Chương 7: Bảy Con Cá Mặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: pancake_1902

******************************

Tư Mã Trí nheo lại con ngươi thon dài, nhướng mày không chút để ý.

Cẩu...... Hoàng Đế?

Sở Quý Phi thế nhưng ở trong lòng dám gọi trộm hắn là cẩu Hoàng Đế!?

Hắn từ lúc đăng cơ cho tới nay cần chính ái dân, đem hết tâm lực (tâm tư + sức lực) dành cho Tấn quốc, từng bước từng bước đưa đất nước phát triển thành một diện mạo mới. 

Hiện giờ quốc thái an dân, mưa thuận gió hòa, các bá tánh đều có cuộc sống sung túc, biên quan chiến tướng cũng là binh hùng tướng mạnh, thiên hạ tất cả đều vô cùng phồn hoa, hắn tại sao lại trở thành cẩu Hoàng Đế rồi!?

Không chỉ như vậy, mới vừa rồi Sở Quý Phi còn nghĩ hắn đã băng hà. 

Nhìn mặt nàng khóc thương tâm gần chết, vốn tưởng rằng nàng là một người thật lòng, ai biết được trong lòng nàng lại đang trầm tư suy nghĩ sau khi hắn chết, nàng nên dùng cách nào để có thể thoát khỏi hoàng cung, sau khi có được tự do thì nên làm thế nào để tiêu dao giang hồ?

Nghĩ đến đây, Tư Mã Trí bị tức phát cười. 

Hắn nhớ rõ vốn dĩ Sở Quý Phi yêu hắn đến chết đi sống lại, mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng đều hận không thể đem tất cả nhiệt tình bưng tới trước mặt hắn. 

Hiện giờ xem ra những hành động đó đều là làm cho người ngoài xem. 

Rõ ràng trong lòng không có hắn, lại một hai phải làm một bộ dạng thâm tình, Tư Mã Trí liếc nhìn nàng một cái, lại trong lúc lơ đãng thấy quần áo hôm nay của nàng có màu xanh non. 

Tư Mã Trí bừng tỉnh đại ngộ, ngày thường nàng đều thích mặc quần áo có màu đỏ tươi, chỉ có hôm nay nghĩ rằng hắn đã băng hà, mới thay một bộ quần áo màu xanh lục.

Nàng rõ ràng đang quang minh chính đại ám chỉ người khác, hắn đang xanh rờn!

Nhớ lại thời điểm ngày hôm qua lúc nàng đơn độc ở chung với hắn, lúc thì té ngã lúc thì cố ý đút chén thuốc lạnh cho hắn, thậm chí lúc hắn hỏi nàng có biết mài mực hay không, nàng rõ ràng không biết nhưng lại nhất định trả lời là có thể.

Nhìn qua thì tưởng là nàng đang khẩn trương nên mới phạm phải sai lầm, nhưng nói thẳng ra là nàng đang cố ý muốn chọc giận hắn. 

Nghĩ nếu như hôm qua không phải hắn cố tình ngăn nàng lại, nàng tất nhiên là sẽ rối tung mọi thứ, ví dụ như làm bộ không cẩn thẩn, đem toàn bộ mực mài đến mức bắn lên mặt hắn. 

Nàng làm một việc khiến hắn chán ghét, như vậy hắn sẽ không bao giờ sủng hạnh nàng, nàng cũng có thể vì gian phu giữ lại trong sạch của bản thân.

Điều này cũng vừa lúc tương ứng với việc ngày hôm qua nàng nghe được việc đường tuyết đi không dễ, sợ hắn lưu nàng ở lại Dưỡng Tâm điện thị tẩm, còn không đợi hắn mở miệng đã cất bước chạy đi. 

Giữa hậu cung này, được đế vương sủng hạnh đó là sự tình được đông đảo nữ nhân mơ ước, hắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người kháng cự việc thị tẩm.

Tư Mã Trí càng nghĩ càng thấy đỉnh đầu của mình xanh lè, tuy nói hắn không có cảm tình với Sở Quý Phi, nhưng nói đến cùng trên danh nghĩa nàng cũng là của hắn. 

