Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi nói chuyện với Nhiếp Vương Nam được một lúc, Diệp Huyên Mạt mới rời đi. Khi ra khỏi cửa, cô liếc qua người vệ sĩ kia, người này luôn cho cô một cảm giác rất quen thuộc nhưnh trong kí ức của cô thì hình như chưa từng gặp.

Đang không biết nên đi đâu, lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, Diệp Huyên Mạt vô tình nhìn thấy Lục Du. Đôi mày liễu nhíu lại, Diệp Huyên Mạt nghi ngờ nhìn Lục Du đang sợ hãi lén lút đi vào một con hẻm bên cạnh tiệm bán đồ ăn.

Tìm một bãi đậu xe, cô liền cầm túi đi theo cô ta. Cô có cảm giác chỉ cần đi theo người này sẽ biết được vài chuyện liên quan đến Hiểu Vũ. Cố gắng đi thật chậm, Diệp Huyên Mạt rón rén đi theo để không bị Lục Du phát hiện. Thấy Lục Du đi vào một ngôi nhà nhỏ, Diệp Huyên Mạt liền dừng lại, suy nghĩ đắn đo một lát cô quyết định đứng đợi ngoài, dù sao cô cũng đi một mình không thể mạo hiểm được.

Đứng đợi hơn 30 phút nhưng không thấy có động tĩnh gì, cô liền thở dài đi ra từ một bức tường gần đó. Bỗng cô nhìn thấy bên vách nhà một cánh cửa mở ra, đắn đo một lát cô cắn môi đi đến đó. Bước vào nhà, Diệp Huyên Mạt cảm thấy hơi sợ, cô biết Lục Du nhất định có liên quan đến đến đám người hại Hiểu Vũ mà với thái độ lúc nãy của cô ta cô càng nghi ngờ người trong ngôi nhà này cũng có dính líu.

Hít thở nhẹ, cố gắng bước nhẹ để không ra tiếng, tiến sâu vào trong gian phòng.
Đi đến cuối hành lang, cô nghe thấy tiếng thở dốc đầy hoan ái cùng một tiếng nói phát ra từ gian phòng cuối cùng, mím chặt môi cô nhẹ nhàng đi đến gần khe hở của cánh cửa. Cảnh tượng đập vào mắt khiến Diệp Huyên Mạt như hít phải một hơi lạnh, thân thể nhỏ bé khẽ run lên. Trong đó có ba thân thể đang lõa lỗ, cô gái xinh đẹp đang bị hai người kia hãm hiếp, còn một người nữa đang khoanh tay đứng nhìn. Cô gái kia chính xác là Lục Du còn hai người đàn ông kia thì cô không biết, người còn lại là một chàng trai với làn da trắng bóc, khuôn mặt thư sinh nhưng đáy mắt lại loé lên tia tàn khốc đầy nguy hiểm. Nheo mắt nhìn kĩ chàng trai kia, Diệp Huyên Mạt cảm thấy người này rất quen nhưng cô không tài nào nhớ nổi.

- Cô nên biết việc cô làm là không thể tha thứ!- Bạch Trì Quân lẳng lặng nhìn Lục Du đang trần trụi trước mặt thản nhiên nói như cảnh tượng này không tồn tại trước mặt cậu ta.

- Vậy thì sao? Có giỏi thì giết tôi luôn đi!- Lục Du vừa thở dốc vừa hét lên.

- Cô nghĩ chết dễ vậy sao? Tôi nhất định sẽ để cô thử cảm giác sống không bằng chết.- Bạch Trì Quân gằn từng chữ nói.- Lúc đầu không phải cô muốn giết hắn lắm sao, tại sao khi tôi đã bắt về cô lại giúp hắn trốn thoát! Hả?

Lục Du bị cả hai người kia hành hạ, người trở nên mềm nhũn, yếu ớt nói:

- Hừ! Vậy thì anh cứ việc, cho dù anh có làm gì thì tôi cũng hối hận khi cứu Hiểu Vũ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net