Chương 48: Có Ba Mươi Lăm Tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Earl Panda

Tình như bình...

*****

Tuy tôi không nhìn thấy cái gì, nhưng có thể tưởng tượng tình cảnh bây giờ như thế nào, những bóng người bên trong vách đá này nhất định đã bao vây kín lấy chúng tôi rồi.

Nhớ lại dòng chữ trên mặt đất lúc trước: mười sáu, mười, bảy, bốn, tổng cộng là ba mươi bảy. Vừa rồi có hai kẻ bị chết cháy, như vậy, chúng tôi đang phải đối mặt với ba mươi lăm tên.

Tôi không nhìn thấy gì, không biết bọn Bàn Tử có bị thương không, nhưng không có tinh lực để mà suy nghĩ linh tinh nữa rồi, tôi cầm chắc lấy cần khoan đá, dồn toàn bộ sự tập trung vào hai lỗ tai.

Bàn Tử ở cách chúng tôi khá xa, có thể là đã bị tách ra, bên cạnh không có ai, tôi có chút không kìm được, tiếng hít thở rất gấp, nhưng đồng thời lại hèn mọn cố gắng áp chế hơi thở của mình, nghĩ bụng phải đi tìm anh ta mới được.

Cầm cự chưa được bao lâu, quả nhiên Bàn Tử bùng nổ trước tiên, anh ta kêu đau một tiếng, rồi gào lên: "Mẹ kiếp!"

Vừa gào lên, không biết anh ta đập phải cái gì, nháo nhào cả lên, có cái gì kêu váng lên, đồng thời khắp nơi cũng vang lên tiếng rít ầm ĩ như tiếng bầy chim líu ríu kêu loạn vậy, hỗn loạn thành một nổi lẩu thập cẩm, ập cả về phía anh ta.

Tôi xoay tròn thanh cần khoan trong tay, định xông lên giúp một tay, vừa tiến lên được hai bước đã đâm sầm vào một đống gì đó, trơn trơn nhẵn nhẵn. Không kịp phản ứng, một tiếng rít vang lên trong bóng tối, bốn bề đầy thứ gì xẹt qua xẹt lại, tôi bị đụng ngã, lăn lộn trên đất, mấy chỗ trên người đau nhói.

Tôi quờ tay túm được một cái móng vuốt, nhưng lại lập tức tuột tay. Vội vội vàng vàng quờ quạng khắp nơi, loáng cái tay bị cào cho rối tinh rối mù lên. Có điều, chẳng được bao lâu, một tiếng trầm đục vang lên, vật kia bị đạp văng ra ngoài.

Tôi vội vã khua khoắng tay chân đứng lên, lại bị Muộn Du Bình ấn xuống, hắn khẽ quát: "Đừng nói gì cả, cậu đừng nhúc nhích!" Nói đoạn, hắn lại vụt về phía Bàn Tử như một cơn gió.

Tôi cảm thấy rất quái lại, muốn đến giúp một tay, nhưng lại cảm thấy lời Muộn Du Bình nói mình không thể không nghe. Bỗng nhiên cảm thấy trên vai mình có gì không ổn, thì ra nơi vừa rồi bị Muộn Du Bình ấn lên toàn là máu.

Lượng máu nhiều như thế này, không biết là tự hắn rạch ra, hay là bị trọng thương rồi. Trong lòng tôi rét lạnh, trận chiến ác liệt vừa rồi, nghe chừng như thể hắn chiếm hết thế thượng phong, nhưng hiển nhiên, cũng chẳng dễ dàng gì.

Từ phía bên kia vang lên tiếng Bàn Tử gào thét xé tim xé phổi, không phải tiếng thét khi chiếm thế thượng phong, mà là tiếng gầm lên giận dữ khi bị đẩy vào đường cùng, nghe mà hồn phi phách tán. Rất nhiều khi, tôi không kìm được mà nghĩ, ngộ nhỡ một trong ba chúng tôi mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì sẽ làm sao bây giờ? Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, chỉ cần Muộn Du Bình còn ở đây, tôi cứ có cảm giác chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Thế mà bây giờ, cảm giác an toàn đó lại tan thành mây khói, rất có thể, Bàn Tử sẽ bị giết chết ở chỗ này mất.

"Lùi vào sát vách!"

Giọng Muộn Du Bình vang lên ngay ở vị trí của Bàn Tử. Âm cuối vừa dứt, tình hình càng hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngã xuống đất, tiếng chửi của Bàn Tử, tất cả cùng nháo nhào lại với nhau.

Trong đầu tôi giờ trống rỗng, lúc này đã không thể nghĩ ngợi được gì, chỉ biết ôm thanh cần khoan đá mà không nhúc nhích được gì, dỏng tai lắng nghe động tĩnh phía bên kia. Mình có đến đấy cũng vô ích, huống chi tình hình hỗn loạn lúc này tôi chẳng hiểu mô tê gì, nếu thân thủ không tốt, tôi sấn qua đấy có khi còn bị Bàn Tử ngộ sát.

Không biết tình hình này kéo dài suốt bao lâu, bỗng nhiên, đột ngột biến mất, yên tĩnh hoàn toàn.

Tôi vẫn không dám động đậy, không biết thế này là sao nữa. Bọn họ đều chết cả rồi? Hay là đám người trong đá đều bị giết cả rồi? Hay là, cả hai trường hợp?

Cẩn thận lắng nghe, đột nhiên "tách" một tiếng, đèn pin sáng bừng lên. Quay đầu nhìn, thì ra là Muộn Du Bình, hắn một tay đỡ Bàn Tử, một tay cầm đèn của tôi.

Tôi hít một hơi, nhìn hắn tập tễnh đỡ Bàn Tử lại gần, buông Bàn Tử xuống, rồi hắn cũng ngồi xuống. Cả hai người toàn thân đầy vết thương, máu đầm đìa.

Trên cơ thể hắn trải đầy vết máu ố, hình xăm kỳ lân lại nổi lên. Lúc này, không chỉ mỗi bả vai, mà cả nửa người trên của hắn đều phừng phừng, hình xăm lan kín toàn thân.

Tôi ngẩn cả người, chết lặng mà nhìn, hắn lại đưa đèn pin cho tôi. Rồi hắn nắm tay tôi thật chặt, cầm tay tôi chiếu đèn về phía một lỗ hổng trên vách đá, đó là kẽ nứt nơi đám người trong đá chui ra ngoài.

"Đây là con đường do đám kia di chuyển mà tạo nên, tôi vừa xem thử rồi, lối này có thể thông ra bên ngoài." Hắn nói, "Cậu cầm theo dụng cụ, mau đi đi."

Tôi lập tức gật đầu, "Anh nghỉ ngơi một lúc trước đã, tôi giúp anh kiểm tra vết thương. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta lập tức rời đi. Mẹ kiếp, tôi còn tưởng lần này tụi mình lành ít dữ nhiều rồi chứ. Phục anh thật đó, không ngờ anh lợi hại đến vậy."

Nào đâu hắn tựa vào vách đá phía sau, thản nhiên nói: "Tôi với anh ta, không đi được nữa rồi."

"Anh mê sảng cái gì đó?" Tôi mắng.

Hắn đột nhiên mỉm cười với tôi, nói: "May quá, tôi còn chưa hại chết cậu..."

Tôi sửng sốt. Hắn ho một trận, phun ra một búng máu tươi.

"Anh..." Đầu óc tôi nổ bùm một tiếng.

Hắn chỉ mỉm cười nhìn tôi, rồi từ tốn cúi đầu xuống, ngồi ở đó, như thể đang nghỉ ngơi. Thế nhưng, bốn bề đã hoàn toàn yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi