Chương 63: Kính (hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vẫn kiên trì tìm kiếm mọi thứ liên quan đến Sơn hà cửu đỉnh, xem nó ẩn chứa những gì, vì sao các đế quân ở những triều đại tiếp theo lại không thuận theo mà bỏ qua cho chú đỉnh? Chẳng lẽ bọn họ không biết Chu Văn Vương đã đập bể cửu đỉnh rồi sao? Một câu chuyện kéo dài mấy ngàn năm, đây cũng không phải thứ hay ho gì? Tại sao Lục Tử thà chết chứ không chịu nói bí mật của Huyền Hoàng Bích? Tôi đang vò đầu bức tóc thì Bạch Dực gõ cửa, ý bảo có thể ăn chiều được rồi. Bây giờ đến phiên tôi ngày đêm vùi đầu tra tư liệu, ngoài việc đi dạy, nếu không mệt rũ người thì không dừng lại. Nhưng làm thế nào cũng chỉ có vài tin tức, không có chút tiến triển nào cả, điều này khiến tôi vô cùng buồn bực.

           Tôi nhanh chóng dùng bàn phím gõ vài từ cuối cùng, sau đó bỏ ra ngoài ăn cơm, tôi ra khỏi phòng, mắt có chút khó chịu. Có thể gần đây đã sử dụng nó quá độ nên mắt đã không còn rõ như trước, chắc đã đến lúc tôi phải đeo kính rồi. Bạch Dực chỉ chỉ vào nồi cơm điện ý bảo tôi tự xới cơm cho mình, lúc đầu tôi còn nói cho anh biết mình đang tìm hiểu cái gì, nhưng sau này thì không nói nữa, tư liệu chẳng nhiều gì để có thể bàn bạc. Nói mãi cũng chẳng có gì nổi bật, đến giờ khi cả hai cùng nhau cơm cũng không nói về Sơn hà cửu đỉnh nữa.

           Sau lần đó tôi không thấy Lục tử đến báo tin gì về ông chủ Triệu, ngày mai chính là chủ nhật, nói cách khác ngày mai chính là ngày hẹn với ông ấy. Tôi gác đũa xuống nói với Bạch Dực: “Tôi thấy …. Anh có nghĩ ông chủ Triệu biết về thứ này không?”

           Bạch Dực vẫn ăn cơm đều đều nói: “Còn phải hỏi nữa sao, nhưng ông ta không biết hết toàn bộ. Nếu biết, ông ta đã ra tay từ lâu rồi.”

          Tôi nói: “Nói vậy, bọn họ cũng biết mình đã bỏ lỡ chuyện trọng yếu?”

           Bạch Dực cười cười đáp lại: “Cậu nên cân nhắc lợi hại một chút chứ, đó không phải là điều chúng ta nên quan tâm. Giống như chúng ta đang cùng xếp một bức tranh, có thể trong tay bọn họ có nhiều mảnh nhỏ, nhưng lại không ráp được. Chúng ta thì khác, nếu chúng ta có chúng thì chắc chắn bức tranh sẽ hoàn thành, sau đó giao lại cho họ thì cũng giống nhau thôi. Việc trước mắt là chúng ta phải tận lực tìm được tất cả manh mối, sau này thì phải dựa vào may mắn của cả hai.”

           Anh lại nhìn nhìn tôi lắc đầu nói: “Yên tâm đi, chuyện vẫn chưa đến hồi kết đâu. Ăn cơm đi, ăn nhiều vào, nhìn cầu gầy quá.”

           Tôi nhấc tay mình lên, nhìn nhìn một chút rồi tiếp tục ăn, nói: “Hừ, tôi gầy nhưng gân cốt dẻo dai, với lại tôi có gầy hay không thì liên quan gì đến anh?”

           Bỗng nhiên anh cười thật gian trá: “Đương nhiên là có quan hệ. Cậu cho rằng ôm một bộ xương thoải mái lắm sao? Nhưng cũng đừng mập quá, tôi không thích loại phì lũ đâu.”

           Mặt tôi lại không chịu nghe lời mà đỏ lựng lên, tôi cố gắng lôi hết mọi nghiêm túc của mình ra nói: “Cái gì mà ôm nhau ngủ? Quan hệ của chúng ta chẳng phải là ai ở phòng nấy hay sao!”

           Anh nghe tôi nói xong thì bỗng cúi đầu lặng yên một chút rồi nói: “Nói thế là sao, tự cậu cũng biết chúng ta đã ngủ cùng nhau rồi mà, cái gì mà phòng này phòng nọ? Lúc ở trên núi lần trước, tự nhiên lại để cậu trốn thoát….”

