QuinKen 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngại ngùng, khóe miệng khẽ co rúm lại.
Nam sinh đùa bỡn lưu manh với nhau khẳng định sẽ không có cái đức hạnh như tôi đây, vì thế sau này tôi thấy biểu tình trên mặt Thương Tĩnh Không chả khác gì so với mình trong buổi tối hôm ấy.
"Ha ha, được thôi, ai sợ ai." Nói xong Lý Hạo Nhiên dùng chân ở dưới nước đùa nghịch phía trong bắp đùi của tôi.
Tôi chưa bao giờ sợ loại tấn công này, vì thế tôi đưa tay xuống nước nắm lấy chân anh ta, "Vèo" một cái anh ta ngã xuống. Ngay lúc anh ta muốn tách ra, còn thiếu 15 cm nữa là tách hẳn thì anh ta lại ranh mãnh trườn lên người tôi, đè tôi xuống, hưng phấn nói : "Xém tí nữa là thua! Ha ha."
Kế hoạch A thất bại thảm hại, xem ra không dễ dàng đạt được nụ hôn như vậy.
"Hạo Nhiên ca, anh nặng quá đi, em sắp bị anh đè chết rồi!"
"Thế em lên nằm trên đi, Hạo Nhiên ca ôm em." Lý Hạo Nhiên nắm lấy tay tôi hoán đổi vị trí của nhau.
Vốn kế hoạch của tôi là giả vờ không cẩn thận nhẹ nhàng trượt chân trong bồn tắm, sau đó cứ như thế hai chúng tôi sẽ tách ra trong hai giây. Nói là thế, nhưng dù cho ai thua thì vẫn phải hôn đối phương, hắc hắc. Hiện tại, tôi đang ngồi đây viết ra mấy dòng nãy vẫn còn nguyên cảm giác gan dạ này, hoho.
Trở lại lúc đó, tôi đây cố gắng vắt hết trí óc lập kế hoạch còn anh ta hoàn toàn như một đứa nhỏ.
Mang theo oán niệm nằm trên người anh ta, nước trong bồn đã tràn cả ra sàn. Lấy sữa tắm cùng muối tắm điên cuồng đổ xuống hòa vào bồn, xã giận. Lý Hạo Nhiên ở phía sau tôi hi hi ha ha cười.
"Hạo Nhiên ca, bồn tắm nhà anh không thích bằng nhà Thẩm Dục Luân." Tôi nằm trên người anh ta, thật ra thì vậy cũng đúng.
"Chỗ nào không bằng?" Lý Hạo Nhiên vỗ nước ấm lên đầu tôi, vô cùng thoải mái.
"Nhà Thẩm Dục Luân có Hoàng Hoàng, lại có cả mấy con vịt nhỏ đồ chơi nổi trên mặt nước, mỗi lần em tắm với anh ấy đều có mấy con vịt nhỏ đó." Tôi bắt đầu nhớ Thẩm Dục Luân.
"Vậy Hạo Nhiên cũng mua mấy cái đó cho em nhé?" Lý Hạo Nhiên lấy dầu gội đu đủ xoa lên tóc tôi.
"Thơm quá, đây là dầu gội mùi gì mà thơm vậy Hạo Nhiên ca?"
"Mùi đu đủ, thích không?"
"Ừm! Tóc của Hạo Nhiên ca chính là có mùi này." Tôi nằm trong ngực anh ta, ngẩng đầu lên, Lý Hạo Nhiên tươi cười rạng rỡ, đẹp trai đến nổi khiến tôi muốn đi dự thi chương trình MC, bởi như vậy tôi liền có cơ hội nói với nhân dân cả nước bằng chất giọng ấm áp: "Lý Hạo Nhiên đang ôm tôi thực sự đẹp trai đến ngây người!"
"Hạo Nhiên ca, về sau anh vẫn sẽ dùng dầu gội hương đu đủ chứ?"
"Đúng vậy, vẫn sẽ thích, sao thế?"
"Vậy chúng ta ước định đi Hạo Nhiên ca. Em cũng sẽ luôn dùng dầu gội hương đu đủ, anh cũng thế. Dù cho về sau có một ngày chúng ta không còn ở bên nhau thì vẫn dùng hương đu đủ, có như thế thì mỗi lần chúng ta gội đầu đều sẽ nhớ đến người kia, được chứ?"
Lời thề luôn xuất hiện vào thời điểm thân mật nhất, mà lời thề đó chúng tôi phải dùng thời gian cả một đời để giữ gìn.
Tôi không thể đảm bảo mỗi lần đều dùng dầu gội hương đu đủ của hãng này, thế nhưng nhất định bên cạnh tôi sẽ luôn có mùi hương này.
Thực tế cho đến tận hôm nay, trong phòng tắm của tôi vẫn luôn có một chai dầu gội hương đu đủ. Trong vô vàn đêm tối không có Lý Hạo Nhiên, ngập tràn trong phòng là mùi hương đu đủ ngọt ngào thơm mát ấy. Sau đấy, tôi sẽ mở cửa sổ sát đất ra, ôm lấy gối đầu trắng tinh, lúc đó ánh trăng sẽ chiếu lên tóc tôi, vai tôi và cả trái tim của tôi.
"Được, Hạo Nhiên ca hứa." Anh ta cúi đầu hôn lên trán tôi.
Khi sự thân mật nhất trở thành một loại thói quen, có nghĩa là chúng ta đã tìm được tình yêu trân quý và xinh đẹp nhất.
Lúc ở nằm trên giường, mơ màng đã đến tảng sáng rồi, Lý Hạo Nhiên mở cửa sổ ra, tôi gối lên cánh tay anh ta. Tôi không nỡ ngủ, thậm chí ngay cả tiếng kim đồng hồ báo thức bên cạnh tích tắc chạy tôi cũng cảm thấy tiếc nuối. Một giây ấy trừ nhiệt độ của Lý Hạo Nhiên, hô hấp, ánh mắt an tĩnh và sự vỗ về ôn nhu của anh ta ra còn có một mùi hương đu đủ của dầu gội, mùi hương ấy chẳng biết tỏa ra từ người anh ta hay từ người tôi, đôi bên dung hòa lẫn nhau.
Lúc trời hửng sáng cuối cùng Lý Hạo Nhiên cũng nhắm mắt lại. Tôi ngẩng đầu lên, tình cảm chân thành đối với người trước mặt hôn lên trán anh ta, giống như mỗi lần anh ta hôn tôi. Sau đó chui vào ngực anh ta, lúc anh ta không nghe được gì, tôi lắp bắp nói: "Hạo Nhiên ca, xin lỗi, hôm qua em không nên tức giận với anh."
Anh ta ôm chặt lấy tôi, ôn nhu nói: "Không sao."
Chúng tôi bị đánh thức bởi một tràn tiếng gõ cửa.
"Người nhà anh về?" Tôi đẩy Lý Hạo Nhiên một cái.
"Không phải đâu, mẹ anh đi công tác còn ba anh hôm nay trễ lắm mới về đến, tối qua ông ấy đi trực, hôm nay lại phải họp. Kệ nó, ngủ tiếp đi, không sao đâu." Lý Hạo Nhiên xoa mắt, vẻ mặt mệt mõi.
Tiếng gõ cửa mỗi lúc một lớn, tôi và Lý Hạo Nhiên mở mắt ra, cùng nhìn nhau, đồng thanh nói: "Thẩm Dục Luân!"
"Hạo Nhiên ca, anh đi mở cửa." Tôi rời khỏi ngực Lý Hạo Nhiên.
"Đứng lên đi, em với Hạo Nhiên ca cùng ra." Lý Hạo Nhiên nắm lấy tay tôi, ý bảo tôi rời giường.
"Để làm gì a, anh đi mở đi! Em muốn ngủ!" Tôi mới chợp mắt được khoảng hai canh giờ thôi.
"Em ngoan, ngồi dậy nào, ra mở cửa với anh."
"Hạo Nhiên ca, đã qua 8 tiếng rồi, trò chơi kết thúc rồi, không cần dính lấy nhau nữa, anh đi mở đi."
"Không phải thế, bảo bối, nếu Thẩm Dục Luân thấy hai ta ngủ chung, cậu ta sẽ..."
Lý Hạo Nhiên còn chưa nói xong tôi đã "Vèo" một cái đứng lên, giống như người máy được nhập mã thi hành mệnh lệnh kéo Lý Hạo Nhiên đi sang phòng cho khách. Hai cái giường bị chúng tôi làm lộn xộn đến không chịu nổi, tôi nằm lên một cái, nói với Lý Hạo Nhiên: "Vậy là được rồi, như thế này anh ấy sẽ không nghi ngờ."
Lý Hạo Nhiên ngầm hiểu, lúng túng cười với tôi, sau đó đi mở cửa.
Chúng tôi chỉ là muốn bảo vệ Thẩm Dục Luân, thế nhưng sự ngây thơ của tuổi trẻ thường chỉ biến lợn lành thành lợn què mà thôi. Ba người chúng tôi bắt đầu tạo thành một loại ăn ý kỳ quái, cái loại ăn ý này càng ngày càng sâu, mãi đến sau này nó kết thành một trái bom nguyên tử, rồi nổ oanh tạc giữa ba người. Mọi người ở trong cuộc chiến tình yêu này đều máu me tan nát. Nguyên nhân biến thành cục diện này chỉ có một, mà chúng tôi lúc ấy chẳng biết đến, đó là yêu, mà tình yêu này lại tàn khốc kịch liệt, méo mó, tối tăm, dã man cùng tuyệt vọng như thế.
Sau khi Lý Hạo Nhiên đi ra mở cửa, tôi liền đưa lưng vào tường, ôm lấy gối giả vờ ngủ, hai người ấy ở bên ngoài nói chuyện tiếng được tiếng mất suốt cả nửa buổi. Thẩm Dục Luân đi vào phòng hỏi Lý Hạo Nhiên: "Tiểu tử kia còn ngủ hả? Ha ha, đáng yêu ghê chưa, còn ôm gối nữa chứ."
"Đúng đó, mới ngủ được hai canh giờ thôi. Cậu để cho chúng tôi ngủ thêm chút đi. Không thì ngủ chung, tôi về phòng mình, cậu ngủ giường này."
Lý Hạo Nhiên nói xong, tôi liền nghe tiếng đóng cửa khe khẽ.
Sau đấy, Thẩm Dục Luân rón rén cởi giày và áo quần ra, chui lên giường ôm lấy tôi. Động tác của anh ấy giống như một chuyên gia tháo lắp súng vậy.
"Dục Luân ca." Tôi mở mắt cười với anh ấy.
"Hắc hắc, bảo bối à, nhớ anh không? Hôn anh cái nào." Nếu đời này tôi ngủ một giấc không tỉnh rồi chết đi, vậy chắc chắn là do Thẩm Dục Luân.
"Em muốn ngủ, anh đừng phá em." Tôi mệt mỏi đưa ra thỉnh cầu.
"Hôn rồi ngủ tiếp, em không nghe lời a!" Thẩm Dục Luân bắt đầu hơi nóng nảy.
"Chụt~" Tôi nặng nề hôn mặt Thẩm Dục Luân một cái, sau đó ngả đầu vào ngực anh ấy giả vờ mê man ngủ.
"Ha ha, bảo bối ngoan!"
Thẩm Dục Luân ôm tôi vào lòng, tôi yên lòng đem tay chui vào nắm lấy bắp thịt có chút mềm mềm trong quần áo của anh ấy ngủ thiếp đi, nhưng tôi lại bị anh ấy đánh thức rất nhiều lần, vì anh ấy đã ngủ đủ rồi mới đến tìm tôi.
EPISODE 1:
Tôi bị một loạt tiếng trò chơi nước Nga đánh thức, ngập tràn phẫn nộ trợn mắt, Thẩm Dục Luân tay trái ôm tôi còn tay phải đang phía sau lưng tôi chơi trò chơi điện thoại.
"Không chơi nữa, không chơi nữa, đừng cấu a, bảo bối, đau quá đi. Anh không dám nữa, không dám nữa, em ngủ, em ngủ đi."
EPISODE 2:
Tôi bị tiếng huýt sáo đánh thức, lần thứ hai trợn mắt, tôi đau không trở người được. Thẩm Dục Luân đeo headphone, tôi vẫn nằm trong ngực anh ấy, còn anh ấy một bên vừa nghe nhạc vừa huýt sáo.
"A! Ông trời của tôi ơi, đừng đá nơi đó a, sẽ chết người đó. Không nghe, không nghe nữa, đại nhân à."
EPISODE 3:
Lần thứ ba tôi tỉnh lại là vì một trận rung rung, tôi dùng khí lực lớn nhất hung hăng trừng anh ấy, đây cũng là ánh mắt tàn nhẫn nhất trong đời tôi, bởi vì ngay cả tôi cũng cảm giác được ánh mắt ấy rõ ràng có một đường xẹt qua, mà nó một chút cũng không rực rỡ. Ánh mắt ấy tuyệt đối chỉ toàn tròng trắng.
Thẩm Dục Luân đang an tĩnh đọc sách, nhưng nhìn lại thì là đang đọc "Tuyển tập những câu chuyện cười". Tôi vẫn nằm trong ngực anh ấy, anh ấy bị một câu chuyện cười trong đó làm cho sặc cả lên. Cố nén cười, nhưng lại không thể kiềm chế cười đến co giật.
"Đừng đừng, đừng véo tai, đau lắm đó, a a a a!!!!"
Sau đó, quả nhiên là không còn một âm thanh nào nữa. Cuối cùng tôi cũng thuận lợi ngủ đến lúc tự tỉnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#quinken