QuinKen 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhật ký trưởng thành của Thẩm Khải Ni: Chương 32 - Yêu là...
"Hắn đang làm gì vậy?" Tôi chỉ vào Hầu Kình Vũ trong phòng học, thật sự ngạc nhiên đến ngây ngẩn cả người mà hỏi Thẩm Dục Luân
"Cách hắn xa một chút, đầu óc hắn có vấn đề đấy." Thẩm Dục Luân liếc nhìn hắn, lạnh lùng kéo tay tôi rời khỏi.
Tôi bị Thẩm Dục Luân kéo đi về hướng cổng trường, tiếng bóng rổ mỗi lúc một xa dần. Nghĩ đến loại người như Hầu Kình Vũ, hắn rất khác thường, bị bệnh không chịu uống thuốc, cự tuyệt mọi mối quan hệ bạn bè, cái tôi quá lớn, rất khác người lại hết sức cực đoan, giống như tôi vậy.
Ngồi trên taxi nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí mùa xuân tràn ngập khắp đường phố, các loại hoa cỏ không biết tên lan tràn ở mỗi một góc con đường, cái bóng nhàn nhạt của bóng cây rọi xuống nhựa đường sạch sẽ, gió mát thổi qua, sắc trời quang đãng, đúng là đã lâu chưa xanh như thế, cái kiểu xanh trong, huyền ảo hoa lệ, còn có màu trắng của những đám mây, màu trắng xám, màu sắc tình cảm chân thành của tôi.
Tôi mới phát hiện ra, không xong rồi, tôi đã không thể nào lành bệnh được nữa, vết thương bị xé rách quá nhiều lần, trưởng thành nặng nề đau đớn như thế tôi nên làm sao để chôn vùi nó đây?!
Thẩm Dục Luân hoàn toàn chẳng hề hay biết những gì tôi đang nghĩ, anh ấy chỉ vắt chân, một tay nắm lấy tay tôi còn tay kia nghịch điện thoại. Hoặc thật ra anh ấy biết rõ, bởi vì những hành động lạ thường vào ngày hôm qua của tôi trên sân thượng đã khiến anh ấy và Lý Hạo Nhiên nhận ra cái gì đó, không truy vấn tiếp chẳng qua là sợ, là quá hoảng loạn mà thôi. Chúng tôi tưởng rằng tách ra là cách tốt nhất, thế nhưng nhiều năm sau cũng không có cách nào chữa lành, lúc đó mới biết rằng, đã quá muộn rồi.
Bao năm qua đi, giờ tôi ngồi ở đây, máy tính trước mặt, bên cạnh là ly nước cùng với hồ sơ bệnh án về chứng trầm cảm đã mắc hơn 10 năm, giống như ngày hôm nay bạn ở đây thấy tất cả những điều trong blog của tôi, hiện tại mỗi lần viết lại quá khứ là một lần khắc sâu, cẩn thận sắp xếp chúng, cũng như bạn thấy đấy từ thời kỳ này chứng trầm cảm của tôi bắt đầu phát triển, cái cuộc sống nhìn như thể bình đạm không chút màu sắc kia, ấy thế mà lại tạo nên một thành tựu tinh tế, bởi vì sự cân bằng kì diệu, thay thế và giao tiếp.
Tôi đây phải nói với bạn rằng thật xin lỗi, nhật ký trưởng thành từ đây về sau sẽ bắt đầu khắc họa về tôi và căn bệnh trầm cảm cũng phát triển theo đó, rồi cuối cùng bạn cũng sẽ phát hiện ra rằng, tôi trở thành một người đáng ghét luôn tự mình mâu thuẫn, rối rắm, còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, cuồng đa nghi, cố chấp không kiểm soát nổi bản thân, mỗi một nặng dần, mãi đến nhiều năm sau lúc tôi ở trong bệnh viện, nuốt nước mắt tuyệt vọng, gào thét chữa trị chứng bệnh trầm cảm. Cũng vì thế, người nhà tôi, bạn bè, bạn trai, mỗi người đều cảm thấy vô cùng hối hận và tuyệt vọng.
"Đến nơi rồi, bảo bối." Thẩm Dục Luân lười biếng xoay thắt lưng, quay đầu, ánh mắt ôn nhu.