          Tôi vốn đã lờ đi chuyện này, ai cũng biết chúng tôi đều là đàn ông, tôi thật sự chưa chuẩn bị tinh thần để bị một tên đàn ông khác đè mình. Loại áp lực tâm lý này thật sự rất lớn, tôi chỉ vào mặt anh nói: “Đồng chí Bạch Dực, tôi nói anh nghe, đừng tưởng tôi sẽ ngoan ngoãn để anh … tóm lại! Còn chưa biết ai ở trên ai đâu! Việc này không phải chỉ mình anh nói là được!”

           Anh rất hứng thú khi thấy tôi lúng túng, hỏi: “Vậy chúng ta có cần tổ chức một đại điển kết thân, mời một trăm khách đến lễ đường để thảo luận xem ai trên ai dưới không? Hửm?”

           Tôi liền cầm đũa gõ lên đầu anh, Bạch Dực thật dễ dàng nghiêng người tránh né, sau đó cầm bát cơm đứng lên ngồi xuống chỗ đối diện của tôi rồi tiếp tục ăn. Tôi phùng mang trợn má, nói: “Mặt anh có da không vậy, mấy chuyện này cũng mời người đến thảo luận được sao. Tôi nói cho anh biết, tôi không dễ bị ăn vậy đâu, đừng có mơ tưởng đến ông!Cười cái gì! Anh nghiêm túc một chút được không!”

           Anh ho khan vụn về ém tiếng cười xuống: “Được rồi, đừng náo loạn nữa, đũa là dùng để ăn cơm. Hôm nay đừng thức khuya, ngày mai chúng ta vẫn còn có việc đấy.”

           Tôi không cam lòng liếc anh một cái, buông đũa, cúi đầu nhìn xuống bàn, nói: “Anh đoán thử xem, ông chủ Triệu ghét nhất thứ gì?”

           Bạch Dực nhíu mày lắc đầu nói: “Không nói chắc được, có thể không có tiền lão sẽ chết, nhiều người xem tiền như mạng còn gì….”

           Anh vẫn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập. Tôi vội chạy ra mở cửa, nhào vào nhà không phải là ai khác, chính là người có hẹn vào ngày mai với chúng tôi – ông chủ Triệu.

          Mặt mũi lão nhễ nhãi mồ hôi, vì trời nóng nên tôi có thể nghe thấy mùi hôi từ người lão. Tôi hơi hít mũi nhưng lại ngượng ngùng không dám nói, chỉ thấy lão vọt vào nhà chúng tôi, đến giày cũng không cởi. Bạch Dực còn đang cầm chén, giữ nguyên tư thế gắp rau, ngờ nghệch nhìn ông chủ Triệu chạy đến gần mình.

           Tôi vội ngăn lại, lão liền ghì chặt lấy cổ áo tôi, thốt lên: “Hai vị!”

           Tôi như bị xiết lấy cổ rất khó chịu nên gạt tay lão ra, lão lại nắm lấy bả vai tôi lắc điên cuồng, lúc này Lục Tử cũng chạy đến. Cậu ta a lên vài tiếng, chẳng biết làm sao khi thấy ông chủ tôn kính của mình lại làm ra chuyện mất mặt như vậy. Tôi cố sức gỡ tay lão ra, nhưng chỉ lơ là một chút liền bị lão níu áo, tôi bực mình nói: “Mấy người đang diễn trò gì thế? Còn ông chủ Triệu …. Có chuyện gì ngài từ từ nói xin đừng túm áo tôi như thế!”

           Lúc này Bạch Dực đã rót xong hai ly nước lọc, tôi nhìn Lục Tử ý hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cậu ta cũng lắc đầu nói: “Tôi vừa mới biết tin, liền chạy đến đây ngay….”

           Ông chủ Triệu đã bình tĩnh lại, lão lau đi mồ hôi trên trán, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ nói: “Hai vị….”

           Bạch Dực ra dấu bảo tôi nhận lấy thứ đó, tôi liền cầm lấy mở ra, quả nhiên chính là Huyền Hoàng Bích, nhưng giờ đây có có màu như lòng đỏ trứng so với màu sắc lúc đầu tôi thấy thì rất khác biệt. Ngay cả như thế tôi vẫn cảm nhận được hơi lạnh từ viên ngọc tỏa ra.

           Ông chủ Triệu chỉ chỉ vào viên ngọc kia nói: “Đây là thành ý của tôi, giờ nó thuộc về hai người. Còn phần tin tức kia, khi tôi qua được lúc kinh hãi này sẽ tiết lộ toàn bộ cho hai vị.”

           Lúc này, ánh mắt của Bạch Dực bỗng lóe lên một tia gian xảo, nhưng chỉ có tôi ở lâu với anh mới nhận ra. Chuyện này, ngay cả Lục Tử cũng chưa chắc phát hiện được, anh nghiêm túc ra dấu bảo tôi đem cất chiếc hộp đi.

           Ông chủ Triệu thấy chúng tôi nhận lấy Huyền Hoàng Bích mới bớt hoảng sợ, lão uống một hơi hết nửa ly nước: “Vợ của tôi đã trở về, cô ta đã chết mười bảy năm rồi….”

           Câu đầu tiên làm tôi kinh ngạc, câu thứ hai khiến tôi choáng váng tức thì. Vợ của lão đã chết rồi? Sao còn trở về được chứ?”

           Nói xong, lão lập tức đứng lên. Ánh mắt hoảng loạn mông lung nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, Lục Tử cũng bị lão dọa sợ, vội chạy đến cạnh tôi. Tôi cũng hoảng hồn nhìn ra ngoài đấy, nhưng chẳng có bóng người nào. Chúng tôi đều nhìn ông chủ Triệu, lão nuốt một ngụm nước bọt, xong mới nói: “A Trân, tối nay anh không về đâu…. Anh ở lại nhà của hai cậu trai này. Bọn họ…. bọn họ muốn anh giám định ít cổ vật.”

           Nói xong, lão như bị điên chỉ vào cánh cửa trước mặt nói với chúng tôi: “Còn đứng…. còn đứng đó làm gì…. Mau nói với thím[1] của mấy cậu đi .”

            Tôi và Lục Tử không biết lão muốn chúng tôi nói chuyện với ai, nhưng ông chủ Triệu lại dùng ánh mắt van nài nhìn chúng tôi, tôi liền nương theo cánh cửa trống phía trước chuẩn bị mở miệng.

“A, chào dì, bác Triệu là bạn lâu năm với cha con, hôm nay muốn nhờ bác đến giúp chúng con vài chuyện ạ.” Nhưng Bạch Dực đã dành trước, anh từ tốn ung dung không nhanh không chậm nói ra một lý do rất hợp lý với dãy hành lang trống không: “Chuyện này thì…. Dì…. Dì, tối nay bác phải ở lại chỗ này.”

          Tôi lại đạp nhẹ Lục Tử một cái, cậu cũng hướng ra cửa nói mấy câu. Ông chủ Triệu cũng phụ họa theo: “Em về trước đi, ngày mai anh sẽ về nhà ….”

           Thế là tôi liền thấy ông chủ Triệu cúi đầu nói với không khí gì đó. Sau đó, lão như một con rối bị hỏng ngồi sụp xuống sopha, tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm giác như một đống tơ nhện rối rắm, đến tiểu thuyết cũng chưa chắc ly kỳ như vầy, tôi nhìn sang Bạch Dực hỏi: “Anh thấy sao?”

           Bạch Dực lắc đầu nói: “Không thấy, tại ông chủ Triệu muốn chúng ta nói giúp nên tôi thuận theo mà thôi.”

           Lúc này, ông chủ Triệu suy sụp nói với chúng tôi: “Quả nhiên, các người cũng không nhìn thấy cô ta, chỉ mình tôi…. Chỉ có tôi là nhìn thấy thôi. Cô ta… cô ta vẫn giống như mười bảy năm về trước vậy.”

           Thì ra, vợ của lão đã mất được mười bảy năm, bà ta tên là A Trân nhưng danh hiệu thật sự phải là Sư tử Hà Đông mới đúng. Lão rất sợ bà ấy, hút một điếu thuốc cũng phải hỏi, không bao giờ dám mơ đến mấy chuyện mèo mả gà đồng. Ngày qua ngày, dưới sự quản lý chặt chẽ của vợ thì lòng tự trọng cũng chẳng có chứ đừng nói đến tiền tài lợi lộc. Sau đó, theo như lời lão nói dường như ông trời có mắt, xót xa cho cảnh ngộ của lão, cuối cùng thì con cọp mẹ này cũng bệnh nặng rồi chết, cứu lão khỏi cảnh trên đe dưới búa. Nhưng, bà ấy cũng vô cùng giỏi giang trong việc quán xuyến nhà cửa, mọi chuyện đều được chăm lo cẩn thận đâu ra đó. Thất ra nếu bỏ qua bản tính quá mạnh bạo, thì vẫn có thể được coi là vợ hiền, nhờ có sự giúp đỡ của bà ông chủ Triệu thăng tiến rất nhanh, dần dần mới có công việc vững trải như ngày hôm nay. Bởi cha của A Trân chính là cán bộ cao cấp về hưu của ngành luật, nhà của bà ta cũng có gốc gác từ trước, anh trai công tác trong ngành lập pháp. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khi bà ấy còn sống ông chủ Triệu không thể ngóc đầu dậy nổi.

