Chương 157: Núi cao đường xa hiệp lộ không thông (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy xưng hô này, Tạ Liên ngẩn ra, lúc này mới chú ý tới người thanh niên có giọng nói có chút quen thuộc kia, hẳn là đã nghe qua vài lần, tiếp theo liền đưa mắt nhìn xuống cổ tay người này. Tuy rằng cổ tay bị tay áo che khuất, nhưng Tạ Liên cũng có thể khẳng định dưới tay áo nhất định giấu một xiềng chú.

Bùi Minh cũng đứng lên, tiến đến một bước xác nhận thân phận của người mặc áo đen này: "Dẫn Ngọc điện hạ? Thật đúng rồi. Không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này. Ngươi đây là......"

Dẫn Ngọc đưa ngón tay gãi gãi mũi, chào hỏi lại, nói: "Linh Văn chân quân, Bùi tướng quân, tiểu Bùi tướng quân."

Đột nhiên, một giọng nói hừ hừ vang lên: "Dẫn Ngọc? Hế, có phải chính là cái tên bị chính sư đệ mình đánh cho thất bại thảm hại không? Bị giáng không nói, còn sa đọa đến nỗi đi làm thuộc hạ cho Quỷ Vương, còn bày đặt so sánh với Quyền Nhất Chân ư, ngươi hồ đồ đến nỗi đần luôn rồi, đồ kém cỏi như thế mà lại là sư huynh của hắn......"

Giọng nói này đúng là của Dung Quảng ở trong bình vọng ra. Bùi Túc lập tức dán một lá bùa lên bình làm hắn câm miệng lại.

Tuy rằng, làm việc cho Quân Ngô là hồ đồ, làm việc cho Hoa Thành chủ cũng là hồ đồ, cũng không có gì khác nhau, nhưng năm xưa làm vì thần quan, nay làm vì quỷ, trước mắt bỗng có nhiều đồng liêu xuất hiện đứng chung một chỗ như vậy, bầu không khí tràn ngập xấu hổ. Tất cả mọi người đều không biết nên nói gì, vì thế Dẫn Ngọc đành phải yên lặng xoay người, tiếp tục dùng xẻng đào hang động.

Mọi người một bên đào, một bên đi theo phía trước, Bùi Minh bỗng có chút nhớ vị tiểu bằng hữu của mình, nói: "Hoa Thành chủ quả nhiên có liên hệ với Hắc Thủy Huyền Quỷ. Nhớ lúc trước ta có hỏi Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ còn giải vây giùm các hạ, nói rằng các hạ cùng vị Hắc Thủy Huyền Quỷ không thân, nhất định không biết tung tích của hắn. Nếu các hạ đã lấy được Xẻng của Địa Sư, có thể phiền các hạ thông báo cho Huyền Quỷ một tiếng, nếu hắn chưa giết Thanh Huyền, liệu hắn có thể thả Thanh Huyền về hay không?"

Hoa Thành lại nói: "Ta quả thật không biết tung tích của Hắc Thủy."

"Thế cái Xẻng kia làm sao các hạ có được?"

Hoa Thành nhướng mày nói: "Ta nhặt được."

"......"

Hoa Thành chính là đúng lý hợp tình không thừa nhận, người ta cũng không làm gì được, huống chi thế cục trước mắt này, mọi người vẫn còn đang nhờ vào Hoa Thành, Bùi Minh đành phải nói: "Thôi được rồi. Hoa Thành chủ vận khí thật tốt, thuận tay cũng có thể nhặt được pháp bảo."

Linh Văn đang bị Bùi Túc khiêng trên vai, quen miệng tính nói: "Cái này là bảo vật của thần quan trên Thượng thiên đình, Hoa Thành chủ có phải nên hoàn trả......" Còn chưa nói xong mới phát hiện bây giờ mình chẳng còn đảm nhiệm chức vụ gì ở Thượng thiên đình nữa, cho nên không cần phải đi đòi nợ giùm, đành ngậm miệng lại.

Tạ Liên xoa xoa ấn đường, còn đang suy nghĩ có nên lén hỏi một câu hay không, liền nghe Hoa Thành thấp giọng nói bên tai chỉ có mình Tạ Liên nghe được: "Hắc Thủy vứt đi đấy. Trên đường trốn chạy hắn không thèm giả trang thành Địa Sư nữa thì liền vứt bỏ Xẻng ở Chợ quỷ. Trước khi vào núi Đồng Lô đệ nghĩ có khi sẽ cần xài đến, liền phái người quay về lấy."

Tạ Liên nói: "Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng có thể biết được tung tích Phong Sư đại nhân ở đâu...... Xẻng pháp bảo xuất hiện quả đúng lúc, quả là Tam Lang suy xét thật chu toàn, tính toán rất tài tình."

Hoa Thành nói: "Năm đó bị ngọn núi này truy đuổi đến đường cùng cho nên đệ nhớ rất rõ."

Tạ Liên nhịn không được mà tưởng tượng một chút, lúc trước, khi vào núi Đồng Lô, Hoa Thành cũng chỉ là một nhân vật mới, thật muốn nhìn lúc ấy Hoa Thành trông như thế nào.

Vừa nói xong, trong bóng đêm lại sáng lên chút ánh sáng bạc là từ những con bướm bạc kia phát ra, chiếu sáng lối đi. Tạ Liên nâng một con bướm lên, nhìn phía trên, nói: "Ngọn núi này rốt cuộc là thứ gì thế? Vì sao muốn tấn công chúng ta?"

Hoa Thành nói: "Khó có thể nói nó là thứ gì. Lúc đệ tới thì nó đã tồn tại rất lâu. Hơn nữa chúng nó không chỉ tấn công chúng ta, mà còn đối với những ai bước vào núi Đồng Lô, chúng nó đều sẽ chặn lại. Chặn không được thì liền tấn công."

Tạ Liên nói: "Nếu nói như thế, thì mục đích của nó cũng giống như chúng ta. Trước mắt Vũ Sư đại nhân cùng Kỳ Anh điện hạ cũng đều ở trong núi Đồng Lô, hy vọng bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì."

Dẫn Ngọc vẫn luôn miệt mài đào đất tìm đường, nghe Tạ Liên nhắc đến Quyền Nhất Chân thì động tác hơi chậm lại một chút. Tạ Liên thấy được liền liếc mắt nhìn một cái, nhớ tới lúc trước khi hắn mang mặt nạ có gặp Quyền Nhất Chân, khi đó, Dẫn Ngọc cứ giả vờ như hoàn toàn không quen biết Quyền Nhất Chân, nếu Quyền Nhất Chân biết được người đứng trước mặt chính là sư huynh hắn thì sẽ như thế nào?

Linh Văn nói: "Dẫn Ngọc điện hạ, Kỳ Anh nhờ ta giúp tìm ngươi rất lâu, vì sao ngươi mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, một chút tin tức cũng không có?"

Dẫn Ngọc dừng lại một chút, nói: "Thật ..thật sao?"

Linh Văn nói: "Đúng vậy. Hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện Cẩm Y Tiên lúc trước là có hiểu lầm với ngươi, muốn nghe ngươi giải thích, cũng muốn giúp ngươi giải thích với người khác"

Dẫn Ngọc không nói, chỉ thở dài, đào càng mạnh thêm. Tạ Liên thầm nghĩ: "Hắn không muốn nói tiếp chuyện này nữa."

Linh Văn cũng là người thông minh, nghe liền hiểu, rồi im miệng không nói nữa. Dẫn Ngọc tập trung đào đường, không biết qua bao lâu, mới nói: "Thành chủ, Thái Tử điện hạ, chúng ta đã đi dưới mặt đất gần ba mươi dặm, tiếp tục đào nữa sao?"

Xẻng kia đào đất nhanh như gió, đất đá chỉ như miếng đậu hũ đối với nó, hơn nữa mục đích của đoàn người là chạy trốn cho nên chạy nhanh còn hơn trên mặt đất, cư nhiên chạy một phát xa tới ba mươi dặm. Tạ Liên nghe hắn hỏi thêm tên mình, cảm thấy kỳ lạ, nói: "Ngươi không cần hỏi ý ta ."

Hoa Thành nói: "Hỏi ai cũng vậy. Ca ca cảm thấy như thế nào?"

Tạ Liên nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta bị ngọn núi quỷ kia ép đến đây có thể đã ra khỏi khe vực, ba mươi dặm hẳn là đã đủ xa. Dưới đất không khí lưu thông không đủ, càng đào xuống chỉ sợ lát nữa chúng ta sẽ bất tỉnh hết, đào lên phía trên đi."

Dẫn Ngọc đáp: "Vâng!" Lập tức thay đổi phương hướng, đào lên phía trên, thậm chí còn lấp ra được một bậc thang. Tạ Liên thầm nghĩ: "Người này làm trợ thủ quả không tồi, tay chân nhanh nhẹn, không một câu vô nghĩa."

Mọi người đi theo phía sau Dẫn Ngọc, đi qua mấy chục bậc thang, bỗng nhiên, Tạ Liên cảm giác dưới chân dẫm lên một thứ cứng cứng, không giống đá cũng không giống bùn, cúi đầu ngồi xổm xuống, lấy tay đào lên liền nhăn mày lại. Hoa Thành thấy vậy, nói: "Ca ca, đừng nhúc nhích!"

Nhưng mà đã muộn, lúc Tạ Liên đứng dậy, tay trái cầm bộ xương khô, tay phải cũng cầm bộ xương khô, nói: "Chư vị, có chút vấn đề. Chúng ta có phải đã đào tới một bãi tha ma rồi không?"

Mà Bùi Minh cũng từ một bên vách tường rút ra một cây xương đùi, thở dài: "Phải không đó. Nhìn cái bộ xương này lúc sinh thời hẳn là một tuyệt sắc giai nhân có cặp chân thon dài, chôn tại đây, thật khiến người ta tiếc thương."

Hoa Thành nói: "Thật đáng tiếc. Chân dài là thật nhưng mà là xương của nam nhân."

Bùi Minh vừa nghe không phải của nữ nhân thì hứng thú liền tuột dốc, đem cây xương đùi kia quẳng đi. Hoa Thành lại nói: "Chính xác mà nói, là quỷ biến hình thành xương nam nhân, cho nên, trên đó nhất định có thi độc."

Bùi Minh mở bàn tay ra, quả nhiên, hai tay cầm cây xương vừa rồi xuất hiện thi khí màu xanh.

Linh Văn nói: "Ngươi có thể tự lo cho bàn tay ngươi không được sao. Được hay không?"

Bùi Túc nói: "Thi... độc không sao. Tướng ..quân là thần quan, lát nữa.. sẽ..khỏi!"

Nói thật, cây xương đùi kia chẳng những thon dài, mà còn rất rắn chắc, vẫy vẫy vài có còn thể tạo ra gió, Bùi Minh vẫn nhặt nó lên, ở phía cuối xương còn có mảnh vải bọc lại làm tay cầm, xem ra tính dùng nó làm vũ khí, nói: "Thái Tử điện hạ sao ngươi cầm hai cái đầu kia lại không có việc gì thế?"

Tạ Liên nhẹ nhàng buông hai bộ xương khô xuống, chìa hai tay ra cho mọi người xem. Thì ra, hai lòng bàn tay cũng đầy màu xanh, nhưng chúng nhanh chóng biến mất. Tạ Liên nói: "Thật không dám dấu diếm. Ta trúng thi độc vô số lần, ít nhất một nghìn lần, cho nên bây giờ đã hoàn toàn miễn nhiễm với mấy cái này, mấy thứ thi độc này vẫn còn nhẹ, không làm được gì ......"

Nghe xong lời này, mọi người đều hơi buồn cười. Hoa Thành lại hình như không cao hứng cho lắm, đi qua dẫm nát hai cái bộ xương kia.

Tạ Liên vốn dĩ còn rất an tâm, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh "Rắc rắc" thô bạo thậm chí là hung ác vang lên, Tạ Liên cũng mẫn cảm thấy Hoa Thành không vui cho lắm. Muốn hỏi một chút sao lại thế này, nhưng lại ngại miệng cảm thấy chính mình là nguyên nhân gây ra chuyện này cho nên đành lặng im.

Lát sau chỉ nghe Hoa Thành lãnh đạm nói: "Đào gì mà lâu vậy?"

Địa đạo này cách nhiều nhất chỉ có hai trượng, cho dù có cách xa một chút nhưng cũng không đến nỗi đào lâu như thế. Dẫn Ngọc nói: "Ta cũng thấy kỳ lạ ...... Từ từ, tới rồi, thông rồi!"

Hoa Thành mới vừa hỏi xong, thì đã đào thông, Dẫn Ngọc dùng đầu xẻng đục một lỗ thông ra, dẫn đầu nhảy ra, nói: "Chúng ta ra tới......?"

Mọi người bò ra ngoài, nhưng mà sau khi chân đạp lên "mặt đất" thì cảm thấy rất kỳ quái. Bùi Minh nói: "Đây là trở lại mặt đất sao? Không phải đâu. Chỗ nào vậy?"

Nơi bọn họ bước ra, tuyệt đối không phải mặt đất. Bởi vì, ánh sáng hết sức ảm đạm.

Linh Văn nói: "Mới vừa rồi vẫn là ban ngày, không lý do gì nhanh như vậy mà trời đã tối rồi." Mấy con bướm bạc mang theo ánh sáng bay ra. Mọi người rốt cuộc thấy rõ trước mắt đây là chỗ nào.

Đây là một sơn động khá lớn. Trống trơn rỗng toác, chóp đỉnh cực kỳ cao và rộng, giống như một bầu trời đen. Bốn phương tám hướng có vô số động nhỏ, mỗi động lại thông theo từng hướng khác nhau. Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Chỗ này là do người làm hay là tự nhiên mà có?"

Hoa Thành ôm cánh tay nhìn thoáng qua, nói: "Tự nhiên mà có."

Mặc dù Hoa Thành vẫn như cũ hỏi gì đáp nấy, nhưng Tạ Liên vẫn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Hoa Thành lại nói: "Vừa rồi đào qua hướng này, phía trên vừa vặn chính là ngọn núi quỷ kia. Đã đào vào bên trong núi rồi."

Tạ Liên gật đầu nói: "Thì ra là thế. Chúng ta nhanh tìm lối ra ngoài đi."

Bùi Túc nói: "Nhưng, mà... đi. hướng nào?"

Vấn đề này khó trả lời. Ngoại trừ những tiểu động người chui không lọt thì còn lại cũng còn khoảng bảy tám cái có thể đi vào. Tạ Liên ôm cánh tay suy tư, Bùi Túc nói: "Chia.. tổ..hành, động? Vậy là..nhanh nhất."

Tạ Liên buông cánh tay, nói: "Không cần. Chia nhau ra là điều tối kỵ, vạn nhất có thứ gì đó núp ở trong tối thì sẽ dễ dàng bị tấn công. Thà rằng chậm một chút nhưng có thể tìm ra con đường chính xác, cũng không cần phân tán lực lượng."

Bùi Minh trong tay cầm cái cây xương đùi kia làm thành vũ khí mới, cầm riết thành nghiện, huơ huơ nói: "Vậy cùng nhau hành động đi, đi bên này trước."

Vì thế, mọi người chọn một con đường, đồng loạt hành động. Hoa Thành cùng Tạ Liên đi đầu. Yên lặng đi được một lát, Tạ Liên thử nhỏ giọng dò nói: "Tam Lang?"

Vẻ mặt Hoa Thành đã hòa hoãn trở lại, nói: "Ca ca muốn hỏi gì sao?"

Tạ Liên chỉ muốn hỏi Hoa Thành có phải vừa rồi có chút tức giận không, nhưng lại thuận miệng nói: "Không có gì...... sơn động này quanh co khúc khuỷu giống như đoạn ruột vậy, đi xong có chút choáng đầu."

Hoa Thành nghe xong, lập tức nói: "Muốn nghỉ một chút hay không?"

Hoa Thành dường như không nói giỡn. Tạ Liên vội nói: "Không cần không cần."

Phía sau Bùi Minh nói: "Ta không nghe lầm chớ, Thái Tử điện hạ, ngươi đi đường mà còn choáng đầu à?"

"......"

Tạ Liên cũng cảm giác câu nói thuận miệng vừa nãy chỉ là nói bừa nên có chút mất mặt, giống như không tìm được gì giải thích, làm bộ không nghe Bùi Minh nói, nghiêm nghị nói: "Chư vị phía sau nhất định phải theo sát, sơn động này có nhiều chỗ rẽ, dễ xảy ra chuyện......"

Đang nói thì quay đầu nhìn lại, cả người ngây ra, bắt lấy Hoa Thành, nói: "Tam Lang!"

Hoa Thành nói: "Sao thế?" Liền quay đầu lại, sắc mặt đanh thêm.

Phía sau bọn họ cư nhiên không có một bóng người!

Mới vừa rồi, Bùi Minh còn ở phía sau cách đó không xa chế giễu Tạ Liên, mà bây giờ, trong sơn động u ám lại trống rỗng chỉ còn lại hai người bọn họ. Hoa Thành lập tức ôm lấy vai Tạ Liên, trầm giọng nói: "Ca ca, ở cạnh bên ta, đừng đi đâu hết."

Tạ Liên cũng ngừng thở, ngưng thần đề phòng, nói: "Trong núi có thứ gì đang núp sao?"

Hoa Thành nói: "Không có. Nhưng mà, không có mới đáng sợ."

Nói thế này, có một thứ thần không biết quỷ không hay mà tới gần bọn họ, hơn nữa còn bắt mọi người đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei