344-425

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

aa

Chương 344: Diệp Giang Thiên

Trừ chuyện hai lần đập xe ra, còn có nhiều chuyện làm Tạ Kiếm Nam để mãi trong lòng, khi thấy Trương Khác chiếc VS 40 xuất hiện ở bãi đỗ xe sau tòa nhà Phủ Thiên, Tạ Kiếm Nam liền gọi điện cho Tạ Tử Gia, xác nhận được y chính là người Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia gặp trên đường cao tốc.

Hắn không nghĩ ra vì sao Trương Khác lúc đó lại giả câm, càng không hiểu vì sao Trần Tĩnh lại giả vờ khong quen biết Trương Khác trước mặt hắn.

Tạ Kiếm Nam là loại người tuyệt đối không biểu lộ suy nghĩ ra mặt, nhưng không có nghĩa là vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Mặc dù chuyện này nhìn qua có vẻ không liên quan tới hắn, nhưng chỉ cần liên quan tới Trương Khác, Tạ Kiếm Nam liền coi như chuyện của mình, liền gọi điện thoại cho Diệp Hồng, xem có ai đi cùng Trương Khác tới Huệ Sơn.

Được biết Đào Hành Kiện và Diệp Kiến Bân không đi cùng Trương Khác mà là chị em Tôn Tĩnh Hương, những người còn lại trở nên không quan trọng nữa rồi.

- Sao rồi, sao rồi?

Tạ Kiếm Nam vừa cúp máy, Trương Thiết Lâm liền sốt ruột hỏi:

- Cụ thể thì chưa rõ, bạn tôi không để ý lắm tới chuyện có gia tộc, có điều thực nghiệp Gia Tín hiện đang có kế hoạch tập trung tài chính quy mô lớn, hiện vẫn trong giai đoạn cụ thể, không rõ mục đích, quy mô... À, ngoài ra cho anh biết một việc, Đào Hành Kiện hiện là phó tổng giám đốc thực nghiệp Gia Tín, lần này hắn tới Huệ Sơn với thân phận doanh nhân Hong Kong.

Nghe Diệp Hồng nói chị em Tôn Tĩnh Hương cũng tham dự sinh nhật của Giang Đào, Tạ Kiếm Nam nghĩ ngay tới chuyện của thực nghiệp Gia Tín, liền gọi điện cho Cát Ấm Quân, liền biết chuyện trên.

- Sao lại thành ra như vậy được?

Trương Thiết Lâm cuống lên, đây là chuyện hắn không muốn thấy nhất.

Diệp Giang Thiên muốn bao thầu công trình xây dựng nhà máy liên doanh mới lấy lòng Trương Thiết Lâm, dù chuyện liên doanh Hương Tuyết Hải với Samsung có hỏng, chuyển sang hợp tác với công ty Hong Kong kia, thì công trình vẫn giao cho xí nghiệp đương địa nhận, hiện liên hệ với công ty Hong Kong kia trước, bất kể cuối cùng Hương Tuyết Hải có hợp tác với ai, ông ta cũng chiếm tiên cơ.

Diệp Kiến Bân lòng nghĩ như thế, nhưng mặt lại tỏ ra lo lắng thay Trương Thiết Lâm, an ủi:

- Không thể khẳng định bọn họ tới là nhắm vào Hương Tuyết Hải.

Trương Thiết Lâm không còn tâm tình nào cùng Diệp Kiến Bân, Tạ Kiếm Nam ở lại hưởng thụ phục vụ hoàn chỉnh nữa, uống cạn chén rượu liền vội vàng đứng dậy rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Diệp Giang Thiên nghĩ nhất định là tên này đi tìm đại biểu của Samsung thương lượng rồi, cười lạnh nghĩ:" Tên khốn nạn này rốt cuộc là đại biểu cho Trung Quốc hay Hàn Quốc đây?"