           Vậy là chúng tôi đã biết ông chủ Triệu ghét nhất là thứ gì rồi, lão không bao giờ muốn gặp lại người vợ đã từng se tơ kết tóc vừa nghĩ đã thấy kinh khủng của mình. Nhưng làm sao chịu nổi khi một người đã chết mười bảy năm, bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt. Mà trừ lão ra, ngay cả người có đôi mắt âm dương như tôi đây cũng không nhìn thấy, quả thật rất kỳ quái.

           Ông chủ Triệu nói: “Ngày đó, theo thường lệ tôi chuẩn bị đi nghỉ trưa. Không ngờ nghe thấy tiếng lách cách trong thư phòng của mình, tôi tưởng là người làm đang quét dọn nhưng tôi nhớ rõ tôi đã dặn bọn họ không được vào thư phòng rồi. Nên tôi mới rời giường xem thử, nào ngờ phát hiện …… bà ta đang đứng cạnh tủ sắt của tôi.”

           Đương nhiên lão biết trong đó có điều quái dị, đang lúc phân vân không biết có nên gọi là vợ hay không thì bà ta thấy lão, liền lớn tiếng hỏi: “Ông già kia! Ông cất chi phiếu ở chỗ nào thế?”

           Trong lúc nhất thời ông chủ Triệu không thể chấp nhận được, theo bản năng nhìn xuống chân của bà ta, người đàn bà đó mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải, chân mang giày da màu đen kiểu cũ, một chút cũng không giống hồn ma, nhìn y như người vẫn còn sống.

           Lão mở to miệng, cuối cùng hét lên một tiếng rồi lao thẳng ra ngoài, vừa chạy lão vừa nghĩ thầm chắc mấy ngày nay lão lo làm việc nên mệt mỏi, lúc nãy cũng chỉ là một cơn ác mông mà thôi. Lão hét toáng lên, gọi mấy tên giúp việc có can đảm vào nhà, cả bọn cùng xông vào phòng nhưng chẳng có điều gì khác lạ. Lão thở nhẹ ra, vừa định khoát tay bảo họ lui đi thì vừa quay đầu đã thấy A Trân đứng sau lưng nhìn lão bằng ánh mắt kinh bỉ. Ông chủ Triệu dù gì thì cũng chỉ là một ông chú đã lớn tuổi, gặp chuyện như vậy làm sao mà không sợ cho được. Lão ra dấu cho bọn người hầu tiến lên bắt bà ấy, nhưng bọn chúng chỉ đứng đó nhìn nhau trong mắt là một sự khó hiểu. Bởi, chẳng ai trong chúng nhìn thấy người đàn bà đứng sau ông chủ Triệu, từ nãy giờ ở đó chỉ có mình lão mà thôi.

            Lúc này, ông chủ Triệu có một loại cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có bám theo, lão không biết nên đối phó với người đàn bà kia như thế nào. Sau đó lão thấy bà ta lúc ẩn lúc hiện nên mượn cớ bàn chuyện làm ăn trốn đi, nhưng dù có đi đâu bà ta vẫn sẽ xuất hiện, hỏi này hỏi nọ bộ dáng giống như nữ chủ nhân mười bảy năm về trước. Làm dấy lên sự sợ hãi trước nay chưa từng có, khiến lão không biết nên đói phó như thế nào.

           Bỗng nhiên có thêm một người thật khiến lão không biết làm sao, bà ấy lại xuất hiện một cách bất ngờ như vậy. Dù lão có chạy ra ngoài thành cư trú thì bà ta cũng tự nhiên có mặt trong nhà bếp, mà theo lời của ông chủ Triệu thì ở nơi này nếu không có chìa khóa, bất cứ ai cũng không thể vào được. Bà ta xuất hiện không khác gì một hồn ma, thậm chí còn quỷ dị và rùng rợn hơn.

           Cuối cùng lão không chịu nổi áp lực mới chạy nến nhờ vả chúng tôi. Lão sẵn sàng từ bỏ vốn liếng ban đầu, mà đưa Huyền Hoàng Bích cho chúng tôi. Nhưng chỉ đưa mỗi ngọc mà thôi, còn những chi tiết khác không lộ ra một chữ, dù là hồ ly vào đường cùng vẫn rất giảo hoạt.

           Bạch Dực để ông chủ Triệu ngủ trên sopha trong phòng khách, tôi lấy một tấm chăn nhưng lão lại muốn Lục Tử ở lại. Cuối cùng cả đêm chúng tôi ai cũng không ngủ, phải thức đến sáng với lão. Ở bên cạnh mấy lão cứ nhai đi nhai mấy chuyện đó nhưng có một chi tiết sau khi nghe xong khiến tôi lạnh cả sống lưng. Chính là người đàn bà kia mỗi lần chải đầu tư thế rất kỳ cục, vì là vợ chồng hơn mấy chục năm, mọi thói quen trong cuộc sống lão đều quen thuộc. Nhưng lão chưa bao giờ thấy bà ấy chảy đầu kiểu cách như vậy, mỗi lần tháo tóc ra là chậm chậm chải từng lược một, sau đó miệng lại rên rỉ: “Đau quá, đau quá đi!” Lão cũng không biết bà ta đau ở đâu nữa.

           Tôi lau vội mồ hôi đang chảy ra, thì thầm hỏi Bạch Dực: “Lão nói là thật hay giả vậy, trong chúng ta đâu có ai nhìn thấy người đàn bà kia đâu.”

           Bạch Dực ra dấu bảo tôi im lặng, anh mỉm cười nhìn ông chủ Triệu, thản nhiên nói: “Ngài đã đồng ý với điều kiện của chúng tôi thì đương nhiên chúng tôi sẽ cố sức bảo vệ an toàn cho ngoài. Về phần phu nhân, quả thật chúng tôi không thấy người, nhưng …. Tôi lại thấy bóng.”

           Tôi a lên một tiếng, mà ông chủ Triệu như người sắp chết đuối vớ được củi khô, liền hỏi dồn dập: “Cậu….cậu nhìn thấy cô ta?”

           Bạch Dực lắc đầu ý bảo không có, sau đó lại chỉ vào mặt kính ngoài tủ âm tường của chúng tôi nói: “Tấm kính kia phản chiếu ra một hình bóng của một người phụ nữ.”

           Ba người chúng tôi đều thở rút một cái. Bởi nếu đúng như lời ông chủ Triệu nói thì chỉ có mình lão mới mấy, dù tệ hại cách mấy chúng tôi cũng không bị liên lụy. Nhưng bây giờ chúng tôi không thấy bà ta nhưng bà ta lại thấy chúng tôi! Nhưng thế thì không hay.

           Ngay lúc chúng tôi bối rối nhìn nhau, thì ông chủ Triệu bỗng kêu lên. Chúng tôi bị tiếng gào thét của lão khiến đầu ong ong cả lên, Lục Tử đang ngủ gật cũng giật mình tỉnh dậy, hỏi chúng tôi đã xảy ra chuyện gì?

           Ông chủ Triệu nói: “Tiếng gõ cửa….tiếng gõ cửa….Các người có nghe thấy không?”

           Tôi lắc lắc đầu, cuối cùng ông chủ Triệu đưa mắt sang Bạch Dực hỏi: “Cậu….có nghe thấy không?”

           Bạch Dực cũng lắc đầu, bả vai lão co lại, giọng run run nói: “Cô ta muốn vào đây….”

           Sau đó, cánh cửa không biết vì sao lại bật mở, tôi nhớ rất rõ … tôi đã khóa chặt cửa rồi, nhưng cánh cửa này như có ai nắm lấy rồi nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó từ từ tiến vào. Theo bản năng tôi lùi về phía Bạch Dực, Lục Tử không biết đã trốn sau lưng anh từ lúc nào. Cúng tôi e ngại nhìn thẳng cửa ra vào, trời không có gió nhưng lại tự động mở ra.

           Tôi nhìn chằm chằm vào khung cửa rỗng tếch, nuốt nước miếng một cái. Lúc này lại nhớ đến lời nói của Bạch Dực nên chầm chậm quay đầu nhìn hình ảnh phản chiếu từ mặt kính của tủ âm tường, mồ hôi trên trán tôi liền ứa ra ngay tức khắc. Thật sự có một người đàn bà đang đứng trên thảm, độ tuổi trên dưới bốn mươi, tóc buộc cao theo kiểu đuôi ngựa quê mùa, mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải thô có in hình hoa lan và quần ống suông. Ánh mắt bà ta quái dị đến nỗi không biết diễn tả như thế nào, đầu bà ta còn bị nghẹo sang một bên.

           Tiếp đó bóng người liền biến mất, tôi thấy ông chủ Triệu lùi về sau, thì thà thì thầm: “A Trân, em…. Em đến làm gì?”

           “Anh không phải đã nói với em rồi sao, anh đang….”

           “Anh, anh…..anh biết, anh không….”

           Lão càng nói càng lui về sau, cuối cùng thì không thể nào lui được nữa, tôi không biết người phụ nữ tên A Trân kia đang đứng ở đâu. Loại cảm giác khi biết được trong phòng tồn tại một nhân vật vô hình khiến thần kinh ai nấy nều căng lên như dây đàn. Cổ tôi như bị đóng băng, ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

          Ông chủ Triệu à lên một tiếng, sau đó nghiêng mặt nhìn chúng tôi nhỏ giọng nói: “Thím của các cậu…..mời các cậu đến nhà chơi một chút…. Cùng ăn cơm trưa luôn….”

           Lực Tử cũng a một tiếng, phản ứng thật nhanh nói: “Ông, ông chủ,….tôi nhớ rồi! Cửa hàng hôm nay chưa có mở! Ông chủ Tề lại muốn đến xem hàng …. Tôi phải đi….”

           Ông chủ Triệu nghiến răng rít lên: “Mở cái rắm! Cậu là chủ hay tôi là chủ! Ông đây muốn cậu ăn cơm, cậu dám không ăn!”

           Sau đó không khí bỗng chùng xuống rất nhiều: “Không…. Không thể phụ lòng của người khác được, tuổi chúng nó còn nhỏ vẫn phải nghiêm khắc mới tốt ….”

           Chúng tôi cũng không tìm được lý do từ chối, ông chủ Triệu nhìn chúng tôi như ngầm ám chỉ về thỏa thuận tối hôm qua. Bạch Dực thở dài một hơi nói: “Nếu đã như thế, chúng tôi đành làm phiền vậy.”

           Rõ ràng chỉ có bốn người, nhưng lại cách nói lại như đang có thêm một người ở đây, ông chủ Triệu đảm nhiệm vai trò phiên dịch, chúng tôi cứ thế trò chuyện thật quỷ dị với nhau. Ông chủ Triệu cố gắng làm như không có gì đóng cửa lại, Bạch Dực quay về phòng thay quần áo, tôi thấy thế cũng đi theo. Lục Tử cũng muốn đi như bị ông chủ Triệu kéo lại, chỉ có thể đưa ra vẻ mặt đau khổ nhìn chúng tôi.

           Về phòng, tôi lập tức đóng sập cửa, Bạch Dực đang cởi bộ đồ ngủ ra. Tôi cố hạ giọng xuống thấp nhất hỏi: “Đúng là có một người phụ nữ xuất hiện, chúng ta còn đến đó ăn cơm làm gì?”

           Anh kéo ngăn tủ nói: “Hết cách rồi, lão già kia có tư liệu mà chúng ta muốn, hơn nữa cậu cho rằng bát khổ này không liên quan đến chúng ta sao? … cậu có để ý cổ người phụ nữ kia hay trẹo sang một bên không?”

           Nghe anh nói vậy tôi mới nhớ đến hình ảnh phản chiếu của bà ấy, mọi thứ có vẻ hết sức bình thường duy nhất chỉ có cổ của bà là bị nghẽo sang bên trái. Bạch Dực nhìn tôi lắc đầu, anh tìm một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào, sau đó nói: “Mặc kệ đi đến đó rồi tính, khi ấy chúng ta có thể thấy bà ấy trong gương.”

           Tôi gật đầu, bỗng thấy Bạch Dực đang nhìn thẳng vào mình. Lòng tôi bất an hỏi: “Anh nhìn gì thế? Bà ta vào đây hả?”

[1] Nguyên văn là 嬸 (~ thẩm) tức là vợ của bác hay chú. Phần này, lúc nói chuyện họ xưng hô là thẩm, nhưng khi dẫn chuyện thì lại gọi là ‘Di’ (姨) Tức là tiếng gọi thông thường chỉ mấy người lớn tuổi mới gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net