chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn." Hye Sun hiện tại thật sự rất ngại làm phiền anh, nhưng chủ động như vậy, cô lại không thể cuối từ mà đuổi anh đi được.

Anh chẳng có lỗi gì cả, cô lấy lý do gì để ghét anh, đẩy anh ra xa.

Câu cảm ơn này của Hye Sun làm cho Jimin cảm thấy thâm tâm. Nhưng mà, trên mặt lại không biểu lộ ra.

Anh nhìn cô, vô cùng tự nhiên hỏi "Buổi tối ăn cái gì?"

Hye Sun: "..."

Cái này, làm sao cô biết?

Cô kinh ngạc nhìn Jimin: "Anh định ăn cơm ở chỗ này à?"

"Anh giúp em dọn nhà, em không phải nên mời anh ăn cơm à?" Anh nói như chuyện đương nhiên với cô.

Người khác giúp bạn, bạn mời họ ăn cơm, đây cũng là chuyện thường tình.

Nếu đã nói thế rồi mà còn không chịu mời lấy một bữa cơm thì quá keo kiệt rồi.

Hye Sun chỉ có thể nói: "Đi ra ngoài ăn đi. Em mời anh."

Park gia..

Bà Park nghe dì Han nói chuyện Go Hye Sun dọn ra khỏi biệt thự Serendipity, biểu tình vô cùng trầm trọng.

Hôm nay mẹ của Ye Ji Won cũng ở đây, nghe dì Han nói tới chuyện này, có chút kinh ngạc, " Jimin và Hye Sun ly hôn rồi hả?"

"Ừ." Mẹ Park thất vọng cực kì, "Khuyên như thế nào cũng khuyên không nghe, cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa."

Lúc trước người nhà nói cái gì, anh đều nghe, nhưng mà lần này, anh lại để cho Go Hye Sun dọn đi ra ngoài.

Hơn nữa nghe nói, là Park Jimin cho người tìm nhà cho Go Hye Sun, không kịp chờ, muốn Go Hye Sun dọn đi!

Bà Ye than thở, "Ai, hai đứa nó đang yên đang lành sao lại ly hôn rồi, lúc trước Jimin chưa bình phục không phải còn dính nhau như sam sao, hiện tại làm sao lại ra cơ sự này?"

Bà Park cũng nghi hoặc, "Không biết."

Khuyên cũng khuyên rồi, nói cũng đã nói,chỉ còn nước đánh cho Park Jimin một trận.

Nhưng Park Jimin lại không phải là trẻ con nữa rồi, có đánh cũng vô dụng.

____

Trong phòng bao của một quán bar, một nhóm người đang hát, chỉ có Oh Se Young ngồi yên lặng mở bia uống.

Từ khi trong nhà có thêm cô tình nhân kia, Oh đại tiểu thư mỗi ngày đều sống chìm trong trụy lạc.

Hôm nay là thứ bảy, bị Ye Ji Won kéo ra ngoài, muốn để cho Oh Se Young buông lỏng một chút.

Ji Won cùng đám bạn kia hưng phấn một hồi, đến bên cạnh Oh Se Young ngồi xuống, mở một chai soda, " sao lại ngẩn người ra thế?"

"Mọi người cứ chơi đi." Se Young hai ngày nay tâm tình thật sự không tốt.

Một là vì ả tình nhân kia, một nguyên nhân khác, đương nhiên là Park Jimin.

Cô ta kiêu ngạo nhiều năm như vậy, bị thái độ của Park Jimin trong nháy mắt làm cho tan rã.

Lúc trước luôn cảm giác mình làm cái gì cũng đúng, lại không nghĩ rằng, thì ra cũng sẽ có ngày cô ta bị Park Jimin căm ghét. Trọng điểm là vì Go Hye Sun mà bị căm ghét.

Ji Won thấy cô ta ủ dũ nói, " hôm nay gọi cậu tới, là có chuyện phải nói cho cậu biết."

"..." Se Young nhìn qua không có hứng thú.

"Park Jimin và Go Hye Sun ly hôn rồi."

Ji Won nói ra tin tức động trời này, làm cho Se Young dừng một chút, không dám tin mà nhìn về phía Ji Won, nhìn một hồi, lại nở nụ cười, "Đừng đùa. Park Jimin vì cô ta mà cái gì cũng dám làm, làm sao có thể ly hôn chứ?"

"Thật mà." Jimin nói: "mình cũng cảm thấy không thể tin được, lúc nhìn thấy bọn họ lần trước, còn sắp bị tức chết, không nghĩ tới lại ly dị rồi. Nhưng mà nghĩ kỹ một chút, Go Hye Sun cũng liền như vậy, Park Jimin làm sao có thể thật sự yêu cô ta? Ly hôn chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Ji Won đã sớm nói Park Jimin không yêu Go Hye Sun, nói đúng chứ?

Cũng chính là Go Hye Sun khi đó còn ngây ngốc mà cảm thấy Park Jimin sẽ thích mình.

Oh Se Young nghe xong Ye Ji Won nói, cảm giác ủy khuất mấy ngày nay đều bay biết đi hết.

Park Jimin ly hôn đúng lúc này, là bởi vì cô ta phải không?

