Cuộc gặp gỡ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sân trường dày đặc sương mù, đâu đó có tiếng ve kêu nhè nhẹ, chim chóc vỗ cánh bay qua.Trời mưa nhỏ, nhẹ nhàng mềm mại mà trong suốt, không khí tươi mới giống hệt như khung cảnh trong mơ.

Nhưng  Tiểu Viên làm gì có tinh thần để thưởng thức khung cảnh đó.

Trong trường cây cối mọc um tùm, lá cây trong làn mưa nhẹ nhàng lay động.

Tiểu Viên kéo cái vali nặng nề, vất vả đi trên đường, trên trán đầy mồ hôi, cái váy trắng đã sớm bị nước mưa và bùn đất làm bẩn.Cô dừng lại, nhìn bốn phía thở dài.  

  Trời ơi, cái trường này thật lớn quá sức tưởng tượng! Làm sao cô có thể tìm thấy lớp học của mình bây giờ?!

  Tiểu Viên đưa tay lên trán lau mồ hôi, mệt mỏi nhìn bốn phía

Đột nhiên, mắt cô sáng bừng lên---

Dưới bóng cây.

Một người con trai đang nằm ngủ trên ghế đá.

Mái tóc màu hạt dẻ, bờ vai rộng, đôi chân dài mạnh mẽ, vừa nhìn là biết là một người có sức mạnh.

Tiểu Viên khống chế lòng tự tôn, kéo vali đến trước mặt chàng trai, chào hỏi:"Bạn gì đó ơi."   

  Chàng trai không động đậy, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Cô lay lay vai anh ta, nói to hơn:"Bạn ơi, bạn có thể giúp mình một chút không? Làm ơn cho mình hỏi đường đến khu C lớp 10A với?"

  Mưa, nhẹ nhàng bay trong gió.

Chàng trai vẫn tiếp tục ngủ, như chẳng hề quan tâm đến lời nói của cô, sống lưng dài hiện ra hơi thở lạnh lùng.

"Này! Tôi đang nói với bạn đó, bạn không nghe thấy à?"

Tiểu Viên bắt đầu tức giận. Hừ, lại còn quay lưng lại với mình. Thế mới ghê chứ!

  Chàng trai hình như ngủ quá say.

Trong lùm cây yên lặng, hình như chỉ có tiếng ve kêu nhè nhẹ.

Tiểu Viên đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, cô nghĩ một lát, cô cảm thấy bàn tay mình lạnh hơn.Hơi lạnh này hình như từ chàng trai truyền qua bàn tay cô....

Anh ta lạnh ngắt như-----

Tử thi!

Tiểu Viên giật mình.

Cô run người, trong giây lát cảm giác ớn lạnh truyền từ ngón tay xuống chân! Không biết trong bao lâu, cô cắn môi, lấy tay đẩy mạnh vào người chàng trai.

"Binh---"

Anh ta lật mạnh người trên ghế đá.   

  Đẹp...đẹp quá ! Nước da trắng hồng , đường nét trên khuôn mặt giống như bức tượng điêu khắc tinh xảo , tròng mắt màu cà phê ! 

  Cô đưa tay xem hơi thở từ mũi anh ta 


Hừ...hừ

Vẫn còn thở.

Tiểu Viên vội vàng kêu lên:"Có người không! Có người không! Cứu----với----! "

Nhưng xung quanh không thấy ai cả   

  Tiểu Viên lo lắng

Thật kỳ lạ! Cái trường to như vậy, người đâu?Mọi người đều đi đâu hết rồi?Tại sao lại chỉ có tiếng chim và tiếng ve kêu?Nhìn vào chàng trai, cô lo lắng không chờ thêm được nữa.Cô cõng anh lên lưng.

Nặng quá!

Tiểu Viên lấy hơi, mặt đỏ gay, cô đã đem tất cả sức mạnh mười sáu năm của mình để cõng chàng trai rồi.

Đôi chân dài của chàng trai không còn sức sống lê trên nền đất.

Hơi thở dường như càng ngày càng nhẹ đi.

"Này! Này! Bạn đừng chết! "Tiểu Viên căng thẳng quay đầu lại, hét lên:"Tôi đang cứu bạn đây! " 

Cô đâu biết đằng sau mình, có một nụ cười khẽ nở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC