Chương 49: Thoát Ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn hắn yên lặng ngồi trước mặt, cảm giác của tôi lúc này vô cùng khó tả.

Tôi không biết trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì nữa, vô số ý nghĩa bắt đầu rối tung như tơ vò, nhưng mà, tôi lại không có cảm giác gì.

Sững sờ trong phút chốc rồi mới tỉnh lại được, tôi lập tức run lẩy bẩy, lần mò đến sờ cổ tay hắn. Chỉ vươn tay ra thôi mà gần như dùng hết toàn bộ sức lực của mình.

Vẫn may, còn một chút độ ấm cơ thể, mạch đập rất yếu, gần như không cảm thấy gì.

Quay đầu nhìn Bàn Tử, mới phát hiện bụng anh ta bị rạch một vết lớn, phòi cả ruột ra ngoài, mạch đập càng yếu hơn.

Những vết thương trên người bọn họ vẫn chảy máu đầm đìa, toàn là vết cào, vết rạch, hiển nhiên là do móng vuốt của thứ kia cào, có thể thấy cuộc chiến vừa rồi ác liệt đến mức nào.

Máy chảy quá nhiều, tim bị suy kiệt, cái chết là không thể nào tránh khỏi được nữa. Tôi có chút tuyệt vọng, bất lực, chán nản, hối hận, tất cả những cảm xúc không tài nào hình dung được cứ thế ập đến, nước mắt gần như trào ra khỏi vành mắt.

Cũng không biết vì sao, cũng không biết lấy được sự quyết tâm từ chỗ nào, ngay trong nháy mắt kế tiếp, tôi lập tức gạt hết tất cả những cảm xúc này sang một bên, đột nhiên tĩnh tâm lại.

Ngay đến cả tôi cũng giật mình vì sự tỉnh táo bất ngờ này, như thể bên trong tôi còn một con người khác, tạm thời gạt bỏ hết mọi cảm xúc tâm trạng đi. Không biết những người khác khi bị đẩy vào trong tình cảnh này liệu có giống như tôi không, nhưng vào lúc này, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo vô cùng.

Bọn họ còn chưa chết, tôi đương nhiên không thể nhanh chân chạy trước, càng không thể ngồi yên ở đây chờ bọn họ chết được. Tôi phải làm chút gì đó, phải cố gắng đến giây phút cuối cùng.

Tôi đứng lên, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm gì.

Đầu tiên, tôi tìm tro hương, bôi hết tro lên những vết thương nặng nhất trên người bọn họ, để tạm thời cầm máu. Sau đó tôi cẩn thận nhét lại ruột vào bụng cho Bàn Tử. Cái cảm giác này tôi không muốn diễn tả lại.

Làm xong, tôi lấy bộ đồ lặn, xé nhỏ thành mấy đoạn dây, rồi lại lấy một khung gỗ vứt chỏng chơ gần đó, buộc lại, làm thành một cái giá kéo, buộc cả hai người kia vào đó.

"Có chết, hai người cũng phải chết trên mặt đất cho tôi." Tôi nghiến răng nói.

Xong xuôi, tôi tay cầm đèn pin, tay cầm dao găm, nhìn khắp xung quanh. Trên mặt đất toàn là chất dịch màu xanh lét, có lẽ là máu của cái thứ kia, nhiều hơn nữa là những cái xác máu thịt bầy hầy, một đống lộn xộn.

Tôi không nhìn kỹ, cũng không dám nhìn kỹ, quay sang nhìn vách đá xung quanh để tìm cửa hang mà Muộn Du Bình nhắc đến. Vừa liếc mắt nhìn tôi liền sững sờ, bên trong vách đá vẫn loáng thoáng ẩn hiện những cái bóng, hơn nữa, còn nhiều hơn cả lúc trước, nhưng lại nhỏ hơn lúc trước, xem ra là bóng của trẻ con.

Tôi nhìn thấy thế, không khỏi sởn da gà, lúc này không dám dừng lại nữa, kéo hai người kia, chui vào trong cửa hang mà Muộn Du Bình nhắc đến.

Bàn Tử vốn đã nặng, cộng thêm cả Muộn Du Bình nữa, tôi phải lấy hết sức bình sinh mới kéo được bọn họ vào trong.

Quả nhiên đúng như lời Muộn Du Bình nói, bước qua cửa hang là một con đường hẹp dài, cái thứ kia hình như có thể ăn mòn chất ngọc nơi này, nên mới chậm rãi di chuyển bên trong đá ngọc. Khắp bốn phía đều là mỏ ngọc thượng hạng, nếu như có bất kỳ một tên buôn ngọc nào lọt được vào chỗ này, chắc sẽ mừng phát điên mất.

Thế nhưng, nếu như nơi này được hình thành một cách tự nhiên bên trong đá ngọc, vậy thì lối đi này có lẽ không có đường ra. Tôi cố sức kéo đi, nhận thấy con đường này rất dài, lại nhìn hai bên vách tường của lối đi, cảm giác rất quái gở, thi thoảng bên vách đá lại xuất hiện loáng thoáng mấy khuôn mặt mơ hồ, cứ như thể những "người" trong đá đang tụ lại chỗ tôi, xem tôi chậm chạp lết đi.

Cũng may, thần kinh của tôi đã sợ đến mức căng hết cỡ rồi, tôi cứ mặc kệ, nghiến răng kéo Bàn Tử và Muộn Du Bình đi, chỉ dựa vào chính sức mình mà lết.

Con đường này không có bất kỳ ngã rẽ rào, nhưng lại ngoắt ngoéo vô cùng, có nhiều chỗ thậm chí còn thẳng đứng lên, tôi vừa lết, vừa bò, vừa trèo, suốt mười mấy tiếng đồng hồ, gần như đã mệt phát ngất rồi mà vẫn chưa đến cuối con đường.

Cũng không biết qua bao lâu, ánh đèn pin cũng sắp tắt rồi, đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng nước.

Tôi gần như phát điên lên cố sức bò về phía trước, bỗng nhiên tay hẫng một cái, bàn tay không tỳ xuống đất như trong tưởng tượng, suýt thì ngã lộn cổ xuống.

Cố gắng chiếu đèn pin lên xem, thì ra phía trước là một vết đứt gãy địa tầng, xuất hiện một khe nứt trong lòng núi, không rộng, dùng hai chân chống là có thể giữ thăng bằng. Bên trên cái khe, nước đổ xuống như thác.

Tôi uống mấy ngụm nước, chiếu đèn pin về phía trước. Phía trước không còn đường đi nữa, hình như đây đã là điểm xuất phát của con đường này rồi. Cái thứ kia có lẽ chui ra từ nơi này. Lại chiếu đèn khắp trên dưới trái phải một lượt, hay thật! Trên khắp bề mặt của khe nứt toàn là những cái hốc lỗ chỗ như thể bị sâu mọt cắn đục, toàn bộ cùng nằm trên một mặt vách đá, cứ như thể lũ đó là một loại sâu mọt trong lòng núi vậy. Mặt vách đá còn lại không có gì cả.

Tôi buông Bàn Tử với Muộn Du Bình xuống, cũng không thể quan tâm được đến tình trạng của bọn họ nữa, tôi vịn vào những cái hốc lỗ chỗ kia, trèo xuống dưới, xem lối này có thông ra ngoài được hay không.

Kỳ thực tôi cũng không biết phải phân biệt thế nào, chỉ có thể dò dẫm từng bước. Đột nhiên, cảm thấy nơi đó như có gió tạt vào, tôi liền mừng rỡ, lập tức theo đó mà men qua, quả nhiên nơi đó có một cửa hang có không khí lưu thông.

Có hy vọng! Tôi nghĩ thầm, rồi lại trèo lên, cởi dây ra, lần lượt đưa từng người xuống dưới.

Tôi bị bỏ đói vài ngày, vốn không còn sức lực gì, đoạn đường này lại quá đỗi giày vò, bình thường chỉ hơi dùng sức một tí là cảm thấy choáng váng, lại còn nôn khan. Đây là dấu hiệu cho thể thể lực đã cạn kiệt, tôi có cảm giác mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Lại tốn ít nhất là sáu, bảy tiếng đồng hồ, mới hoàn thành được đoạn đường có vài bước chân như thế. Tôi rụt vào trong, lại bắt đầu hành trình vừa bò vừa kéo đầy u ám.

Tôi có thể xác định, trong quá trình vượt qua đoạn đường này, chắc chắn có rất nhiều chuyện xảy ra ở xung quanh tôi, bởi khắp nơi đều vang lên những tiếng động kỳ quái, nhưng tôi vẫn cứ bò đi mà không suy nghĩ bất cứ điều gì, hoàn toàn tê dại. Cho dù lúc này có chết đi, có lẽ tôi sẽ vẫn cứ như thế.

Không biết đã bò qua bao lâu, phía trước bỗng xuất hiện ánh sang. Lúc này ngay cả sức để bò nhanh hơn cũng không có, tôi vẫn chỉ biết tiếp tục bò như một cái xác không hồn.

Sau đó, trong nháy mắt, tôi nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng nước chảy, nhìn thấy mặt đất đã lâu rồi chưa thấy. Tôi gần như không phản ứng được gì, chưa kịp nhận ra đây là nơi nào, thì đã thấy trước mặt xuất hiện vài ba người. Ngẩng đầu nhìn lên, là mấy người có dáng vẻ như là dân làng với vẻ mặt âm u nọ.

Bọn họ lôi tôi ra khỏi hang động, nhưng tôi cũng không nhận biết được gì hết.

Trên sườn núi ven hồ bên kia la liệt toàn là người, nghe bên tai toàn là tiếng Trường Sa.

Cơ thể tôi đã suy kiệt, vừa bị lôi ra liền hoa cả mắt, sau đó có người dẫn theo một tốp người khác nữa đi về phía tôi. Nhìn bầu trời, có vẻ như là đã sẩm tối, bốn bề đèn đuốc sáng trưng, toàn là đèn măng-sông. Còn có người cầm bộ đàm không ngừng kêu lên: "Tìm được rồi! Tìm được rồi!"

Người dẫn đầu tốp người nọ chạy về phía tôi, loáng cái đã đến trước tầm nhìn của tôi. Tôi ngước ra, kinh ngạc nhận ra, đó chính là chú Hai tôi, theo sau chú còn có cả Phan Tử.

Vẻ mặt bọn họ đều vô cùng sốt ruột, tôi cũng không kịp chờ chú đến chỗ tôi, đã mất đi tri giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi
Ẩn QC