Chương 47: Than Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Earl Panda


Tôi vừa nhìn là biết ngay Muộn Du Bình định làm gì, không cần suy nghĩ kỹ càng xem làm thế có thỏa đáng hay không, hắn đã đem đổ cả rổ than củi đang cháy đượm vào trong khe nứt nọ.

Thứ bên trong vách đá vẫn còn cách khe nứt một đoạn, Bàn Tử theo sát phía sau, lại đổ thêm một rổ than nữa, than đổ sau đẩy than đổ trước vào tít bên trong khe nứt.

Tức thì, từ trong vách đá vọng ra tiếng khóc thét như tiếng trẻ con, chói tai muốn chết, thê thảm vô cùng.

Theo lý mà nói, giết chết thứ kinh khủng này sẽ không có áp lực tâm lý quá lớn mới đúng, nhưng tôi vừa nghe thứ tiếng này lại có cảm giác trong lòng đau nhói, có chút không đành lòng. Hiện giờ nó đang ở thế yếu, hoàn toàn chỉ biết mặc cho người ta xẻ thịt.

Muộn Du Bình mặt lạnh như tiền, không chút do dự tiếp tục lấy than mà đổ.

Trong không khí nồng nặc một thứ mùi kỳ quái, tôi rất quen thuộc với mùi này, đó chính là "mùi người chết" trong cục sắt lúc trước, không ngờ nó thật sự tượng trưng cho cái chết. Cái bóng trong vách đá mới đầu cứ run lẩy bẩy không ngừng, rồi dần dần ngừng lại, tiếng kêu thét thê lương cũng dần yếu đi.

Tôi từ nhỏ đã hay mềm lòng, tuy vừa nãy suýt chút nữa đã bị tóm, nhưng mà giết chết một sinh vật hình dáng kỳ quái như thế, trong lòng tôi vẫn thấy khó chịu cực kỳ.

Bàn Tử lại không cổ hủ như tôi, tuy cũng có chút lẩm bà lẩm bẩm, nhưng không hề ngượng nghịu tí gì, chỉ cười gượng mấy tiếng rồi nói: "Kiếp sau đầu thai làm người, đừng có đầu thai lộn chỗ."

Cuối cùng, cái bóng kia ngừng bặt, chỉ còn lỗ hổng trên tảng đá, vẫn còn đang bốc khói xanh lè.

Tôi chán nản ngã ngồi xuống đất, thở phào một cái. Vừa định nghỉ một tí, Muộn Du Bình lại bảo: "Còn chưa kết thúc."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mới hiểu ý hắn là gì, trên vách đá bên kia, còn có ba cái bóng đã tới gần lắm rồi.

"Chúng ta nhất định phải làm vậy à?" Tôi hỏi.

Muộn Du Bình không đáp, chỉ liếc nhìn Bàn Tử. Anh ta gật đầu, giơ búa với dùi đục lên, đến chỗ một cái bóng khác. Tôi không muốn nhìn nữa, bèn ra ngồi một chỗ không nhúc nhích. Bàn Tử niệm vài câu A di đà Phật rồi ra tay luôn, rất nhanh, chuyện ban nãy lại lặp lại lần nữa.

Vừa chuyển sang cái bóng thứ ba, Bàn Tử cũng chịu hết nổi, đầu đầy mồ hôi đứng nhìn trước cái bóng kia một lúc lâu, hỏi Muộn Du Bình: "Tiểu Ca, hay là chúng mình nghỉ một lát đã rồi làm tiếp?"

Muộn Du Bình lắc đầu, nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Không cần làm nữa, hết thời gian rồi."

Quay đầu nhìn theo, tức thì giật thót cả người. Không biết tự bao giờ, toàn bộ những cái bóng trên vách đá đã hiện ra sát bề mặt, vừa nhìn đã đếm rõ được, ít nhất cũng phải mười mấy cái bóng, hơn nữa, chỉ bằng mắt thường cũng đủ nhìn thấy rõ ràng rồi.

Chúng nó thực sự đang chậm chạp di chuyển ra phía ngoài vách đá.

Thế này là thế nào? Lẽ nào chúng nó đã phát hiện ra bọn tôi, bèn tăng tốc?

Tôi lại đứng lên, Muộn Du Bình lấy con dao găm của tôi, trở tay cầm, Bàn Tử giơ búa dùi lên, mỗi mình tôi tay không tấc sắt, nhìn quanh một chút, cũng nhặt một cái cần khoan đá lên từ dưới đất. Ba người lưng tựa lưng, cảnh giác khắp bốn phía.

Bàn Tử đã hưng phấn lên rồi, cái loại người như anh ta đích thực chỉ thích đánh chửi nhau, chẳng quan tâm đối phương là Arnold Schwarzenegger hay là yêu quái đá. Anh ta chửi một tiếng, nói: "Mẹ kiếp! Thế cũng tốt, chứ tôi chịu không nổi cái chỗ này rồi, chết đói không vinh quang bằng chết như thế này, chúng ta chiến một trận!" Nói xong lại như sực nhớ ra điều gì, giơ chân đá veo bức tượng thần. "Mẹ, đéo nể tình nhau gì cả! Ông đây bái mày chi bằng bái cái chim cho rồi!"

Tim tôi đập bình bịch, không kìm được run lẩy bẩy, nhưng kỳ lạ là không phải vì sợ, tôi bảo Bàn Tử: "Chết như vậy có gì vinh quang? Mẹ kiếp ai biết anh chết như thế nào?"

Vừa nói xong, bỗng nhiên sau gáy mát lạnh, có vật gì rơi xuống cổ tôi, tôi sợ bắn cả người. Vừa nhìn lại, thì ra là một mảnh đá nhỏ.

Tôi giật mình, thầm nghĩ cái đệt toi rồi, quên mất trên đỉnh đầu cũng là vách đá. Ngẩng đầu lên đã thấy trần hang cách đỉnh đầu chưa đến hai nắm tay đã nứt toác ra, từ trong khe nứt xuất hiện cái gì đó xanh lè.

Chúng tôi lập tức tránh ra, gần như cùng lúc đó, vách đá trên đầu toác ra, một đống xanh lè từ trên rơi bộp xuống, phát ra một tiếng kêu thét thảm thiết.

Dưới ánh đèn mỏ, tôi không nhìn rõ toàn cảnh, chỉ biết là một cái bóng rơi xuống, chỉ dừng lại trong phạm vi đèn chiếu được đúng nửa giây đã lập tức tránh ra ngay, lại bổ nhào vào đống lửa.

Đống lửa bị hất tung ra, bụi lửa và than lửa văng ra khắp nơi, vùng ánh sáng tập trung nhất lại bị hất văng tứ tán rồi, tức thì khắp nơi tối sầm lại, chỉ nhìn thấy vô số điểm lửa nhỏ vẫn đang cháy.

Chúng tôi không liệu được sự cố này, tôi dùng đèn mỏ đuổi theo chiếu thứ kia, nhưng chỉ quét được cái bóng vụt qua.

Bàn Tử phản ứng nhanh nhất, nhặt một que củi cháy dở lên, nhưng chỉ vừa cầm lên lửa đã tắt ngúm, chỉ còn lại tro củi thừa chút lửa tàn.

"Mẹ——" Anh ta chửi ầm lên, chữ "kiếp" còn chưa thoát ra khỏi miệng đã biến thành tiếng kêu đau, hình như anh ta bị cái gì tông vào nên ngã nhào xuống, ngay sau đó là những tiếng va đập liên tiếp vang lên.

Tôi nghe tiếng bèn chiếu đèn theo, thấy Bàn Tử đang quần nhau với thứ gì đó, tôi dời sang chỗ khác chiếu Muộn Du Bình, đèn pin vừa chuyển, lại không tìm thấy hắn, xoay sang chỗ khác, lại chiếu đến một khuôn mặt nanh ác dữ tợn không gì sánh được.

Tôi chỉ xoay đèn mỏ theo quán tính, cho nên trong chớp mắt kia khi khuôn mặt đó hiện ra, cảm giác giật thót tim còn kinh khủng hơn là trực tiếp nhìn thẳng vào. Tôi tức thì sợ vãi tè ra quần, theo phản xạ giật bắn người ra phía sau, gào lên: "Lại lòi ra một tên nữa!"

Sợ thì sợ, cây cần khoan đá trên tay tôi lập tức vung về phía hướng đó, một tiếng trầm đục vang lên, chẳng biết đã đập phải cái gì rồi. Thế nhưng lại chẳng có tí lực gì, cần khoan đá làm bằng sắt, rất nặng, tôi chỉ cầm bằng một tay nên chẳng phang nổi thêm cú nữa, đành phải rụt về, lại cầm đèn mỏ chiếu.

Còn chưa kịp chiếu rõ ràng được tí gì, phía sau lưng bị húc mạnh một cái, tôi ngã văng ra, lăn lông lốc dưới đất. Đèn mỏ bị tuột khỏi tay, không biết bay đến chỗ nào rồi.

Tôi đứng lên liền biết toi rồi, chẳng nhìn thấy gì cả, phiền to. Đúng lúc này chợt nghe tiếng Muộn Du Bình kêu lên: "Quỳ rạp xuống đất, không được cử động!" Ngay sau đó một tiếng thét thảm thiết vang lên, một đống gì đó nặng nề rơi bịch xuống ngay bên cạnh tôi.

Tôi ôm đầu lùi qua một bên, cách mấy nắm tay bên cạnh vang lên mấy tiếng lục cục, sau đó lại nghe thấy tiếng gãy xương đánh "rắc" một cái, tiếng kêu thảm nọ lập tức im bặt.

Ở bên kia, phía Bàn Tử còn chưa xong, nghe thấy tiếng anh ta nện hết cú này đến cú khác, "Mẹ mày! Dám trốn ông Béo tao này! Dám trốn ông Béo tao này!" Mỗi tiếng búa nện lại một tiếng hét thảm, cứ như vậy sau bốn tiếng đập, phía bên đấy cũng im bặt. Anh ta "phì" một tiếng rõ dài.

Không nhìn rõ được tình hình bên đó, bốn bề xung quanh cũng im lặng cả rồi.

Tôi hỏi: "Giải quyết xong rồi?"

Muộn Du Bình bên cạnh lạnh lùng nói: "Đừng nói chuyện, nghe!"

Tôi lập tức nín thở, nghe thấy trong bóng tối vang lên những tiếng bò sàn sạt, số lượng cực nhiều, đếm không xuể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi