118: Vua ngầm (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt Túc Ảnh lóe lên tia sáng làm cho người ta sợ hãi, nhưng ngoài miệng lại ngoan ngoãn nhận sai, " Em không nên mắng chị, cũng không nên lấy đồ của chị đi mà không nói lời nào. Chị ơi, em biết sai rồi, sau này em sẽ không chọc chị tức giận nữa."

Một câu gọi chị, hai câu cũng là chị. Nhưng chỉ có cô biết tâm cơ của cậu nhóc này sâu đến mức nào.

Đây là đang xét thấy cô lẻ loi một mình, cho nên cho rằng cô chuêus cố thân tình, không hiểu thanh sắc mà lây động tình người đâu!

"Cậu nói sai rồi." Đường Hoan chống gậy từ từ đứng dậy, đi đến bên mép giường, đứng nhìn xuống Túc Ảnh. "Tất cả những gì nãy giờ, đều sai hết rồi."

Túc Ảnh sửng sốt.

Bà chị này, có ý gì?

"Không phải sai ở chỗ cậu mắng người, cũng không phải sai ở việc cậu trộm đồ. Mà điểm sai đầu tiên, là ở chỗ cậu ngu xuẩn, điểm thứ hai, là vì cậu...low."

Túc Ảnh từng này tuổi, nhưng chưa có ai mắng cậu ta ngu xuẩn cả!

Bị những kẻ đó giày xéo thì như thế nào, bất quá là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh*  mà thôi. Bên ngoài thì nhìn như là một kẻ ngay cả tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ, nhưng thực chất lại thuộc về tuýp người trong xương cốt ẩn giấu ngạo khí. Tay đấm chân đá gì cũng được, nhưng nếu nói cậu ta ngu xuẩn, thì lại không thể tiếp nhận được!

"Cậu ngu xuẩn ở chỗ cậu đắm mình trụy lạc, xem mình như là cùng một dạng người với đám du thủ du thực kia. Những người đó đã sa chân vào vũng lầy, cậu lại suốt ngày đánh nhau với bọn họ, dù cho cậu có thắng được, thì lại như thế nào, hửm? Thì chẳng phải cậu cũng giống như họ rồi sao?" Đường Hoan lần mò đi tới mép giường, trong tay nắm một cây chủy thủ.

Theo bản năng Túc Ảnh gồng người lên, "Chị muốn làm gì?!"

Đường Hoan không trả lời, mà là chầm chậm đi đến chỗ của Túc Ảnh, chậm rãi cứa sợi dây thừng. "Người có bản lĩnh thật sự, sẽ đứng ở chỗ cao. Chứ không phải là xen lẫn trong bùn. Tôi nói muốn đưa cậu đi học, là vì hi vọng tới lúc đó cậu có thể có được bản lĩnh để đứng trên chỗ cao. Nhưng cậu lại dễ dàng vứt bỏ cơ hội này, cậu nghĩ thử xem có phải cậu rất ngu ngốc hay không?"

Dây thừng trên cổ tay của Túc Ảnh đã được cắt bỏ. Nhưng cậu ta lại không động đậy.

Cậu ta bình tĩnh nhìn cô gái có vẻ mặt nhu hòa với đôi mắt vô thần kia, cô nói chuyện với ngữ khí không chậm, nhưng cũng không nhanh, làm người nghe cảm thấy rất thoải mái.

Quan trọng là, theo như cô đã nói, thật ra nó cũng có chút đạo lý.

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ lợi dụng cô gái nhận nuôi mình. Không ngừng hấp thu tri thức, sau đó trả thù những người đã từng khinh thường bản thân mình. Chứ không phải là cuỗm một số tiền rồi chạy mất. Ánh mắt thiển cận, thật sự rất ngu ngốc."

Đường Hoan mắng Túc Ảnh ngu ngốc một lần, ánh mắt của cậu ta cũng lạnh đi một phần.

Cô không nhìn thấy được, nhưng sẽ cảm nhận được.

Nhưng như thế thì sao nào?

Tôi thích cái cảm giác dù cậu nhìn tôi không vừa mắt, nhưng lại cảm thấy lời tôi nói có đạo lý, lại còn không thể không lấy đó mà làm theo đấy!

"Chỗ ngu xuẩn đầu tiên đã xong, giờ đến chỗ tiếp theo này. Low, chính là nói cậu của bây giờ."

Hiếm lắm mới có cơ hội chửi người một cách quang minh chính đại như này, quả thực là quá sảng khoái!

Tuy trong lòng hoan hô các kiểu, nhưng mặt ngoài vẫn không có gợn sóng, vẫn nghiêm trang.

"Tuy rằng tôi không thấy gì, nhưng tôi biết, nhất định bây giờ cậu đang hung tợn nhìn tôi chằm chằm. Cậu có nhiều kẻ thù như vậy, có nhiều nhười từng khi dễ cậu đến thế. Nhưng cậu lại không nghĩ cách trả đũa họ, trái lại luôn muốn giết tôi, giết người đã mua cậu, cứu cậu, đơn giản chỉ là vì tôi không thấy gì, còn là phụ nữ, dễ khi dễ."

"Cậu biết không? Một người đàn ông nhưng lại đổ hết mọi thứ lên đầu phụ nữ, là low nhất!"

Đường Hoan gằn từng chữ một mà cường điệu.

Sau đó lần lượt cắt bỏ tất cả những chỗ dây thừng còn lại.

Thật ra thì cô cũng không lo lắng rằng sau khi Túc Ảnh thẹn quá hóa giận sẽ làm gì cô cả. Bởi vì nếu cô đã nói tới mức này mà Túc Ảnh vẫn không hiểu được, thì chứng minh rằng đây là Boss phản diện kém cỏi nhất mà cô từng gặp. Cậu ta thích chết như thế nào thì tùy cậu ta, cô không trêu vào được!
----------------------------------------------

*hổ lạc đồng bằng bị chó khinh: nôm na là khi người quyền thế sa cơ lỡ vận thì những kẻ thấp kém hơn mình trước đây sẽ trèo lên đầu mình.

Còn từ low thì vì tui....chả biết dịch nó kiểu gì cả (low: thấp) nên tui giữ nguyên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net