Chương 50: Chú Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Earl Panda

...

*****

Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình đã về đến nhà của A Quý, Vân Thải đang ở bên chăm sóc tôi. Bên ngoài rất ầm ĩ, tôi bị tiếng ồn ào này đánh thức.

Tôi cũng không bị thương gì, chỉ là do cạn kiệt sức lực, cho nên ngủ ngon một giấc là cơ thể không còn gì đáng ngại. Tôi ngồi dậy, Vân Thải thấy thế, bèn đưa nước cho tôi, sau đó ra ngoài gọi người. Không lâu sau, Phan Tử vào phòng, hỏi tôi thế nào rồi.

Tôi không thấy chú Hai đâu, cũng không trả lời anh, mà hỏi ngay bọn Bàn Tử sao rồi?

Phan Tử nói cho tôi biết, bọn họ đã được đưa đến bệnh viện chữa trị rồi, đến giờ vẫn chưa có tin gì. Anh bảo tôi yên tâm, nếu bọn họ không chết nổi thì chắc chắn không chết nổi, còn nếu bất hạnh mà tiêu tùng rồi, thì cũng đâu còn cách nào nữa.

Tôi nghe vậy cũng an tâm hơn một chút, đưa đi bệnh viện, chí ít vẫn còn có hy vọng.

Sau đó, tôi hỏi rốt cục bọn tôi gặp phải chuyện gì? Anh cứ ra vẻ thần bí, cái gì cũng không nói, chỉ nói chú Hai nhà tôi không cho anh nói nhiều về việc này, bây giờ chú vẫn còn đang ở bên hồ, chờ bao giờ chú về sẽ đích thân nói cho tôi biết. Rồi anh bảo tôi cứ nghi ngơi đi, nói đoạn đi ra ngoài luôn, như thể đang rất vội vã.

Mấy ngôi nhà sàn gần nhà A Quý cũng đều được chú Hai bao hết, tôi còn nhìn thấy rất nhiều người làm trước kia của chú Hai với chú Ba, phải đến hai mươi mấy người, tôi nhớ lại số người từng thấy lúc ở bên hồ, chắc lần này phải đến mấy trăm người lận. A Quý đã hết hoảng loạn rồi, giờ bận bịu luôn chân luôn tay, nhưng tôi hỏi anh ta tình hình thế nào, anh ta cũng chẳng biết cái gì cả.

Tôi hết cách, đành ngoan ngoãn nghe lời, nằm ườn trong nhà A Quý nghỉ ngơi suốt hai ngày trời, sau khi sức khỏe đã hồi phục như cũ, chú Hai mới từ bờ hồ trở về.

Đi cùng với chú Hai còn có nhiều người nữa, hóa ra đều là mấy người chú họ ở Trường Sa, có vài người đã cùng lăn lộn làm ăn với chú Ba từ lâu, toàn là những nhân vật máu mặt trong nhà tôi.

Tôi nghĩ thầm, chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Sao người Ngô gia đều đến đây hết cả thế này?

Tôi không dám hỏi, bởi sắc mặt của cả chú Hai lẫn mấy người họ hàng này đều vô cùng khó coi, hàn huyên hồi lâu, mới để ý thấy ánh mắt bọn họ nhìn tôi rất kỳ quái.

Sắc mặt chú Hai rất kém, lằng nhằng một hồi mấy người họ hàng mới tản ra, chú Hai quay sang nhìn tôi một cái, rồi ôm lấy bả vai tôi, hỏi tôi có làm sao không?

Tôi gật đầu nói không vấn đề gì, bấy giờ mới thấp giọng khẽ hỏi chú chuyện gì xảy ra thế. Chú nhìn tôi, thở dài, vỗ vỗ vai tôi, ý bảo đi dạo với chú một lát.

Chúng tôi đi đến một khe suối ở thôn bên cạnh, suốt dọc đường chú chẳng nói với tôi câu nào, mãi cho đến khi tới ngôi nhà cũ đã bị thiêu rụi nọ, chú mới bảo: "Mail của cháu, chú đã đọc rồi."

Tôi đã thầm lờ mờ đoán ra, có khả năng chuyện này với nội dung email đó có liên quan, bèn nhìn chú, chờ chú nói tiếp.

Chú dừng lại một chút, rồi mới nói: "Cháu có tin tưởng vào nội dung mà cháu viết trong mail không?"

"Chú bảo cháu phải làm sao? Cháu muốn không tin, nhưng lại không dám không tin, vì cháu không nghĩ ra được khả năng nào khác." Tôi nói, "Chú với chú Ba ở cùng nhau lâu như thế, có phát hiện ra được điều gì khác thường không?"

Chú Hai châm điếu thuốc, nhìn tôi, cau mày không nói một lời.

Tôi nói: "Đây là điều người khác nói, chú Ba cũng không chính miệng phủ nhận, cho nên, không phải là cháu không có chút gì hoài nghi."

Chú Hai lại nhìn tôi, rít vài hơi hút xong điếu thuốc, ngừng lại một chút, rồi đột ngột nói: "Cháu không cần phải hoài nghi, chú cho cháu biết, điều đó đúng là sự thực."

"Sự thực?" Tôi nói, "Làm sao chú khẳng định được?"

Chú từ tốn nói: "Chuyện này, bọn chú đã biết cả rồi."

Tôi ngẩn ra, không thể tin vào tai mình.

Chú Hai nói tiếp: "Tiểu Tà, có những chuyện không đơn giản như cháu nghĩ, nhưng cũng có những chuyện, không phức tạp như cháu nghĩ đâu."

"Nếu mọi người đã biết cả rồi, sao vẫn để chuyện này xảy ra?" Tôi hỏi.

Chú đứng đó không nói, sau đó ra hiệu, bảo tôi đi tiếp, tiện thể đưa cho tôi một thứ.

Tôi nhận lấy, thì ra là một tấm ảnh, "Đây là?"

"Trước khi ngôi nhà cũ kia bị cháy sạch, chú giữ lại một tấm. Chú nghĩ, bây giờ mới cho cháu xem thì thích hợp hơn là lúc đó." Chú nói.

Tôi sửng sốt, ngơ ngác, nhà cũ? Cháy sạch? Cái đệt! Không thể nào! Đoạn liền nói: "Chú Hai, đó là do chú làm à?"

Còn định nói nữa, nhưng chú lại khoát tay, bảo tôi xem kỹ tấm hình kia, "Những chuyện đó, không nhắc lại nữa."

Đó là một tấm ảnh chụp trắng đen vô cùng bình thường, cũng là một tấm ảnh chụp chung. Nhìn kỹ, trong tấm ảnh là một người đàn ông trung niên lạ hoắc, đang nói gì đó với Văn Cẩm, đằng sau là những người khác trong đội khảo cổ. Người đàn ông trung niên không phải người trong tấm ảnh từng xem lúc trước. Người này rất trắng, rất gầy. Nhưng lại trông có chút quen thuộc.

"Đây là tấm ảnh mà Sở đầu trọc muốn cho cháu xem." Chú Hai nói, "Chú giữ lại một tấm ảnh có khả năng nói rõ vấn đề ra nhất, nghĩ nếu như cuối cùng vẫn hết cách, buộc phải cho cháu biết việc này, thì vật chứng vẫn rõ ràng hơn là chỉ mỗi lời chú nói."

"Chính là cái này?" Tôi có chút không hiểu, "Tấm ảnh này có vấn đề gì?"

"Không phải cháu quen biết người này hay sao?" Chú nói, chỉ vào người đàn ông xa lạ nọ.

Tôi nhìn cái người trắng bệch mà gầy gò kia, bỗng nhiên nghĩ ra hắn là ai, không khỏi "a" lên một tiếng, "Sao lại là hắn? Không phải hắn..."

Người này không liên quan gì đến câu chuyện của chúng tôi, nhưng cũng không phải là không đóng vai trò gì trong chuyện này, nếu như người đó đã cùng xuất hiện trong một tấm hình với đội của Văn Cẩm, vậy thì vị trí của hắn trong đội khảo cổ không phải là như tôi nghĩ rồi.

Chúng tôi tiếp tiếp đi dạo, chú Hai nói: "Chú không thể kể cho cháu biết chi tiết, nhưng chú có thể kể cho cháu nghe một câu chuyện. Tiểu Tà, có một số lúc, có một số chuyện, hắn chính là một câu chuyện, cháu có muốn nghe hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi