Chương 5: Không mời mà đến, kết quả bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5: KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN, KẾT QUẢ BẤT NGỜ

Sau khi ăn uống no nê, bát đũa trên bàn rất nhanh được dọn dẹp, thay vào đó trước mặt mỗi người là một tách trà Thiết Quan Âm nóng khói nghi ngút tỏa ra hương thơm nồng nàn.

Thiết Quan Âm là giống trà khó trồng, thường chỉ có công tôn quý tộc mới được dùng. Trà cho sản phẩm chủ yếu vào mùa xuân, nhưng thực chất với những người chơi trà hoặc có kiến thức về trà, mùa thu mới là thời điểm hoàn hảo nhất để dùng loại danh trà nổi tiếng này. Vì bấy giờ, hương thơm của lá trà mới đậm đà và dậy hương nhất. Hương vị của Thiết Quan Âm thì quá đặc trưng rồi, có gì đó hơi tương tự hương hoa lan kèm với chút vị hạt dẻ nhàn nhạt, à, ngoài ra khi nếm lại có chút ngai ngái còn sót lại của trà xanh. Bên cạnh không thể thiếu một đĩa điểm tâm đẹp mắt để tráng miệng. Vân Khinh thông thạo việc ăn uống đến mức nàng thuộc lòng những loại điểm tâm hợp với mỗi loại trà. Trên chiếc đĩa trắng phau là những viên kẹo lạc kết đặc lại thành khối lập phương, bên ngoài phủ một lớp mật ong vàng đượm. Thiết Quan Âm ngọt dịu, hơi ngái, kẹo lạc phủ mật giòn rụm thơm ngậy vừa bổ trợ cho vị ngọt, vừa làm giảm bớt vị ngái.

Trước đó, Vân Khinh cũng cho sáu cung nữ lên, mỗi người trên tay cầm một hộp đồ nghề bằng gỗ. Tất cả vẫn còn thắc mắc không biết hoàng hậu định làm gì thì Vân Khinh cũng rất chu đáo mở lời trước:

"Ăn uống xong lớp trang điểm sẽ bị phai nhạt. Chúng ta là quý nhân trong hậu cung, phải để ý dung nhan một chút, đặc biệt là khi ra ngoài. Những cung nữ này đều là Thôi mama đào tạo tặng cho bản cung. Họ sẽ giúp các muội chỉnh trang lại một lượt trước khi Lưu Thủy trai đến đây biểu diễn."

Nghe đến đây không ai dám phản bác câu nào. Còn phản bác thế nào nữa? Còn có loại đãi ngộ tốt hơn sao? Sắc đẹp là sinh mệnh của nữ nhân. Không nữ nhân nào không mong mình mãi mãi xuân xanh, hậu phi trong cung lại càng khao khát mãnh liệt. Thôi mama là nhân vật mang ý nghĩa thế nào chứ. Bà là lão nhân đã xuất cung, nghe đồn có vị phi tử nọ hương sắc tàn phai khi xưa bị thất sủng đã nhờ vả bà chiếu cố nửa năm thì cải lão hoàn đồng, lại phơi phới như thiếu nữ trăng tròn nhận hết thánh sủng. Dương thái hậu hiện tại còn không mấy lần được bà đến dưỡng nhan chứ đừng nói là tặng cung nữ. Xem ra phải tích cực nịnh nọt cho Hoàng hậu hơn để hưởng ké chút lợi lộc mới được. Không phải vẫn nói không ăn được thịt thì vẫn phải húp chút canh sao?

Rất nhanh lớp trang điểm trên mặt mỗi cung phi đều được tẩy sạch rồi tô vẽ lại thậm chí còn kĩ càng, tinh xảo hơn cả ban đầu. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng một nén hương. Điều đáng nói là cách trang điểm của mỗi người lại khác nhau.

Ví dụ như Hàn quý nhân vốn là tiểu thư vùng Giang Nam, dung mạo dịu dàng yêu kiều thì được dùng tôn hồng phấn để tôn lên nét yểu điệu vốn có của nàng. Rồi vân vân và mây mây. Nói chung là không gì nằm ngoài tính toán của Vân Khinh, từ viên đường nhỏ nhất.

Ngay khi các cung nữ chỉnh trang vừa hoàn thành xong nhiệm vụ của mình và lui xuống, gánh kịch Lưu Thủy lập tức được đưa vào. Đi đầu không ai khác là Đàm Thanh Huyền, hay người ta vẫn gọi một cái tên khác là Đàm nương.

"Thảo dân tham kiến Hoàng hậu cùng các vị nương nương. Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế thiẻn thiên tuế."

Đàm Thanh Huyền nghiêm chỉnh cúi rạp hẳn lưng xuống hành lễ. Những ca nương kép hát đằng sau cũng căng thẳng hành lễ theo nàng, đồng thanh hô lớn.

Vân Khinh nào có để ý nhiều như vậy. Đàm Thanh Huyền và nàng tính ra cũng là quan hệ sư đồ. Vân Khinh đối với tài năng và những gì nàng ấy đã dạy dỗ đều luôn kính trọng, biết ơn, nào có thái độ trịch thượng bề trên bèn đứng lên rảo bước ngay đến nơi Đàm Thanh Huyền đang đứng. Nàng đi không chậm nhưng dáng dấp vẫn thẳng tưng, khoan thai như mọi ngày, chẳng qua sải bước có nhanh lên chút ít. Đến nơi Vân Khinh không nhịn được đỡ Đàm Thanh Huyền dậy, tươi cười:

"Đàm nương đừng khách khí. Là bản cung đường đột, biết ngươi bận rộn nhiều việc còn mời đến."

"Được hầu hạ hoàng hậu nương nương là phúc khí của gánh kịch. Các nương nương hãy cứ an tâm thưởng thức."

Vân Khinh cũng không tiện nói nhiều, gật gật đầu với bọn họ rồi quay lại ghế chủ tọa.

Nàng khẽ câu khóe môi. Đàm Thanh Huyền vẫn nói năng đúng mực như trước. Nàng ấy gia nhập gánh kịch năm mười sáu tuổi và dần dần trở nên nổi tiếng nhờ hướng đi đúng đắn và nỗ lực không ngừng hoàn thiện bản thân của mình. Năm Vân Khinh mười ba tuổi gặp Đàm Thanh Huyền cũng mới chỉ đôi mươi nhưng đã một tay điều hành cả Lưu Thủy trai. Đàm Thanh Huyền không thật sự là một nhà kinh doanh, một kế toán giỏi. Nhưng nàng ấy chắc chắn là một người nghệ sĩ giỏi và là người nghệ sĩ biết định hướng. Không phải ngẫu nhiên mà gánh kịch Lưu Thủy lại vươn lên trội hẳn giữa một rừng gánh kịch đang vật lộn và tiến xa được đến bước này. Sau khi trưởng đoàn tiền nhiệm bỏ đi, một tay Đàm Thanh Huyền đã vực mọi người dậy, bổ túc tất cả các kĩ xảo diễn xuất, ca hát cho các đào kép trong đoàn kịch. Thứ làm nên sự nổi bật ngoài diễn xuất thì chính là kịch bản độc đáo của Lưu Thủy trai. Nàng hiểu rất rõ đạo lí muốn thu hoạch thì phải bỏ ra. Cho nên nàng đã đánh liều đi vay một khoản tiền tương đối lớn mời văn nhân về viết kịch bản riêng cho đoàn kịch. Quả thật là một nước đi liều lĩnh. Nếu nàng thất bại thì coi như vực sâu vạn trượng, còn nếu thành công thì chính là một bước lên trời. Hẳn kế hoạch đặt ra phải được nghiên cứu kĩ càng lắm Đàm Thanh Huyền mới dám khởi động nó. Vững vàng đến ngày hôm nay thì có thể thấy không phải một cô nương tùy tiện.

Vân Khinh liếc sang sáu người hai bên, ai cũng mang vẻ hứng khởi chờ xem gánh kịch Lưu Thủy trong lời đồn. Trong lòng không ngừng cười lớn thỏa mãn thì bên ngoài đã vọng lại tiếng thông báo cắt ngang tâm trạng của mọi người:

"Hoàng thượng giá lâm! Tình phi nương nương giá lâm!"

Niềm vui trong lòng Vân Khinh đã trùng xuống. Thời khắc này hoàng thượng mò đến đây làm gì? Chưa nói đến việc hắn vốn chẳng có lí do gì để tìm đến cung nàng, hắn lẽ nào lại không biết nàng đang mở tiệc. Đây là muốn làm khách không mời một lần cho biết tư vị?

Vân Khinh đuôi mắt hạ xuống nửa phân, trong đầu đã toan tính cách ứng xử thế nào cho phải trước mặt Vũ Văn Duệ, chân thì nhanh nhẹn rảo bước đứng trước đoàn phi tần đón đợi Hoàng thượng.

Mặc dù sự xuất hiện của hắn có hơi bất ngờ nhưng gây ra kích thích không nhỏ. Những cung phi phía sau nàng không ngừng rúng động, hẳn bọn họ nghĩ đây là một cơ hội tốt để phô diễn trước mặt hoàng thượng hòng đoạt lấy sự chú ý của hắn. Ừ, cũng đúng, nhưng hình như bọn họ quên mất phía sau của tiếng thông báo thì phải? Vũ Văn Duệ rõ ràng là đang dắt Tình ái phi của hắn tản bộ nha.

Nghĩ đến đây Vân Khinh thực có chút nghi hoặc. Sao nàng cứ có cảm giác Vũ Văn Duệ đang cố tình gây sóng gió cho nàng thế nhỉ? Nàng nhớ mình chung sống hai năm với hắn cũng rất an phận thủ thường, trừ bỏ tiêu nhiều tiền ra thì cũng chẳng gây ra lộn xộn gì. À, chưa kể tiền đấy đều là của nàng nha, chứ tiền tiêu vặt hàng tháng từ quản gia đưa đến nàng chỉ lấy đúng, không thừa một đồng. Thật kì quái!

"Chúng thiếp/ thảo dân cung nghênh hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân."

Vũ Văn Duệ khí chất bất phàm, dung mạo đẹp đẽ lạnh lùng bước vào. Cánh tay vững chắc của hắn ôm trọn thân hình yểu điệu xinh đẹp của Giang Vãn Tình khuynh quốc khuynh thành bên cạnh, trông đến mà tình tứ. Ánh mắt của các phi tần phía sau đã có chút biến hóa, duy chỉ có Vân Khinh vẫn thủy chung điềm nhiên như vậy.
Biểu cảm trên gương mặt tuyệt mỹ của Giang Vãn Tình đã cứng lại một chút, có lẽ do không thoải mái khi gặp các nàng. Vân Khinh rất thán thiện cười nhẹ với nàng một cái. Giang Vãn Tình không thể lơ đi cũng đành phải gật đầu có lễ. Xong thì thấy nàng cũng không còn chú ý đến mình nữa mà dời tầm nhìn về phía nam nhân cực phẩm bên cạnh:

"Thần thiếp thật là thất lễ quá. Hôm nay thần thiếp mời gánh kịch Lưu Thủy nổi danh nhất Trường An đến để tỷ muội xem hí kịch. Vốn là vừa cho người mời hoàng thượng đến để cùng ngài thưởng thức, nhưng vẫn không kịp, lại để hoàng thượng và Tình phi muội muội đến như thế này..."

"Hoàng hậu là đang chê trẫm không mời mà đến sao?" Vũ Văn Duệ giọng điệu biếng nhác, mắt phượng còn không an phận liếc dàn mỹ nhân phía sau một lượt khiến ai nất đều run rẩy vì mê đắm.

"Thần thiếp nào dám. Thần thiếp chỉ đang tự trách bản thân sơ suất, làm việc không chu toàn."

