Chương 8: Tám Con Cá Mặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: pancake_1902

******************************

Thẩm Sở Sở thần sắc dừng một chút, Gia tần từ Vĩnh Hòa cung trở về, lại đột nhiên té xỉu?

Vừa nghe là biết muốn hãm hại nàng, nàng lại chưa từng làm gì Gia tần, thậm chí từ lúc Gia tần vào Vĩnh Hòa cung, một ly trà nàng ta cũng chưa từng dùng qua. 

Nhưng thật ra nàng có chút tò mò, Gia tần chuẩn bị vu hãm nàng như thế nào.

Hay Gia tần chuẩn bị nói rằng chính mình hít phải không khí của Vĩnh Hòa cung, cảm thấy hương vị không hợp tâm ý, cho nên lúc trở về liền té xỉu?

Tuy nói lần này Gia tần vu hãm nàng đầy lỗ hổng, căn bản không cần phải suy nghĩ cũng biết được, nhưng dựa theo kịch bản cung đấu, cẩu Hoàng Đế nhất định sẽ tin tưởng lời nói của Gia tần, hơn nữa sẽ mã bất đình đề* chạy đến chỗ của Gia tần.

*Mã bất đình đề: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.

Đợi đến lúc cẩu Hoàng Đế nhìn thấy Gia tần suy yếu, Gia tần đã thành công một nửa rồi, mà nàng chỉ cần thành thành thật thật ngồi ở Dưỡng Tâm điện, chờ Dương công công truyền khẩu dụ của cẩu Hoàng Đế là tốt rồi.

Rốt cuộc thì Gia tần cũng không có chứng cứ xác thật để hãm hại nàng, cho nên nhiều lắm là bị cẩu Hoàng Đế phạt cấm túc linh tinh này nọ, vừa đúng lúc nàng đang không muốn hầu bệnh, Gia tần quả thật chính là đưa than sưởi ấm ngày tuyết, rất hợp ý nàng. 

Nếu là cung yến hai ngày sau cũng không cần nàng phải tham gia, vậy thì không thể tốt hơn được nữa, đỡ phải khiến nàng hao tâm tốn sức chuẩn bị nhiều thứ. 

Thẩm Sở Sở càng nghĩ càng cao hứng, thiếu chút nữa đã không thể khống chế được biểu tình vui vẻ của mình, nàng cố nén ý cười, trên mặt làm ra bộ dạng lo lắng: "Gia tần muội muội sao lại ngất vậy? Thần thiếp thật sự lo lắng, Hoàng Thượng, người mau đi xem nàng một chút đi!"

Tư Mã Trí nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn nàng một cái, Sở Quý Phi của hắn đúng là nhân tài diễn kịch trời sinh, không cho nàng đi gánh hát học hát tuồng, thật sự là nhân tài không được trọng dụng. 

Trước không cần nói đến việc Gia tần ngất xỉu là vì cái gì, nàng chỉ cần nghe Dương Hải nói có một câu trong lòng lập tức có thể nảy sinh ra nhiều ý tưởng lung tung rối loạn như vậy, thậm chí hắn sẽ phản ứng như thế nào, nàng đều tinh tế trinh thám qua một lần. 

Hắn vẫn không thể nào nghĩ ra được cuối cùng bản thân đã làm qua sự tình phát rồ gì mà có thể làm cho hình tượng của hắn trong lòng nàng sụp đổ thành bộ dáng như vậy. 

Tư Mã Trí thu lại ánh mắt, cười như không cười nhìn nàng: "Nếu ái phi đã lo lắng cho an nguy của Gia tần như vậy, vậy nàng cùng trẫm qua thăm Gia tần đi."

Thẩm Sở Sở bị hắn cười đến mức cả người nổi da gà, nàng trố mắt nhìn, hắn như thế nào lại lại có thể đi sai kịch bản như vậy? Người bình thường làm gì có ai mang người có khả năng là đầu sỏ gây tội đi thăm người bị hại chứ?

Thấy nàng vẫn không chịu nhúc nhích, Tư Mã Trí nheo lại đôi ngươi: "Ái phi không muốn đi?"

Thẩm Sở Sở theo bản năng muốn gật đầu, nhưng đầu nàng còn chưa kịp cúi xuống liền phản ứng được cẩu Hoàng Đế đây là đang nói cái gì, ngay lập tức nàng thay đổi quỹ đạo chuyển động của đầu. 

"Hoàng Thượng nói đùa, thần thiếp làm sao có thể không muốn đi, Gia tần chính là người thân cận nhất với thần thiếp tại hậu cung......" Nàng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. 

Tư Mã Trí rũ con ngươi xuống, ánh mắt tràn đầy vẻ châm chọc: "Trẫm còn tưởng rằng, người ái phi thân cận nhất chính là trẫm?"

Thẩm Sở Sở: "......"

Cẩu Hoàng Đế hôm nay lỡ quên không uống thuốc? Nếu không tại sao lúc mở miệng lại toàn nói những lời cợt nhả?

Nàng hít vào một hơi, ý đồ muốn nói sang chuyện khác: "Hoàng Thượng không phải nói là muốn đi thăm Gia tần sao, chớ nên để nàng chờ đến sốt ruột."

Dứt lời, như là sợ cẩu Hoàng Đế lại nói ra điều gì đó khiến tâm lý của của nàng hỏng mất, vội vàng nói với Dương công công: "Làm phiền Dương công công chuẩn bị bộ liễn."

Dương Hải tự nhiên là muốn đi chuẩn bị bộ liễn, hắn cũng không thể nào để Hoàng Thượng đi bộ đến thăm Gia tần được, hắn cúi đầu cung kính, sau đó xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. 

Tư Mã Trí thấy nàng nói lảng sang chuyện khác, cũng không muốn mở miệng nói tiếp nữa, hắn khoát tay bước nhanh ra khỏi cửa, thần sắc nhàn nhạt nhìn không ra hỉ nộ. 

Thẩm Sở Sở nhẹ nhàng thở phào, đi theo sau hắn bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện. 

Nói là phải chuẩn bị bộ liễn, kỳ thật bộ liễn luôn luôn có sẵn, chỉ cần dặn một tiếng thì sẽ có người nâng bộ liễn đến trước cửa điện. 

Tư Mã Trí dẫn đầu ngồi lên bộ liễn, Thẩm Sở Sở theo đó ngồi vào bộ liễn ở phía sau, Dương Hải thấy hai người đều đã ổn định mới sai người nâng bộ liễn lên. 

Gia tần sống tại Trường Xuân cung, ở phía Tây của lục cung, cách Dưỡng Tâm Điện nơi Hoàng Thượng sống không xa, ngày thường nếu đi qua đi lại, thời gian ước chừng cũng chỉ có một chén trà nhỏ*.

*Một chén trà nhỏ: 10 - 15 phút. 

Chỉ cần nhìn vào vị trí tẩm điện của các nàng liền có thể nhìn ra được Hoàng Thượng sủng ái ai, vắng vẻ ai. 

Gia tần sống tại Trường Xuân cung cách Dưỡng Tâm Điện cực gần, mà Thẩm Sở Sở lại sống ở mười dặm có hơn phía Đông lục cung, bởi vậy có thể thấy được Hoàng Thượng rất coi trọng Gia tần, cũng vừa lúc có thể thuyết minh được việc hắn có bao nhiêu không hoan nghênh Thẩm Sở Sở. 

Thẩm Sở Sở cảm thấy một đường đi này thật sự rất dày vò, nếu ban đầu chỉ có một mình nàng ngồi trên bộ liễn, căn bản chẳng ai rảnh để chú ý tới nàng, cung nhân qua đường chỉ cần hành lễ cùng nàng là xong. 

Nhưng cùng cẩu Hoàng Đế ngồi chung một bộ liễn, mặc dù không phải là cùng nhau ngồi chung, lại nhận được ánh mắt tò mò cùng hâm mộ của cung nhân xung quanh. 

Chỉ là lộ trình mười phút, nhưng một đường này toàn bộ đều là cung nữ cùng thái giám hai bên quỳ lạy, chờ Hoàng Thượng cùng nàng sau khi đi ngang qua xong, cơ hồ tất cả mọi người đều sẽ dùng ánh mắt nóng rực và bát quái dán gắt gao lên bóng dáng hai người. 

Cái loại cảm giác này, giống như một người bình thường không cẩn thận lẫn vào địa bàn của các minh tinh nổi tiếng chuẩn bị bước lên thảm đỏ, sau đó bị đám paparazzi bất chấp tất cả dùng ánh đèn flash chiếu lên người rồi chụp ảnh. 

Thật sự là xấu hổ đến mức hít thở không thông. 

May mắn là Gia tần sống gần cẩu Hoàng Đế, bằng không Thẩm Sở Sở thật sự không biết bản thân mình phải chịu đựng cái tình cảnh gian nan này trong bao lâu. 

Súng bắn chim đầu đàn, nổi bật chưa bao giờ là chuyện tốt, lúc nào cũng chỉ mang đến phiền phức cho nàng thôi. 

Thế nhưng nàng cũng không nghĩ đến chuyện để cho hiệu ứng bươm bướm lại xuất hiện, nàng chỉ nghĩ đến chuyện mau chóng đem cốt truyện về trở lại quỹ đạo bình thường, sau đó nàng thành thành thật thật đi theo đúng nguyên tác, an tĩnh chờ đợi lãnh cung đến sủng hạnh nàng thôi.

Lần này lỗ tai Tư Mã Trí ngược lại rất thanh tịnh, giữa hai cái bộ liễn cách nhau cũng phải vài ba thước, bởi vậy trong lòng Thẩm Sở Sở đang nói lung tung gì đấy hắn đều nghe không được. 

Nhưng lại không nghe được nàng đang nghĩ gì trong lòng, tuy rằng lỗ tai thanh tịnh, trong lòng hắn nhịn không được phải trầm tư, nàng chắc hẳn lại đang nói bậy nói bạ về hắn. 

Trừ bỏ lần đầu tiên khi nàng hầu bệnh, trong lòng thầm khen hắn lớn lên tuấn mỹ, từ đó về sau hắn rốt cuộc cũng không thể nghe được nàng nói được lời hay ý đẹp gì. 

Suy nghĩ trong lòng của nàng, không có một câu nào là không mạo phạm long uy, nếu không phải hắn có lòng dạ rộng lớn, nàng hẳn đã sớm chết 800 lần. 

Bộ liễn dừng ngay bên ngoài Trường Xuân cung, đợi đến khi Hoàng Thượng cùng Sở Quý Phi đều đã hạ bỗ liễn, Dương Hải lập tức hô lên: "Hoàng Thước giá lâm ——"

Kêu xong một lúc, Dương Hải nhìn nhìn Sở Quý Phi, lại tiếp tục dùng âm thanh không cao không thấp bồi thêm một câu: "Quý Phi nương nương giá lâm ——"

Dương Hải sống tại trung cung hầu hạ các vị chủ tử ngần ấy năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống quỷ dị như vậy, lúc ấy nô tỳ ở bên người Gia tần vừa khóc vừa tố, hắn ngay lập tức đã có thể thăm dò rõ ràng tâm tư của Gia tần. 

Đơn giản chính là sợ Hoàng Thượng cùng Sở Quý Phi có nhiều thời gian đơn độc ở chung, Sở Quý Phi sẽ nhận được sự ưu ái từ Hoàng Thượng. 

Cho nên Gia tần trước nhất dùng chiêu này để mời Hoàng Thượng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, cùng Sở Quý Phi phải tách ra, Gia tần sẽ trở thành người ở giữa châm ngòi ly gián, làm cho tâm Hoàng Thượng đối với Sở Quý Phi có khoảng cách. 

Chỉ là không nghĩ tới, Hoàng Thượng sẽ đem cả Sở Quý Phi cùng nhau tới Trường Xuân cung, chỉ sợ Gia tần nhìn thấy Hoàng Thượng mang Sở Quý Phi đến, không bệnh cũng tức đến mức có bệnh. 

Đương nhiên, lời này Dương Hải cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, tuyệt đối không xuất khẩu ra là được. 

Hoàng Thượng anh minh, tự nhiên đều sẽ có quyết định của chính mình, nào cần một tên nô tài như hắn đi lắm miệng. 

Tư Mã Trí liếc xéo nhìn Dương Hải một cái, lông mày nhúc nhích, chậm rãi nhíu lại. 

Sở Quý Phi suốt ngày miên man nghĩ lung tung cũng hiểu được, thế nhưng Dương Hải là lão nhân bên người hắn, sao lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy?

Quan hệ giữa hắn cùng Gia tần không tính là thân thiết, chỉ là khi còn bé chơi chung với nhau vài lần, ở trong lòng hắn Gia tần nhiều lắm cũng chỉ là muội muội, bởi vậy hắn đối xử với Gia tần so với người khác có thêm vài phần chú ý hơn thôi. 

Hiện giờ Tấn quốc vừa mới đi vào quỹ đạo, quốc gia còn chưa an, hắn làm sao có thể đem tâm tư đặt trên hậu cung, nữ nhi tình trường?

Hắn đối với Gia tần cũng chỉ là tình nghĩa huynh muội, mà đối với nữ nhân Sở Quý Phi kia hồng hạnh xuất tường, hắn là dùng nửa con mắt để xem, càng không cần phải nói đến việc ưu ái hay không ưu ái. 

(Chống mắt lên chờ anh bị vả mặt :)))))))))

Tư Mã Trí thu lại ánh mắt, trên nét mặt mang theo vẻ lành lạnh, chậm rãi rảo bước tiến vào Trường Xuân Cung.

Thẩm Sở Sở đi theo sau hắn, cùng hắn duy trì khoảng cách không xa không gần, hiện tại nếu nàng xuất hiện trước mặt Gia tần, không biết Gia tần sẽ miên man suy nghĩ những gì đâu.

Rốt cuộc thì Gia tần mới là nữ chủ chân chính, nàng không nghĩ đi kéo cừu hận ở trước mặt nữ chủ mang theo hào quang Mary Sue đâu.

Bằng không chờ đến lúc nàng bị tống vào lãnh cung, Gia tần có khả năng không chịu đưa cho nàng lụa trắng, có thể sẽ biến thành lượng hạc đỉnh hồng gấp đôi, hoặc là một cái chủy thủ sắc lạnh lấp lánh. 

Tư Mã Trí chú ý đến việc nàng vẫn luôn duy trì khoảng cách với hắn, hắn không chút để ý nhướng máy, chẳng lẽ nàng cứ như vậy mà ghét bỏ hắn?

Nữ nhân bên cạnh đều ước gì thời thời khắc khắc đều có thể dính lên người hắn, nàng lại hận không thể cách hắn xa tám thước mới tốt, phảng phất như trên người hắn có ôn dịch vậy. 

Bước chân Tư Mã Trí dừng một chút, Thẩm Sở Sở nhất thời không phát hiện, ngay lập tức đụng phải lưng hắn. 

Nàng đâm mũi đều đau, hốc mắt trong nháy mắt liền ửng đỏ, nếu là người khác làm như vậy, chỉ sợ nàng đã nhịn không được mà phải mở miệng mắng cho hai câu. 

Nhưng người nàng đâm là Hoàng Thượng, nàng chỉ có thể che lại chóp mũi, cố nén đau đớn dò hỏi: "Đều do thần thiếp không có mắt, Hoàng Thượng bị đâm có đau không?"

Nhìn bộ dạng ép dạ cầu toàn của nàng, tâm tình Tư Mã Trí không khỏi thoải mái hơn vài phần, hắn tiến lên một bước, cúi thân mình, đem cái đầu cao quý hạ xuống. 

Hắn dùng đôi tay cố định khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trước mắt bao người, đem môi mỏng nhắm ngay chóp mũi của nàng, nhẹ nhàng thổi hai cái.

Thẩm Sở Sở trợn mắt há mồm nhìn hắn, thậm chí quên mất chóp mũi đang truyền đến đau đớn, trái tim nàng kinh hoàng "bang bang" liên tục, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. 

Tạo nghiệt! Nam nhân này lớn lên cũng quá đẹp đi! Nhìn nhìn cái hàng mi dài kia kìa, dài đến mức sắp cọ đến mặt nàng rồi!

Tư Mã Trí nghe được tiếng lòng của nàng, khóe miệng hơi hơi cong lên, trong mắt mang theo tia ý cười không chút để ý.

Cuối cùng từ trong lòng nàng cũng có thể nghe được một câu lọt tai, nàng không muốn đứng gần hắn, hắn càng muốn dính sát vào nàng. 

Bên ngoài Trường Xuân Cung, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, động tác của hắn tự nhiên đặt trên tay nhỏ của nàng: "Trẫm không sao, nếu ái phi cảm thấy không ổn, trẫm sẽ đỡ ngươi."

Thẩm Sở Sở: "......"

Ánh mắt nóng rực của mọi người tập trung trên người nàng, tựa như muốn chọc một lỗ thủng trên người nàng, mà nô tỳ chạy đến khóc lóc kể lể kia của Gia tần, sắc mặt trắng trắng xanh xanh đứng trong đám người, trông vô cùng đẹp mắt. 

Thẩm Sở Sở hít vào một hơi, xong đời, nàng đã có thể nhìn thấy được lượng hạc đỉnh hồng gấp đôi đang vẫy tay chào đón nàng......

Nàng thật sự muốn ném văng cái đôi móng heo này ra, nhưng nàng không dũng khí để làm vậy, thân mình nàng chỉ còn cách cứng đờ, lúc đi bên cạnh hắn cọ tới cọ lui, vô cùng không tình nguyện bước vào Trường Xuân Cung.

Cấu tạo điện trong Trường Xuân Cung cùng với Vĩnh Hòa cung cũng không khác nhau quá nhiều, bất đồng ở chỗ, Thẩm Sở Sở ở là chính điện, mà Gia tần chỉ có thể ở tại thiên điện Trường Xuân Cung. 

Phân vị Gia tần không cao, bởi vậy nên nàng ta không có tư cách ở chính điện, chẳng qua hiện giờ Trường Xuân Cung không có phi tần chủ vị vào ở, Gia tần một mình sống tại Trường Xuân Cung cũng xem như tự do tự tại, không chịu câu thúc. 

Tư Mã Trí nắm tay Thẩm Sở Sở tiến vào thiên điện, mới vừa vào đến cửa đã nghe được tiếng khóc nức nở của cung nữ. 

Bởi vì mới vừa rồi Dương Hải ở bên ngoài Trường Xuân Cung hô Hoàng Thượng giá lâm, mà Gia tần đang ở tại thiên điện, không cẩn thận nghe được âm thanh ở bên ngoài, cho nên cung nữ đành phải làm bộ diễn trò, thấp giọng khóc thút thít một khắc cũng không ngừng.

 Cung nữ nghe được trong điện truyền đến tiếng bước chân, lập tức làm bộ dáng kinh hỉ hô một tiếng: "Tiểu chủ, người rốt cuộc tỉnh rồi, nô tỳ đi thỉnh Thái y cho người......"

Thẩm Sở Sở nhịn không được ở trong lòng cười nhạo, Hoàng Thượng không đến Gia tần không tỉnh, thời cơ này tính cũng thật chuẩn. 

Tư Mã Trí nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, bình tĩnh tiến đến giường Gia tần. 

Cũng không biết có phải do nguyên nhân nàng mặc ít, tay nàng dường như có chút lạnh, hắn nhíu nhíu mày, dùng bàn tay to lớn ấm áp bao lấy tay nhỏ của nàng. 

Thẩm Sở Sở ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn hắn, không rõ nội tình nhíu nhíu mi, cẩu Hoàng Đế lại chuẩn bị làm cái gì vậy?

Cung nữ hầu hạ Gia tần chạy ra liền gặp được Hoàng Thượng, cung nữ vội vàng quỳ trên đất thỉnh an Hoàng Thượng: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng."

Gia tần nghe được thanh âm này, giãy giụa từ trên giường bò dậy, trong lòng mĩ tư tư nghĩ, quả nhiên ở trong lòng Hoàng Thượng nàng vẫn là quan trọng nhất.

Nếu không, Hoàng Thượng nghe nói nàng ngất xỉu liền vọi vàng ném Thẩm Sở Sở qua một bên, sau đó vội vã đến đây thăm nàng. 

Nghĩ như vậy, Gia tần xuống giường, nàng vừa muốn quỳ xuống liền nghe được thanh âm trầm thấp truyền đến của Hoàng Thượng: "Không cần đa lễ."

Gia tần nghe được lời này, trong làng càng cảm thấy tốt đẹp, trên mặt mang theo ý cười, chậm rãi ngẩng đầu lên. 

Tác giả có lời muốn nói: 

Thẩm Sở Sở: Kinh hỉ không? Bất ngờ không?

******************************

Chương mới lên cho các nàng đây. Nhớ vote sao cho ta nha các nàng. Yêu các nàng nhiềuuuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net