Trời xanh như ngọc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Uyển rạp mình khấu đầu, "Nô tì tạ ơn bệ hạ."

Cô nói xong câu đó, tinh thần đã không thể gắng gượng được nữa, khuỷu tay chống trên mặt đất, nhất thời không sao thẳng người dậy được.

Hoàng đế nhìn thương tích trên người cô, thuận miệng hỏi: "Ngự y đã khám chưa?"

Dương Uyển khàn khàn đáp: "Tạ bệ hạ quan tâm, đã khám rồi ạ."

Trinh Ninh Đế gật đầu, "Ngươi biết rõ nên nói gì không nên nói gì, lòng dạ cũng hướng vào trong cung, trẫm làm chủ, hôm nay miễn xá cho ngươi. Ngươi chịu tủi nhục, trẫm sẽ bảo hoàng hậu hạ ý chỉ đích thân an ủi, người còn muốn được ban thưởng gì, trẫm hiện đang ở đây, ngươi có thể nói luôn với trẫm."

Câu này nghe có vẻ vô cùng điềm đạm, nhưng lại là một cái cống ngầm, là sự thăm dò của Trinh Ninh Đế đối với tâm tư Dương Uyển, phàm cô đối đáp sai sót chút nào, đều sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đặng Anh nắm tay nhìn sang Dương Uyển, thấy cô như thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Nô tì không dám cầu mong ban thưởng, chỉ xin bệ hạ cho nô tì nghỉ ngơi hai ngày."

Hoàng đế nghe xong câu này, rốt cuộc nở nụ cười, "Mới khen ngươi hiểu chuyện, bây giờ sao lại hồ đồ như thế, xem ra là bị đánh đau thật, trẫm nhìn cũng thấy đáng thương."

Dương Uyển đã chống tay dậy, bèn dứt khoát ngẩng lên dập dầu cái nữa:

"Bệ hạ chiếu cố, nô tì sợ hãi."

Trinh Ninh Đế khoát tay áo, "Thôi, Đặng Anh."

"Có nô tì."

"Ngươi tự mình đến Thượng nghi cục một chuyến, nói với Khương thượng nghi cho nó dưỡng thương ở Thừa Càn Cung nửa tháng, bảo là ý của trẫm."

"Vâng."

Trinh Ninh đế liếc mắt xem sắc trời ngoài cửa sổ, "Giờ nào rồi?"

"Sắp giờ Thìn ạ."

"Phiếu chỉ Nội các đã đưa vào chưa?"

Đặng Anh đáp: "Nô tì đi Ti lễ giám hỏi thay bệ hạ đây ạ."

Trinh Ninh Đế đứng dậy giũ tay áo, "Khỏi, trẫm về Dưỡng Tâm Điện chờ, ngươi ở đây..."

Đế nói, nhìn chung quanh, "Cũng chật hẹp quá, nếu trực phòng ở mặt tây đều để trống thì gộp cả vào Nội đông xưởng đi, Đặng Anh nhé, sau này Nội đông xưởng tuần tra nếu thấy có vụ án trọng yếu, có thể trực tiếp vào Dưỡng Tâm Điện báo cáo. Không cần phải qua Bắc trấn phủ ti, các ngươi có thể truy nã, giam giữ thẩm vấn phạm nhân trước. Việc này trẫm sẽ hạ một chiếu cáo, đưa cho Nội các phát ra ngoài, cho hai nha ti xưởng cùng biết."

Đặng Anh quỳ xuống đáp "Vâng", sau đó lại ngẩng đầu hỏi: "Bệ hạ, có thể giao Trịnh Nguyệt Gia cho Đông xưởng nội thẩm không ạ?"

Trinh Ninh Đế đưa mắt ra ngoài cửa sổ, vê ngón cái im lặng một hồi, "Mang về đi, hầu hạ trẫm một thời gian, trẫm cũng không muốn hắn ở bên ngoài."

Nói đoạn, đế như thở dài một hơi, "Ngươi tự đi đón đi, đón về rồi không cần gặp trẫm, xử trí hắn thế nào... Để trẫm nghĩ đã, người đừng nói gì với hắn, để hắn chờ."

"Mang về đi."

Câu này vào tai Dương Uyển, tựa như chủ nhân quyết định cho con chó mình vứt bỏ trở lại, nhìn xuống từ trên cao, khiến người ta khiếp hãi.

Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Đặng Anh quỳ bên cạnh mình. Chàng cụp mắt, nằm rạp người bái Trinh Ninh Đế, "Nô tì thay mặt Trịnh Nguyệt Gia, tạ ân điển bệ hạ."

Ân điển?

Ân điển kiểu nào?

Dương Uyển nhìn bàn tay Đặng Anh ấn trên mặt đất, vầng trán áp trên mu bàn tay, gấu tay áo chàng dính bụi đất, nhưng con người ấy sạch sẽ hòa nhã hơn xa người đàn ông đang đứng trước mặt chàng. Dương Uyển nhìn mà hốc mắt dần hoe đỏ.

"Hồ Tương có ngoài đó không?"

Trinh Ninh Đế cúi đầu sửa ống tay áo, cất tiếng hỏi bên ngoài. Hồ Tương vội mở cửa ứng lời.

"Trở về Dưỡng Tâm Điện."

Trong ngoài cùng quỳ xuống cung tiễn.

Đàm Văn Đức đợi ngự giá đi xa rồi, đứng dậy khép cửa chính lại.

Ánh sáng một lần nữa tối xuống, Dương Uyển cũng không nhịn nổi nữa, cơ thể nghiêng ngả đổ ập xuống. Đặng Anh vội xoay đầu gối qua, đỡ lưng cô, để cô dựa vào lòng mình.

Hai ngày dưỡng thương đổ sông đổ bể tại cú ngã này, Dương Uyển cúi đầu, trông thấy vết thương trên chân lại rỉ máu, chớp mắt đã nhuốm đỏ ống quần.

"Hôm nay tôi đã cố hết sức..."

Cô ngẩng đầu nhìn Đặng Anh, Đặng Anh trầm mặc gật đầu với cô.

"Đặng Anh... Nếu sau này anh sa vào khốn cảnh, tôi cũng sẽ liều mạng giúp anh giống hôm nay."

"Tôi không cần, tôi chỉ mong cô đừng như tôi."

Chàng cúi đầu toan kéo ống quần của cô lên, Dương Uyển ho khan, cười, "Đừng kéo, vết thương đã toác ra rồi. Anh kéo từ dưới lên không thấy được đâu."

Đặng Anh buông tay, "Lát nữa để tôi đưa cô về Thừa Càn Cung, về cung là có thể truyền nữ y đến chữa thương chu đáo cho cô rồi, mấy ngày nay tôi không chăm sóc tốt cho cô."

Dương Uyển lắc đầu, "Hiện giờ bệ hạ đã cho Đông xưởng mấy trực phòng phía tây, cũng cho các anh quyền giam giữ tra hỏi, mấy ngày về sau hẳn anh bận rộn lắm... Đừng để ý đến tôi, tôi nghỉ ngơi tử tế mấy ngày là sẽ ổn thôi."

Đặng Anh đưa tay vuốt mái tóc cô bị mồ hôi lạnh thấm ướt, "Tôi trước mặt cô vốn đã tội không thể thứ, bây giờ tôi còn nợ ơn cô."

Dương Uyển cười, giơ tay sờ cổ Đặng Anh, nửa bàn tay đè tại cổ áo, nửa còn lại tiếp xúc với làn da lộ bên ngoài của chàng.

Lưng Đặng Anh cứng đờ, ngón tay chậm rãi bóp đầu gối mình.

"Tôi không lừa anh đúng không, tôi nói tôi muốn giúp anh là nhất định sẽ giúp được anh mà."

"Ừ."

Chàng gật đầu.

"Đặng Anh."

"Cô nói đi."

"Anh hãy cứ tiếp tục làm việc anh muốn làm, bất kể người khác nghĩ thế nào, tôi đều nhìn vào mắt, chỉ cần tôi có thể sống, tôi nhất định sẽ giúp anh sống tiếp được, dù cho tôi quá ngây thơ... Sau cùng nếu làm không nổi, tôi cũng sẽ giữ gìn danh tiếng đằng sau anh."

Cô nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Đặng Anh.

Động tác dịu dàng này khiến khớp hàm Đặng Anh chua xót. Khi trước chàng cho rằng dưới y quan, trên da thịt, bàn cờ nào chàng cũng thua. Thế nhưng thời khắc này, chàng lại nhận biết được rõ ràng, Dương Uyển không muốn để chàng thua.

Đối với Dương Uyển, rốt cuộc cô cũng có thể vuốt ve người đàn ông từng sống trong giấy cổ này, không hề mang lòng thương xót và xem xét của đời sau mà bao hàm tình ý ấm nồng.

"Tôi cõng cô về Thừa Càn Cung nhé."

"Không cần đâu..."

"Cô sợ tiểu điện hạ làm khó dễ tôi à?"

Dương Uyển không đáp.

"Uyển Uyển, đừng sợ, để có thể chăm sóc cô, cái gì tôi cũng chịu đựng được."

Nói rồi chàng nhẹ nhàng nâng thân mình Dương Uyển lên, để cô dựa tạm vào chân ghế, đứng dậy đi đến trước mặt Dương Uyển ngồi xuống.

"Lên đi."

Dương Uyển nhìn lưng Đặng Anh, "Chốc nữa anh đi chậm chút, bữa trước tôi lừa anh đó, thương thế của tôi dưỡng không tốt, thật sự rất đau."

"Được, tôi sẽ đi chậm. Cô lên đi đã."

Dương Uyển ho một tiếng, "Còn nữa, tôi không nhẹ lắm đâu, nếu anh..."

"Uyển Uyển."

Chàng ngắt lời Dương Uyển, điềm đạm ôn hòa nhắc lại, "Cô lên trước đã."

Sáng sớm tháng Năm, đám cung nhân quét tước vừa mới gom lá cây bị mưa lớn đêm qua đánh rụng thành từng đống, chồng chất rải rác ở chân tường.

Dương Uyển ôm cổ Đặng Anh, yên lặng nằm sấp trên vai chàng.

Chàng từng xây hoàng thành cho hoàng đế, nắm rõ mỗi một đường cung, mỗi một điện đài như lòng bàn tay, nhưng chàng biết những thứ gạch đá và cỏ cây này không thuộc về chàng. Chỉ có thời khắc này, được Dương Uyển ôm cổ, bước từng bước trong hoàng thành đầu hạ, chàng mới chợt cảm thấy những thanh tao dựng nên từ bàn tay chàng này có mối liên hệ chân thực với chàng.

Đặng Anh nghiêng đầu, ngó khuôn mặt Dương Uyển tựa trên vai chàng.

Có vẻ như vì tinh thần quá mệt mỏi, cô đã thiếp đi, nhưng lại vì quá đau đớn nên không cách nào yên giấc, song nét mặt cô vẫn mềm mại như trước.

Đặng Anh ngẩng đầu, nhìn lên nhành hoa trên tường cung, chợt nhẹ giọng hỏi cô.

"Uyển Uyển, cô có muốn hoa không?"

Nào ngờ người trên lưng lại lơ mơ đáp, "Muốn một đóa xưởng hoa."

Xưởng hoa là cái gì, Đặng Anh không biết.

Nhưng thấy cô nói xong câu đó ngậm một nụ cười ngọt, bèn cũng cười theo.

Lúc này, các cung nhân Thừa Càn Cung đã nhận được tin Dương Uyển được phóng thích, vây quanh Ninh phi đợi trước cửa cung, Bành ngự y của Ngự dược phòng dẫn theo hai nữ y cũng đợi trước Thừa Càn Môn. Dịch Lang nắm tay áo Ninh phi, khẽ giọng hỏi, "Mẫu phi, vì sao nữ y cũng tới vậy ạ?"

Ninh phi thở dài, "Dì con bị thương, mấy ngày tới con nhẹ nhàng một chút, đừng quấy rầy dì dưỡng thương."

"Ai làm dì bị thương ạ?"

Ninh phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Lang, trầm mặc lắc đầu.

Hợp Ngọc nói: "Nương nương, hay là dọn điện phụ phía tây cho chưởng tịch ở đi, phía đông tuy rộng rãi nhưng cách chúng nô ti hơi xa, sợ không để ý được."

Ninh phi nói: "Không cần dọn dẹp điện phụ nữa đâu, dù sao cũng không kịp, chờ nó trở lại rồi, để nó chuyển vào gác ngủ của ta là được."

"Nương nương thì sao ạ?"

"Ta coi sóc nó mấy ngày rồi nói sau, chắc là nó sợ hãi lắm, trong lòng cũng tủi thân."

Hợp Ngọc vội nói: "Chưởng tịch là muội muội của nương nương, lại tốt với tiểu điện hạ của chúng ta xiết bao, bây giờ chịu khổ như vậy, chúng nô tì ai mà chẳng đau lòng."

Ninh phi gật đầu, "Ta biết các ngươi đều tốt, nhưng trong lòng ta bất an, vẫn để nó theo ta thì hơn."

Đoạn, khom lưng xoa mặt Dịch Lang, "Dì con trở lại rồi, con đừng bám dì hỏi nhiều quá nhé, để dì nghỉ ngơi tử tế, biết chưa?"

Dịch Lang hỏi: "Mẫu phi, có phải vì chuyện mưu hại nhị đệ nên dì mới bị mang đi không ạ?"

Ninh phi còn chưa kịp trả lời, Hợp Ngọc đã xuống bậc thềm đón.

"Đặng xưởng đốc, ngài đi chậm thôi, để chúng tôi đỡ cho."

Ninh phi đứng thẳng dậy trông về phía Thừa Càn Môn, thấy Đặng Anh đang khụy gối, trở tay đỡ hông Dương Uyển để đám người Hợp Ngọc nâng Dương Uyển xuống.

Quần áo Dương Uyển bê bết máu, từ eo bụng đến bắp đùi nhìn mà giật mình.

Ninh phi vội nhấc váy rảo bước ra nghênh, nhưng không dám mạo muội chạm vào Dương Uyển. "Sao... Sao lại bị thương đến mức này."

Dương Uyển nghe thấy giọng Ninh phi, miễn cưỡng mở mắt ra, "Nương nương..."

"Không sao, đau quá thì đừng nói gì cả, tỷ tỷ mang em vào."

"Không đau ạ... Chỉ nhìn đáng sợ thôi."

Nói rồi cô nhìn sang Dịch Lang, "Nương nương đưa tiểu điện hạ về đi, đừng dọa điện hạ sợ."

Dịch Lang nói: "Ta không sợ."

Dương Uyển cười nhợt nhạt, "Vậy chốc nữa ngài đừng bị dọa khóc đấy nhé."

"Không khóc."

Dứt lời, cậu liếc Đặng Anh rồi lại ngẩng đầu nhìn Dương Uyển, "Ta đã ghi nhớ thay dì rồi."

Đặng Anh không đứng dậy mà cúi đầu với Dịch Lang và Ninh phi: "Nô tì thỉnh tội với nương nương và điện hạ."

Ninh phi còn chưa cất tiếng, lại nghe Dịch Lang hỏi: "Là ngươi cứu dì?"

Đặng Anh thẳng lưng dậy, "Nô tì không dám nhận."

"Phải thì phải, không phải thì không phải, Đặng xưởng đốc nói thẳng đi."

Đặng Anh ngẩng lên nhìn Dương Uyển, Dịch Lang lại bảo, "Người đừng nhìn dì ta, dì không muốn ta gây khó dễ với ngươi. Ta hỏi ngươi nói, cũng không phải là làm khó dễ ngươi, ta chỉ muốn hỏi rõ ràng, rốt cuộc ngươi đã làm gì."

Đặng Anh lại rạp người, "Nô tì không chăm sóc cẩn thận được cho chưởng tịch, xin điện hạ trách phạt."

Dịch Lang cúi đầu: "Ngươi đừng bận tâm thể diện của ta, xin ngươi đừng thỉnh tội, đứng lên trước đã."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net