Trời xanh như ngọc (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau trời sáng, tin tức Ninh phi bị đưa đi giam giữ tại Tiêu Viên ngay trong đêm lập tức truyền khắp lục cung.

Giờ Thìn, Tưởng Hiền phi vào Dưỡng Tâm Điện, không đến một chén trà đã bị quở trách đuổi ra. Sau đó, hoàng hậu sai người hỏi Trinh Ninh Đế có cần tạm đón Dịch Lang về trung cung an trí hay không. Chuyện này nhanh chóng lan truyền đến Thừa Càn Cung, cung nhân ai nấy đều lo sợ không yên.

Sau Ninh phi, rốt cuộc là ai nuôi nấng Dịch Lang, chính sử không có ghi chép nhưng trong dã sử thì có vài quan điểm.

Vì không rõ thời gian Ninh phi bị hoàng đế ghét bỏ ruồng rẫy nên thời gian những người phía sau nuôi dưỡng Dịch Lang cũng bất tường. Có quan điểm cho rằng, sau khi Dịch Lang xuất các đi học, hoàng đế đã tự mình trông nom cậu, còn có một quan điểm khác là từ năm Trinh Ninh thứ mười ba, Dịch Lang đã được giao cho hoàng hậu nuôi.

Hai quan điểm này hầu như đều không có sử liệu tương quan chứng minh, cũng không có giá trị nghiên cứu.

Nhưng đối với Dương Uyển, việc này lại liên quan đến sống còn của Ninh phi và Dương Luân.

Dịch Lang nghe xong chuyện hoàng hậu muốn đón cậu về trung cung an trí, tuy không nói gì nhưng chỉ ngồi trên giường, không uống thuốc cũng không chịu đi ngủ.

Hợp Ngọc không dỗ được cậu, đi ra nói với Dương Uyển: "Nếu hoàng hậu nương nương đón điện hạ đi, vậy thì chỉ sợ nương nương của chúng ta không chết cũng phải chết."

Ngón tay Dương Uyển siết chặt.

Đúng như lời Hợp Ngọc nói, một khi Dịch Lang tới trung cung, Ninh phi... quả thực không chết cũng phải chết.

Hợp Ngọc thấy Dương Uyển không nói lời nào, đang định hỏi lại thì nội thị ngoài cửa chợt chạy lại bẩm: "Dương chưởng tịch, bệ hạ triệu ngài đến Dưỡng Tâm Điện tra hỏi."

Dương Uyển tựa vào bình phong lạnh lùng đáp: "Tôi biết rồi."

Hợp Ngọc cau mày, "Lúc này gọi chưởng tịch đi Dưỡng Tâm Điện, là dữ... hay là lành đây."

Dương Uyển đứng thẳng dậy buông cánh tay ra, "Mặc kệ dữ hay lành, sau cùng cũng phải lành cho tôi, tôi đi đổi y phục."

Đoạn cô đi ra ngoài, được mấy bước thì nhớ tới điều gì, lại quay lại hỏi: "Có phải hôm nay Dưỡng Tâm Điện cũng truyền thái y không?"

"Hình như thế..." Hợp Ngọc hồi tưởng, "Từ sáng sớm nay Ngự dược phòng đã không được yên thân rồi, đầu tiên là bệ hạ, sau đó là chúng ta, sau nữa nghe nói Hiền phi cũng cho đòi..."

"Ừ. Hợp Ngọc, cô mau đi tìm một cành trúc tới đây."

"Cành trúc... Cành trúc gì cơ?"

"Tìm đi. Tôi không biết có được hay không nhưng cứ thử đã."

Dương Uyển được dẫn vào Dưỡng Tâm Điện vào giờ Dậu.

Mưa đêm mới tạnh.

Dương Uyển quỳ trước ngự án trong thư phòng gian giữa, khói chảy ra từ lư hương bảng lảng trước mắt cô, ngự y đứng bên cạnh Dương Uyển, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ, bát thuốc này đã muộn một canh giờ rồi."

Hoàng đế khoát tay áo, "Để đấy, ngươi đi Thừa Càn Cung xem hoàng trưởng tử thế nào rồi về bẩm lại với trẫm."

"Vâng."

Ngự y đưa bát thuốc cho nội thị, khom người ngang qua bên cạnh Dương Uyển lùi ra.

Bấy giờ hoàng đế mới ngẩng đầu nhìn về phía Dương Uyển, "Hôm nay hoàng trưởng tử ăn uống thế nào?"

Dương Uyển trả lời: "Buổi trưa dùng một bát cháo ạ."

"Dùng thế nào?"

"Nuốt hơi chậm, nhưng vẫn ăn hết."

"Được." Hoàng đế phất tay, "Ngươi đứng dậy đi."

Dương Uyển thi lễ tạ ơn xong, theo lời đứng dậy.

