô nương dũng cảm, nghiêm túc sống ở đây. Muội muốn xem hết toàn bộ chuyện thời Trinh Ninh, ghi nhớ lấy chúng. Các người không chịu để lại một chữ cho chúng muội, vậy muội sẽ tự viết, tự nói."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net