Chương 156: Núi cao đường xa hiệp lộ không thông (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Thành trầm giọng nói: "Không. Là nhân gian."

Đúng là nhân gian. Bởi vì, vẽ chính giữa chính là phòng ốc, cây cối rậm rạp, một đám người bọn họ tất cả đều bị bao phủ bởi một biển lửa đầy dung nham. Mới vừa rồi Tạ Liên nhìn một màu đỏ đỏ kia, thì ra chính màu của lửa.

Phòng ốc cây cối bị thiêu cháy, gương mặt đám người bị lửa bao quanh vặn vẹo hết sức chân thật, bên tai Tạ Liên phảng phất có thể nghe thấy tiếng bọn họ gào thét chói tai. Mà ngọn núi cao, đỏ rực kia như một cái lò thiêu thật lớn, thật đáng sợ. Dung nham và lửa, tất cả đều là từ miệng ngọn núi này phun trào ra.

Tạ Liên nói: "Ý của bức tranh này chính là...... Núi lửa bùng nổ, Ô Dung bị diệt quốc?"

Hoa Thành nói: "Đúng mà cũng không đúng."

Tạ Liên hiểu rõ, nói: "Cách nói này không chính xác. Bởi vì đây chính là...... một giấc mơ."

Thảm kịch dưới nhân gian này hẳn là cảnh miêu tả trong mơ của Thái tử Ô Dung. Quanh thân Thái tử Ô Dung cùng tứ hộ pháp đều có kim quang, hẳn là lúc này bọn họ đã phi thăng. Mà Thái tử đang bị bóng đè tra tấn, cho nên nội dung cảnh vật, nét vẽ cùng màu sắc đều là có "hư" có "thật".

Nếu thần quan có pháp lực cao, có thiên phú dị bẩm thì có thể nhìn thấy một chút chuyện sau này, có thể ở trong mơ nhìn lén tương lai, gọi là đoán mộng. Không biết cảnh trong mơ của Thái tử Ô Dung có trở thành sự thật hay không? Ô Dung quốc có phải bị diệt vong như vậy?

Tạ Liên nói: "Bức tranh này nối tiếp bức tranh trước, nhất định có người muốn nói cho chúng ta biết chuyện gì đó. Ta nghĩ, khi chúng ta đến gần "Đồng Lô" thì nhất định có thể giải thích được rất nhiều nghi vấn."

Đúng lúc này, Linh Văn nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Chư vị, có chuyện rồi, ta phải hỏi một chút, các ngươi có cảm thấy kỳ lạ hay không?"

Bùi Minh nói: " Kỳ lạ chỗ nào?"
Linh Văn nói: "Không biết có phải ta nhớ lầm hay không, nhưng mà hai vách núi này lần trước cũng ở gần như vậy sao?"

Mọi người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, khi bọn họ tiến vào, vách núi bên ngoài cách cửa sổ ước chừng khoảng một trượng, nhưng mà lúc này lại rất gần, giống như sắp dán vào đến nơi.

Tạ Liên bước qua xem xét, lại nghe được một trận "rắc rắc rắc" "cót két cót két", hình như là cây cối đất đá bị ép lại.

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm giác được, nói: "Sao lại thế này?"

Đất đá dưới chân rung lên, trần nhà cũng rung lắc một cách kịch liệt, một khối hai khối đá vụn ào ào rớt xuống. Bùi Minh nói: "Địa chấn?"

Vừa dứt lời, vách tường đã bị "uốn cong" lại. Tạ Liên nói: "Không phải địa chấn! mà là......"

Mà là hai sườn núi đang muốn ép cái tòa thần điện Ô Dung này bẹp lại!

Không kịp giải thích, Tạ Liên quát: "Chạy mau!"

Không cần Tạ Liên nói, Bùi Minh một chân đá sụp một vách tường, mở ra một cánh cửa. Mọi người phá tường nhào ra, chạy về phía trước nhưng mà bọn họ vẫn còn ở trong điện Ô Dung, bởi vì tòa thần điện này rất sâu, ngoại trừ một tòa đại điện, phía sau còn có rất nhiều thiên điện, tiểu điện, hương phòng, đạo phòng vân vân, vì thế, mọi người chỉ có thể chạy thẳng một đường vừa chạy vừa phá tường làm cửa, lúc này có một võ thần giúp phá cửa chính là một đại ân đại đức. Nhưng mà, mới xuyên qua hai tòa tiểu điện, một khối đá cao bằng nửa người đột nhiên nện xuống kế chân Tạ Liên. Trần nhà bị văng mất, đá từ hai sườn núi rớt xuống như mưa!

Tiếng đá rơi ầm ầm càng ngày càng nhiều. Như lũ quét qua, trực tiếp đè bẹp nóc nhà, uy lực làm cho người ta sợ hãi vô cùng, còn may còn có một nóc nhà khác chống đỡ, hơn nữa thân thủ mọi người cũng không tồi, né rất đúng lúc. Chỉ có Hoa Thành là nhàn nhã nhất, Tạ Liên chạy vội qua, chợt nghe Hoa Thanh một bên nói: "Ca ca, qua đây không?"

Quay đầu nhìn lại, Hoa Thành đang theo sát bên người Tạ Liên, vững bước như bay, không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc dù đỏ, đứng dưới dù cười mỉm nhìn Tạ Liên. Mà những khối đá từ trên trời giáng xuống, Hoa Thành chỉ cần một tay bung dù, chẳng có một chút sợ hãi nào!

Tạ Liên lập tức trốn đến phía dưới dù của Hoa Thành, nói: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thật may còn có Tam Lang."

Hoa Thành cười, quan tâm nghiêng dù sang phía Tạ Liên một chút, nói: "Qua bên này chút."

Mặc dù đã nhiều lần như vậy nhưng Tạ Liên vẫn nhịn không được mà trong lòng rung động, nói: "Đệ cầm vậy có mệt hay không? Muốn ta cầm giúp không......"

Những người còn lại đang trốn điên cuồng, thấy bọn họ tình tình tứ tứ bên kia, đều chịu không nổi, mà nói: "Ê, thế này thật quá không công bằng mà!"

"Hoa Thành chủ liệu có còn dư chiếc dù nào không?!"

"Có thể mượn chỗ trốn một chút được không?!"

Hoa Thành cười nói: "Không có. Không được."

Trong tiếng kháng nghị của mọi người, Tạ Liên cũng có chút ngượng ngùng, nói: "Ngọn núi này thật lạ!" Nói xong liền tính chuồn đi, Hoa Thành không nói gì mà ôm lấy Tạ Liên, vừa đi vừa thong dong giải thích, nói: "Ca ca nói đúng, núi này thật là lạ. Trong núi Đồng Lô có ba ngọn núi lớn, chia ra gọi là 'Lão', 'Bệnh', 'Tử', tuy rằng không khác gì mấy ngọn núi bình thường, nhưng vì chúng ở trong phạm vi núi Đồng Lô, cho nên, có người biến chúng thành dấu hiệu tiêu biểu của núi Đồng Lô."
Phía trên đá rơi điên cuồng, mà bầu không khí phía dưới lại hết sức hài hòa. Tạ Liên nói: "Thì ra là thế! Lần trước Dung Quảng ngụy trang thành Ma Đao Đoạt mệnh cố tình ngăn chúng ta tiến về phía ngọn núi kia, chính là ba ngọn núi kỳ quái đó sao?"

Linh Văn bị xóc nảy trên lưng Bùi Túc, vậy mà ráng dỏng lên, nói: "Khó trách tòa thần điện Ô Dung xuất hiện ở cái 'khe vực' quỷ dị như vậy, thật ra nó chọn địa điểm xuất hiện cũng không có gì là lạ, mà lạ chính là hai ngọn núi kia chủ động ép tới đây!"

Tạ Liên nói: "Bất quá, 'Sinh Lão Bệnh Tử', đã có 'Lão Bệnh Tử', thế thì "Sinh" ở đâu?"

Hoa Thành nói: "Thật đáng tiếc, không có 'Sinh'. Ít nhất ta chưa thấy qua."

Tạ Liên nói: "Ý là không chừa đường sống sao? Thật đúng là tàn khốc!"