Mùi thuốc trong phòng có phần gay mũi, bản thân hoàng đế cũng không thoải mái, gọi với ra ngoài: "Hồ Tương, vào đây bưng thuốc ra ngoài, hiện giờ trẫm không uống."

"Đợi đã."

Hoàng đế liếc Dương Uyển.

"Ngươi muốn nói gì?"

Dương Uyển uốn gối: "Bệ hạ không uống thuốc, hoàng trưởng tử điện hạ cũng không dám uống đâu ạ."

Hoàng đế sửng sốt, hốc mắt dần hoen đỏ.

"Ngươi nói thật?"

"Vâng... Điện hạ từng răn dạy nô tì – chỉ thương gia tỷ, không nghĩ đến đau khổ của bệ hạ, là tội bất trung."

Cô nói, xòe bàn tay cho Trinh Ninh Đế xem.

Trinh Ninh Đế cúi đầu nhìn, "Dịch Lang phạt?"

"Vâng."

"Bản thân ngươi nghĩ thế nào?"

Dương Uyển thu tay về, cúi đầu nói: "Nô tì ngu muội, chịu phạt sẽ ghi tạc giáo huấn..."

Nói đoạn, cô giơ tay lên lau nước mắt.

Hoàng đế thở dài, "Ninh phi dạy đứa bé này quả thực rất tốt."

Đế nói, tay chỉ vào bát thuốc Hồ Tương bưng trong tay, nói với Dương Uyển, "Đem thuốc lại đây cho trẫm."

"Vâng."

Trinh Ninh Đế nhận thuốc, ngửa đầu uống cạn, đặt bát xuống xua nội thị dâng mứt đi, bảo Dương Uyển: "Trước đây khi tỷ tỷ ngươi còn khỏe có từng nói với trẫm, ngươi rất tốt với Dịch Lang, Dịch Lang cũng bằng lòng gần gũi với ngươi. Bây giờ trẫm đột ngột đưa Ninh phi đi, chỉ sợ trong lòng Dịch Lang bất an, ngươi không cần trở về Thượng nghi cục nữa, ở lại Thừa Càn Cung hầu hạ hoàng trưởng tử đi."

"Vâng, nô tỳ tạ ân điển bệ hạ."

Trinh Ninh Đế cúi đầu, nói tiếp: "Nhưng ngươi phải nhớ, ngươi không phải tần phi, chỉ có thể hầu hạ nó, chịu sự quản thúc của nó giống như hôm nay, không thể nuôi dạy nó."

"Nô tì hiểu."

Trinh Ninh Đế gật đầu, "Về đi, nói với Dịch Lang, quân phụ đã uống thuốc rồi, bảo nó an nghỉ."

"Vâng."

Dương Uyển đứng dậy lui ra ngoài Dưỡng Tâm Điện, giơ tay lau giọng nước mắt mình cưỡng ép nhỏ ra trước mặt Trinh Ninh Đế đi.

Cô bưng hai tay xuống nguyệt đài, đám Hợp Ngọc vội nghênh đón, thấp thỏm hỏi: "Cô cô, bệ hạ nói thể nào."

Dương Uyển lắc đầu, "Lát nữa các người trở về chăm sóc điện hạ cẩn thận, bảo điện hạ hãy yên tâm, bệ hạ không bắt ngài dời cung, xin điện hạ uống thuốc đầy đủ, sớm đi nghỉ ngơi."

Hợp Ngọc nhìn tay Dương Uyển, rầu rầu nói: "Đã sưng thế này rồi, về rồi nô tì thoa thuốc cho ngài."

Dương Uyển buồn bã cười, "Lấy chút lá bạc hà xoa bóp một lát là được. Chuyện này không được nói với ai, có nói cũng chỉ được nói là điện hạ khiển trách phạt đánh, rõ chưa?"

Hôm sau, Trinh Ninh Đế bác bỏ thỉnh cầu của trung cung, đích thân viết ngự chỉ trấn an Dịch Lang.

Người từ Dưỡng Tâm Điện đến truyền chỉ là Đặng Anh, đúng lúc Dịch Lang vẫn chưa tỉnh, Dương Uyển một mình ngồi trên thềm ngọc sau tường, chống trán bần thần.

"Dương Uyển."

"Có."

Từ hôm qua đến nay, tinh thần cô một mực căng cứng, nghe người ta gọi tên mình, theo bản năng toan đứng lên.

"Chậm thôi." Đặng Anh đưa tay đỡ cô.

Dương Uyển nghe ra giọng Đặng Anh, bấy giờ mới thở phào.

"À, là anh à..."

"Đúng vậy, sao cô lại ngồi ở đây?"