Lúc trước bởi vì hận mình, cho nên tìm mọi cách trả thù mình, hiện tại trả thù xong rồi, lại bắt đầu hối hận?

Nhất định là như vậy!

Nếu không, cô ta không tưởng tượng ra lý do Park Jimin lúc này ly dị.

Oh Se Young luôn cảm thấy mặt trời mỗi ngày mọc ở đằng Đông lặn ở đằng tây, đó cũng là vì cô ta.

Buổi tối, Hye Sun và Jimin cơm nước xong, anh lái xe đưa cô trở lại.

Hye Sun cởi đai an toàn ra, nói với Jimin: "Hôm nay trễ lắm rồi, anh đi về trước đi, vất vả cho anh rồi."

Cô mở cửa xe chuẩn bị ra, nghe thấy Jimin nói: "anh đưa em đi lên."

Hye Sun nhìn về phía anh, "Không cần đâu, em tự lên được."

"Em mới rời xa anh được bao lâu mà đã không nghe lời rồi, anh thật sự không yên tâm về em chút nào." Câu này thật ra chỉ là mượn cớ tiếp cận cô.

Ở trong mắt Park Jimin, chỉ cần không phải là ở bên cạnh anh thì anh sẽ không yên tâm.

Huống chi hiện tại, cô lại một mình ở nơi này.

Hye Sun nghe xong, cười một tiếng, "Có cái gì không yên tâm? Trước khi biết anh lúc nào em chẳng một mình."

Cô độc lập đã quen rồi, cũng không cảm thấy đây là chuyện ghê gớm gì.

Park Jimin xuống xe, nhất quyết bám đuôi "Đi thôi."

Nhìn bóng lưng của anh, cô không thể làm gì khác, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.

-

Lên trên nhà, Hye Sun cầm chìa khóa mở cửa, đứng ở cửa đổi dép.

Jimin nhìn cô, âm thanh ôn nhu: "Đi ngủ sớm một chút, anh về đây."

Băn khoăn đến lập trường của Hye Sun, anh cũng không định mặt dày cùng vào trong nhà.

Hye Sun nhìn anh, sững sờ mà trả lời một câu, "ừ, anh về đi."

Anh rất cao, đứng ở chỗ này cơ hồ có thể chạm đầu vào khung cửa.

Trước khi đi, Jimin đưa tay, xoa xoa đầu của cô, "Buổi tối chú ý an toàn, gặp chuyện gì cũng đừng mở cửa, có chuyện thì phải gọi điện thoại cho anh ngay."

"Ừm."

Anh đi rồi cô mới đổi giày vào cửa, đứng ở cửa sổ, mãi đến khi nhìn thấy anh lái xe rời đi mới vào trong.

Đây là ngày đầu tiên Hye Sun dọn ra ngoài, cô vốn cho rằng mình rất có năng lực thích ứng, không có cái gì không thích ứng được.

Nhưng mà tối nay, làm thế nào cô cũng không ngủ được.

Luôn cảm thấy giường quá trống trải, luôn cảm thấy... Bên cạnh không có anh.

Quen biết Park Jimin cũng không bao lâu, nhưng cô lại phát hiện mình đã bị anh làm hư rồi. So với mình trước kia, yếu ớt vô cùng.

Nửa đêm, cô đi vào phòng vệ sinh.

Mở điện thoại lên, hơn hai giờ sáng. Chỉ có một tin nhắn duy nhất.

Tin nhắn chỉ có hai chữ: Nhớ em.

Cơ hồ trong nháy mắt, nước mắt của Hye Sun liền lã chã rơi xuống, không thấy rõ màn hình điện thoại nữa.

-

Buổi sáng, Jimin mới vừa thức dậy, vẫn còn đang rửa mặt, Jang Hyuk liền tiến vào.

Hiện tại Go Hye Sun không còn ở đây, phòng của Park Jimin, Jang Hyuk không cần phải để ý khi vào nữa.

Park Jimin hỏi: "Chuyện gì?"

Jang Hyuk nhìn anh, nói: "Thủ tục ly hôn của anh và Go Hye Sun anh định khi nào nộp lên tòa án giải quyết?"

Đến bây giờ, anh ta đã từ bỏ ý định can thiệp vào hôn nhân của hai người họ.

Không chấp nhận thì có thể làm gì?

Go Hye Sun cũng đã rời đi rồi.

Nghe nói tối hôm qua Park Jimin vẫn còn cùng Go Hye Sun ăn cơm chung.

Vẫn còn có thể cùng nhau ăn cơm, có thể thấy người này vô tình như thế nào!

Trong lòng Jang Hyuk rất bất mãn với Park Jimin, nếu như người này không phải là ông chủ của mình, anh ta nhất định sẽ xả cho một trận vào mặt.

Bên mép Park Jimin còn chưa rửa sạch kem đánh răng, nghe Jang Hyuk nói xong, từ trong gương lườm anh ta một cái, "Tôi nói muốn ly hôn với cô ấy lúc nào?"

Đuôi hồ ly của Pặc Chimin đã chính thức lòi ra, mau vote để đón đọc các chương tiếp theo nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net