Tôi vừa nhìn, đúng là công ty bách hóa "Chỗ này? Đến đây hả? Không phải về nhà sao?"
"Nói rồi, hôm nay đều nghe sắp xếp của anh mà, giờ đã là ngày thứ 5 trong 10 ngày rồi vì thế không nên hỏi mấy chuyện như vậy, được không?" Thẩm Dục Luân thần bí cười xấu xa.
Xuống xe, anh ấy dẫn tôi đến lầu 4 bán trang phục nam rồi nói: "Ăn mặc đẹp một chút, hôm nay chúng ta đến khách sạn."
"Được, đúng lúc em cũng tính mua quần áo." Đầu tiên là khu bán hàng đồ thể thao, Thẩm Dục Luân vẫn luôn rất hứng thú với nơi này, thấy tình cảm chân thành của anh ấy với Adidas, tôi len lén nhìn, anh ấy nhìn chằm chằm vào phía trong tủ kính, bộ dạng không yên tựa đứa trẻ nhìn chăm chú vào quầy kẹo nhiều màu sắc vậy. Anh ấy có chút đáng yêu, mà sự đáng yêu ấy không khiến người khác chán ghét.
"Vào xem một chút chứ?" Tôi hỏi anh ấy
"Không được, hôm nay chúng ta phải ăn mặc đứng đắn chút. Hắc hắc, phải làm cho kẻ khác vừa nhìn liền biết hai chúng ta là một đôi." Anh ấy gãi đầu, hớn hở cười.
Sau đó hai chúng tôi mỗi người chọn một bộ chính trang, chỉ thế mà tiêu tốn hết gần 2 giờ đồng hồ. Bởi vì lúc tôi mua quần tây không vừa người nên phải sửa một chút, cửa hàng nói sửa tầm 20 phút nhưng lại kéo dài thành 2 tiếng. Thẩm Dục Luân đắc ý nói anh ấy chính là thân hình người mẫu tiêu chuẩn, mỗi một món đồ mặc lên đều vô cùng vừa vặn, tôi mới phản bác lại anh ấy chính là dáng người phổ thông, quá phổ thông thế nên mấy món đồ ấy mới vừa vặn như vậy đó.
Lúc tính tiền, tôi chuẩn bị đưa thẻ thì Thẩm Dục Luân đi đến ngăn lại, sảng khoái nói: "Để anh."
"Để em, bộ quần áo này cũng chẳng bằng hai lọ nước hoa anh mua cho em, anh lại mua cho em một đống nước hoa như thế. " Tôi hiểu rõ, ở độ tuổi này của chúng tôi việc tiêu tiền này, chúng tôi ấy mà đều tính toán, Lý Hạo Nhiên gia cảnh tốt hơn, Thẩm Dục Luân bởi vì thân phận của ba anh ấy có chút đặc biệt vậy nên cũng cho anh ấy rất nhiều tiền, mà tôi, việc cà thẻ đã thấy nhiều rồi, mẹ của tôi cũng đã làm cho tôi vài tấm thẻ ngân hàng.
"Thôi đi, để anh." Thẩm Dục Luân đẩy tôi ra nói.
"Anh có biết hai bộ đồ này bao nhiêu tiền không, anh tiết kiệm một chút tiền để dùng đi." Tôi khăng khăng tính tiền, bên cạnh Thẩm Dục Luân đã không còn một người thân nào, số tiền này anh ấy tuyệt không thể động đến, vì mấy tháng trước từ lúc bà nội anh ấy mất, anh ấy sẽ phải học cách sống một mình, ví như việc quản lý tiền bạc.
Thẩm Dục Luân kéo tôi ra phía sau mình, tôi lảo đảo hai bước. Anh ấy rất dùng sức thế nên tôi cũng không kiên trì nữa. Mua xong, ở trong thang máy rốt cuộc anh ấy cũng mở miệng:
"Thẩm Khải Ni, em không phải vẫn luôn rất hiểu chuyện sao? Hôm nay xem là cái gì đây? Lễ nghi cơ bản cũng không biết?" Thẩm Dục Luân nghiêm túc hỏi
"Anh lại muốn nói cái gì?" Tôi xoay người cùng anh ấy bốn mắt nhìn nhau
"Tình huống vừa rồi ấy, em rõ ràng không nể mặt anh." Anh ấy bắt đầu có phần cố tình gây sự.