Dương Uyển day thái dương, "Hôm qua người trong Thừa Càn Cung đều tâm thần không yên nên tôi không gọi đám Hợp Ngọc trực đêm, tự canh một lúc, về sau trong lòng ngột ngạt quá, lại đi ra. Sao anh lại tới Thừa Càn Cung?"

"Tôi đến truyền chỉ."

Dương Uyển ngọ nguậy lại muốn đứng lên, "Chỉ gì vậy?"

Đặng Anh cúi đầu: "Đừng hoảng hốt, là ngự chỉ bệ hạ tự tay viết trấn an tiểu điện hạ."

"Ồ..."

Dương Uyển thở ra một hơi, vén tóc mai có phần lộn xộn lên, "Vậy để tôi dẫn Dịch Lang ra đây tiếp chỉ."

"Không cần đâu."

Đặng Anh giao ngự chỉ cho nội thị cùng tới với mình, ra hiệu bảo họ tạm lui ra sau tường trước.

"Bệ hạ có khẩu dụ, không bắt buộc điện hạ hành lễ. Nếu điện hạ chưa dậy thì tôi chờ là được."

Dương Uyển nhìn Đặng Anh ngồi xổm trước mặt mình, "Có muốn ngồi cùng tôi một lát không?"

Đặng Anh cười, "Để tôi đứng đi."

"Tôi muốn tìm người dựa một lúc."

"Bị tiểu điện hạ trông thấy thì làm sao?"

"Để điện hạ mắng tôi đi."

Đặng Anh nhìn dáng vẻ cô, không từ chối nữa, đứng dậy đi đến bên Dương Uyển ngồi xuống. Dương Uyển thuận thế nghiêng đầu, nhẹ nhàng gối mặt lên vai Đặng Anh.

Đặng Anh mặc cô tựa vào mình, ngẩng đầu nhìn lên ngói trấn trên nóc tiền điện, khẽ nói: "Sau này sẽ có rất nhiều người theo dõi nơi đây, cô và tôi càng phải chú ý hơn."

Dương Uyển nhìn theo ánh mắt Đặng Anh.

"Anh cũng biết chuyện bệ hạ bác bỏ thỉnh cầu của hoàng hậu à?"

"Ừ, nghe nói hôm qua bệ hạ triệu cô tới hỏi, cô đã nói gì?"

Dương Uyển lắc đầu, "Không nói gì cả."

Dứt lời, cô tạm thời không lên tiếng thêm nữa, tựa vào vai Đặng Anh yên lặng điều tức.

Gió thổi hơi mưa vào mặt, lành lạnh, rất dễ chịu.

"Hôm qua anh làm gì vậy?"

"Nghĩa địa phía Tây chôn người, tôi đi xem."

Dương Uyển im lặng một hồi mới hỏi tiếp: "Trịnh bỉnh bút đã được chôn chưa?"

"Chưa, chú anh ta chuẩn bị cho anh ta một cỗ quan tài, hôm nay tôi mới nhận vào được."

Dương Uyển mím môi, "Hôm qua tôi nhìn y chết, trước khi chết y cũng nhìn tôi. Bây giờ hồi tưởng lại ánh mắt đó, tôi làm thế nào cũng không ngủ được."

Đặng Anh nghiêng đầu nhìn Dương Uyển. Da mặt cô hơi ươn ướt, không biết là vì từng rơi nước mắt hay là bị mưa hắt vào.

Đặng Anh giơ tay áo mình lên, nhẹ nhàng lau cho cô, cô cũng không tránh, vai bất giác run run.

Đặng Anh rủ tay áo xuống, thì thầm hỏi: "Có phải đã khóc không?"

Dương Uyển lắc đầu, "Tôi làm gì có tư cách khóc."

Đoạn, cô hít một hơi, "Đặng Anh."

"Ơi?"

"Lúc bệ hạ thẩm vấn tôi, tôi tưởng rằng tôi có thể thay đổi gì đó, tôi có thể giúp anh, giúp tỷ tỷ, giúp Trịnh bỉnh bút, nhưng cuối cùng tôi chẳng giúp được ai cả, tôi cảm thấy mình y như một kẻ ngu ngốc tự cho là đúng vậy..."

"Sao cô biết cô không giúp được họ?"

Dương Uyển cười thảm, "Trịnh bỉnh bút chết, tỷ tỷ bị giam cầm, tôi giúp được gì cho họ?"

Đặng Anh lắc đầu, "Nếu không nhờ cô, Trịnh bỉnh bút sẽ bị Bắc trấn phủ ti lăng trì xử tử, Ninh nương nương sẽ bị bí mật ban chết không công khai, tiểu điện hạ sẽ vĩnh viễn mất thánh tâm, bị giao cho phi tần khác dưỡng dục. Nhìn thì có vẻ kết cục giống nhau, nhưng độ khốc liệt và thương tích trong lòng người thì kỳ thực không giống."

Chàng nói, cúi đầu nhìn tay Dương Uyển, "Tựa như năm đó trong hình phòng Nam Hải Tử, nếu không phải cô ngoéo tay với tôi, nói sẽ tới tìm tôi, bảo tôi đợi cô, thì có lẽ đời này tôi sẽ sống khốn đốn hơn một chút."

Dương Uyển hít mũi, "Anh thật sự cảm thấy tôi đã thay đổi được gì đó à?"

"Ừ." Đặng Anh gật đầu, "Triều Đại Minh đến nay đã gần trăm năm, một trăm năm hoàng triều, nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhân vật phong lưu đếm mãi không xuể, nhưng xưa nay chưa từng có bất kì ai có thể dựa vào sức một người, quét sạch căn bệnh trầm kha của chính trị, cứu vạn dân bách tính. Họ chỉ đơn giản giống như Dương Tử Hề, biết khó vẫn lên, gắng chạm đến tầng có thể chữa trị được. Còn người như tôi..."

Chàng nhìn Dương Uyển, cười dịu dàng, "Trước đây tôi từng nói với cô, tôi không muốn để người vì nước chết thảm, nhưng thực tế, Uyển Uyển, tôi còn không làm được bằng cô. Cô biết gốc rễ kết cuộn của triều đình ở đâu, hơn nữa không cần đao to búa lớn, cô cũng có thể cởi nó ra. Nếu cô cứ tự trách như vậy, tôi biết phải tự đối mặt thế nào."

Nói xong, chàng cũng thở nhè nhẹ một hơi, "Đợi Dương đại nhân trở về, hẳn bệ hạ sẽ khen ngợi ngài ấy, nếu cô muốn xuất cung thì bảo ngài ấy thỉnh chỉ mang cô về nhà đi."

"Tôi không có nhà."

Cô bật thốt một câu mới phản ứng lại, vội biện bạch: "Tôi đã nhận lời tỷ tỷ phải chăm sóc Dịch Lang cẩn thận, tôi nhất định sẽ trông nom điện hạ, và cả anh nữa."

Đặng Anh đưa tay nâng cằm Dương Uyển để cô tựa sát thêm chút nữa rồi buông ra.

"Không cần coi sóc tôi, để tôi coi sóc cô và tiểu điện hạ đi."

Dương Uyển nghe xong câu này, cuộn ngón tay sau lưng Đặng Anh.

"Đặng Anh, tôi coi sóc điện hạ, chỉ là một cung nhân chiếu cố ẩm thực sinh hoạt của hoàng tử mà thôi. Nhưng anh coi sóc điện hạ, trong mắt những người chung quanh, anh sẽ giống Hà Di Hiền, muốn kéo dài tranh đấu đảng phái đến triều kế."

"Ừ, tôi hiểu."

"Đặng Anh!"

Dương Uyển ngắt lời chàng, đứng vụt dậy, "Dù anh kéo dài tranh đấu đảng phái vì Dịch Lang, Dịch Lang cũng sẽ không đối đãi thiện lành với anh, từ khi còn rất nhỏ, đám người Trương Tông Hoàng Nhiên đã dạy điện hạ phải tránh hoạn họa, kỉ luật thật nghiêm thái giám nội đình. Điện hạ cũng không phải đương kim bệ hạ, sau này lớn lên, ngài sẽ không chừa đường sống cho anh!"

Đặng Anh ngẩng đầu nhìn Dương Uyển, "Biết."

Ánh mắt Dương Uyển mềm xuống, "Vậy tại sao..."

"Ti lễ giám sẽ không chịu trơ mắt nhìn tiểu điện hạ lên ngôi, mà mối liên hệ giữa bệ hạ và Hà Di Hiền thì quá sâu, ông ta có chi phối thánh ý hay không cũng chẳng ai nói chắc được. Lúc này nếu tôi lui tránh, tiểu điện hạ và mấy người Dương Tử Hề sẽ còn bị hãm hại sâu hơn."

Dương Uyển run giọng, "Những gì anh nói tôi đều hiểu cả, thế nhưng..."

"Cô lo người khác không hiểu à?"

"Không phải." Dương Uyển hơi nôn nóng, "Thực ra họ cũng hiểu, nhưng họ tự cho là mình cao hơn anh, sẽ không cúi đầu công nhận anh."

"Không cần, Uyển Uyển."

Chàng mỉm cười ấm áp với Dương Uyển, "Tôi vẫn luôn đồng ý rằng chính trị muốn minh bạch thì phải khắc nghiệt giáo huấn nô tì, không cho phép chúng can thiệp vào chính trị. Chỉ là chính trị bây giờ không minh bạch nên tôi mới không để ý đến những việc này. Tôi muốn làm trước, làm xong rồi tôi sẽ giao nộp cái lốt này ra. Không phải cô không thích nhìn tôi mặc bộ quan phục này sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net