Đáng lẽ bên ngoài có tin đồn đại về quan hệ bất chính giữa Chu Cẩn Du và Trương Thiết Lâm sẽ phải làm Tạ Kiếm Nam ghét kẻ này mới đúng, nhưng thấy Tạ Kiếm Nam lại tích cực bày mưu tính kế cho hắn, Diệp Giang Thiên không sao hiểu nổi, liền vờ như vô ý hỏi một câu:

- Kiếm Nam, nghe nói Tiểu Hồng và người tên Trương Khác có chút va chạm với nhau, bình thường tôi không để ý tới chuyện của nó lắm, cậu có biết chuyện này là sao không?

Giữa Diệp Hồng và Trương Khác chẳng thể nói là có xung đột, Diệp Giang Thiên hỏi thế làm Tạ Kiếm Nam thấy hơi bất ngờ, chỉ cười gượng nói hời hợt:

- Có chuyện gì đâu, chỉ là tranh dành chút sĩ diện thôi.

Diệp Giang Thiên không hỏi thêm, đợi Tạ Kiếm Nam đi rồi, cũng vội lên xe.

o0o

~~Giang Đào biết đám Trương Khác không ưa gì Diệp Hồng nên không xếp cùng một bàn, tập đoàn Giang Thiên ở Huệ Sơn có ảnh hưởng khá lớn, Giang Đào có mời vài người bạn làm ăn, nên Diệp Hồng chẳng bị cô đơn, có ối người tranh nhau lấy lòng hắn.

Khi Diệp Giang Thiên tới nơi thì thằng con quý hoa đang khoác lác về việc xây dựng nhà máy liên doanh với người cùng bàn, làm xung quanh hâm mộ không thôi, không để ý có một cửa phòng bao để hé ra khe hở nhỏ, Trương Khác đang tập trung chú ý nghe hắn ba hoa.

Giữa bữa tiệc, Diệp Giang Thiên đột nhiên tới, làm Giang Đào thấy vinh hạnh, rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc, dù sao Diệp Giang Thiên một thời xưng được là người giàu nhất Huệ Sơn, xưởng đúc của Giang Đào chẳng qua là cái xưởng nhỏ dựa vào tập đoàn Giang Thiên mà sinh tồn thôi.

- Ba của Diệp Hồng đấy.

Giang Đại Nhi khẽ nói với mọi người.

Đám Trương Khác tất nhiên không giống như những người khác ùa tới chào hỏi, Giang Đại Nhi tỏ ra rất lãnh đạm, chỉ hơi bất ngờ, người ngoài hay nói cha cô và ông ta là chỗ quen biết lâu năm, có điều từ khi Diệp Giang Thiên phất lên, Giang Đại Nhi chẳng gặp ông ta được vài lần.

Diệp Hồng thấy cha vừa rới là có một đám đông xúm xít vây quanh thì đắc ý lắm, đi tới hỏi:

- Ba, sao lại tới bất ngờ thế?

- Ba và bác Giang con giao tình bao năm, không uống chén rượu lần này, thì phải đợi tới mười năm nữa, ba lại chẳng tiếc chết đi được sao? Nên vội xử lý chuyện bên kia xong rồi tới đây, bữa tiệc chưa kết thúc chứ hả?

Diệp Giang Thiên lớn tiếng nói cười, mắt thì đảo quanh tìm đám Trương khác.

- Chủ tịch Diệp tới, dù tiệc có kết thúc cũng sẽ mở tiệc mới..

Bên cạnh có người cười nịnh bợ.

Có người ngồi cùng bàn Giang Đào chủ động rút lui, phục vụ thay đổi bát đũa, Giang Đào liền mời Diệp Giang Thiên vào ngồi.

Diệp Giang Thiên cười tự nhiên hỏi:

- Nghe nói nhà anh có khách quý tới, sao không thấy bọn họ ngồi đây?

Bàn tiệc của Giang Đào là bàn chính rồi, chỉ có khách quan trọng mới ngồi đây, Diệp Giang Thiên hỏi thế, Giang Đào đoán ông ta nói tới bạn con mình:

- Bạn của Đại Nhi ngồi ở phòng bao bên kia.

Trương Khác không ngờ Diệp Giang Thiên nhắm vào bọn họ mà tới, duỗi chân đóng cửa lại, tránh Diệp Giang Thiên biết y quan sát bên ngoài.

Giang Đào cùng Diệp Giang Thiên đi vào, Diệp Giang Thiên liếc nhìn phòng bao một lượt, nhận ra Trương Khác cười hỏi:

- Xin hỏi đây có phải là ông Trương của Cẩm Hồ không?

Diệp Hồng không hiểu cha y tới làm gì, Trương Khác cũng không rõ Diệp Giang Thiên vì sao đi thẳng tới nói chuyện với mình. Người ngồi quanh mặc dù đều quen thân với Trương Khác, nhưng quá nửa không biết thân phận của y, ngay cả đám Giang Đại Nhi cũng chỉ biết nhà y có quan hệ mật thiết với Ái Đạt.

Trương Khác đoán chẳng lẽ Diệp Giang Thiên có mối quen biết ở Hải Châu? Nhìn vẻ ngạc nhiên của Diệp Hồng, đoán chắc không phải do Tạ Kiếm Nam tiết lộ việc của mình.

Dù sao Diệp Giang Thiên là danh nhân của Huệ Sơn, Trương Khác đứng dậy bắt tay ông ta:

- Không đáng để chủ tịch Diệp để vào mắt...

Lại giới thiệu:

- Đây là giám đốc Kính của quảng cáo Phi Hồng, đây là bà Tôn của Thế Kỷ Hoa Âm.

Diệp Giang Thiên tới chỉ để chào hỏi một tiếng, để lại ấn tượng sơ bộ, rồi theo Giang Đào về bàn chính, những người còn lại thì thắc mắc, với thân phận và địa vị của Diệp Giang Thiên, có cần phải đặc biệt đi chào hỏi một người trẻ tuổi sao, hơn nữa hình như nự cười kia ẩn chức vẻ lấy lòng thì phải?

Trương Khác trông trầm tĩnh cương nghị, nhưng quá trẻ, nên dễ bị người ta xem nhẹ, người biết y cũng chỉ coi y là con cháu là quyền quý, tuyệt đối không liên hệ với nhân vật có vai vế.

Diệp Hồng lòng càng uất ức, hắn vốn tưởng dựa vào cha để lên mặt với Trương Khác, chẳng phải hắn muốn làm gì đám Trương Khác, chỉ muốn áp đảo y về khí thế, nhưng vạn vạn lần không ngờ cha hắn tới lại để chào hỏi Trương Khác.

Diệp Hồng buồn bực, ăn chẳng còn ngon miệng gì nữa, lại còn bị cha hắn kéo tới bàn Trương Khác mời rượu, cuối bữa tiệc còn hàn huyên với y rồi mới về, Diệp Hồng cảm thấy hôm nay mất hết thể diện rồi, sau này vĩnh viễn đừng mong ngẩng đầu lên trước mặt Trương Khác.

- Vì sao ba tới đây?

Vào trong xe, Diệp Hồng không nhịn được phàn nàn:

- Tên tiểu tử đó và con có xích mích, ba có phải không biết đâu.

- Xích mích? Con còn chưa đủ tư cách xích mích với y đâu.

Diệp Giang Thiên lắc đầu:

- Người ta đập xe cũng không phải là muốn đập xe của con, chúng ta nể mặt Chu Cẩn Du mới không tính toán với Tạ Kiếm Nam, con đừng có mà ngốc bị người ta lợi dụng.

- Nhưng chuyện Đại Nhi...

Diệp Đại Nhi phất tay ngăn không cho hắn nói tiếp:

- Tiền là thứ rất hay, ba nói với con rồi, một là người ta nhiều tiền hơn con, hai là đích thực là có những thứ tiền không mua nổi, con đừng cưỡng ép, vô nghĩa lắm. Con gái của Giang Đào, lần trước ba nghe con nói đã thôi rồi cơ mà, sao còn quấn lấy làm gì nữa? Có phải con không kiếm được cô gái xinh đẹp đâu.