Ngay sau đó, Bán Nguyệt nói: "Vách núi bên cạnh hợp lại!"

Sau khi bọn họ mới vừa tiến vào khe vực, sơn đạo ước chừng rộng vài chục trượng, càng đi càng hẹp, khi đến trước cửa thần điện Ô Dung, con đường chỉ còn lại chừng mười trượng, mà bây giờ lại rộng không quá ba trượng, phòng ốc cùng vách tường đều bị ép đến nhăn dúm, mặc dù thần điện Ô Dung sử dụng những khối đá vô cùng cứng rắn xây dựng nên, nhưng chúng lại bị "kẹt" giữa hai bên vách núi, cũng không có cách nào chịu được lâu rốt cuộc cũng sẽ bị nghiền nát ra. Bùi Minh nói: "Trước sau đều không thông, phá phía trên tìm đường ra thôi! Đá rớt như lũ thế này cũng không sao, chỉ sợ chúng ta tất cả bị nó đè bẹp hết!"

Tạ Liên lại nói: "Không được! Bây giờ vẫn còn một căn phòng chắn lại, nếu đi lên phía trên thì không chừng hai ngọn núi này nó sẽ kẹp chúng ta lại như vậy thì xong đời!"

Lúc nói chuyện, hai bên càng ngày càng sát nhau, cọt kẹt cọt kẹt, chỗ mọi người trốn cũng không còn rộng quá hai trượng. Dưới tình huống như thế, Linh Văn vẫn không thể động đậy, nhịn không được nói: "Chư vị, có thể nghĩ nhanh ra biện pháp nào không? Nếu không được, có thể buông ta ra để ta tự tìm cách được không??? Ta không muốn bị kẹp chết như thế này đâu, cảm ơn!!!"

Lửa cháy tới mông, làm sao mà dễ dàng nghĩ ra cách? Chỗ trốn càng ngày càng nhỏ lại, vừa đúng lúc chỉ rộng khoảng một người, Bùi Minh bỗng nhiên quát một tiếng, nhảy một phát lên. Hai tay chống lên vách núi bên trái, hai chân chống lên vách bên phải, cả người biến thành một cây " giằm ", kẹt giữa hai vách núi, nói: "Cho dù bị kẹp chết, ta con mẹ nó cũng không muốn bị kẹp chết như thế này. Ta chống vậy trước, các ngươi nghĩ cách mau lên!"

"......"

Mọi người đều bị chiêu này của Bùi minh làm cho chấn kinh, Linh Văn miễn cưỡng giơ ngón tay cái lên, nói: "Lão Bùi, thiệt là oai!"

Bùi Minh cắn răng nói: "Khách khí!"

Năng lực của võ thần quả không cần nhiều lời, hai ngọn núi kia còn đang tới gần, nhưng tựa hồ bị Bùi Minh kẹt ở giữa, lâm vào cục diện bế tắc. Nhưng chiêu này hao hết toàn bộ pháp lực của Bùi Minh, khẳng định không trụ được bao lâu, Tạ Liên đang cố gắng tìm cách, thì thấy hai ngọn núi bắt đầu chiếm thượng phong, ép đầu gối Bùi Minh co lại. Thấy tình thế không tốt, Bùi Túc nói: "Đến đây, tướng quân ta..giúp ngươi..!" Một tay đem Linh Văn ném cho Bán Nguyệt, cùng gia nhập với Bùi Minh. Nhưng Bùi Túc trước mắt chỉ là người thường, lấy đâu ra thần lực? Cẩm Y Tiên trong người Linh Văn thật ra có thể, bất quá nó lại quá mức nguy hiểm, thả ra chỉ sợ đổ thêm dầu vào lửa, tương đương với việc rớt vào hang sói còn gặp thêm rắn độc. Vì thế, Bán Nguyệt ném Linh Văn xuống, nói: "Ta cũng đến đây......"

Nhưng mà, nàng dù sao cũng chỉ là thân hình một tiểu cô nương, tay chân cũng chẳng dài bằng hai gã nam nhân, người có một mẩu, đạp cũng không tới vách núi, đành phải truyền pháp lực sang cho Bùi Túc, Bùi Túc lúc này mới cùng Bùi Minh chậm rãi duỗi thẳng đầu gối. Hai người dồn hết sức lực, trên mặt đỏ gay, gân xanh nổi đầy, mà người có pháp lực mạnh nhất là Hoa Thành giờ phút này lại chỉ che dù đứng bàng quang, một chút cũng không giúp. Đột nhiên, Tạ Liên nện một quyền vào lòng bàn tay mình, nói: "Có! Có có có!"

Có biện pháp! Tạ Liên nói: "Nếu phía nào cũng đi không được vậy thì chúng ta đi xuống phía dưới vậy! Chúng ta đào cái một cái hang trốn đã!"

Linh Văn lập tức nói: "Ý kiến hay! Thỉnh ngài bây giờ bắt đầu liền đi!"

Bùi Minh cắn răng nói: "Cái kia...... Phiền ngươi...... Nhanh lên......!!!"

Tạ Liên nói: "Được được được!"

Tạ Liên đã sớm dùng Phương Tâm điên cuồng đào trên mặt đất một cái hang, đất đá văng tứ tung cả lên. Hoa Thành ở một bên cho che dù giúp, nhưng cũng không giúp đỡ, ngược lại còn khuyên nhủ: "Ca ca, đừng đào nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Mọi người nhịn không được, đều nói: "Hoa Thành chủ!!!"

Hoa Thành nói: "Ấy? Kêu ta làm gì?"

Linh Văn nằm nhoài trên mặt đất, nói: "Hoa Thành chủ, ngài cùng Thái Tử điện hạ cũng ở đây, liệu có thể leo lên kia giúp một tay được không? Tất cả mọi người đều không muốn bị đá đè cho bẹp hết đâu." Còn dám không có mặt mũi mà nói: Leo lên kia dạng tay dạng chân cản hai vách núi lại?

Tạ Liên tuy rằng sốt ruột, nhưng vẫn tin tưởng bản thân, vừa đào vừa nói: "Tam Lang, có phải đệ không có biện pháp phải không?"

Hoa Thành cười nói: "Ca ca cứ chờ đó, không cần huynh ra tay, một lát nữa là xong thôi."

Trước mắt lửa cháy đến mông, tuy rằng mọi người đều cảm thấy Hoa Thành có biện pháp, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy mông đang bị bỏng muốn chết. Linh Văn lại muốn nói, Tạ Liên bỗng nhiên nói: "Tiếng gì vậy?"

Đá từ trên trời rớt xuống ầm ầm, lại xuất hiện một tiếng kỳ quái gì đó, đang tới rất gần. Rắc rắc! Rắc rắc rắc! Cực nhanh cực nhanh, càng ngày càng gần, hơn nữa Tạ Liên cảm thấy tiếng này có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, liền dừng tay đào hang, nói: "Này...... Này chẳng lẽ là?!"

Vừa dứt lời, bên cạnh chân đột nhiên sụp một cái, lộ ra một cái động đen thùi đủ chỗ cho hai người đứng. Trong động, một cái đầu xẻng dương lên, phản chiếu ánh sáng trắng như tuyết!

Xẻng pháp bảo của Địa Sư!

Cái xẻng kia sáng lên một cái liền rút về trong động. Hoa Thành nói: "Đã muộn rồi, đã đuổi kịp. Đi thôi."

Tạ Liên không nói hai lời nắm Linh Văn ném vào, sau đó là Bán Nguyệt cùng Bùi Túc, Bùi Minh. Cái " giằm " không còn kẹt giữa hai ngọn núi, nó liền tăng tốc ép chặt lại, Hoa Thành ôm ngang Tạ Liên, nói: "Đi mau!" Tạ Liên ôm lấy vai Hoa Thành, nhảy vào địa đạo bên trong.

Tạ Liên chỉ cảm thấy đập vào mắt là mảnh tối đen, ngay sau đó, phía trên vang lên một tiếng vang lớn. Hai ngọn núi lớn, rốt cuộc đụng vào nhau!

Nếu bây giờ họ còn ở phía trên, khẳng định đã bị nghiền thành thịt băm rồi.

Đợi định hồn lại, trong bóng đêm cháy lên hai ngọn lửa nho nhỏ. Tạ Liên nhìn bọn họ giờ phút này đang ở địa đạo, không chật không hẹp, chỉnh chỉnh tề tề, không hổ là xẻng pháp bảo của Địa Sư đào ra. Nhìn người đi trước quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở dốc. Hoa Thành buông lỏng eo Tạ Liên ra, Tạ Liên cũng vô ý thức bỏ tay đang khoác lên vai Hoa Thành, nhìn kẻ vận áo đen đang cầm xẻng đằng trước.

Kẻ kia cũng thở dốc, chọt chọt cái xẻng, xong đưa tay quẹt mồ hôi lạnh. Tạ Liên đến gần vài bước, tinh tế đánh giá. Người này nhìn qua là một thanh niên sạch sẽ gọn gàng, tuấn tú, tướng mạo ít nhất cũng được bảy phần, chỉ là, lại không cảm nhận được cảm tình gì. Có lẽ, đây là loại người mà cảm giác tồn tại của họ rất mơ hồ.

Tạ Liên bước đến trước người hắn, kẻ vận áo đen kia ngẩng đầu, nói: "Thái tử điện......"

Không đợi hắn nói xong, Tạ Liên đã bắt lấy mạch của hắn, nói: "Phong Sư đại nhân ở đâu?"

Hắn sửng sốt, nói: "A? Này...... Này ta cũng không biết."

Tạ Liên thở hắt ra, nghiêm nghị nói: "Hắc Thủy các hạ hà tất lại diễn trò? Ngài báo thù là việc của ngài, ta khó mà xen vào, nhưng Phong Sư đại nhân cùng ngài tốt xấu gì cũng có một đoạn giao tình, mong rằng......"

Lúc này, Linh Văn xen vào: "Hắc Thủy? Thái Tử điện hạ, ngươi vì sao cho rằng hắn là Hắc Thủy? Khuôn mặt cũng không giống nhau mà."

Tạ Liên quay đầu lại, nghi ngờ nói: "Bởi vì hắn cầm cái xẻng pháp bảo. Hơn nữa, chư vị không học qua quá trình dịch dung hay sao? Khuôn mặt này vô cùng bình thường, chớp mắt qua đi sẽ không nhớ, tất nhiên là một khuôn mặt giả."

Lúc trước đã nói qua phương pháp dịch dung, mà khuôn mặt của kẻ vận áo đen trước mắt, hết sức phù hợp với tiêu chí đặc biệt khi dịch dung: một khuôn mặt bình thường.

Thậm chí nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn một canh giờ, ngủ một giấc, ngày hôm sau sẽ hoàn toàn quên béng rằng hắn trông như thế nào, chẳng phải tuyệt đối là một khuôn mặt giả hoàn hảo sao?

"......"

Nhưng mà, sau một lúc lâu, kẻ vận áo đen kia nói: "Thực xin lỗi, Thái Tử điện hạ, nhưng mà, ta...... Ta, quả thực là lớn lên đã như vậy."

"......"

Hoa Thành cũng đã đi tới, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ca ca, người này thật sự không phải Hắc Thủy."

"......"???

Hoa Thành nói: "Khuôn mặt này là khuôn mặt thật của hắn."

Thì ra, đây chính là một khuôn mặt của người qua đường trời sinh chân chính!

Tạ Liên che lại trán, lát sau, hai tay đặt trước ngực, hơi hơi khom người nói: "...... Thực xin lỗi."

Tạ Liên cư nhiên chắc chắn như vậy, làm trò hề trước mặt người khác, dám nói người khác khuôn mặt quá ư bình thường, mất mặt không chịu được. Không còn cách nào khác, bởi vì khuôn mặt này, thật sự là một khuôn mặt quá tiêu chuẩn......

Kẻ vận áo đen cũng hết sức xấu hổ, xua tay nói: "Không sao không sao, từ lâu đã quen rồi ......"

Linh Văn nói: "Dẫn Ngọc điện hạ, lần này may nhờ có ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei