Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 năm sau.
Tại phòng giám đốc điều hành, Diệp Huyên Mạt vừa gọi điện về cho Vũ Nhạc Na hỏi thăm mọi người ở bên đó. Theo như thông tin của Nhạc Na cung cấp cùng với hiểu biết trong nghành, công ty của anh là công ty đứng đầu trong nước. Khép hờ mắt, cô nghĩ đến cuộc phỏng vấn vài ngày trước của anh.
" - Cố tiên sinh, anh có thể cho biết cảm nhận của mình về tin đồn tình cảm giữa anh và cô Thẩm An không?
Khuôn mặt Cố Hiểu Vũ không hề có một chút biểu cảm trả lời:
- Tôi và cô ấy chỉ đơn giản là quan hệ đối tác làm ăn.
- Vậy việc bắt gặp hai người đi ăn cùng nhau thì sao ạ? - Cô phóng viên tiếp tục đưa ra câu hỏi.
Anh nhướn mày hỏi lại:
- Cứ đi ăn cùng nhau là có gian tình sao?
Cô phóng viên cứng họng nhanh chóng đổi sang đề tài khác.Người đàn ông này quả đúng như tin đồn, anh ta quá hoàn hảo chỉ là quá tàn khốc, tuyệt tình. Phụ nữ xung quanh anh ta không ít, không hiếm nữ nghệ sĩ cố tình tạo scandal với anh ta, nhưng không ai có thể lọt vào mắt anh ta."
Anh đến bây giờ vẫn không thay đổi, theo lời Nhạc Na thì bên cạnh anh chưa hề có bóng dáng của một người phụ nữ nào cả. Cô liền nghĩ, có lẽ nào do cô đả kích anh quá nên bây giờ anh bị bẻ cong rồi. Rùng mình một cái, cô nghĩ dạo này mình làm việc quá sức bên hay suy nghĩ linh tinh mất rồi.
Cũng không ngờ rằng đã 3 năm rồi mà cô vẫn chưa thể quên anh. Đang chìm đắm trong suy nghĩ về anh bỗng có tiếng gõ cửa. Cô liền sửa lại bộ dạng ngớ ngẩn của mình rồi mời vào.

- Ơ, Tử Thiên! Là anh à?
Mạc Tử Thiên nhìn cô mỉm cười:
- Sao vậy, là anh không được sao?
Cô híp mắt cười cười:
- Được, được. Mà anh tìm em làm gì vậy?
- Có tin mừng muốn báo cho em biết.
- Là tin gì?
- Anh Cảnh Phàm tỉnh rồi.
Cô bất động nhìn Mạc Tử Thiên, cả người run run khoé mắt đã bắt đầu đã vương lệ.
- Thật sao? Mau đưa em đến đó đi.
Nói xong cô cùng Mạc Tử Thiên phóng thẳng đến một ngôi biệt thự ở ngoại thành Pari. Chạy vội vào phòng, đập vào mắt cô là hình ảnh người ấy với khuôn mặt còn tái nhợt nhưng đã có sức sống hơn. Đến đây Diệp Huyên Mạt không còn kìm được nước mắt, thấy vậy Mạc Tử Thiên liền lại dỗ dành cô.
- Tiểu Mạt, khụ khụ..... Sao lại khóc chứ? Thấy anh hai tỉnh em không vui sao?
- Không có, không có.- Chùi nước mắt, cô tiến lại giường mỉm cười thật tươi.- Em mừng còn không kịp sao lại không vui chứ. Anh hai, anh có biết Tiểu Mạt đợi anh lâu lắm không?
Diệp Cảnh Phàm nhìn cô em gái bảo bối trong mắt là sự cưng chiều đầy yêu thương nói:
- Là lỗi của anh hai. Anh hai vô dụng. Vừa tỉnh dậy có thể thấy được Tiểu Mạt thật tốt quá rồi.
Sau đó, bố mẹ cô biết tin cũng liền bay qua.
Mấy ngày sau, anh cô có thể ngồi dậy tự tập đi. Cùng lúc đó, bố cũng gọi cô vào thư phòng.
- Bố gọi con có việc gì ạ?
Ông Diệp nhìn con gái mỉm cười, đập đập xuống ghế nói:
- Nào, lại đây ngồi bố có chuyện muồn nói.
Tiến lại ngồi, cô nghĩ đã đến lúc đó rồi.
- Tiểu Mạt! Bây giờ con nên về nước tiếp quản công ty rồi. Bên này đã có Jonh thay thế.
- Vâng. Vậy để con đi bàn giao công việc.
Diệp Thành nhìn cô gật đầu. Ông thầm nghĩ trong lòng Cảnh Phàm bị như vậy, cũng may có Tiểu Mạt gánh vác cùng ông nếu không ông sợ không trụ nổi đến giờ mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net