"Không phải mua cho anh bộ tây trang thôi sao, vậy thì thế nào? Sao hả?" Tôi ít khi cùng người khác tranh cãi trừ tên Thẩm Dục Luân trước mặt này.
"Bởi vì..." Thẩm Dục Luân vừa mở miệng thang máy liền dừng lại ở lầu ba, vài vị đại thẩm cười nói đi vào, đập vào mặt là mùi nước hoa gay mũi.
"Lễ nghi cơ bản thứ nhất, không được nói chuyện trong thang máy." Tôi lạnh lùng nói với Thẩm Dục Luân.
Sau đó tôi thấy một vị đại thẩm phía trước vừa định nói cái gì đó, có lẽ nghe thấy câu nói của tôi nên khép chặt miệng ngay lập tức, mấy vị đại thẩm khác mắt nhìn phía trước, quy củ đứng thẳng, chào cờ cũng không có nghiêm túc như vậy đâu.
Tôi cắn môi để ngăn tiếng cười không bật ra, Thẩm Dục Luân ở bên cạnh cúi đầu nghiêng mặt sang một bên, cả khuôn mặt nín cười đến nhăn nhúm.
Tôi đá một phát vào mắt cá chân bị thương của anh ấy, anh ấy mới ngừng cười.
Trong trận đấu này, cuối cùng Thẩm Dục Luân đã thắng bởi vì một giây trước lúc cửa thang máy mở ra anh ấy nói thêm: "Bởi vì hôm nay anh là chồng của em nên em phải nghe lời của anh hết." Lúc đó, tôi chỉ muốn trốn đi, hơn nữa trốn lên tận sao Hỏa luôn.
Mấy vị đại thẩm nghe câu ấy, tiếp tục thẳng lưng sau đó bắt đầu vội vàng tán loạn ra khỏi thang máy. Vì thế chuyện này đối với hai bên, cả tôi và Thẩm Dục Luân xem như hòa nhau, thiên phú khác thường.
Taxi dừng ở khách sạn, Thẩm Dục Luân mở cửa xe xoay người, khom lưng nhếch môi cười nói với tôi: "Mời!"
Tôi sững lại miệng cũng không nhịn được cong lên.
Tôi và anh ấy, tây trang cùng giày da đi đến cửa khách sạn, bảo vệ giúp chúng tôi kéo cửa ra, khách khí mỉm cười chúc chúng tôi buổi tối tốt lành.
Đi qua cửa kính, nhìn thấy toàn bộ đèn thủy tinh của phòng khách làm tôi nghĩ đến kỳ nghỉ cùng mẹ, đi đôi giày khiến chân đau đớn, cùng dùng bữa tối với khách hàng, cũng là khách sạn tương tự thế này có lẽ nhiều người hơn, nhưng tôi mang máng nhớ rằng, buổi tối đấy lúc chúng tôi dẫm lên thảm đi vào khách sạn, trừ người phục vụ với sân khấu phía trước ra chỉ có một vị quản lý đi về phía chúng tôi, khách khí hỏi chúng tôi: "Xin hỏi, có thể giúp gì cho hai vị?" Vị quản lý mỉm cười.
"Chúng tôi chỉ có hai người. Làm phiền dẫn chúng tôi đến nhà hàng, được không?" Thẩm Dục Luân ngay lập tức thẳng lưng, tôi ngược lại có chút không được tự nhiên.
"Được, tiên sinh, chúng tôi đang có tiệc đứng ở lầu cao nhất, chính là nhà hàng xoay, mời theo tôi đi bên này."
Đến nhà hàng, bốn phía đều là cửa sổ sát đất, bàn ăn hình tròn từng cái được đặt trước cửa sổ, ở giữa là hàng dài các món ăn, điểm tâm ngọt, món chính và thức uống. Giống như đồng thoại, trong thế giới thủy cung của Long Vương vậy, thật đẹp.