Vạn nhất sau này Sở Quý Phi khó kiềm lòng nổi, cầm giữ không được cùng gian phu xảy ra một ít sự tình, đến lúc đó bé trai bé gái cũng xuất hiện, nàng tất nhiên sẽ tìm mọi cách để thiết kế hắn dể hắn vui vẻ làm cha đứa bé đó.

Thẩm Sở Sở cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ là nhìn sắc mặt đen như đít nồi của hắn, nàng cũng đoán được tâm tình của hắn lúc này không thể nào tốt được. 

Cũng đúng thôi, chỉ là đi ngủ một giấc, liền bị người khác xem như cưỡi hạc đi Tây Thiên, còn phải nằm nghe nàng quỷ khóc sói gào nửa ngày, việc này xảy ra ở trên người ai, tâm tình người đó cũng không thể nào tốt được. 

Nhưng nàng làm sao nghĩ ra được là hắn đang ngủ trưa chứ, rốt cuộc hôm nay đâu phải là phiên hầu bệnh của nàng, với lại lúc Tiểu Đức Tử tới tìm nàng, sắc mặt hết trắng rồi lại xanh. 

Tới lúc đến Dưỡng Tâm điện lại nghe được Dương công công nói nàng tới chậm rồi, hơn nữa lúc nàng vào tẩm điện thì lại thấy hắn nằm thẳng tắp ở trên giường, đổi lại là người khác cũng sẽ hiểu sai thôi......

Trong điện không khí càng lúc càng xấu hổ, Thẩm Sở Sở trong hốc mắt còn còn lưu lại chút ướt át, trên mặt lệ cũng còn chưa khô hẳn, khuôn mặt cũng còn đang dán vào lòng bàn tay của hắn, không biết có nên động đây hay không. 

Trong lúc Thẩm Sở Sở vẫn còn cảm thấy lúng túng thì lại thấy Hoàng Thượng cười nhẹ một tiếng, đem bàn tay khớp xương rõ ràng dời đến mắt nàng, nhẹ nhàng dùng bàn tay mang theo vết chai mỏng lau đi hốc mắt còn vương lệ của nàng. 

Thẩm Sở Sở há mồm trợn mắt nhìn hắn, hắn bị điên rồi sao?

Tư Mã Trí cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, hơi hơi mỉm cười: "Không nghĩ đến ái phi đối với trẫm si tình đến vậy, ái phi yên tâm, nếu trẫm thật sự phải đi, nhất định sẽ hạ chỉ cùng chôn ái phi bên người, nhất định sẽ không để ái phi lưu lại mình trên thế gian này."

Thẩm Sở Sở: "......"

Tư Mã Trí nhướng mày: "Ái phi rất cao hứng sao? Như thế nào lại khóc rồi?

Thẩm Sở Sở lưu lại hai hàng nước mắt, âm thanh nức nở: "Thần, thần thiếp chính là quá kích động, nhất thời nhịn không được......"

Hắn vỗ vỗ tay nàng, nhàn nhạt cười: "Không cần quá cảm kích trẫm, đây là điều ái phi nên có được."

Nàng hít hít mũi, cảm kích? Nàng không chỉ nghĩ cảm kích một mình hắn, nàng còn nghĩ muốn hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn. 

Dương Hải từ bên ngoài vội vã đi tới, thấy Sở Quý Phi và Hoàng Thượng người khóc người cười, nhất thời cũng không biết chuyện gì vừa mới xảy ra. 

Hắn sợ Hoàng Thượng bởi vì việc này trách phạt Sở Quý Phi, vội vàng cung kính giải thích: "Hoàng Quý Phi đột nhiên nhiễm phong hàn, Thái Hậu nương nương lo lắng long thể của Hoàng Thượng, liền dặn Tiểu Đức Tử nâng Sở Quý Phi đến Dưỡng Tâm điện hầu bệnh."

Thẩm Sở Sở nghe được lời này khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhíu lại, thì ra là như vậy, bảo sao hôm nay đột nhiên Tiểu Đức Tử lại tới tìm nàng, còn dẫn nàng đến Dưỡng Tâm điện một chuyến.

Tư Mã Trí dựa vào đầu giường, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Dương Hải, Dương Hải liền theo bản năng rùng mình một cái, trong lòng nhịn không được lạnh run cả người. 

"Thay y phục." Hắn không nhanh không chậm phun ra hai chữ.*

*Chỗ này nguyên văn là 更衣 (Gēngyī) nên thành ra chỉ có hai chữ. 

Dương Hải biết lời này của Hoàng Thượng là hướng hắn mà nói, vội vàng ba bước biến thành hai bước đi đến bên giường chuẩn bị giúp Hoàng Thượng thay y phục. 

Hắn vừa mới cầm áo ngoài của Hoảng Thượng trên tay, nghĩ muốn mở miệng nói Sở Quý Phi nhường đường một chút để hắn chuẩn bị giúp Hoàng Thượng thay quần áo. 

Ai biết Sở Quý Phi lại nhìn cái áo choàng của Hoàng Thượng đến ngẩn người, sau đó dùng vẻ mặt vô cùng ủy khuất nhận lấy áo choàng từ trong tay hắn. 

"Quý Phi nương nương, lão nô..." Dương Hải nghĩ muốn nhắc nhở nàng, Hoàng Thượng là muốn hắn thay quần áo cho.

Nhưng lời hắn còn chưa kịp nói xong thì liền nghe được tiếng Sở Quý Phi thút tha thút thít nói: "Bổn cung tự nhiên biết cách thay quần áo, không cần Dương công công dạy bảo."

Dương Hải: "......"

Ánh mắt Tư Mã Trí đen như mực, môi mỏng câu lên một tia cười lạnh, lá gan nàng lớn đến mức dám hồng hạnh xuất tường ngay trong cung, hắn còn tưởng rằng nàng không biết hai chữ "sợ hãi" viết như thế nào. 

Hiện giờ nàng nghe được việc phải đi tuẫn táng, thật ra lại thành thật hơn vài phần, không dám suy nghĩ miên man trong lòng những cái không không có có đó nữa. 

Tư Mã Trí không nhanh không chậm từ trên giường ngồi dậy, vốn đang định xuống giường thì hai chân đột nhiên tê rần, có lẽ vừa rồi nằm nghiêng nên vô ý đè lên. 

Hắn nghĩ nghĩ, quyết định từ từ rồi xuống. 

Thấy hắn ngồi dậy một lúc nhưng vẫn không có động tác tiếp theo, thần sắc Thẩm Sở Sở ngẩn ra, há hốc mồm, hắn không định xuống giường sao?

Vậy giờ nàng giúp hắn thay quần áo như thế nào đây?

Chẳng lẽ Hoàng Thượng không giống với người khác, bình thường đều là ngồi thay quần áo?

Thẩm Sở Sở cắn chặt răng, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chỉ là giúp hắn thay quần áo, không lẽ hắn còn muốn mạng của nàng được sao?

Nàng nơm nớp lo sợ đứng lên, sau đó uốn chân trái thành động tác nửa quỳ ở bên giường, động tác thật cẩn thận đem áo vòng ra sau người, nhẹ nhàng khoác lên người hắn. 

Thấy hắn dùng thần sắc cổ quái nhìn nàng, cánh tay lại còn không chịu phối hợp nâng lên, nàng nhịn không được thấp giọng nhắc nhở: "Giơ tay lên."

Vì có thể giúp hắn thay quần áo, nàng không giống như ngày thường cùng hắn duy trì một khoảng cách. 

Bàn tay nhỏ nhắn không xương của nàng nhu nhược đặt lên bả vai dày rộng của hắn, khuôn mặt trắng nõn gần như dán sát lên sườn mặt hắn, ngay cả khi nói chuyện cũng đều mang theo tiếng hít thở nhàn nhạt, toàn bộ hắn đều có thể nghe được. 

Quanh quẩn bên Tư Mã Trí là một cỗ u hương thanh đạm, không giống với loại hương thơm mà các vị phi tần cố ý dùng huân hương trên cung trang, mà là một loại hương thơm lưu lại trên cơ thể sau khi tắm gội, tàn lưu còn sót lại vương vấn như có như không. 

Hắn rũ con người xuống, thu lại ánh mắt không rõ ý vị, duỗi tay ngăn lại động tác của nàng: "Trẫm tự mình thay."

Thẩm Sở Sở cũng không biết hắn lại muốn làm cái gì, mới vừa rồi hắn muốn nàng thay quần áo cho hắn, hiện tại nàng giúp hắn thay được một nửa, sau đó hắn lại muốn tự mình thay, này còn không phải là cố ý muốn lăn lộn nàng hay sao?

Mà coi như hắn muốn lăn lộn nàng, nàng cũng không dám nhiều lời, ai bảo hắn là cửu ngũ chí tôn, động động một ngón tay liền có thể dễ dàng bóp chết nàng như bóp chết một con kiến vậy. 

Nàng thấp giọng đáp lại, sau đó lui về bên giường kiên nhẫn chờ đợi. 

Tư Mã Trí hai ba động tác liền nhanh chóng mặc xong áo choàng, vốn dĩ muốn chợp mắt một lúc, nhưng lại trải qua sự việc của Sở Quý Phi, hắn ngủ cũng không được, cũng may hắn đang muốn xem thư nên không tệ.

Tấu chương của ngày hôm nay hắn đã phê duyệt xong, liền lệnh Dương Hải mang vài quyển sách lại đây, hắn chậm rãi ngồi lên tấm da hồ ly trăng như tuyết bên cạnh bàn con, trên tay cầm cuốn [Binh Pháp Tôn Tử].

Thẩm Sở Sở yên tĩnh đảm đương vai trò của một cái bình hoa ở trong phòng, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân. 

Đang lúc nàng chán đến mức sắp ngủ gục, bên ngoài Dưỡng Tâm Điện truyền đến tiếng khóc của nữ tử. 

Tư Mã Trí hiển nhiên cũng nghe thấy, hắn nhíu mày không vui hỏi: "Dương Hải, sao lại thế này?"

Dương Hải nghe thấy tiếng Hoàng Thượng hỏi hắn, bước nhanh vào Dưỡng Tâm Điện: "Là nô tỳ ở bên người Gia tần nói Gia tần vừa mới ngất xỉu......"

Tư Mã Trí liếc mắt nhìn hắn: "Ngất xỉu thì tìm Thái y, tìm trẫm làm gì."

Thẩm Sở Sở ở trong lòng kinh ngạc cảm thán, nô tỳ Gia tần tới Dưỡng Tâm điện khóc lóc kể lể, tất nhiên là muốn hắn qua đó thăm Gia tần, thế nhưng hắn lại hỏi nàng ta tới tìm hắn để làm gì!?

Không hổ là cẩu Hoàng Đế, quả thật chính là thẳng nam sắt thép, loại này so với bê tông cốt thép còn muốn thẳng hơn gấp trăm ngàn lần. 

Dương Hải liếc mắt nhìn Sở Quý Phi một cái, do dự một chút liền chần chờ nói: "Nô tỳ kia nói Gia tần rời khỏi Vĩnh Hòa cung của Sở Quý Phi rồi trở lại tẩm điện thì liền ngất đi......"

Tác giả có lời muốn nói: 

Tư Mã Trí: Trầm hiện tại đã không còn là Tư Mã Trí dễ dàng bị người ngoài lừa bịp, trẫm hiện tại chính là Nữu Hỗ Lộc · Conan · Tư Mã Trí*!

*Họ Nữu Hỗ Lộc là một trong tám thị tộc lớn của Mãn Thanh và là thị tộc có nhiều phi tần nhất. 

******************************

Xin chào các nàng, ta đã ngoi lên lại đây. Xin lỗi vì suốt thời gian qua ta đã không up truyện được lên cho các nàng. Thành thật xin lỗi. Các nàng hãy thông cảm cho ta QAQ. Ta là du học sinh nên hay bị học đêm ngủ ngày, đợt vừa rồi ta vừa mới phải thi giữa kì nên không có thời gian, bây giờ thì ta đang có thời gian đây, nhưng chắc đến khoảng giữa tháng 12 sẽ bận lại đó, nhưng chắc chắn ta sẽ không drop truyện đâu. Yêu các nàng nhiều nhé.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net