Vân Khinh rõ ràng đúng là có ý đá đểu hắn nhưng chối bay chối biến. Nàng cũng rất nhanh lái câu chuyện đi hướng khác, bước tới bên cạnh Vũ Văn Duệ vươn tay ra mời mọc.

"Hoàng thượng, Tình muội muội vào đây. Sự xuất hiện của ngài làm chúng thiếp xúc động vô cùng, chỉ mong được cùng hoàng thượng thưởng thức hí kịch lần này."

Vân Khinh vừa nói vừa hất đầu ra hiệu cho cung nhân. Ngay lập tức, một chiếc long ỷ bằng vàng chạm khắc thần long uy vũ được cẩn thận bê ra, đặt cạnh phượng ỷ của Hoàng hậu.

Vũ Văn Duệ bàn tay không buông thắt lưng của Giang Vãn Tình. Mắt nhìn thẳng phớt lờ cái đưa tay của Vân Khinh mà đi đến chỗ long ỷ. Cánh tay hẫng hụt giữa không trung của nàng khẽ nắm lại và thu về.

Sáu phi tần đằng sau trông thấy cảnh tượng vậy không biết nên mở miệng thế nào cho phải. Hoàng thượng cũng quá không nể mặt Hoàng hậu nương nương rồi. Mà Hoàng hậu cũng kì lạ, nụ cười trên môi nàng chưa khi nào vụt tắt, đối diện với sự lạnh nhạt như gáo nước lạnh ngắt kia mà dường như tâm tình cũng chẳng biến động một gợn sóng nào.

Vân Khinh không quá để tâm đến việc đó, quay trở lại vị trí của mình ở bên phải Vũ Văn Duệ mà ngồi xuống. Giang Vãn Tình thì không cần ghế, trực tiếp ngồi lòng hắn luôn. Vân Khinh tiếc hận, bị chiếm đóng như thế kia thì... ai da, các tỷ muội tốt, cơ hội tranh sủng lấy đâu ra bây giờ?!
Bữa tiệc này nàng là chủ trì, nên tiếp tục thôi.

"Đàm nương hãy bắt đầu vở diễn đi thôi. Hoàng thượng và các nương nương đều rất nóng lòng rồi."

Đàm Thanh Huyền không mặn không nhạt đáp rồi chỉ đạo đoàn kịch vào vị trí, bắt đầu diễn.

Vở kịch bắt đầu.

Hai tách trà nóng và điểm tâm được chuẩn bị tinh tế khẽ khàng bưng lên cho Vũ Văn Duệ và Giang Vãn Tình. Vân Khinh theo thói quen liếc mắt sang bên cạnh để xem qua phục vụ của cung nhân có tốt không, trà và điểm tâm mang lên có đúng tiêu chuẩn không thì bắt gặp ánh mắt sáng như sao của Phúc Đại An đang chăm chú theo dõi vở kịch, miệng há há ra, cổ đưa hẳn về phía trước.

Vân Khinh không nhịn được khóe môi nhếch lên. Trông vẻ mặt Phúc công công thật sự ngộ nghĩnh. Nàng cũng không nghĩ ông ấy lại yêu thích hí kịch đến mức bày ra biểu hiện như vậy. Đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng không mấy khi mang ý cười nay lại vẽ thành vầng trăng khuyết con veo, đôi môi không còn nụ cười cứng ngắc nữa mà hơi tủm tỉm, còn bất giác phát ra tiếng cười khẽ.

Sự biến hóa không qua được tâm tư tinh tế của Giang Vãn Tình, càng không lọt được con mắt sắc bén của Vũ Văn Duệ.

"Hoàng hậu có chuyện gì vui mà cười một mình thế?"

Vân Khinh bị hỏi bất thình lình thì có chút ngỡ ngàng. Nàng nghĩ mình cũng không biểu hiện quá nhiều, hoàng thượng rõ ràng một tay ôm mỹ nhân, mắt thì theo dõi sân khấu, làm sao lại nhận ra tâm tình của nàng nhanh như vậy? Lẽ nào do nàng kiểm soát biểu cảm gương mặt không đủ tốt để hắn không thèm liếc lấy một cái vẫn nhận ra?!

