Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch.
Anh còn sống, Cố Hiểu Vũ của cô còn sống.
Bạch Trì Quân nhíu mày ra hiệu cho người bên cạnh ra kiểm tra.
Diệp Huyên Mạt bị đưa vào nhưng cô hình như không để ý gì, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào Lục Du.
- Hiểu Vũ ở đâu?
Lục Du hoảng hốt, cô ta không ngờ Diệp Huyên Mạt lại ở đây, mặc kệ tình trạng hiện nay của mình Lục Du nhếch mép thì thào nói:
- Cô xứng đáng để biết sao? Không phải vì cô mà anh ấy mới bị bắt đi sao? Không phải vì cô mà anh ấy hằng ngày đều phải chịu những đòn tra tấn sao? Cô ở đây bày cái điệu bộ quan tâm anh ấy cho ai coi vậy?
Diệp Huyên Mạt không nói gì, nước mắt từng giọt lăn trên khuôn mặt trắng ngần bây giờ có chút kích động mà đỏ ửng lên. Bạch Trì Quân nhìn thấy mà cảm thấy khó chịu trong lòng liền lên tiếng:
- Chẳng hay Diệp tiểu thư đến đây có chuyện gì sao?
Cô giật mình nhanh chóng lau nước mắt.
- Anh sao lại biết tôi?
-Điều tra cô không khó!
Diệp Huyên Mạt mím chặt môi, quan sát kĩ người trước mặt. Cô nhớ ra người này rồi, đây chính là người phục vụ đêm hôm đó cô gặp trước khi sự việc kia xảy ra. Không nhầm vào đâu được, chính là người này.

- Anh là người phục vụ ngày hôm đó!
Bạch Trì Quân mỉm cười nhẹ giọng khen thưởng:
- Trí nhớ không tồi nhỉ Diệp tiểu thư.
Không đợi cô nói tiếp người kia liền tiến lại gần nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên cười cười.
- Xem ra tôi có cách để bắt Cố Hiểu Vũ chui ra đây rồi!
Diệp Huyên Mạt nghiến răng nói:
- Anh dám!
- Tại dao tôi lại không dám hả Diệp tiểu thư?
Bạch Trì Quân hất cằm cô tiến về chiếc bàn gần đó nói nhỏ với người bên cạnh rồi ngoảnh lại nhìn cô.
- Đưa cô ta đi. Nhớ! Chăm sóc cẩn thận cô ta còn có giá trị lợi dụng rất cao.
- Vâng, lão đại!
         --------------------------------
Diệp Huyên Mạt ngồi lại một góc đôi mắt cô thất thần. Thì ra anh còn sống,thì ra anh vẫn chưa rời bỏ cô, thật may quá. Bây giờ anh đang ở đâu, cô thực sự rất nhớ anh.
Bạch Trì Quân đi vào, hắn thấy cô đang ngồi không để ý đến hắn trong lòng có chút khó chịu.
- Cô yên tâm đi tầm vài ngày nữa thôi cô sẽ gặp lại Cố Hiểu Vũ thôi!
Giật mình bởi giọng nói đó, Diệp Huyên Mạt ngẩng đầu lên nhìn Bạch Trì Quân cười mỉa mai:
- Anh ấy sẽ không dễ dính bẫy mấy người vậy đâu.
- Đúng vậy nhưng con tin hiện tại là cô. Vậy cô nghĩ hắn có đủ bình tĩnh để suy nghĩ gì không?
- Anh!.... Nếu vậy chỉ cần không có tôi anh ấy sẽ không có điểm yếu nào đúng không?
Bạch Trì Quân nhíu mày, người phụ nữ này định làm gì chứ. Hắn còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy cô chuẩn bị cắn lưỡi tự tử. Không nghĩ nhiều Bạch Trì Quân xông lại hôn cô ngăn cản hành động kia của cô. Nhưng hắn lại bị cô cuốn hút mất rồi, hắn cứ thế mạnh mẽ cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ bé của cô, mút lấy mật ngọt trong miệng cô một hồi sau hắn cảm thấy vị máu tanh cùng chút tê tê ở đầu lưỡi mới chịu buông cô ra.
Chát....
Diệp Huyên Mạt run rẩy dùng hết sức tát hắn một cái, rồi thu tay về chùi chùi miệng.
- Đồ kinh tởm.
Bạch Trì Quân nhếch mép cười nhẹ dơ tay lên quệt vết máu trên môi. Hắn định dơ tay lên vỗ nhẹ mặt cô thì liền bị hất tay ra.
- Con mèo nhỏ, kể cả lúc tức giận em vẫn rất xinh đẹp. Xem ra sau khi bắt được Cố Hiểu Vũ tôi phải đưa em về thôi! Quá câu dẫn người rồi.
- Anh cứ mơ đi!- Diệp Huyên Mạt trừng mắt.
- Được rồi, tôi đi đây. Đừng cố mà tìm cách tự tử nếu không em hãy cẩn thận cô bạn thân của em!
  Nói xong Bạch Trì Quân cười nhẹ đẩy cửa đi ra để lại Diệp Huyên Mạt ngồi thụp xuống một góc, nước mắt cứ thế lăn dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net