CHAP 3: Thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cô dùng hết sức mình, cắn răng để cõng chàng trai, từng bước, từng bước....Cuối cùng, cũng đến được đường lớn.Cũng may là trước cổng trường, taxi rất nhiều, cô nhanh chóng gọi một chiếc.

- "Bệnh viện! Bệnh viện gần nhất! "

Tiểu Viên hét lên với người lái xe!

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.

Mưa nhè nhẹ bám đầy khung cửa xe...

Ngoài đường vừa mưa vừa sương mù, không nhìn rõ cảnh vật.

Trong xe, Tiểu Viên đặt đầu của chàng trai lên đùi mình, bàn tay run run khẽ đưa lên mũi chàng trai.

Hơi thở yếu ớt.....

Làn môi anh ta thâm xịt, làn da xanh xao...

Có lẽ------

Anh ta sắp chết rồi sao? 

Tiểu Viên nghĩ. Không thể nào, ngày đầu đến nhập học đen đủi vậy sao!

-"Có phải anh ta sắp chết rồi không?"

Tiểu Viên hoang mang hỏi người lái xe.

-"Làm sao tôi biết được, nhưng hình như tình trạng rất nguy cấp."

Ngay lúc đó----

Hô hấp dừng lại!

Tiểu Mễ kinh hãi nhìn chàng trai!

Anh ta sẽ chết chăng?

Thôi, không nghĩ nhiều nữa! Cô kiên quyết, tay trái đặt lên tim chàng trai, tay phải dùng nắm đấm đánh mạnh vào bàn tay trái! Cũng may cô đã từng học qua về cách sơ cứu.

Bộp!

Bộp! !

Bộp! ! !

Cố gắng nhớ lại tất cả những cách đã đọc trong sách, cô đánh mạnh vào tim chàng trai.

-"Cô định đánh chết tôi đấy à?" 

  Chàng trai tóc hạt dẻ đột nhiên ho một tiếng, toàn thân rung mạnh lên

-"Anh tỉnh rồi à?! "

Tiểu Viên vui mừng cúi đầu xuống, vừa lúc chàng trai mở mắt ra.

Một đôi mắt ấm áp.

Nhưng lại xen lẫn mùi vị của sự đau buồn và tiếc nuối.   

  Sương mù bên ngoài dường như tràn ngập đôi mắt của anh ta, xa lạ, mơ màng.

Tiểu Viên bị đôi mắt đó làm cho ngơ ngác.  Có thứ gì đó thật thân quen.

  -"Cô là ai?Đây là đâu?"

Chàng trai tóc hạt dẻ giật mình muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, đầu óc quay cuồng, anh ta lại ngã vào lòng cô.

"Trên đường đến bệnh viện."Tiểu Viên đột nhiên cảm thấy đầu anh ta đè mạnh vào đùi cô, một cảm giác nặng nề rất kỳ lạ.

Chàng trai tóc hạt dẻ thoáng chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lại thu về dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu :

-" Bác tài dừng ở đây được rồi."

-"Này, anh không định đến bệnh viện sao? Hình như anh có bệnh mà?"

-"Này, sao anh lại xuống xe, anh còn đang rất mệt mà? Phải không?"

-"Nếu là về vấn đề tiền bạc thì không sao. Tôi có thể cho anh vay mà. Và tất nhiên sau đó anh có thể trả lại tôi

 Cái miệng nhỏ xinh liên tục ríu rít còn tay thì túm chặt lấy áo khoác anh chàng tóc hạt dẻ. Tiểu Viên thực sự không muốn để anh ta đi, đúng, anh ta đang bị bệnh tất nhiên là phải vào viện và cô cũng ý thức được rằng gía taxi bây giờ khá cao... ừm.. giá taxi là.. trên một đoạn đường, vậy nếu đi từ trường tới đây sẽ mất....Viên Viên nghĩ sẽ tốt hơn nếu sau khi anh ta được chữa khỏi sẽ đến hậu tạ cô, cách đó tốt hơn là bây giờ trực tiếp đòi anh ta tiền taxi. Yolo, quyết định vậy đi!

-" Này, cô gái. Tôi ổn mà, Ok? "

-"Nhưng...."

-"Cô muốn trễ trong ngày đầu tiên đến trường sao..."

-"Hả? " Tôi không muốn đi muộn đâu. Tiểu Viên ngước đầu lên.

  Thiên ...thiên thần ! Là một thiên thần ! Trên đời này có thiên thần thật sao ? Hóa ra thiên thần đẹp mê hồn đến thế ..... 

  Đầu óc cô rỗng tuếch . Kể từ khi gặp Lam Vũ bốn năm nay chưa bao giờ cô lại có cảm giác hoa mắt chóng mặt đến thế . 


Không ngờ trên đời này lại có nụ cười ấp áp tỏa hào quang lấp lánh , giống như nụ cười ấm áp tỏa hào quang lấp lánh , giống như nụ cười của thiên thần trong truyện cổ tích mẹ hay kể . 

-"Không được, phải đòi ngay tiền taxi, nếu cứ tiếp tục thì..."

 Phải, hoàng tử nở nụ cười, bỗng chốc hoá thành thiên thần. Bàn tay khẽ xoa nhẹ mái tóc hơi rối, thiên thần thì thầm : "À, mà hình như tôi quên chưa cảm ơn em"

 Một giọng nói êm như sáo diều cắt đứt mạch suy nghĩ của Viên Viên . Thiên thần nhìn cô.  Tiểu Viên như bị thôi miên bởi ánh mắt mê mẩn lòng người đó , tự động bước chân vào thiên đường hạnh phúc .....

-" Vậy , tạm biệt"

  -"Được !" Tiểu Viên vẫn đang chìm đắm trong thế giới cổ tích thì thiên thần đã kéo cô về với hiện thực . 

 Đây là đâu ? Phải rồi , khi nãy cô nhìn thấy một chàng trai tóc hạt dẻ bị ngất , sau đó cô đưa cậu ta đến bệnh viện, sau đó hoàng tử mỉm cười hoá thành thiên thần, rồi sau đó ....

  Cô dừng bừng tĩnh , phát hiện ra mình đang đứng giữa lối vào của bệnh viện lớn. Khoan đã, thiên thần đâu rồi, tiền taxi của tôi đâu...? 

  "Cô gái, cô còn muốn đi đâu nữa không?"

Lái xe nhìn cô.

"À, được, tôi đưa cho anh tiền, tất cả bao nhiêu?"Cô đưa tay định cầm túi xách lên.Nhưng....túi xách đâu mất rồi?.....

A! Chết rồi!

Túi xách và hành lý của cô đều để ở trong sân trường!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC