Trời xanh như ngọc (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Uyển cảm thấy, cái "lốt" mà chàng nói quá nặng tính tượng hình, đến nỗi tưởng chừng như thân hình chàng lập tức sẽ biến thành tro bụi ngay trước mặt cô. Trong lòng cô vừa sợ vừa đau, cơ hồ bất chấp mọi thứ, khom lưng ôm chặt lấy thân thể người này.

Đặng Anh bị cô kéo một cái, vội vươn tay chống bậc thềm trước mặt, một cánh tay khác hoảng hốt treo giữa không trung.

"Uyển Uyển, cô..."

Dương Uyển vùi mặt vào vai chàng, "Lốt không lốt cái gì, đừng nói nữa."

Đặng Anh từ từ buông lỏng cơ vai, thử phủ tay lên lưng cô, "Được, tôi không nói nữa, cô đừng như vậy."

Dương Uyển không nghe Đặng Anh, ngược lại còn ôm eo chàng siết hơn.

Người này tuy cao nhưng luôn rất gầy, dù mặc mấy lớp quan phục nặng nề vẫn cho người ta một cảm giác mảnh khảnh thấy xương. Trong gu thẩm mĩ đối với nam giới của Dương Uyển trước đây, "cốt tướng phong lưu" không thể nghi ngờ là cấp bậc cao nhất. Nhưng người như vậy đa phần chỉ tồn tại trong trang giấy, trải qua tuế nguyệt và vận mệnh gọt giũa, mài sờn da thịt, mới trung thực để lộ cốt tướng ra ngoài. Độc giả chỉ xem sách than thở là được, không cần gánh chịu nhân sinh của anh ta.

Thế nên đó chỉ là một gu sở thích.

Đó không phải là yêu.

Mà ở trên yêu và gu thì còn có một thứ gọi là "tình dục".

Nó không dừng lại ở cái ôm như bây giờ, thậm chí không dừng lại ở ve vuốt trong phòng nhỏ, mà là muốn làn da mỏng manh của người ấy dán lên da mình, nhẹ nhàng mơn trớn, thưởng thức cốt tướng sâu trong bóng tối vô tận, cuối cùng được một "bàn tay" nâng vào trong mây.

Nghĩ đến đây, ấy vậy mà Dương Uyển lại rất muốn khóc.

Sau khi Đặng Anh thụ hình, cô đã ngồi ngay bên giường chàng, khi đó để dưỡng thương, quanh thân chàng không gì che đậy, chỉ phủ một tấm vải bông lên vết thương. Khi đó cô rất thận trọng giữ gìn ranh giới giữa mình và Đặng Anh, lảng tránh tổn thương "xấu xí" nhất của chàng, lảng tránh "đời tàn" sắp bắt đầu của chàng, nhưng lúc này, cô rất muốn khiến Đặng Anh nằm vào căn phòng nhỏ của cô, tự tay cởi bỏ phủ đậy, dời đi bàn tay muốn che chắn của chàng, không nói một câu nào cả, lặng lẽ nhìn chăm chú vết thương lớn nhất trên người chàng.

Cô chưa bao giờ là một người bảo thủ, cô không có gu đối với sự "không trọn vẹn".

Nhưng đối với cơ thể của Đặng Anh, cô có một ham muốn tình dục có thể nếm ra chua xót, có một tình yêu không can hệ tới thời gian.

Nhưng phải làm thế nào mới có thể giãi bày những suy nghĩ này cho người khiêm nhường như vậy nghe đây?

"Chuyện mua nhà anh nói với tôi khi trước, anh vẫn đang xem xét à?"

Cô vừa nói vừa buông Đặng Anh, xoa ấn đường mình, bình ổn đợt thủy triều chua xót dâng lên ngũ quan.

Đặng Anh không biết nội tâm Dương Uyển lúc này đang cuồn cuộn điều gì, vẫn bình thản trả lời cô:

"Đang xem, đã chọn được hai, ba chỗ rồi, muốn cô giúp tôi xem lại."

"Tôi... khó xuất cung lắm, xem thế nào được?"

"Không sao, đợi vài ngày nữa, tôi rảnh hơn rồi, tôi sẽ phác họa lại mấy sân viện kia, mang về cho cô xem."

Dương Uyển cười, "Thế mà đã quên mất nghề của anh trước kia là gì rồi."

Đang nói thì Hợp Ngọc đi ra báo Dịch Lang đã tỉnh. Đặng Anh bèn đứng dậy, cùng nội thị ra sau bình phong đất nung đứng chờ.

Dương Uyển cũng đứng dậy theo.

Lúc này, mưa tạnh mây tản, sắc trời lờ mờ.

Đặng Anh thấy ánh mắt Dương Uyển vẫn đuổi theo chàng, bèn ngước lên cười với cô.

Dương Uyển ngẩng đầu, nhìn về phía màn trời vô biên, trong mây vẳng tiếng chim xa xôi, gió thổi qua tán cây rung lá, cùng hòa âm vang vọng.

Tháng Sáu năm Trinh Ninh thứ mười ba, Đặng Anh còn sống, cuộc đời vẫn còn.

Nếu có thể mua được đời tàn của Đặng Anh, Dương Uyển nguyện dốc cạn tất thảy.

Nhoáng cái, mùa hè đã trôi qua.

Mấy trận mưa thu nhanh chóng gột rửa thời tiết kinh thành, lá thu cuốn trong gió, bất kể chúng cung nhân quét tước thế nào cũng không sạch.

Thời điểm Dương Luân hồi kinh vừa hay đã bỏ lỡ đại thọ của Bạch Hoán.

Nghe nói cả phủ tưng bừng liền mấy ngày, song lại làm phiền tâm thần của vị các lão này, sau khi vào thu lập tức ốm nặng một trận, bệnh tình kịch liệt. Trinh Ninh Đế không chỉ ban thuốc mà còn lệnh Dịch Lang tự mình tới phủ thăm bệnh.

Mấy người Bạch Ngọc Dương và Trương Tông đều khuyên Bạch Hoán tĩnh dưỡng cẩn thận, nhưng sau cùng Bạch Hoán vẫn tự vật lộn đứng dậy, ngày ngày vào các nghị sự cùng các các thần khác, thậm chí còn sớm sủa hơn ngày thường.

Suy xét đến bệnh tật của Bạch Hoán, hoàng đế sai Tích tân ti cung cấp than cho trực phòng Nội các ở Hội Cực Môn từ sớm.

Lúc Dương Luân đến Hội Cực Môn, vừa vặn bắt gặp Đặng Anh đang trò chuyện với Trần Hoa của Tích tân ti.

Sắc mặt Trần Hoa có phần khó xử, gãi đầu nói: "Xưởng đốc, năm nay Hộ bộ thực sự rất eo hẹp, chỉ những thứ này thôi cũng phải được bệ hạ thưởng mới có. Tôi thật sự không san sẻ được cho ngài, nhưng nếu ngài không chê, mấy sọt cung cho Hỗn đường ti hằng ngày kia, tôi còn có thể nhặt nhạnh chút ít (?), đến lúc đó sai người gom lại, đưa sang cho ngài."

Đặng Anh gật đầu, "Vậy thì cảm ơn anh."

"Ngài nói gì vậy, làm việc cho ngài không phải là điều nên à, còn nữa, bạc lần trước ngài nói, tôi cũng chuẩn bị xong cho ngài rồi, ngài xem..."

"Bạc gì?"

Giọng Dương Luân cắt ngang đối thoại của hai người.

Trần Hoa trông thấy là Dương Luân, vội hành lễ, "Dương đại nhân về rồi ạ?"

Dương Luân đi lên trước hai bước, nhìn vào mắt Đặng Anh: "Ngươi còn tham chưa đủ sao?"

Đặng Anh nghiêng người nói với Trần Hoa: "Anh về trước đi."

Trần Hoa "dạ" một tiếng, không dám hé răng, rời đi ngang qua bên cạnh Dương Luân.

Dương Luân quay đầu liếc Trần Hoa, lạnh nhạt nói: "Ngươi đã thấy dáng vẻ Phó Bách Niên bị áp giải vào kinh chưa, có thấy dáng vẻ lúc Lý Triều bị Hình bộ gô đi chưa? Hai người đó một người là tri châu Kinh Châu, em với của Tống vương, một người là phò mã của Phúc Thanh công chúa, bây giờ đều đã vào ngục giam Hình bộ, chờ lên công đường."

"Vâng." Đặng Anh gật đầu, "Tôi đã thấy."

Dương Luân ho một tiếng, nào ngờ vừa ho đã động đến tổn thương phổi, càng ho càng dữ dội.

Kể từ bữa say rượu rơi xuống sông tháng Năm, đến giờ y vẫn chưa khỏe hẳn, nói nhiều là cổ họng khó chịu, lúc này đối mặt với Đặng Anh, cảm xúc lại không tốt, ngũ tạng sôi trào, hun đến sắc mặt cũng bắt đầu đỏ bừng, mãi mới nguôi cơn được, tiếng nói lại hăng hơn cả ban nãy.

"Trong đó cũng nên có cả ngươi!"

Nói xong câu đó, y không tiếp tục nữa, phất tay áo rảo bước về phía trực phòng.

Hôm đó tuy không phải hội ấp nhưng vì Dương Luân phải dẫn dắt bàn bạc án ruộng lạ nên ngoại trừ mấy các thần, Bạch Ngọc Dương của Hình bộ và hai, ba ti quan của Hộ bộ đều có mặt.

Đặng Anh theo sau Dương Luân đến gần trực phòng, một ti quan họ Lương của Hộ bộ vì từng bị xưởng vệ Đông xưởng điều tra chuyện nương tử ngoại thất chết đói nên trong lòng vô cùng e ngại Đông xưởng.

Nhưng y cũng chưa từng gặp Đông xưởng xưởng đốc Đặng Anh, hôm nay chợt nghe nội thị bên ngoài gọi chức quan của chàng thì đứng bật dậy khỏi ghế theo phản xạ, "Đặng xưởng đốc, mời ngồi."

Đặng Anh đang hành lễ với Bạch Hoán, nghe thế cũng không khỏi kinh ngạc, xoay người thấy là một ti quan không mấy quen biết, bèn không nói gì, khom người chắp tay thi lễ với y, làm như không nghe thấy, che đậy câu gây tổn hại đến mặt mũi của cả chàng và cả Nội các y vừa mới nói đi, rồi đứng thẳng dậy đi đến trước cửa.

"Chư vị đại nhân nghị sự đi ạ, nô tì chờ lấy phiếu chỉ."

Nhóm Trương Tông đã quen Đặng Anh khiêm nhường, bèn nhấp trà nhuận giọng, hàn huyên mở đầu rồi trực tiếp chuyển sang chủ đề chính trị.

"Dương đại nhân đã hỏi thăm bệnh tình của Ninh phi nương nương chưa?"

Dương Luân nói: "Chưa ạ."

Trương Tông thở dài: "Thực ra vẫn nên trình sổ xếp hỏi một câu."

"Trương các lão, có chuyện gì mời ngài nói thẳng."

Trương Tông cười khoát tay áo, "Ta có bóng gió gì đâu, chỉ lo lắng cho sức khỏe của nương nương và học sinh ta thôi."

Nội các nghị sự không nói việc tư, lời đến đây liền dừng, Trương Tông nâng chung trà lên uống một ngụm, cất tiếng trở lại đã đổi đề tài khác.

"Thực ra, theo ý của ta, Phó Bách Niên có thể xét trọng tội, dù sao Tống vương cũng đã chẳng có lời gì nữa, nhưng Lý Triều... vẫn nên cân nhắc lại, Kinh quốc công ốm chết, nếu Lý Triều cũng bị trị trọng tội thì chi Phúc Thanh công chúa coi như diệt, như vậy không ổn."

Bạch Hoán chống người tựa vào bàn, "Bây giờ không phải vấn đề có trị tội hay không, những người này đều kết thông gia và tông thân, muốn miễn xá thì một câu của bệ hạ là có thể miễn được. Việc Hình bộ cần phải làm hiện tại là khiến họ nhả hết ruộng đất ra."

Bạch Ngọc Dương nói: "Hình bộ có cách để họ nhả ra đấy, ngay đến Phó Bách Niên này, hôm qua còn chưa dùng hình, hắn đã sợ mất mật rồi, nhưng hắn cũng có chỗ không phục. Giang Chiết đông đảo học điền, tình huống cày tư học điền cũng chẳng có gì lạ, hắn nhắc đến một... thư viện nào đó ở Hàng Châu, tạm thời con chưa nhớ ra, phải về giở lại quyển tập xem."

Dương Luân nói: "Học điền và dân điền không giống nhau, đó vốn là thứ triều đình dùng để giúp đỡ một châu học chính, các thư viện kiếm sống nhờ những mảnh ruộng này, phần lớn đều không có ruộng trống. Nếu có ruộng lạ, tra được sẽ phải nộp cho Hộ bộ cùng xử lí, không thể đưa ngay cho châu huyện phân chia trồng trọt. Lúc tôi trở lại, các thư viện đều đang chuẩn bị cho kì thi hương năm nay, năm nay mùa màng không tốt, bọn học sinh hết sức lo sợ nên con không chủ trương động vào học điền."

Nói rồi, y liếc Đặng Anh, Đặng Anh cúi đầu đứng đợi, không nhìn y.

Bạch Ngọc Dương bắt bẻ: "Dương thị lang, ban đầu trong 'Thanh điền sách' anh không viết như thế."

Dương Luân không mảy may chần chừ, trực tiếp phản bác: "Anh không xuôi nam thì sao biết được tình hình ở đó thế nào? Anh và tôi đều xuất thân là người đọc sách, chẳng lẽ còn không rõ khoa cử tuyển sĩ có ý nghĩa như thế nào với những học sinh đó, bây giờ thu học điền không phải là đóng cửa thư viện sao?"

Bạch Ngọc Dương lập tức đứng lên, "Anh có ý gì? Hình bộ thẩm án đến bước này rồi còn không thể chất vấn Hộ bộ các anh?"

Dương Luân cũng đứng lên, "Chất vấn thì được, nhưng Hộ bộ chúng tôi phải quán xuyến cả dân chính lẫn học chính lục bộ, không phải các anh đòi động đến cái gì là chúng tôi phải bưng cái đấy ra, cùng triều bao năm như vậy, câu này tuy khó nghe nhưng tôi dám nói."

"Anh..."

"Ngọc Dương." Bạch Hoán can Bạch Ngọc Dương, vẫy tay ra hiệu với Dương Luân, "Ngồi xuống ngồi xuống, lời con ta đã nghe rõ rồi, cũng có lí."

Bạch Ngọc Dương nghe cha mình nói vậy, bèn không nói gì nữa.

Bạch Hoán khoát tay, nói: "Được rồi, chuyện học điền Hàng Châu bàn tới đây, Đặng bỉnh bút."

"Có nô tì."

"Lật sổ đi, chúng ta làm phiếu chỉ."

"Vâng."

Qua giờ Thìn, trong trực phòng đã đốt hết một châu than.

Đặng Anh tự tay sắp xếp tấu sớ đã kẹp phiếu chỉ, giao cho thiếu giám mang về Ti lễ giám, bản thân thì chỉnh trang lại quan bào, định đi sang Nội đông xưởng.

"Ngươi đứng lại."

Đặng Anh quay đầu, Dương Luân đã sấn tới sau lưng chàng.

Đặng Anh nhìn ra sau, "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đến xưởng nha đi."

Dương Luân quát: "Ngươi bớt càn rỡ đi, tại sao ta lại phải tới đó với ngươi?"

Đặng Anh xoay người, "Vậy ngài muốn thẩm vấn tôi tại đây ư? Dương Tử Hề..."

"Câm miệng!"

"Vâng..."

Đặng Anh khom người thi lễ, "Nếu ngài không muốn đến Nội đông xưởng thì đến phòng tôi đi. Tôi không dám cầu cạnh gì khác, chỉ xin đại nhân đừng quở mắng trước mặt đám đông, giữ lại chút thể diện cho nô tì."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net