chương 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy No Min Woo dùng giọng ra lệnh với mình, Oh Se Young vô cùng phiền não.

Cô ta đi ra khỏi cửa, tâm tình phức tạp đứng ở trong hành lang, nhìn xuống phía dưới, đúng lúc nhìn thấy Go Hye Sun.

Go Hye Sun đang nói chuyện với giảng viên hướng dẫn, trên gương mặt là nụ cười sáng lạn.

Oh Se Young nhớ tới trước đó vài ngày, cô ta vẫn còn cảm thấy Go Hye Sun rất tầm thường, nhưng mà bây giờ, tình cảnh của mình và Go Hye Sun đã khác nhau một trời một vực.

Oh Se Young nhớ tới Park Jimin, nhớ tới tất cả mọi chuyện, đều là từ đắc tội Park Jimin mà bắt đầu...

Go Hye Sun mới vừa trò chuyện xong, liền thấy Oh Se Young đứng ở nơi đó.

Go Hye Sun khá ngạc nhiên, nhìn quanh bốn phía, Se Young đã đi tới, "không cần nhìn nữa, là tôi tới tìm cô."

Hye Sun cảnh giác nhìn cô ta, nói " Cô tìm tôi làm cái gì?"

Chuyện đã đến nước này, Oh Se Young sẽ không nghĩ đến tìm cô để gây phiền phức chứ?

Mặc dù như thế, Go Hye Sun cũng không sợ.

Lúc trước không sợ, hiện tại lại càng không sợ.

Cô cũng rất muốn nhìn xem, Oh Se Young còn muốn làm ra việc xấu xa gì nữa, đến lúc đó, chỉ có thể tự làm tự chịu.

Se Young nhìn Go Hye Sun, cười nhạt "Buồn quá nên muốn tìm cô tâm sự."

Mặc dù hôm nay Oh Se Young có trang điểm, nhưng Go Hye Sun vẫn có thể từ ánh mắt của cô ta đang rất mệt mỏi.

Go Hye Sun đứng tại chỗ, chờ Oh Se Young đi tới.

Se Young nói với Go Hye Sun: "Gần đây cô và Jimin như thế nào rồi?"

"... Cô không biết sao?"

Quan hệ của cô và anh như thế nào chẳng nhẽ Oh Se Young không biết.

Oh Se Young luôn rất nhạy bén, đối với chuyện của Park Jimin không thể không biết được.

Cho nên rõ ràng cô ta đang hỏi thừa.

Se Young nhìn Go Hye Sun, nói "Hye Sun, nhìn cô như vậy, tôi cũng rất hâm mộ."

"Không dám." Hye Sun khách khí nói: "Lúc trước cô nói tôi thế nào cô quên rồi sao? Cô là người thừa kế của Oh Thị, lại xinh đẹp thế này, tôi lấy cái gì để so với cô?"

Oh Se Young lúc trước từng giễu cợt thế nào đến giờ Go Hye Sun vẫn nhớ rất rõ ràng.

Hiện tại nói những thứ này chỉ làm cho cô cảm thấy châm chọc.

Se Young nói: "Trước kia là tôi không đúng, là tôi ngu ngốc. Cô nhìn tôi xem, giờ tôi đã bị báo ứng rồi."

Vốn muốn lấy một người chồng tốt nhất trên đời, kết quả cô ta đã phải lấy ai chứ?

Thậm chí ngay cả ba mẹ cũng không chịu đứng về phía cô ta.

Go Hye Sun không lên tiếng.

Cô cũng không cảm thấy Oh Se Young đã bị báo ứng.

Go Hye Sun cũng chẳng cảm thấy No Min Woo có gì không tốt.

Bà cô già này nói như vậy, không phải là bởi vì mắt để trên trán sao?

Se Young cúi đầu xuống, nhìn cái bóng của mình trên mặt đất, "Tôi muốn ly hôn No Min Woo."

"Đây là chuyện của cô, cô tới nói với tôi làm gì? Chúng ta hình như không thân đến mức đấy?" Hye Sun cũng là không giải thích được vì sao cô ta lại tìm đến nói chuyện tào lao này.

Se Young nhìn Go Hye Sun, khẩn cầu, " Tôi thề sau này không bao giờ gây phiền phức cho cô nữa, càng không dám chen ngang vào việc của cô và Park Jimin, cô có thể giúp tôi nói với anh ta có được hay không? Tôi muốn ly hôn, cứ như thế này chắc tôi phát điên mất."

"Cô muốn ly hôn thì liên quan gì đến người đàn ông của tôi mà phải nhờ tôi nói với anh ấy. Mà nếu muốn thì cô tự đi mà nói." Hye Sun đâu có thừa hơi đi quản chuyện của bọn họ.

Mà Oh Se Young cũng là cái gai trong lòng chồng mình, Go Hye Sun cũng chẳng ngu ngốc nhắc đến cô ta làm anh không vui.

Hơn nữa, tại sao mình phải giúp Oh Se Young? Giúp người phụ nữ luôn xem thường mình, xem thường chồng mình trước đây?

"Hye Sun." Se Young tha thiết nhìn lấy cô, "Có phải cô muốn thấy tôi chết cô mới hài lòng không? Các người nhất định muốn ép tôi vào đường cùng sao?"

Nói tới chỗ này, nước mắt của Oh Se Young rơi xuống, giống như là bị oan uổng không dứt.

Go Hye Sun nhìn Oh Se Young như vậy cũng chẳng biết phải nói gì, nếu như Oh Se Young chết, thì cũng liên quan gì đến cô.

Sinh mạng là thứ quý giá trên đời này, bản thân mà còn không biết quý trọng thì còn mong ai quý trọng, Go Hye Sun không muốn thấy ai lấy cái chết ra để uy hiếp mình.

Cô đâu thể vì vài lời nói của Oh Se Young mà đi giúp cô ta.

Cô nhìn Oh Se Young, " Tôi bảo cô đi chết khi nào chứ? Cô bị mộng du à!"

"Thật sự tôi quá đau khổ rồi." Se Young bi thương nói: " Cô có hiểu được cảm giác phải ở bên một người mình không yêu đau khổ đến nhường nào không?"

" Vậy cô đã từng yêu người nào thật lòng chưa?" Hye Sun cười nói: "Không phải cô là người luôn coi trọng lợi ích nhất sao? Từ trước đến giờ, trong lòng cô chưa từng yêu ai thật lòng, không phải sao?"

Lúc này nói chuyện tình yêu gì chứ? Nghe thật buồn cười.

Se Young nhìn Go Hye Sun, cười yếu ớt thê lương, "Tôi biết rồi."

Nụ cười của cô ta có chút phức tạp, Go Hye Sun cũng không để ở trong lòng.

Nói chuyện với Oh Se Young xong, Go Hye Sun liền đi ra ngoài.

Hyejin nhìn thấy Go Hye Sun, lo lắng nói: "Không có sao chứ? Cô ta lại gây phiền phức cho cậu hả?"

Oh Hyejin cảm thấy Oh Se Young cũng không phải là người tốt lành gì.

Hye Sun cười nói: "Không có."

Buổi chiều, Go Hye Sun đến đội game một chuyến để đưa cho Go Doosung,chút đồ rồi mới về đến nhà.

Cô ngồi xổm ở cửa đổi giày, Park Jimin từ bên ngoài đi vào, đứng ở sau lưng cô, gọi "Hye Sun."

Hye Sun đem giày bỏ vào tủ giày, nhìn thấy anh, "Hôm nay anh về sớm thế?"

Jimin nói: "Về lấy ít đồ, buổi tối phải đi ra ngoài một chuyến, em ở nhà ăn cơm trước đi, đừng đợi anh."

"Em biết rồi." Hye Sun biết anh còn bộn bề nhiều việc, "Thật ra anh không cần phải để ý đến em đâu."

Park Jimin chống tay lên vách tường, tạo thành tư thế ka - be - don, dồn cô dựa sát vào tường " Anh cũng không muốn quản em, nhưng mà... Ngày nào anh làm việc cũng thấy em lởn vởn trước mặt anh, có muốn mặc kệ em cũng khó."

" Em lởn vởn trước mặt anh lúc nào chứ?" Hye Sun cảm thấy có chút buồn cười.

Jimin cười tình, "Vậy chắc do anh nhớ em quá nên xuất hiện ảo giác rồi?"

"..."

Anh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói " Anh đi thay quần áo."

Hye Sun bị anh hôn đến mặt đỏ tim chạy loạn lồng ngực, ngây ngốc gật đầu, " Vâng."

Anh tự nhiên lấy balô của cô, nhân tiện giúp cô mang lên phòng.

Go Hye Sun ở trong phòng bếp rửa tay, hôm nay dì Han xin nghỉ, cô phải tự xuống bếp nấu cơm, một lúc sau đã nhìn thấy Park Jimin từ trên lầu đi xuống.

Anh thay quần áo khác, nhìn thấy Go Hye Sun đang nấu cơm, hỏi: " hôm nay dì Han không có ở đây à?"

" Dì ấy xin nghỉ hôm nay rồi."

Jimin từ phía sau ôm cô, "Nếu không đi ra ngoài ăn đi?"

Nhìn thấy cô lúi húi nấu cơm rồi lại ăn một mình, anh lại có chút đau lòng.

Nhưng hôm nay anh đã hẹn xong với người ta.

Hye Sun nói: "Không cần đâu, em cũng sắp nấu xong rồi, hơn nữa, chỉ có một mình đi ra bên ngoài ăn còn phiền phức hơn."

Cô ngẩng đầu, hôn lên má anh một cái, " Anh mau đi đi, em ăn một mình được mà. Em có phải trẻ con đâu?"

Tự nấu tự ăn cũng đâu phải chuyện gì to tát.

Jimin nói: "Buổi tối nhớ phải đi ngủ sớm đấy, chắc hôm nay anh sẽ về hơi muộn. "

"Ừm."

...

Buổi tối, hơn mười giờ, Park Jimin bàn xong công việc, đang định ra về, còn suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Go Hye Sun hay không, nhưng lại sợ cô ngủ rồi nên không dám gọi.

Anh vừa lên xe, bảo tài xế lái xế về nhà thì Jeon Jungson gọi điện thoại cho anh.

Anh nhận máy, nói "tôi nghe."

"Oh Se Young tự sát rồi."

Park Jimin dừng một chút, nhìn ngoài cửa sổ, Jungson nói tiếp: " Cô ta uống rất nhiều thuốc ngủ, đã đưa đến bệnh viện rồi, tôi nói với với cậu một tiếng để cậu biết."

Oh Se Young là người ham sống, cô ta làm ra loại chuyện này khiến người ta không nghĩ tới.

Ngay cả Park Jimin cũng không nghĩ tới.

Dù sao anh thấy, Oh Se Young ích kỷ như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?

Anh không lên tiếng, an tĩnh cúp điện thoại của Jeon Jungson.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net