- Con uống rượu với Kiếm Nam, anh ta nói chỉ còn bước nhỏ nữa là đạt được mà bỏ thì quá đáng tiếc... Mà thua thằng đó con không phục.

- Con muốn thế nào mới phục?

Diệp Giang Thiên trợn mắt lên:

- Tạ Kiếm Nam, Tạ Kiếm Nam, Tạ gia kẻ nào cũng không minh quá mức, không chịu thua thiệt một chút nào, người khác trong mắt chúng là quân cờ thôi. Tạ Kiếm Nam muốn con bám dính lấy Đại Nhi để xung đột với Trương Khác, nhưng nó có nói lai lịch của Trương Khác cho con biết không hả?

Chương 345: Vấn Đề Tôn Trọng

Sự ân cần của Diệp Giang Thiên làm người ta rất bất ngờ, Trương Khác có nghe Diệp Hồng khoác lác một khi chuyện liên doanh thành công, tập đoàn Giang Thiên sẽ ôm được nhiều công trình, nói thế tức là Diệp Giang Thiên chẳng lạ gì Trương Thiết Lâm, phải chăng Trương Thiết Lâm đã biết ý đồ tới Huệ Sơn của bọn họ?

Chỉ bằng Trương Thiết Lâm không thể nghĩ được xa như vậy, nhưng còn có kẻ hiểu rất rõ bọn họ là Tạ Kiếm Nam thì khác hẳn rồi.

Trương Thiết Lâm là thư ký của Chu Cẩn Du, vậy chắc hai người này phải rất thân thiết.

Trương Khác không biết, nếu chẳng phải vì y, Tạ Kiếm Nam căn bản không thèm bận tâm tới Trương Thiết Lâm.

Đối với loại người thích kín đáo, quen chơi người khác sau lưng như Trương Khác mà nói, sự ân cần của Diệp Giang Thiên chẳng hề làm y cảm thấy thích.

- Ông Trương của Cẩm Hồ, như Cẩm Hồ là của anh vậy...

Đợi tới kết thúc bữa tiệc, Tôn Tĩnh Mông không nhịn được kéo dài giọng châm chọc:

- Thân phận của anh thần bí thật đấy, đi tới đâu đều giống như có người ở đằng sau chiếu đèn pin vậy...

Trương Khác ngó trái ngó phải:

- Có đâu? Tôi lại thấy ánh sáng chỗ tôi hơi tối, gắp thức ăn còn thiếu chút nữa đút nhầm vào mũi, cô có chắc là lão già họ Diệp đó không phải là thấy bàn này có nhiều mỹ nữ như thế nên cố ý tới bắt chuyện chứ?

Tôn Tĩnh Mông cong cớn nói:

- Biến, không thích nói thì thôi, làm như người ta muốn biết chuyện của anh lắm vậy, có tiền thì cũng ghê đấy, nhưng chẳng qua chỉ là thằng nhóc con thôi.

Tôn Tĩnh Hương phì cười, cô còn nhớ cái dáng vẻ mê mẩn của cô em gái lần đầu gặp Trương Khác.

Trương Khác lúc mới đầu mang tới cho Tôn Tĩnh Mông cảm giác vô cùng hoàn mỹ, là loại nam nhân làm cô nhìn vào là tim đập thổn thức, về sau biết y mới học cao trung, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng, lấy lời cô mà nói là:

- Bà cô đây duyệt người vô số, vậy mà nhìn lầm y, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Trương Khác á khẩu, tiền trước mặt Tôn Tĩnh Mông nhiều khi chỉ là con số, cô căn bản chưa bao giờ thiếu tiền, thậm chí vì sinh ra trong gia tộc lớn mà cảm thấy phiền não, không vì người khác có tiền mà tôn trọng.

Hứa Duy, Giang Đại Nhi với tiền cũng rất bình đạm, Giang Đại Nhi tâm tư đơn thuần, từ nhỏ lại sống ở gia đầy khá giả, Giang Đào không bao giờ đem vất vả kiếm sống ra nói với con gái. Hứa Duy thì tính cách cứng cỏi, thuộc loại càng lấy tiền ra ép thì xương càng cứng, không giống như người thường, nhìn thấy tiền cứ như tỏa ra hào quang thần thánh.

Lý Nguyệt Như đẩy cửa đi vào an bài chuyện nghỉ ngơi ban đêm, Giang Đào cũng bị bà kéo tới.

Đổi lại khi khác, Lý Nguyệt Như nhất định kéo Giang Đại Nhi ra tận cửa khách sạn tiễn chân cha con Diệp Giang Thiên, hôm nay lại để mặc cho con gái ở trong phòng bao nói chuyện với đám Trương Khác.

- Khách sạn này đã đầy phòng mất rồi, chúng tôi đặt mấy gian phòng tại khách sạn Huệ Sơn, đợi lát nữa để ba Đại Nhi đưa mọi người qua đó.

Lý Nguyệt Như niềm nở nói:

Thực ra khách sạn này còn đủ phòng, bà ta định đặt ba người một phòng theo tiêu chuẩn khách sạn ở đây cho rẻ, thế cũng không coi là mất đạo đãi khách. Còn Tôn Tĩnh Hương thì đặt một phòng riêng, công ty nhỏ thì nhỏ, nhưng dù sao cô là chủ của Đại Nhi, chỉ có điều thấy đặt riêng phòng ỗi cô thì hơi đột ngột.

Nhưng Diệp Giang Thiên bất ngờ ân cần với Trương Khác làm Lý Nguyệt Như nơm nớp lo sợ, quyết định an bài cho đám Trương Khác ở khách sạn khác, nơi này chỉ tiếp bạn bè người thân.

Giang Đào thì thấy đám Trương Khác, Tôn Tĩnh Hương, Hứa Tư buổi chiều tới Huệ Sơn tới giờ đều không nghỉ ngơi, có lẽ muốn sớm có phòng nghỉ ngơi.

Lý Nguyệt Như dứt khoát nói:

- Tôn trọng là phải thể hiện ở chi tiết nhỏ, nếu chiêu đãi Diệp Giang Thiên, anh có an bài ông ấy ở chung phòng với người khác không?

- Chuyện này...

Giang Đào nghĩ nếu Trương Khác là người tính tình ôn hòa, khỏi an bài nơi khác cũng được, còn nếu là loại người tính toán, trong lòng sẽ khó chịu, liền để kệ vợ an bài.

- Lễ nhiều người không trách, dù cảm thấy hơi phiền phức, cậu ta cũng thấy là mình tôn trọng cậu ta...

Thấy chồng không nói được gì, Lý Như Nguyệt tỏ ra rất đắc ý.

- Đó là em tôn trọng tiền của cậu ta, nếu Diệp Giang Thiên không tới, em lại chặng nhét họ vào phòng ba người à?

- Tôn trọng tiền cũng là tôn trọng, không thì tôn trọng cái gì?

Lý Nguyệt Như nghi hoặc nói:

- Đại Nhi quen Trương Khác lâu như vậy rồi, còn tới Hải Châu mấy lần, nhà Trương Khác ra sao nó lại không biết, đúng là con bé ngốc.

- Em như thế này, nó có biết cũng không nói với em đâu.

Giang Đào lắc đầu cười:

- Em biết nhà Trương Khác có liên quan tới điện tử Ái Đạt rồi còn gì?

- Liên quan rốt cuộc là liên quan thế nào, các loại quan hệ đâu có giống nhau.

Giang Đào không chấp với vợ, xua tay:

- Được, được, chuyện bên đó cho em xử lý hết.

- Anh là chủ gia đình hay em là chủ gia đình.

Lý Nguyệt Như kệ những người khách khác đang lục tục rời đi, kéo chồng tới chào hỏi đám Trương Khác.

Trước kia Lý Nguyệt Như không xem trọng Trương Khác là do trong mắt bà ta, Ái Đạt chẳng hề to lớn thần bí, vì bà ta không biết quy mô của Ái Đạt, con gái lại làm đại sứ hình tượng cho Ái Đạt, nên trong mắt người khác Tiêu Vương ghê gớm thế nào, bà ta tiếp xúc nhiều nên chẳng thấy có gì đặc biệt.

Hơn nữa hiện Lý Nguyệt Như biết nhiều nội tình, Ái Đạt căn bản là loại xí nghiệp dựa vào quảng cáo mà phất lên, mà thời gian phát đạt còn ngắn, trong lòng bà ta sức nặng không bằng tập đoàn Giang Thiên có tài sản cả tỷ phát triển hơn chục năm trời.

Còn một điều rất quan trọng nữa, Trương Khác đi cùng đám Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến, Lâm Băng mà cũng không thấy ba cô gái kia đặc biệt coi trọng y.

Theo Lý Nguyệt Như nghĩ, quan hệ giữa Trương Khác và chị em Hứa Tư nhất định là rất thân thiết, mà Hứa Duy nhà nghèo, điều này bà ta biết rõ, mà Hứa Duy thuần túy coi Trương Khác như đứa con trai ít tuổi hơn mình, lúc nào khó chịu là lên tiếng trách mắng Trương Khác rất tùy ý.

Nên Lý Nguyệt Như nghĩ, nhà Trương Khác cùng lắm chỉ có họ hàng xa gì đó với chủ Ái Đạt, thực chất gia cảnh bình thường thôi.

Cho tới hôm nay Diệp Giang Thiên xuất hiện, Lý Nguyệt Như mới biến ấn tượng của mình với Trương Khác trước kia sai lớn rồi.

Trương Khác nghe Lý Nguyệt như nói muốn an bài phòng ở khách sạn Huệ Sơn, liền chói từ:

- Không cần phiền phức thế đâu ạ, bọn cháu chuyến này tới đây, thuận tiện còn có việc khác, đã đặt phòng ở khách sạn Huệ Sơn trước rồi.

Trong nội thành Huệ Sơn chỉ có duy nhất một khách sạn 5 sao là khách sạn Huệ Sơn.

- Anh còn chuyện gì nữa thế?

Tôn Tĩnh Mông liếc mắt nhìn Trương Khác, Hứa Tư:

- Biết ngay anh không phải chuyên môn tới đây uống rượu mừng sinh nhật.

Ánh mắt nghi ngờ của Tôn Tĩnh Mông làm trong lòng Hứa Duy có chút u ám, trước giờ với bên ngoài, Tạ Vãn Tình mới là chủ nhân của Cẩm Hồ, Hứa Tư làm việc cho Tạ Vãn Tình, tới tận khi điều đến Hong Kong làm việc.

Trạch viện trong ngõ Đan Tỉnh kia, đẹp đến mức bất kỳ ai thấy cũng muốn ngủ lại một đêm, Trương Khác nói nó là bất động sản của Cẩm Hồ, cô cùng Hứa Tư, Trần Phi Dung ngủ ở đó hai đêm, còn nói có cơ hội sẽ vào đó ở vài ngày.

Nghe khẩu khí vừa rồi của Diệp Giang Thiên, hình như Trương Khác mới thực sự là chủ nhân của Cẩm Hồ, quan hệ trong đó vốn phức tạp, có quan có thương, Hứa Duy nghĩ mình là người bình thường, chẳng nên bận tâm tới chuyện đó.

Nhưng nếu Trương Khác mới thực sự là chủ nhân của Cẩm Hồ, vậy rốt cuộc Trương Khác và chị mình có quan hệ gì, thực sự như bọn họ nói, vì dạy học cho Trương Khác nên mới quen nhau sao?

Chương 346: Phải Xin Lỗi

Trương Khác trả lời Tôn Tĩnh Mông:

- Có chút liên quan với chuyện Diệp đại thiếu gia vừa khoác lác, anh Kiến Bân cũng tới đấy, cả bác Tôn đáng lẽ cũng tới, chỉ là vừa khéo có chuyện nên lỡ, hay là cô cũng tới khách sạn Huệ Sơn ở với chúng tôi.

