chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi nói chuyện với Tuấn Khang xong, Tống Ỷ Lan đến gặp Vương Tư Thành. Cô chỉ muốn làm rõ sáng tỏ mọi chuyện một cách triệt để, tránh người khác biết được.

Trong phòng chỉ có Vương Tư Thành đang ngồi xem tấu chương, nghe thấy tiếng động y nhìn lên thì thấy Tống Ỷ Lan bước tới.

"Ỷ Lan, hôm nay nàng gặp ta là có chuyện gì sao?"

Phải biết Tống Ỷ Lan chưa bao giờ chủ động đến gặp y, nên khi thấy Tống Ỷ Lan đến thì Vương Tư Thành cũng cảm thấy vui.

Không hành lễ, không dài dòng cô chỉ nói: "Có phải người biết được Vương Trung Kiện không giết ca ca và phụ thân ta đúng không?"

"Nàng đang nói cái gì vậy ? Ta không hiểu?"

"Có phải cái chết của cha ta và ca ca ta là do Triệu Cảnh làm hết đúng không?" thấy Vương Tư Thành chỉ đứng im không nói gì, cô nói tiếp "nói đi, tại sao lại không nói."

"Phải" Vương Tư Thành chưa bao giờ nghĩ là Tống Ỷ Lan sẽ biết tất cả chuyện này. Mặc dù người giết ca ca và cha Tống Ỷ Lan không phải hắn nhưng hắn là người biết nhưng lại che giấu.

Nhưng bây giờ cô biết chuyện này, thì hắn chắc chắn là Triệu Cảnh làm.

"Ta xin lỗi" Lời nói của Vương Tư Thành thoát ra nhưng cô không nói gì.

Một hồi lâu sau cô mới mở miệng: "Triệu Cảnh sẽ lợi dụng chuyện chinh chiến, đây sẽ là lần cuối ta giúp Bệ hạ."

Sau đó cô lập tức rời đi.

Sáng hôm sau, trên triều rất nhiều đại thần đang thảo luận việc biên cương.

Vương Tư Thành là sai một Tướng quân dẫn binh đi tiếp viện, nhưng vị Tướng quân đó nói: "Chúng ta có thể mang binh đi tiếp viện nhưng mà quân địch như luôn biết trước chúng ta sẽ làm gì chuyện này thực sự rất khó. Với lại binh lính triều đình vốn đa số là người của do Tống gia đào tạo, là người Tống gia hiểu rõ nhất. Ngoài ra Tống gia là người biết binh biến khó lường như nào. Chỉ là Tống Đại tướng quân và Tống Tướng quân đã qua đời người có thể dẫn binh thực sự là không còn."

Nghe nói như vậy Vương Tư Thành lập tức trầm mặt lại. quả thật nếu cho Người của Tống gia dẫn binh thì không những chỉ có binh lính của triều đình mà người được Tống gia đào tạo trước giờ cũng sẽ tham gia.

Triệu Cảnh thấy mọi người vẫn chưa có ai có ý kiến nên lập tức mở lời: "Chẳng phải Tống gia vẫn còn một người hay sao."

Một đại thần lên tiếng: "Ý của Triệu Thừa tướng là?"

"Tống phi, nương nương không phải là người của Tống gia hay sao?"

Một đại thần khác lên tiếng: "Không được, Tống phi là một nữ nhi đã không nói mà còn là một phi tần của Bệ hạ. Làm như vậy chẳng khác gì nước ta không có ai mà phải mang người dẫn binh kia chứ!"

"Chuyện này thần chỉ muốn nghe quyết định của Bệ hạ" Triệu Cảnh nhìn Vương Tư Thành mà nói.

Trong lúc đang đau đầu suy nghĩ, thì ngoài điện có tiếng nói.

"Ta sẽ đi, chỉ cần ta không còn là Phi tần của Bệ hạ là được đúng không?"

Tống Ỷ Lan từ ngoài điện bước vào, phía sau còn có vài binh lính muốn ngăn cô lại mà không được nên chạy theo vào.

Thấy vậy Vương Tư Thành sai họ đi ra, rồi nói: "Ý của Tống Phi là muốn ta tước đi chức Phi của nàng?"

"Đúng vậy. Chỉ cần Thần không còn là phi tần của Bệ hạ thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết."

"Tống Phi quả thật là thông minh, chu đáo còn nghĩ cho dân. Thần cảm thấy bội phục." Triệu Cảnh mang ý tán thành mà hướng về phía cô nói.

Lập tức xung quanh nổi lên tiếng ồn, mọi người thảo luận sôi nổi.

Ngay sau đó Triệu Cảnh ra hiệu cho một vài người lập tức có một người quỳ xuống mà nói: "thần cảm thấy chuyện mà Tống Phi nói là không sai, mong Bệ hạ suy xét."

Lập tức có vài người cũng quỳ xuống mà nói: "Mong Bệ hạ suy xét."

Thấy vậy tất cả các bá quan trong triều đều lập tức làm theo.

Ngay lúc này Vương Tư Thành không còn thể làm gì khác: "Truyền chỉ, tước bỏ phi vị của Tống Ỷ Lan phong làm tướng quân. Lập tức đem binh ra biên cương."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net