CHƯƠNG 4 - Gió Lay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MC vẫn ngấn ngá chưa chịu đọc câu hỏi, mặc dù hội trường cũng vì màn giới thiệu cường điệu kia mà tập trung lên khán đài cả rồi. Thầy chủ nhiệm như vận đến cả giác quan thứ 6 để lắng nghe câu hỏi, thoáng thấy tay thầy còn run run chuẩn bị lay con nhỏ đáng thương là nó. Bảo Tiên nhắm chặt hai mắt thực không muốn giây phút đó đến chút nào. Nhưng chuyện gì đến rồi phải đến, giọng MC đã lanh lảnh vang lên giữa lúc cả hội trường nhao nhao căng thẳng...

Con bé nghe được ù ù cạc cạc cái gì mà nhà toán học, thuyết trò chơi, thần kinh phân liệt, lại còn cả giải Grammy. Nó không biết đây liệu có là cú lừa to bự nhất của buổi chiều nay không nữa, chỉ biết tiếng râm ran xung quanh dường như tắt lặng, thầy chủ nhiệm vẫn đơ mặt suy nghĩ, nó chỉ kịp nghĩ: không có đáp án, đời nó được cứu rồi!!!

- Chà quả là câu đố của tiến sỹ Khang có khác, có vẻ đã thực sự thách thức các cô cậu học sinh ở đây ạ, đã có bạn nào có đáp án chưa ạ, ô tôi đã thấy 1 cánh tay từ đằng xa, mời bạn nam áo xanh ạ!

Vốn Bảo Tiên không hề có hứng thú gì với màn giao lưu lần này, nhưng không hiểu sao vẫn muốn quoái cổ ra sau nghe câu trả lời, cũng muốn biết thử đáp án gì mà có thể làm khó cả khán phòng rộng lớn thế này nhỉ?

- Bạn nam trả lời là ngài Stephen Hawking ạ? Còn câu trả lời đúng là gì, mời thầy Minh Khang ở đây có thể trực tiếp trả lời với các bạn học sinh được không ạ?

MC khéo léo nhường mic cho vị tiến sĩ trẻ ấy. Trông thầy có vẻ bất ngờ, nhưng hào quang toả ra dường như lấn át tất cả, ung dung tự tại bắt lấy mic mà tiếp nối chương trình:

- Ngài Stephen Hawking đúng là một nhà khoa học xuất chúng, cũng có một bộ phim về ông xuất sắc giành nhiều đề cử grammy mang tên "the theory of everything", nhưng ông không mắc bệnh tâm thần phân liệt mà là bị bại liệt. Rất tiếc câu trả lời của học sinh vừa rồi chưa đúng. Đáng lẽ tôi phải thông báo đáp án ngay, nhưng món quà nhỏ này thực tình đã chuẩn bị từ trước, thật sự không muốn phải tự mình đem trở về, thế nên ở đây có ai muốn thử sức thêm lần nữa không ạ?

Thầy trao cơ hội lần hai hay là đang thả thính đấy ạ?? Cớ gì còn cười một phát rõ tươi chốt hạ vậy? Tính đánh cắp trái tim mấy cô nàng học sinh mơ mộng hay sao?

Ở phía sau bọn nhỏ lớp 10 phấn khích đừng hỏi, tranh nhau vắt óc suy nghĩ. Ở phía trên đại biểu cũng thích thú không kém, quay qua quay lại bàn tán sôi nổi, làm Bảo Tiên có chút hoang mang. Thầy chủ nhiệm lại thêm lần nữa cố gắng lục lọi trí nhớ, nhìn thấy thật tội nghiệp. Tiên biết tại sao chủ nhiệm lại như vậy, vốn thầy rất hiền lành, hiền lành quá đâm ra bị học sinh ăn hiếp, lại bị đồng nghiệp không coi trọng, thế nên không tránh khỏi cảm giác tủi thân. Bởi thế nên mỗi lần lớp nó được thành tích gì hay được tuyên dương, thầy vui lắm, đôi mắt thầy lấp lánh đầy tự hào, khiến cho con bé thật không nỡ tắt đi niềm tự hào nhỏ nhoi đó của thầy. Giả mà biết được đáp án đúng, chắc nó cũng muối mặt đứng dậy lần nữa xin trả lời đấy, nhưng ý trời không thuận, nó cũng không biết làm gì hơn...

Không khí hỗn loạn được một lúc nhưng vẫn chưa có cánh tay nào giơ lên. Thầy hiệu trưởng có chút sốt ruột, còn chủ nhiệm nó dường như tắt hi vọng rồi, hai mi mắt thầy hơi rũ xuống. Nó cũng bắt chước thầy làm bộ u sầu cho hợp hoàn cảnh. Vậy mà..

Không biết là trời xui đất khiến kiểu gì, nhỏ Khánh Phương bên cạnh tự nhiên như nước lên tiếng:

- Là John Nash.

Ồn quá, chả nghe nhỏ nói gì, Tiên phải hỏi lại:

- Phương mới nói gì, nghe không rõ!

- Thầy kêu bạn Tiên giơ tay đi, đáp án là John Nash.. - con nhỏ đó còn không thèm nhìn Tiên, đem mấy lời đó trực tiếp nói với thầy chủ nhiệm

Thầy đứng hình. Bảo Tiên cũng vậy, nhưng lần này tuyệt đối không phải là bắt chước!

Tiên nhớ lúc đó nó còn lập bập hỏi lại Phương một lần nữa, trong khi tay kia đã bị chủ nhiệm nhanh nhảu giơ lên giữa đám đông. Biểu cảm trên mặt không gì ngoài bốn chữ: giậu đổ bìm leo, có thù tất báo!

Phiên này bị hai thầy trò kia làm phản thật rồi!

- Hình như tôi thấy có một cánh tay từ phía trên này ạ.. mời em, cô gái, em đã có câu trả lời cho câu hỏi của tôi rồi à?

Có người đưa cho nó mic rời. Tay nó luống cuống nhận lấy, răng vẫn va vào nhau lập cập. Thực sự đứng trước miệng hổ rồi nó vẫn không biết chắc liệu Phương có phải muốn hại nó một phe bẽ mặt không. Nhưng lúc muốn từ bỏ nhất, nó lại nhìn thấy đôi mắt mong chờ của thầy chủ nhiệm, ý chí bỏ chạy của nó chợt bay biến. Thôi thì đằng nào cũng đã làm vật hi sinh, phải hi sinh thế nào cho thật oanh liệt mới được!

- Câu trả lời của em là nhà toán học John Nash ạ, em xin hết!

Con bé cố gắng nói thật gãy gọn, đến nhìn vào mắt người cao cao tại thượng trên khán đài kia cũng không dám, ngay lập tức trao mic lại cho vị trợ lý kĩ thuật ban nãy...

- Khoan đã, em có thể cho biết thêm ông ấy là người nước nào không?

Nói thật lúc đấy nó thở còn không dám, hai chân đã díu vào nhau gắng gượng đứng vững...

- *nước Mỹ, là nước Mỹ* - Khánh Phương lép nhép miệng một bên, âm lượng vừa đủ cho nó và thầy chủ nhiệm nghe được.

- Nước Mỹ.. ông ấy là người Mỹ... phải không ạ??

Cả hội trường im lặng như tờ, đến cô bán căng tin ngoài sảnh cũng nhòm vào hóng hớt. Thầy tiến sĩ vẫn chưa lên tiếng, quả là muốn thử thách sức chịu đựng của nó hiện giờ, có biết cả trăm nơ ron thần kinh của con bé bây giờ đã chết đi vì chờ đợi đáp án của thầy hay không?

Cái người ấy, không nói không rằng, ung dung tự tại quay trở lại chỗ ngồi ban đầu, lấy trong hộc bàn đại biểu ra thứ gì đó không rõ. Cũng không mất quá mấy giây, cái bóng hiên ngang dõng dạc ấy cứ từng bước từng bước tiến lại gần đứa con gái đang chết sững một mình kia...

- Vâng, cuối cùng thì tôi cũng không phí công chuẩn bị món quà đặc biệt này, chúc mừng em, các bạn cho một tràng pháo tay thật lớn để chúc mừng cô bạn xuất sắc này của chúng ta nào!

Nếu không phải thầy chủ nhiệm quá vui mừng mà lay cánh tay nó đầy tự hào thì chắc nó còn tưởng mình vừa nghe nhầm mất. Cả khán phòng khôi phục tiếng râm ran ồn ã, mấy thầy cô cùng đại biểu ngay phía trên nó cũng quay xuống không tiếc lời khen ngợi. Loáng thoáng còn thấy có một ánh mắt nào nhìn con bé đầy lạ lẫm. Tiếng MC đã tiếp nối chương trình, khoảnh khắc đặc biệt ấy đã trôi qua, nhưng trong lòng nó vẫn có thứ gì đó không thực rõ ràng...

- Sao Phương biết đáp án mà lại không tự trả lời, khi không lại bắt Tiên trả lời thay Phương vậy?

Bảo Tiên vốn luôn biết mình biết người, những thứ không thuộc về cô, nhất định sẽ không ham hư vinh mà nhận của mình.

Khánh Phương chỉ cười nhẹ, hai mắt vẫn chăm chăm lướt qua khuôn mặt chàng idol Jungkook trên bảng tin Instagram, hời hợt đáp lại lời cô gái bên cạnh:

- Dễ thế còn không hiểu? Vốn dĩ là muốn trêu đùa Tiên một chút, lúc bối rối trông bà mắc cười lắm, còn đáp án thì tốn chút 3g search google, một phát là ra ngay thôi!

- ...

Có phải là cô đã quá ngốc rồi không?

Tại sao mọi người ai cũng có quyền khi dễ cô như vậy??

Còn đứa ngu ngốc như cô lại cứ tình nguyện trở thành trò cười cho những người xung quanh vậy mãi???

Bảo Tiên không giận nhỏ Phương bằng giận chính bản thân mình. Từ trước đến nay, nó nai lưng ra hi sinh làm những việc mà nó không muốn cho mọi người, đổi lại có gì ngoài sự thờ ơ của chính những người đó. Tường Linh dặn dò nó không biết bao nhiêu lần, ừ ừ gật gật, cuối cùng lại vẫn cứ theo bản năng ngu ngốc mà làm thôi...

Tự nhiên trong lòng chẳng còn vui, mấy thứ xào xáo trước mặt bỗng chốc cũng chẳng còn ý nghĩa gì hết nữa. Hàng mi nó vội khép xuống, cái hộp quà xanh xanh gói gém cẩn thận trước mặt cũng không lọt vừa mắt, cứ thế im ỉm chịu đựng cơn sóng ngầm dưới đáy lòng ai kia...


------------------------
| Truyện ngắn: NHƯ GIÓ THOẢNG QUA, NHƯ HOA ĐỌNG LẠI |
| Tác giả: @the_sundayspotlight |

Có ai đọc chương này đồng cảm với nữ chính (thần) Tiên tỷ tỷ hônggggg ???
Kiểu cứ bị lạc loài giữa đám bạn xung quanh ý 😢
Có thì thả cmt lại để cùng nhau tâm sự với nè!!!!
Yêu mấy bợn nhiềuuuuu, have yourself a merry little Christmas 🎅🎄🎁⛄❄️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net