Thẩm Dục Luân đưa tôi đi chọn chỗ ngồi, anh ấy chợt đi ra phía sau tôi, nhẹ nhàng giúp tôi kéo ghế ra, nói: "Mời bà xã ngồi."
"Cám ơn, có chút đáng khen đó." Tôi cười nói với Thẩm Dục Luân.
"Xem ra chúng ta tới đúng lúc, rất ít người nha." Thẩm Dục Luân cũng ngồi xuống, nói với tôi.
"Bà xã à, hôm nay em thật là đẹp, anh thật hạnh phúc." Anh ấy lại nói, đặt tay lên tay tôi, tôi vừa định hất tay anh ấy ra bỗng nhiên thấy vết sẹo kia trên tay anh ấy, nó là vì tôi.
"Ừm, cám ơn." Tôi nhẹ nhàng lùi tay về, tôi lo cái không khí vi diệu này lại bị đảo loạn bèn lập tức nói thêm "Anh yêu, có thể giúp em lấy một phần soup không?"
"Được a! Bà xã đại nhân." Anh ấy ngay lập tức đi lấy cho tôi một chén súp Borsch*. (súp có thành phần chính là củ cải đỏ hoặc cà chua)
Sau đó, một người phục vụ đẩy xe thức ăn đến, bên trên là chai rượu ngon ướp lạnh.
"Anh gọi sao? Cái này không có trong buffet này mà?" Tôi hỏi Thẩm Dục Luân
"Ừ, là anh gọi đó, thích không?" Trong ánh mắt anh ấy chảy ra một dòng ôn nhu, một giây đó, chẳng ai quan tâm quá khứ chẳng ai nghĩ đến tương lai, tôi chỉ là bị một thứ không thể nói rõ, chính là sự rung động không rõ vây quanh, thế nhưng loại cảm giác này không khiến người khác ghét bỏ tí nào.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, đám mây hồng ở góc đường sáng lên, nhà hàng đang xoay tròn, trái tim của tôi cũng đang xoay tròn tựa như trên vòng xoay ngựa gỗ, bảy sắc cầu vồng, có mập mờ có rối rắm, chúng tôi nâng ly lên chuẩn bị chạm cốc.
"Cho?" Thẩm Dục Luân cười xấu xa, xảo quyệt hỏi.
"Cho tình bạn của chúng ta?" Không phải nghĩ một đường nói một nẻo đâu, tôi chỉ muốn anh ấy cứ thế ngây ngô bên tôi, đồng thời có thể bảo vệ được quan hệ bình thường giống như tình bạn.
Nghe tôi nói thế, Thẩm Dục Luân rụt tay về, sửa lại: "Cho tình yêu."
Tình yêu có rất nhiều loại, giữa chúng tôi cũng là một loại tình yêu, cho tình yêu vi diệu nhất, thích hợp nhất, thuần túy nhất, cũng chính là lời chúc đáng yêu nhất của một người.
Thời điểm ly chạm ly, có một thứ ảo giác, bởi vì tôi cư nhiên cảm thấy Thẩm Dục Luân thường ngày có chút bá đạo, có chút xung động, có chút trẻ con, nhưng hôm nay lại có thể ôn nhu, quan tâm, đáng yêu như thế, còn có một tí xíu hấp dẫn nữa (sexy).
Ăn tối xong, Thẩm Dục Luân dẫn tôi rời khỏi khách sạn. Ra khỏi đó, mọi người trên phố di chuyển như sóng triều, trời thanh gió mát, tôi đề nghị đi bộ về nhà.
Cuối xuân, khắp đường cây cỏ tươi tốt, đèn đường vàng mờ chiếu xuống, tôi muốn nói chút gì đó thế nhưng cảm thấy nói gì cũng không thích hợp, hai người trong lúc đó bất chợt có chút xa lạ, tôi nhìn anh ấy, phát hiện ánh mắt anh ấy rõ ràng có tia né tránh. Hắc hắc, anh mà cũng có lúc biết xấu hổ sao? Chỉ là, cảm giác như vậy cũng không tồi, chúng tôi không nói gì chỉ là thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, thản nhiên cười, cho tới tận bây giờ tôi ở bên anh ấy đều không ngại ngùng gì cả, anh ấy tựa như biển sâu bao lấy toàn bộ góc nhọn của tôi, vẫn luôn là thế.
Trong buổi đêm dịu dàng, anh ấy vươn tay bỏ tay tôi vào túi áo, chúng tôi nhẹ nhàng bước đi, cúi đầu, tùy ý để thanh xuân trôi đi, nghi kỵ cùng bất an, không cần nói gì cả, tôi cũng biết, chúng tôi đã phạm phải tội nghiệt nặng nề rồi.
Tôi không sợ hãi, chỉ vì tin tưởng thời gian cùng quy luật biến đổi sẽ không xảy ra trên hai người chúng tôi.
Trở lại nhà Thẩm Dục Luân, anh ấy tắm trước, lúc tôi cầm áo ngủ lại tìm thấy một quyển sổ ở chỗ đó, lật một trang thì đó là một tấm ảnh khiến cho tôi hiếu kỳ, cậu bé chụp chung cùng Thẩm Dục Luân gương mặt đã bị cắt ra, trong hình nếp uốn loang lổ vết máu, lúc đó đến tột cùng đã xảy ra cái gì, mà nam sinh đeo hoa tai McQueen là ai?
"Được rồi, đến lượt em, từ từ tắm." Thẩm Dục Luân mặc bộ đồ ca rô, thần bí cười cười.
Đẩy cửa phòng vệ sinh ra đã ngửi thấy một mùi rất thơm, chính là hương hoa, không gay mũi chút nào, Hoàng Hoàng ngồi xổm phía dưới bệ rửa mặt. Kéo màn tắm ra, bồn tắm đã đổ đầy nước rồi, phía trên có một ít cánh hoa khô màu tím, là huân y thảo, tôi vừa quay đầu lại, Thẩm Dục Luân đã dựa nghiêng vào cửa nói: "Hắc hắc, bảo bối, tắm cho thơm a, huân y thảo chống trầm cảm đó, mặt khác đêm nay chúng ta thật tốt sâu sắc tìm hiểu nhau chút đi."
"Xem ra, hôm nay anh bỏ ra thật là nhiều tâm huyết a, Thẩm Dục Luân."
"Đó là đối với bà xã đại nhân mà, dĩ nhiên phải bỏ nhiều tâm huyết, hắc hắc. Này, bà xã đại nhân tắm đi chứ, tiểu nhân đem Hoàng Hoàng thả vào phòng vệ sinh lầu hai, sau đó lại thay đại nhân làm ấm giường." Thẩm Dục Luân nhón chân đi vào ôm lấy Hoàng Hoàng, đóng cửa lại, lúc đóng cửa vừa quay đầu lại cười quỷ dị nháy mắt với tôi mấy cái.
Nằm vào bồn tắm, dòng nước chậm rãi vỗ về mỗi một tấc da thịt, vô cùng mềm mại, tôi bắt đầu suy tính một chuyện, mấy năm nay, tôi một mực lãng tránh vấn đề này, tôi thật là loại người như vậy sao? Nếu không, cảm giác của tôi đối với Lý Hạo Nhiên sao lại kịch liệt đến thế, tối hôm qua hôn Lý Hạo nhiên, nó có ý nghĩa gì? Liên tiếp mấy ngày gần đây sao lại có những tình cảm không rõ đối với Thẩm Dục Luân?
Vẫn tự thấy bên trong bản thân là yếu tố tối thiểu, thế nhưng đoạn thời gian ấy tôi liên tục bất lực, tôi chậm rãi chìm xuống nước, nước bao trùm xương quai xanh, hầu kết, cằm, lông mi.
Chìm trong nước, mắt tôi vẫn mở to, nhìn thấy áo tắm như ánh mặt trời chói mắt, mặt nước trong veo dao động, mỗi một lần chìm xuống bồn tắm đều như thế, giống như mê cung, tôi cảm giác được mình chưa bao giờ có sự kiên định và ấm áp.
Tắm xong, ra khỏi phòng tắm, đèn đã tắt, trên bàn, đầu giường, giá sách, cả phòng đều thắp rất nhiều nến. Thẩm Dục Luân ngồi trên giường, tươi cười lộ ra hàm răng trắng noãn, cho dù ánh nến mờ mịt, tôi vẫn như mang máng thấy trong đêm cả căn phòng trùm một màu quýt.
Anh ấy xuống giường, ôm lấy tôi làm tôi không kịp lên tiếng. Đến trên giường, anh ấy hôn trán tôi, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Có thể cho anh hôn một lần được không? Anh.... "
"Đây cũng là một thứ nằm trong trò chơi 10 ngày sao? Nếu là vậy thì anh hôn đi." Tôi nói xong, anh ấy trừng mắt nhìn, khẽ thở dài sau đó quay đầu cười khổ.
"Là anh nói, hôm nay là ngày thứ năm trong mười ngày, những trò này không phải để muốn biết em có phải là đồng tính hay không sao?" Thật ra tôi không tức giận, kỳ thực lúc đó tôi rất muốn hôn, bởi vì tôi cũng muốn biết rốt cuộc mình có phải là đồng tính hay không, có động tâm với anh ấy hay không.
"Anh làm nhiều thứ như thế, em thật không hiểu?" Anh ấy thu hồi nụ cười, cau mày, ánh mắt lóe lên.
"Em hiểu rõ, cám ơn anh, thật ra em cũng cần hiểu một chuyện. Đêm nay em rất vui, anh biết không? Đã lâu rồi em chưa vui vẻ, đã lâu, lâu lắm rồi." Tôi thật sự mệt mỏi quá lâu rồi, lâu lắm rồi, nói chưa dứt lời liền nhắm mắt lại chậm rãi đến gần Thẩm Dục Luân, tôi chỉ là theo thói quen ôm anh ấy mà thôi, rồi dịu dàng hỏi: "Nếu như em đúng là như thế, có phải sau này sẽ xuống địa ngục không?"
"Bảo bối, cái này thật sự không phải là bệnh, nó rất bình thường, em phải chân chính đối mặt với bản thân thì em mới có thể gạt bỏ rào cản, em cũng biết rằng trên thế giới này có rất nhiều rất nhiều người cũng thích đồng tính mà. Thứ tình yêu này, còn có Thẩm Dục Luân anh, Thẩm Khải Ni em muốn xuống cái gọi là đại ngục gì đó, nếu phải xuống, anh xuống đó với em, không, anh sẽ xuống đó thay em, anh vẫn luôn ở bên em làm những chuyện điên khùng mà. Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã điên rồi, em hiểu chưa?"
Tôi nằm trên người anh ấy, nhìn ánh nến khắp phòng, rèm cửa sổ theo gió lay động, cơn gió nhẹ nhàng thỉnh thoảng thổi qua tôi và anh ấy, phảng phất bên tai.
"Đẹp quá." Tôi nhẹ nhàng nói.
"Thích thì sau này mỗi ngày đều làm cho em như thế nhé?" Anh ấy gãi đầu tôi nói
"Thẩm Dục Luân, có thể bên em lâu một chút không? 20 ngày? 3 tháng? 5 năm? Em không biết mình còn có thể chống đỡ đến khi nào, ha ha, em đau quá, ở cái thành phố này em thật đau khổ, giống như nỗi đau đeo đẳng em từ lúc còn bé vậy. Gặp phải Lý Hạo Nhiên rồi quen biết anh ta càng đau đớn hơn, có lẽ sẽ không còn nỗi đau nào lớn hơn đến với em nữa, đúng không?" Tôi nói năng lộn xộn, dùng chút khả năng nói cuối cùng, ít nhất lúc này vẫn còn có thể chống cự, mở miệng hỏi, tôi sợ sau này ngay cả nói tôi cũng không thể nói nữa, đó mới chính là phiền toái lớn.
"Ca sẽ không để cho em đau khổ thêm nữa, xin lỗi, bảo bối. Nhiều năm như vậy, bây giờ mới bắt đầu chăm sóc cho em." Thẩm Dục Luân vuốt nước vương trên mặt tôi, lại hôn lên trán tôi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nến đã tắt, Thẩm Dục Luân vẫn còn ngủ say, không có chút ý thức gì, tôi đạp anh ấy một phát "Đi mua đồ ăn sáng."
"Ừm? Hả?" Thẩm Dục Luân xoa mắt, ít nhất cũng 10 giây sau mới đáp lại.
Lúc vào lớp, đa số bạn học đã đến đủ, chỗ ngồi Hầu Kình Vũ vẫn trống. Bảo Ngọc tỷ cẩn thận đánh giá tôi, sau đó đi đến, thói quen nhiều chuyện, vẻ mặt gian xảo nhỏ giọng hỏi: "Không phải cuối cùng cậu lại chọn Hầu Kình Vũ đó chứ? Mình cảm thấy, rõ ràng là cậu thích hợp với Thẩm Dục Luân hơn."
"Nghĩ đi đâu vậy!" Tôi liếc mắt, đi qua cô ấy.
"Đừng xấu hổ mà, mình hiểu rõ cảm giác của cậu, cậu bây giờ được cả ba nam nhân theo đuổi, đúng không? Trước đây mình cũng được 9 người theo đuổi đó, cái loại cảm giác này đúng là không dễ chịu." Bảo Ngọc tỷ vừa xoa xoa nuốt ruồi đen ở cằm vừa giống như đang suy nghĩ gì đó.
Hôm nay tình trạng Lý Hạo Nhiên đã bình phục hẳn, vừa thấy tôi và Thẩm Dục Luân trên mặt treo lên nụ cười sáng chói, sự ấm áp này không phải của ánh mặt trời ban trưa mà như là sự ấm áp bất chợt đến sau cơn mưa, tươi đẹp, rực rỡ, không hề chói mắt chút nào, mây khói dày đặc, không giải thích được tình yêu vô định mơ hồ anh ta đối với tôi.
Buổi trưa, chúng tôi không trở về ký túc xá mà lên sân thượng của trường, chúng tôi ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn những đám mây lớn lơ lửng trôi qua bầu trời.
Lý Hạo Nhiên: "Mục tiêu tương lai là gì? Tôi muốn làm phi công, bay trên trời xanh mây trắng, mỗi ngày đều chìm đắm trong bầu trời đầy mây, luôn được bay lên tận trời cao, nhìn thấy mỗi một tia nắng mặt trời, cái cảm giác ấy nhất định là rất tuyệt. Hai người thì sao?"
Thẩm Dục Luân "Lý tưởng? Sau này tôi muốn mở một công ty làm ăn chân chính, kiếm tiền thì phải như vậy, cậu xem, giờ cha mẹ tôi mặc dù cách làm ăn không chính đáng nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền đó sao? Mình kiếm tiền thật tốt mới có thể nuôi được bà xã của mình, thế nên lý tưởng của mình chính là chăm sóc tốt cho người mình yêu."
Thẩm Khải Ni "Lý tưởng của em ư? Em muốn có một...gia đình."
Buổi chiều trước khi vào học, chợt phát hiện đã bỏ quên từ điển ở ký túc xá, lần trước giáo viên tiếng anh đã cho tôi đứng nghe giảng rồi, lần này lại thế nữa có thể sẽ phải đứng trên ghế nghe giảng mất, thế nên tôi chạy về ký túc xá.
Mở cửa ra đã nghe thấy tiếng nước chảy rất lớn trong phòng vệ sinh.
"Cậu nhanh lên chút đi, Hoàng Bân, sắp đi học rồi còn tắm?" Bình thường tôi toàn ở bên ngoài nên tôi không nhớ rõ ai ở cùng trong ký túc, trừ Hoàng Bân ra chỉ còn Hầu Kình Vũ. Tôi mở cửa phòng vệ sinh ra, Hầu Kình Vũ ngồi dưới đất, dòng nước đánh vào người hắn, còn hắn ta lại thở hổn hển, nặng nề ho không ngừng, mắt hơi mở ra, lại hơi nghiêng mặt sang một bên, cuối cùng kích động nói với tôi: "Cút."
Phản ứng của hắn hệt như lần mua thuốc cho hắn vào mấy hôm trước, tôi đã đoán trước rồi.
Tôi khóa nước lại, mở tủ quần áo đem khăn lông ném cho hắn rồi nói "Lau đi."
"Không có tự ái à? Cậu cút đi!"
Hắn vẫn ngồi nguyên dưới đất, tôi biết hắn có bao nhiêu đau khổ, sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#quinken