"Nói ra chỉ sợ bị hoàng thượng chê cười. Chẳng là thần thiếp tự dưng nghĩ đến cùng hoàng thượng và chúng tỷ muội ngồi xem hý kịch, mọi người hòa thuận vui vẻ thì bất giác cao hứng."

Vũ Văn Duệ tựa tiếu phi tiếu, giọng có chút mỉa mai:

"Tâm tư của Hoàng hậu thật thanh thuần. Trẫm vô cùng xúc động vì tấm lòng nàng dành cho trẫm và hậu cung Hoàng Dương quốc."

"Thần thiếp hổ thẹn, vẫn cần phải cố gắng nhiều."

Nhiều khi Vân Khinh nghĩ tình cảnh thế này thật sự quá mức nực cười. Cả hai rõ ràng biết thừa nhưng lại không ngừng nói ra lời sáo rỗng, thực không hiểu là vì mục đích gì. Cơ bản tính nàng câu nệ hình thức quen rồi, miệng cứ không tự chủ nói lời sáo rỗng thôi. Ai biết còn có kẻ tung người hứng tâm đầu ý hợp như Vũ Văn Duệ chứ?

Tính từ lúc gả cho Vũ Văn Duệ đến giờ, nàng và hắn số lần gặp nhau tính trên đầu ngón tay. Có gặp thì cũng là thỏa thuận lợi ích, thỉnh thoảng yến tiệc gì đó thì hắn và nàng cũng không cần cùng nhau nhiều. Hơn nữa khi còn là Vương gia, đời sống sinh hoạt trong phủ kín đáo, đơn giản hơn rất nhiều so với việc trở thành hoàng thượng và hoàng hậu đứng mũi chịu sào. Dịp cần phải diễn trò không có nhiều, Vân Khinh không nghĩ là đức lang quân hờ của nàng lại phối hợp ăn ý thế. Đến bây giờ địa vị thay đổi, bối cảnh thay đổi, môi trường sống thay đổi, việc diễn trò dần dần trở thành một yếu tố thiết yếu trong cuộc sống, Vân Khinh cũng đành quen dần dần.

"Chỉ là ngày vui thế này mà các nàng tụ họp không đông đủ, trẫm cũng thấy chút tiếc nuối..."

Tất cả mặt xám ngoét không dám ho he nửa lời. Đây là Hoàng hậu nghênh ngang chia bè kết phái trong Hậu cung, nếu vạ miệng thì đổ bể như chơi. Dĩ nhiên việc quan trọng thế này Vân Khinh cũng không để ai phải đứng ra hứng nhận mũi nhọn bèn đỡ lời:

"Ai, không giấu gì hoàng thượng, trong khoảng thời gian thần thiếp bế quan có gửi đến mỗi cung một cung nữ để tiện liên lạc. Ngài biết đấy, bế quan nhưng thân là Hoàng hậu chưởng quản lục cung, thần thiếp cũng không đành lòng buông bỏ lo toan."

Nói xong nàng còn làm vẻ mặt ưu sầu bất đắc dĩ rồi tiếp tục phân trần.

"Thần thiếp vốn đã thông báo về bữa tiệc cho toàn bộ chúng phi nhưng hồi đáp thần thiếp lại không có mấy người." Mắt nàng rất biết chọn thời điểm liếc một vòng sáu vị phi tần đang ngồi trước mặt này. "Cũng không trách được, chắc các muội ấy không hứng thú với những gì thần thiếp làm nên mới không tỏ thái độ gì. Thần thiếp dù trong lòng rất buồn nhưng vẫn muốn tôn trọng ý định của các muội muội. Ai da!"

Còn rất chuyên nghiệp kèm theo tiếng thở dài não nề.

