Trời xanh như ngọc (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo anh dậy thì anh cứ dậy đi."

Dương Uyển tựa trong lòng Hợp Ngọc giục chàng một câu.

Đặng Anh nghe cô giục mà ngẩn ra, vội tạ ơn đứng dậy, "Vâng, nô tì tạ điện hạ."

Đoạn nghiêng người thi lễ với Ninh phi, "Nô tì còn có xưởng vụ, xin được cáo lui trước."

"Đặng xưởng đốc, xin hãy dừng bước."

Đặng Anh thẳng người dậy, "Nương nương còn phân phó gì ạ?"

Ninh phi gật đầu với chàng, lại khom lưng nói với Dịch Lang: "Con đỡ dì vào trước đi, mẫu phi sẽ theo sau ngay."

"Vâng."

Dịch Lang ngoan ngoãn đồng ý, nhẹ nhàng dắt tay Dương Uyển, "Dì, chúng ta vào thôi."

Dương Uyển nắm tay Dịch Lang, vừa đi vừa quay đầu nhìn Ninh phi. Cô có thể đoán được đại khái Ninh phi muốn hỏi Đặng Anh cái gì, nhưng Ninh phi lại một mực không quay đầu nhìn cô.

Đặng Anh đưa mắt dõi theo Dương Uyển đi ra sau bình phong rồi, bấy giờ mới thu tầm nhìn, xá Ninh phi, "Nương nương có chuyện gì, mời hỏi."

Ninh phi trên thềm nghiêng người nhường lối, "Nơi này có người qua lại, xin mượn Đặng xưởng đốc một bước."

"Vâng."

Đặng Anh đi theo Ninh phi vào tiền điện Thừa Càn Cung, lúc này trong tiền điện ngoại trừ hai người họ thì không còn ai khác.

Ninh phi tự mình đóng cửa, xoay người nói với chàng: "Xưởng đốc, mời ngồi."

"Nô tì không dám, nương nương xin hãy nói thẳng."

Ninh phi quay người đi, bóng cây hắt trên cửa gấm dần dời sang mặt nàng, nàng trắng hơn Dương Uyển đôi chút, bóng cây nâu xám kia đậu lên làn da nàng nom có phần hao hao vết máu khô. Nàng xếp tay đặt trước bụng, tiến lại gần Đặng Anh hai bước, uốn gối quỳ với Đặng Anh, rạp người toàn khấu đầu hành lễ.

Đặng Anh vội quỳ xuống đỡ cánh tay Ninh phi, "Nương nương, không thể như vậy đâu."

Ninh phi ngẩng đầu, "Ta cũng biết làm vậy không hợp cung quy, sẽ khiến anh khó xử, nhưng cử chỉ của ta hôm nay đã là giao phó toàn bộ tính mạng bản thân và gia đình cho anh, xin anh nhất định phải nghe ta nói hết."

Đặng Anh thử dìu nàng đứng dậy, "Nô tì đỡ nương nương dậy rồi lại nói."

Ninh phi lắc đầu, từ từ rút cánh tay ra khỏi tay Đặng Anh, ngửa mặt nhìn Đặng Anh.

"Ta vô cùng cảm tạ anh cứu Uyển Nhi, ta cũng hiểu rằng Trịnh Nguyệt Gia không thể sống tiếp được nữa... Dầu ta không cơ trí bằng Uyển Nhi, song cũng chẳng phải kẻ ngu xuẩn, anh yên tâm, ta chưa từng có mong đợi gì với xưởng đốc, cũng không dám đòi hỏi quá đáng với bệ hạ, ta chỉ muốn... nếu được, có thể cho ta cơ hội gặp y lần cuối không?"

Đặng Anh cúi đầu, "Ngày mai nô tì sẽ đón anh ta về Nội đông xưởng trông coi, nhưng vì nương nương và điện hạ, nô tì không thể để người gặp anh ta."

Ninh phi nói: "Chỉ một lần thôi, ta muốn nói với y một câu."

Đặng Anh trầm mặc chốc lát, vẫn lắc đầu.

"Dù chỉ là một lần cũng có thể bất lợi với nương nương."

"Được..."

Ánh mắt Ninh phi tối lại, ho khan một tiếng, ngồi xổm ra sau, sắc mặt tái nhợt nhìn cái bóng dưới đất.

"Anh coi như ta... chưa từng đề cập chuyện này đi."

Đặng Anh cúi rạp dập đầu, "Nô tì xin lỗi nương nương."

Ninh phi nhìn lưng Đặng Anh, khẽ lắc đầu, "Anh và Uyển Nhi đã cố hết sức, hai người không có lỗi với bất kì ai, chỉ là, làm người sống tiếp, ta không cam tâm mà thôi. Nhưng..."

Nàng nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ta đích xác không thể khiến hai người và cả ca ca cùng Dịch Lang phải mạo hiểm."

Đặng Anh ngồi dậy, "Nương nương yên tâm, lời nương nương nói với nô tì hôm nay, ra ngoài rồi nô tì sẽ quên."

Ninh phi mím môi cười, "Anh không cần quên, ta và Trịnh Nguyệt Gia dằn chuyện này trong lòng gần mười năm, ngoại trừ Uyển Nhi, ta chưa từng nói với ai, còn Nguyệt Gia, ta không biết y có nhắc đến với anh bao giờ chưa."

Đặng Anh lắc đầu.

Ninh phi thở dài: "Cũng phải... Chuyện y tiến cung vì ta, lúc đó... chỉ có Hà Di Hiền biết. Mười năm..."

Giọng nàng nghẹn ngào, "Đặng xưởng đốc, ta nói chuyện này với anh là hi vọng anh có thể thấu hiểu suy nghĩ trong lòng Uyển Nhi, đừng như Nguyệt Gia, vì không thể nói chuyện với ta mà cả đời không rõ ta nghĩ cái gì."

Nàng giơ mu bàn tay ấn khóe mắt, rầu rầu nói: "Khi thiếu thời ta chỉ thích y, cất giữ thiếp chữ y viết, cũng từng đọc thi văn y soạn. Về sau dần lớn lên, quen được y, biết y là một nam tử rất tốt rất đúng mực. Nếu không phải phụ thân đưa ta vào cung, có lẽ ta và y hôm nay đã chẳng phải kết cục thế này. Nhưng chuyện đã đến nước này, ta cũng không hối hận, nhìn nhau mười năm trong cung, tuy ta chưa từng nói với y một câu nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy y là ta cảm thấy ta có thể sống thật tĩnh lặng, không lo nghĩ thái độ của bệ hạ đối với ta, cũng chẳng dây dưa với phi tần khác nữa. Ta chưa từng cảm thấy thích Nguyệt Gia là một chuyện hổ thẹn, nếu chỉ trừng phạt một mình ta... Ta thực sự rất muốn tỏ bày lòng ta với người đời. Ta muốn trở thành tôn nghiêm của y chứ không phải tội nghiệt y áp đặt lên mình, nhưng ta không làm được..."

Nàng nói đến đây, ngón tay trên đầu gối dần nắm chặt, "Thế nên ta mong y hối hận, hối hận đã chịu tội khổ lớn như vậy vì ta, hối hận đã rơi vào kết cục thế này vì ta, nếu có kiếp sau, khẩn cầu y hãy trần thuật cho hết bất hạnh đời này trước mặt Diêm Vương, dứt khoát bước qua cầu Nại Hà, uống hết canh Mạnh Bà, đặng kiếp sau quên ta rốt ráo."

Đặng Anh xem gương mặt Ninh phi, nàng rất giống Dương Uyển, rất ít khi khóc, khi buồn đau mắt sẽ hoe đỏ, nhưng thế nào cũng sẽ nén lệ trong hốc mắt. Nhưng lời nàng nói thì luôn bi ai hơn Dương Uyển.

Đặng Anh cụp mắt, nhỏ giọng: "Nô tì sẽ giúp nương nương gặp anh ta một lần."

Ninh phi sửng sốt.

"Có thể ư?"

"Vâng, trưa mai, xưởng vệ Đông xưởng sẽ dẫn y vào cung, đi Đông An Môn, sau đó băng Đông Hoa Môn, qua Văn Hoa Điện, tiểu điện hạ nghe giảng ở Văn Hoa Điện, nương nương có thể đứng ở phía Tây Văn Hoa Điện nhìn anh ta, không thể nói. Anh ta thụ hình bị thương, sẽ không thể đi quá nhanh, nhưng xưởng vệ cũng không thể dừng lại, mong nương nương đừng trách nô tì."

"Được... cảm ơn anh."

Nói rồi, nàng bất chấp Đặng Anh ngăn cản, cứ thế hành lễ với chàng.

Đặng Anh đỡ nàng đứng lên, lùi ra sau xá: "Xin nương nương bất kể thế nào cũng đừng để lộ buồn đau trước mặt bệ hạ. Thanh điền phía Nam còn chưa kết thúc, giữa lằn ranh sinh tử, mong nương nương bảo trọng."

Ninh phi nén lệ gật đầu.

Đặng Anh không đành lòng đối mặt với nàng nữa, đứng thẳng dậy ra ngoài.

Ninh phi một mình đứng trước cửa, ngửa đầu bình ổn bản thân một hồi, lúc này mới đi vào hậu điện.

Trong gác ngủ hậu điện, Dương Uyển vừa bôi thuốc xong, Hợp Ngọc đang bưng một bát cháo đút cho cô, Dịch Lang ngồi trên một cái đôn lật sách.

Ninh phi xoa xoa đôi mắt hơi sưng, gắng làm giọng mình nghe tự nhiên hơn chút, "Dịch Lang đang làm gì đấy."

Dương Uyển đẩy nhẹ bát cháo trong tay Hợp Ngọc ra, "Bôi thuốc xong hơi đau, điện hạ đang giở 'U mộng ảnh' đọc cho nô tì nghe ạ."

Ninh phi nhận lấy bát cháo trong ta Hợp Ngọc, ngồi vào bên cạnh Dương Uyển.

"Tỷ tỷ không bảo vệ được em, mấy ngày nay em cứ an lòng dưỡng thương, tỷ tỷ sẽ hầu hạ em."

Dương Uyển vội nói: "Nương nương, ngài không thể ở đây coi sóc em mãi được, ngài phải đi gặp bệ hạ."

Ninh phi buông bát cháo xuống, "Gặp như thế nào..."

Nàng nói, cụp mắt xuống nhìn váng gạo kết ven rìa bát, "Gặp rồi có thể nói gì."

"Không cần nói gì cả, chỉ cần cẩn thận ở bên bệ hạ một, hai ngày."

"Vì tương lai à?"

"..." Dương Uyển nín bặt.

Ninh phi liếc Dịch Lang bên cạnh, ra hiệu Hợp Ngọc dẫn cậu ra ngoài ăn uống, sau đó nhẹ giọng nói với Dương Uyển: "Nếu em là tỷ tỷ, em có làm được không?"

Tâm tư Dương Uyển bị câu này đâm trúng, vội nắm tay Ninh phi nói: "Xin lỗi tỷ tỷ, em quá tự cho là đúng, em không nên nói lời như vậy, em..."

Ninh phi trở tay nắm tay cô, "Đừng cử động đừng cử động, cẩn thận lại bị đau."

"Em không đau."

"Ôi..." Ninh phi khẽ than, "Em muốn tốt cho tỷ tỷ, tỷ tỷ hiểu cả, chỉ là, người chẳng phải cỏ cây, đều có chỗ không đành lòng đi."

Nàng nói, xoa má Dương Uyển, "Em có thể nhận lời một chuyện với tỷ tỷ không?"

"Nương nương nói đi."

Ninh phi dịch chân, ngồi xích lại gần Dương Uyển hơi chút, bóng màn rơi lên người nàng, bao trọn lấy nàng.

"Nhà họ Dương chúng ta tuy có ca ca ở Nội các, nhưng bệ hạ kiêng kị ngoại thích, nhiều năm nay Dịch Lang và ca ca rất ít khi gặp nhau. Ta và em đều hiểu tính tình ca ca, cả đời cương trực, tâm thân đều dồn vào triều đình và bách tính, dẫu Dịch Lang là người thân của huynh ấy, huynh ấy cũng chỉ coi nó là hoàng tử mà dạy bảo. Văn Hoa Điện tuy có tiên sinh, giảng quan, thị độc, đều hết mực tận tâm tẫn trách với Dịch Lang, nhưng dù sao họ cũng là ngoại thần, không biết trẻ con ấm lạnh ốm đau thế nào, cũng không chịu nổi nước mắt của nó. Thằng bé này lo các tiên sinh của mình thất vọng, cũng lo phụ thân nó không tin nó, tuy nó không nói gì, nhưng thực ra nó sống khổ hơn trẻ con gia đình bình thường không biết bao nhiêu..."

"Tỷ tỷ, người muốn nói gì?" Dương Uyển ngắt lời nàng, "Dịch Lang là con người, điện hạ khổ cũng chỉ có người mới thương được điện hạ."

Ninh phi lắc đầu, "Em cũng có thể."

"Em không thể... Tỷ tỷ, em không thể."

Trong lúc cử động, cô chạm phải vết thương, đau đến hít mạnh một hơi, nhưng cô không còn lòng dạ đâu lo cái khác, chỉ níu tay áo Ninh phi.

"Em không kham nổi, điện hạ là hoàng tử Đại Minh, em chỉ là một... không đúng... tỷ tỷ, em chẳng là gì cả."

Ninh phi ôm Dương Uyển, "Đừng sợ, Uyển Nhi, tỷ tỷ không nghĩ quẩn đâu, tỷ tỷ chỉ sợ bệ hạ đa nghi ghi hận, tỷ tỷ sẽ liên lụy đến Dịch Lang, và cả em."

Dương Uyển lắc đầu nói: "Y muốn ghi hận thì cứ mặc y ghi hận đi, nhưng tỷ tỷ, người phải sống!"

"Uyển Nhi, ăn nói cẩn thận."

Dương Uyển không trả lời nàng, lên tiếng nói tiếp: "Y cũng chỉ là một nam nhân, nam nhân ghi hận một nữ nhân thì cứ mặc y ghi hận là được, người trằn trọc trăn trở là y, người tâm thần không yên cũng là y, tỷ tỷ, người hãy yên lòng sống cùng chúng em, quan tâm y chết sống làm gì!"

"Uyển Nhi!"

Câu này ra khỏi miệng, Dương Uyển có phần không thở nổi, ngực nghẹn đau, khiến cô hơi choáng váng.

Cô biết ở thời đại này, những câu này nghe hoang đường nhường nào, càn rỡ nhường nào, nhưng cô nói với Ninh phi rồi, dẫu nàng có hiểu, quan niệm cách xa mấy trăm năm cũng chẳng thể nào chui được vào lòng Ninh phi. Hơn nữa, người ấy không chỉ là một người đàn ông, thiên tử "ghi hận" có thể dựng một tòa lồng giam, một bộ gông xiềng, giam cầm người phụ nữ yếu mềm trước mắt cả đời.

"Tỷ tỷ..."

"Ơi."

Dương Uyển ôm eo Ninh phi, "Em nhận lời tỷ tỷ, bất kể thế nào, em sẽ chăm sóc thật tốt cho điện hạ, nhưng tỷ tỷ cũng phải nhận lời em, sống thật tốt lành, đừng nghĩ quá nhiều. Rồi sẽ có một ngày, chúng ta có thể bước ra khỏi nơi này."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net