Tôn Tĩnh Mông xưa nay không hề để ý tới chuyện làm ăn của gia tộc, khi Diệp Hồng nói văng bọt, Trương Khác nghe rất chăm chú, nên cô cũng nghe vài câu, nhưng với loại người hận không thể khắc lên trán dòng chữ "nhà tôi lắm tiền" này, cô cực ghét, tiếp theo không nghe nữa, không biết nội dung chuyện hắn nói:

- Ba tôi muốn đến? Mọi người làm gì mà thần bí thế?

Trên bữa tiệc Diệp Hồng nói rất nhiều chuyện, chỉ sợ người khác không biết nhà hắn có tiền có thể, gây cảm giác là kẻ phù phiếm, nhưng quả thực nhà hắn có tiền có thế, nên người khác phải nịnh bợ. Giang Đào không hiểu Trương Khác đang nói chuyện gì.

Trương Khác đoán Trương Thiết Lâm khả năng đã biết ý đồ của bọn họ tới Huệ Sơn, thái độ của Diệp Giang Thiên rất đáng cân nhắc, y muốn tiếp xúc với ông ta, điều này cần nhớ Giang Đào giúp.

Mặc dù đã không cần phải bảo mật nghiêm ngặt nữa, nhưng Trương Khác không muốn quá nhiều người biết, đặc biệt đám cấp dưới của Kính Phi Hồng, là người làm quảng cáo trình độ truyền tin nội tình rất cao, Trương Khác chỉ cười xòa nói:

- Cũng chẳng có gì đặc biệt, nói ra thì dài lắm, rảnh rỗi để chị Tôn nói với cô.

Đám Trương Khác trước khi tới Huệ Sơn đã đặt phòng rồi, không cần vợ chồng Giang Đào an bài nữa, vả lại bọn họ cũng không biết sẽ ở lại Huệ Sơn bao lâu, vì thế nào cũng phải đợi chuyện có manh mối rồi mới đi được.

Về khách sạn Huệ Sơn, Diệp Kiến Bân còn chưa tới, Trương Khác gọi điện cho Đào Hành Kiện, hắn vẫn cùng Phó Tuấn ở phòng bao dưới lầu tiếp đãi đồng nghiệp ở Hương Tuyết Hải, một lát nữa sẽ lên.

Tôn Tĩnh Hương thấy Trương Khác muộn như thế rồi còn bàn chuyện công việc, liền muốn về phòng đợi Diệp Kiến Bân, Trương Khác giữ lại:

- Bác Tôn không có ở đây, chị ở lại đại biểu cho bác đi.

Tôn Tĩnh Hương cười nhẹ lắc đầu:

- Có giám đốc Phó rồi, cần gì tới tôi nữa? Chị em tôi xưa nay không quản chuyện ở nhà.

Trương Khác biết chị em cô xưa nay ghét phân biệt nam nữ ở Cát gia, nói:

- Chị còn nghĩ thực nghiệp Gia Tín thuộc về Cát gia sao? Chuyện này mà thành, anh Diệp cũng sẽ là cổ đông của Gia Tín đấy.

Tông Tĩnh Hương nghe thế không vội về phòng nữa:

- Vậy tôi cũng muốn ở lại nghe thử để tăng thêm khiến thức, xem cậu bàn chuyện làm ăn ra sao, tôi luôn rất tò mò đấy.

- Bàn chuyện làm ăn gì đâu, chị nói nghiêm túc quá, công tác cụ thể đều do nhân vật chuyên nghiệp như Đào Hành Kiện, Phó Gia Tuấn làm, tôi năng lực có hạn, chỉ gặp mặt người Hương Tuyết Hải cho biết thôi.

o0o

~Đào Hành Kiện chuyến này mời đồng nghiệp cũ ở Hương Tuyết Hải có Quách Kiếm phó quản đốc phụ trách hạng mục xây dựng và sản xuất, quản đốc Trần Mạt, Tằng Vi chủ quản chất lượng sản phẩm.

Bọn họ đều vào Hương Tuyết Hải năm sau 84 khi bộ công nghiệp nhẹ liệt Hương Tuyết Hải vào xí nghiệp điển hình quốc gia, không giống Đào Hành Kiện mới tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net