Đó là thành công đẩy sang cho phe Họa phi tội không coi Hoàng hậu nương nương ra gì, còn cái danh hiền lương thục đức của Hoàng hậu thì càng ngày càng được đảm bảo.
Thực ra Vân Khinh cũng chẳng điêu toa câu nào. Trước thời điểm xuất quan, nàng đúng thật đã cho những kẻ không thưa chuyện với nàng cơ hội cuối cùng, đó là thông cáo về bữa tiệc ngày hôm nay, và đặc biệt cho sứ giả từng cung đến hỏi riêng trực tiếp các vị chủ tử. Bọn họ hoặc là từ chối khéo, những kẻ nghênh ngang như Liễu Như Họa hay Cố chiêu nghi thì trực tiếp phớt lờ. Vân Khinh đối với loại thái độ đó cũng không lấy gì làm tức tối, chỉ cười nhạt cho qua. Nếu đã không muốn đến thì tốt nhất là không nên cưỡng ép, chỉ tổn hại tầng hòa khí vốn đã mong manh của hai bên thôi.

Vũ Văn Duệ trầm mặc không nói.

Nàng đây là đẩy củ khoai nóng vào tay hắn. Hắn âm thầm nhắc nhở nàng chia bè kết phái, làm mất trật tự hậu cung. Nàng nói thế này trước mặt bao nhiêu người, lại chính là nhắc khéo hắn thân là hoàng thượng không phải là nên có trách nhiệm một chút với những phi tử bị mình sủng đến hư sao? Thái độ coi thường hoàng hậu đã rõ như ban ngày mà hắn không lên tiếng thì chính là công khai phá vỡ cung quy, nhạc phụ đại nhân thì vẫn đang quyền thế ngút trời mà đã có tư tưởng ái thiếp diệt thê, chưa kể mẫu hậu hắn vẫn đang chễm chệ ở Từ Ninh cung, hắn vẫn còn chưa quên thân phận Hải Vân công chúa của nàng là do mẫu hậu hắn ban tặng.

"Thái độ đúng là cần phải xem xét lại."

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Vũ Văn Duệ quay sang Phúc Đại An ở bên cạnh ra chỉ thị.

"Truyền xuống ý chỉ của trẫm. Những phi tử không có mặt trong bữa tiệc hôm nay của Hoàng hậu, phạt cấm túc ba ngày, chép mười lần cung quy."

"Tuân... mệnh..."

Phúc Đại An chỉ đáp lại rất lơ đễnh theo phản xạ có điều kiện.

Đôi mày kiếm của Vũ Văn Duệ nhíu lại bực bội ngước lên. Chỉ thấy Phúc Đại An mắt long lanh vẫn không rời con hát trên sân khấu, môi mím lại tiếc nuối...

"Lời của trẫm có phải rất không có trọng lượng trong mắt ngươi không?"

Mặt hắn lúc này đã đen như đít nồi, nộ khí đằng đằng.

Phúc Đại An là lão nhân trong cung, cũng không thể vì một cám dỗ nhất thời mà làm mất lòng quân chủ, vội vã lau mồ hôi lĩnh mệnh. Trước khi đi ông vẫn không quên để lại ánh mắt từ biệt với Đàm nương và gánh kịch Lưu Thủy trai vẫn đang say sưa diễn xuất.

Vân Khinh che miệng cười khúc khích.

"Nếu Phúc công công thích, bản cung sẽ tặng công công thẻ Thành viên ở Lưu Thủy trai của bản cung cho công công. Là thẻ Thành viên đặc biệt luôn nhé."

Phúc Đại An kinh ngạc nhìn Vân Khinh cười hiền hòa, xúc động không nói nên lời.

"Th... thành viên đặc biệt?"

"Đúng thế, số lượng phát hành chỉ có mười cái thôi, ưu đãi gấp năm lần so với thành viên bình thường."

Phúc Đại An sụt sà sụt sùi:

"Nương nương, chiếu cố này của nương nương thật khiến nô tài cảm kích muôn phần, từ nay về sau một giây phút cũng không dám quên."

"Đừng để ý nhiều. Phúc công công vẫn nên đi làm việc hoàng thượng phân phó thì hơn, tránh để ngài sốt ruột."

Vân Khinh rất tốt bụng nhắc nhở.
Phúc Đại An vội vã cúi dập cảm tạ lung tung beng rồi chạy biến đi. Nhìn sang Vũ Văn Duệ bên cạnh, mặt vẫn đen như cái đít nồi, nụ cười của Vân Khinh càng sáng lạn:

"Hoàng thượng đừng trách Phúc công công. Ông ấy ở trong cung tận tâm hầu hạ đã nhiều năm, cũng hiếm thứ được ông ấy yêu thích như thế."

"Trẫm cũng không trách Phúc Đại An. Có trách thì trách trẫm không khéo chiều lòng người như Hoàng hậu thôi."

Nàng không đáp hắn nữa, nụ cười sáng lạn đã thuyên giảm lại trở về biểu cảm ban đầu. Mắt nàng bây giờ mới chuyên tâm về phía sân khấu kịch, tâm tình thả lỏng.

Bữa tiệc hôm nay coi như là kết thúc thôi. Mục đích chính coi như đã hoàn thành, lại còn vượt chỉ tiêu ra một đòn phủ đầu ngoạn mục nữa.

Về chỉ thị của Vũ Văn Duệ, hắn không nói những người không hồi đáp hay từ chối tham dự tiệc mà nói những người không có mặt ở bữa tiệc hiển nhiên là để kéo Giang Vãn Tình ra khỏi đầm lầy. Nàng cũng không vạch trần. Cơ bản Tình phi không phải mục tiêu của nàng, vẫn nên để nàng ấy đứng ngoài sẽ tốt hơn.

Tin tức hôm nay sẽ sớm được các quý nữ thông báo đến tai các vị phụ thân. Thực ra hoàng thượng sáng nắng chiều mưa, nay sủng một người mai sủng một người là chuyện bình thường. Nhưng chính miệng phạt một người lại là chuyện khác. Nếu giả sử vì một vị mỹ nhân nào đó như Dư chiêu nghi hay Cố chiêu nghi mà phạt thì có thể coi như hoàng thượng nhất thời yêu thích của lạ. Còn nếu đối tượng là Vân Hoàng hậu thì mọi quy luật thông thường sẽ bị biến tướng. Hoàng hậu nương nương bị lạnh nhạt cũng không phải là chuyện bí mật nữa, nay hoàng thượng công khai đứng về phía nàng thì chắc chắn bên trong có tồn tại một cuộc trao đổi nào đó mà hoàng thượng đạt được mong muốn, hoàng hậu- à không, Vân tướng mới đúng, đồng thời cũng có thêm không ít lợi ích. Nhận ra điều đó chỉ khiến các quan đại thần trong triều tức đỏ mắt, tăng thêm vài phần kiêng dè với Vân gia.  Với tính tình như lửa được di truyền cho nữ nhi cưng của Liễu thượng thư chắc Vũ Văn Duệ cũng sẽ bị ông ta gây sức ép vài ngày, và còn cấp dưới đắc lực của ông ta- Binh bộ thị lang, cũng là cha của Lan phi Chu Ngọc Lan đang đối đầu nàng. À thì dĩ nhiên những bậc phụ huynh có con cái bị phạt đều sẽ liên thủ với nhau lần này, đáng chú ý thì chỉ có bốn người là Liễu thượng thư, Chu thị lang đã kể trên cùng với Vũ hầu- cha của Nghi phi Cao Tử Nghi và lão bản đệ nhất tiền trang, phụ thân của Hoàng quý nhân Hoàng Văn Ca.

Nàng cười thầm trong bụng. Nghĩ đến gương mặt xám ngoét của Vũ Văn Duệ khi phải đối mặt mấy lão hồ ly già mồm, tâm tình Vân Khinh tươi tỉnh hẳn lên. Lần này đúng là món hời lớn. Bởi vì thực chất chẳng có trao đổi nào bên trong, tất cả chỉ là tình huống ngẫu nhiên đưa đẩy, vừa tiết kiệm tinh lực đi làm thỏa thuận, vừa tăng vị thế Vân gia trong mắt người khác, lại cho nàng được nghỉ ngơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net