Chap 8. Không phải như em nghĩ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lo lắng cho Quỳnh đang ở nhà một mình với một đống những suy nghĩ tự ngược đãi bản thân. Minh Tú vừa ăn tối xong liền vội vã bắt taxi về. Không phải vì Hoàng không muốn đưa chị về, chỉ là chị không hi vọng Quỳnh sẽ hiểu lầm thêm nữa.

Chị vừa đẩy cửa vào nhà liền kinh ngạc, căn nhà có người ở trong mà tối om om như nhà ma, sao Quỳnh lại tắt hết điện nhỉ? Hay em ấy lại vật vờ ở bar rồi?Một vài suy nghĩ vu vơ xuất hiện trong đầu Minh Tú, chị mò mẫm với tay bật công tắc đèn, nhìn tủ đầy đủ giày của Quỳnh mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Chị nhẹ nhàng bước vào trong, liền thấy con người nhỏ nhắn đang nằm co ro trên sofa. Dáng người nằm đến tội, cố gắng cuộn tròn cơ thể dài loằng ngoằng trên chiếc sopha mét rưỡi, mắt nhíu lại khổ sở, trên khóe mắt còn vương nước mắt chưa khô, mascara lem hết ra ngoài rồi.

Chị rón rén ngồi cạnh cô, xoa nhẹ mái tóc mượt mà ấy, định lấy một chiếc khăn ướt lau mặt cho cô thì bất chợt Quỳnh chớp nhẹ, rồi từ từ mở mắt, ngước lên nhìn chị, ánh mắt bi thương vô cùng.

- Em chưa ngủ à?

Minh Tú có hơi ngạc nhiên, cũng hơi xấu hổ khi để Quỳnh biết được hành động vuốt ve cô khi nãy. Giọng chị nhẹ hơn thường ngày, có thể là do ngại ngùng, hoặc có thể chị muốn nhẹ nhàng với cô hết mức có thể, xoa dịu những buồn bã khi nãy của cô.

- Em hơi mệt nên ngủ quên, xin lỗi chị.

Cách nói của Quỳnh hơi khách sáo, khiến Minh Tú hụt hẫng vì cảm giác xa lạ này. Quỳnh luôn sợ chị nên nói với chị lúc nào cũng ngoãn lễ phép lắm, nhưng tại sao giây phút này Minh Tú lại cảm thấy có một sự ngăn cách vô tình nào đó, chị cảm nhận giọng cô lạnh hẳn đi, có một chút câu nệ trong đó.

Câu nói của Quỳnh đưa cả hai và trạng thái im lặng. Quỳnh có nhiều điều muốn hỏi nhưng không dám nói, còn chị thì không biết bắt đầu cái gì trước. Quỳnh từng tin chị đã có bạn trai, nhưng cuộc trò chuyện với chị Khuê ngày hôm đó đã khiên Quỳnh vui vẻ phủ nhận tin đó, nhưng rồi chính mắt cô nhìn thấy, chính bản thân cô chứng kiên, dù không một chút muốn, nhưng giờ Quỳnh lại phải tin vào một chuyện mà Quỳnh từng khăng khăng phủ nhận.

Sau khi Minh Hoàng về, Quỳnh đã luôn tự so sánh bản thân mình với anh ta. Anh ta hơn Quỳnh mọi mặt, đẹp trai, ga lăng, giàu có, theo như Quỳnh cảm nhận thì anh ấy còn khá thông minh, lãng mạng, vui tính. Còn cô thì sao? Chỉ là một người mẫu mới vào nghề, thi thoảng vẫn ăn bám bố mẹ, chưa chín chắn, chưa trưởng thành, ăn nói không khéo, cũng không lãng mạng, chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn khiến chị Minh Tú đôi khi phải phiền não vô cùng. Nếu là Quỳnh là chị Minh Tú, Quỳnh cũng sẽ chọn anh ta thôi. Chị Minh Tú cần một người đàn ông trưởng thành, chứ không cần một đứa trẻ mới lớn như cô đâu.

- Sao không vào phòng tôi mà ngủ?

Nghĩ mãi Minh Tú mới ra một câu hỏi để phá vỡ bầu không khí hiện tại. Nhưng Quỳnh không đáp lại, ánh mắt cô nhìn về bó hoa hồng đỏ chị để trên bàn. Mua hoa tặng chị, mua trà đào cho chị, mời chị đi ăn tối, anh ta hẳn là một người đàn ông tốt, hiểu tâm lí phụ nữ nhỉ. Hai người đó thật xứng đôi quá....

Sự lạnh lùng của Quỳnh vô tình khiến lòng Minh Tú nhói đau. Giờ chị mới hiểu chút ít cảm giác của cô khi bị chị phũ phàng lạnh lùng. Phải giả vờ cười dù trái tim đau đớn vô cùng, phải cố tỏ ra vui vẻ dù lòng bị làm cho nguội lạnh đến đóng băng.

Hóa ra phải gồng mình mệt mỏi đến thế, tại sao cô có thể kiên trì chịu đựng chị suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy chứ? Chị từng nghĩ cô đau một thì chị đau mười, chị phải khổ tâm rất nhiều để nói rằng chị không yêu cô dù thật lòng yêu cô tha thiết. Nhưng nếu đặt mình vào cảm giác của cô thì mới nhận ra, cô tổn thương không kém chị. Dù biết là đau, nhưng vẫn cố lao đầu như con thiêu thân, muốn dừng mà không thể, đôi khi chỉ còn cảm giác bất lực đến muốn khóc òa. ...

- Anh ta là bạn trai chị đúng không?

Quỳnh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm hỏi Tú. Quỳnh hỏi nhưng ánh mắt lại để ở nơi khác, Quỳnh không muốn nhìn vào mắt chị, sợ vô tình lại thấy được sự thừa nhận của chị trong đó.

- Sao em hỏi thế?

- Sao chị lại trả lời câu hỏi của em bằng một câu hỏi khác? Bản thân chị không thích điều đó mà.

Minh Tú nhíu mày trước câu nói của Quỳnh. Quỳnh dùng câu nói của chị để nói với chính chị, khiến chị rơi vào trạng thái bối rối nhẹ. Dáng vẻ của Quỳnh bây giờ làm chị có chút e dè, cũng có phần đau lòng. Vẻ mặt Quỳnh lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại hoe đỏ, Quỳnh nói chuyện xa cách, nhưng mỗi khi nói ra phải cố gắng lắm mới kiềm chế được tiếng nức nở, tưởng chừng Quỳnh mang vẻ bất cần, nhưng thực chất đang sợ hãi trốn tránh.

- Nếu tôi nói đúng thì sao?

Minh Tú vẫn tiếp tục dùng câu hỏi để trả lời Quỳnh. Vì hiện tại chị chưa muốn phủ nhận hay thừa nhận bất kì chuyện gì cả. Nếu chị nói chị yêu Hoàng, mọi hi vọng của Quỳnh bấy lâu nay đều bị chị độc ác dập tắt, cả hai sẽ có cuộc sống riêng, không liên quan gì đến nhau nữa, đó không phải là điều chị từng mong muốn sao?

Flashback.

- Minh Tú, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.

- Hửm?

Giọng của Minh Hoàng đột nhiên nghiêm túc lạ thường. Anh làm Minh Tú cũng căng thẳng theo. Nhìn bộ dáng có hơi bối rối của anh khiến chị có linh cảm không lành cho lắm.

- Minh Tú!

- Ừ?

- Tớ yêu cậu, Minh Tú. Cậu có thể chấp nhận làm người yêu tớ không?

Chị không bất ngờ cho lắm, vì linh cảm của chị đúng. Chơi với nhau 6 năm nay, một người tinh tế như Minh Tú không khó để nhận ra Minh Hoàng có tình cảm đặc biệt với mình. Anh quan tâm đến những sở thích của chị, luôn đặt cảm xúc của chị lên đầu tiên. Dù đã lường trước, nhưng khi Minh Hoàng tỏ tình, chị lại không biết phải trả lời ra sao, vừa để không mất lòng anh, không mất đi tình bạn lâu nay, cũng vừa để không reo quá nhiều hi vọng.

- Từ bao lâu rồi?

Thay vì trả lời anh, Minh Tú lại đặt một câu hỏi. Một câu hỏi không mấy liên quan lắm, nhưng nó mang ý nghĩa trung tính, không phải là lời từ chối, nhưng cũng không thể hiểu đó là câu chấp nhận.

- 6 năm rồi, từ năm lớp 12.

- Ừm.

Minh Tú nhấp một ngụm nước, ánh mắt lơ đãng thả về nơi xa xăm. Chị đang suy nghĩ có nên chấp nhận Hoàng để Quỳnh từ bỏ việc yêu chị hay không? Nhưng như thế thì độc ác với Hoàng quá... cả với Quỳnh nữa...

Nếu mà từ chối thì... Chị thật lòng không thích Hoàng, nhưng chị muốn giữ cái tình bạn đẹp này, muốn từ chối, ít  cũng phải vắt óc nghĩ ra lời lẽ nào ít tổn thương nhất, và sau đó hai người vẫn có thể làm bạn bình thường. Điều mà khiến chị ăn năn nhất, có lẽ là việc gây thương tổn cho một người tốt.

- Tớ không gấp, cậu suy nghĩ thêm rồi trả lời với mình sau cũng được.

Minh Hoàng gượng cười. Anh không muốn làm chị bối rối, dù biết tỷ lệ bị từ chối là rất cao. Nhưng trong lòng anh vẫn tồn tại một hi vọng nhen nhóm, rằng biết đâu Minh Tú cũng thích anh?

Minh Tú thở phào. Chí ít thì anh là một người đàn ông lịch lãm và thông minh, sẽ không làm khó chị. Đúng là một quyết định vội vàng sẽ dẫn đến một mối quan hệ chóng vánh, việc gì sau khi được suy nghĩ kĩ lưỡng sẽ tránh được nhiều sai sót, trong một mối quan hệ cũng vậy.

- Nếu thật sự là như vậy, em sẽ không làm phiền chị nữa. Em cảm thấy từ trước đến giờ em đã quá cứng đầu, quá phiền phức, gây khó cho chị.

Quỳnh không suy nghĩ liền trả lời, nhưng để có câu trả lời này cô đã phải suy nghĩ cả buổi tối. Cô kiên trì như vậy, cứng đầu như vậy chỉ vì luôn tin rằng chị vẫn yêu cô, chỉ vì một lý do nào đó mà chưa thể chấp nhận. Nhưng liệu có phải cô đã quá lì lợm hay không? Cô có nên buông tay để chị có một tình yêu trọn vẹn hay không?

- Sao không giành lại tôi?

- Vì em tôn trọng chị.

Đồng Ánh Quỳnh trả lời nhẹ nhàng, câu trả lời thốt ra nhẹ bẫng thế thôi, nhưng lòng cô đang nặng trĩu những nỗi buồn, những nỗi đau âm ỉ mang tên "thất tình".

- Haha, đứa nhỏ ngốc.

Minh Tú bật cười, cốc nhẹ lên đầu cô. Đồng Ánh Quỳnh đôi khi nói những lời nghe tưởng già dặn triết lý, mà tâm hồn còn trẻ con lắm. Cái gì mà tôn trọng chị chứ, chị còn không hiểu Quỳnh sao?

Nếu có động lực hoặc có ai đó khích lệ, nói rằng :" thật ra Minh Tú vẫn yêu em đấy." thì dù chị có phản đối kịch liệt cô vẫn đeo bám không dung tha, dù chị có lấy chồng thì cô vẫn "đập chậu cướp hoa" không chút ngại ngùng.

Quỳnh là một người thích nuông chiều cảm xúc, theo đuổi cái mình ưa chuộng, Quỳnh sẽ chấp nhận buông bỏ cái mình thích trừ khi đã thích cái khác, còn không thì dù miệng nói từ bỏ, nhưng tâm thì không ngừng gào thét, chờ có cơ hội liền chộp lấy.

- Hư?

Quỳnh nheo mắt nhìn chị, nghi hoặc hỏi lại. Sao chị có thể đùa giỡn trong lúc đang nghiêm túc như vậy chứ.

- Đó là một người bạn của tôi thôi.

Minh Tú quyết định phủ nhận mối quan hệ giữa chị và Hoàng mà Quỳnh đang nghĩ trong đầu. Chuyện chị chị nên tự tìm cách giải quyết, không nên lôi Hoàng vào, anh ta vô tội, anh ta không đáng phải chịu tổn thương.

- Thật ư?

Mắt Quỳnh sáng lên, cô vui mừng khôn xiết, tay cô đan vào tay chị, vui vẻ hỏi lại.

- Chị không lừa em chứ?

- Không tin thì đừng hỏi.

Minh Tú nhìn vẻ mặt của Quỳnh mà phải cố lắm mới giữ được thần thái lạnh lùng. Coi kìa, sắc thái thay đổi nhanh hơn lật sách, vừa ảm đạm thất sắc, ngay lập tức khôi phục vẻ nhí nhảnh đáng yêu, thật là....

- Sao mà tin được chứ... còn mua hoa... trà đào.

Quỳnh lầm bầm, nhưng mọi câu chữ nói ra đều bị chị thu hết vào tai. Chị không thích phải giải thích chuyện gì hai lần đâu đấy. Thế nên mặc kệ Đồng Ánh Quỳnh đang trong trạng thái ngờ vực, chị bỏ vào phòng thay đồ, trước khi đi không quên buông một câu khiến Quỳnh vừa cao hứng liền bị đẩy xuống mười tám tầm mây.

- Tối em ngủ ở sofa đi, sàn đất phòng ngủ của tôi hôm nay không chào đón em.

Vừa dứt lời, một chiếc chăn mỏng và một chiếc gối bay ra ngoài phòng khách, kế đến là cánh cửa đóng sầm mạnh như dằn mặt Quỳnh. Mặt mũi cô méo xệch, nhìn cánh cửa phòng chị với đôi mắt bi thương đến tội. Cô đã làm gì sai thế?

Dù hôm nay không được "nằm dưới", nhưng mà Quỳnh vẫn rất vui, tâm trạng cô khá hơn rất nhiều. Minh Tú bình thường lấp lửng mọi chuyện, đây là lần đầu tiên chị giải thích một việc gì đó cho cô, để cô không hiểu lầm. Hôm nay là một ngày đặc biệt với Quỳnh. Vui có, buồn có, đan xen nhau, tựa như vị ngọt đắng hoà tan trong ly cà phê vậy...

Quỳnh tỉnh dậy bởi mùi thức ăn thơm phức từ bếp xộc thẳng vào mũi, khiến bụng cô đói cồn cào, biểu tình cơ thể phải thức dậy để ăn. Quỳnh uể oải nhấc người một cách nặng nhọc ra khỏi ghế sofa, lưng và vai cô hơi nhức mỏi, có lẽ do chỗ nằm không thoải mái lắm, ghế có mét rưỡi mà Quỳnh hơn cao hơn mét bảy, vậy nên cơ thể đau mỏi là chuyện không thể tránh khỏi.

- Dậy rồi hả? Đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng này.

Quỳnh dụi dụi mắt, rồi ngạc nhiên nhìn vào bếp. Chị đang rán trứng ốp la, bên cạnh còn có mấy lát bánh mỳ và một ly sữa nóng. Quỳnh si mê nhìn chị không chớp mắt, lần đầu tiên cô thấy chị vào bếp mà. Tóc chị búi cao, tay áo sắn lên, mặc một chiếc tạp dề in hình thỏ con rất đáng yêu, trông lúc này chị hiền và dịu dàng lắm, không hung dữ nạt nộ cô như mọi ngày đâu.

- Hôm nay trời có mưa đâu nhỉ? Chuyện lạ có thật.

Đồng Ánh Quỳnh lẩm bẩm. Một tuần nay đồ ăn sáng toàn cô nấu mà, chị ngủ dậy chỉ việc vệ sinh cá nhân và ăn sáng thôi. Hôm nay bỗng dưng chị trổ tài vào bếp, đối với Quỳnh dĩ nhiên thành chuyện lạ. Chị hết muốn bắt nạt cô rồi à?

- Nói gì đó, nhanh không nguội hết Quỳnh.

Minh Tú hối thúc cô, tay đặt đĩa trứng ốp ra bàn. Quỳnh lập tức vâng dạ, sau khi gấp chăn gối liền ngoan ngoãn phóng ra nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.

- Sao hôm nay chị không gọi em dậy nấu cho chị?

- Ừm, do tôi muốn ăn ngon một chút.

Câu trả lời của Tú làm Quỳnh tụt hết cả cảm xúc, ý chị là cô nấu khó ăn, không ngon chứ gì. Chị có cần thẳng thắn thế không? Không phải cô đã cố gắng hết sức còn gì nữa. Chị nói làm cô tủi thân cô cùng, không thèm tiếp câu chuyện, Quỳnh buồn rầu cúi gằm mặt xuống bàn, tập trung ăn thật nhanh để xua tan những uỷ khuất trong lòng.

- Hôm nay có lịch trình không Quỳnh?

- Sáng không có, chiều có.

- Ừm. Tiếc rằng sáng tôi có việc, em lại ở nhà một mình rồi. Đầu giờ chiều tôi sẽ về.

Minh Tú nói xong liền đứng dậy bê đĩa ra ngoài bồn rửa, tiện thể rửa tay rồi nhanh chóng quay về phòng thay đồ make up. Chị còn có một vài việc cần xử lí, không thể tiếp tục ngồi với Quỳnh hàn huyên được.

Quỳnh đưa mắt hướng theo bóng lưng chị đang di chuyển ra ngoài, tiếp đến là tiếng đóng cửa khô khốc vang lên. Tâm trạng Quỳnh buổi sáng có vẻ hứng khởi nhưng giờ lại như quả bóng xì hơi. Cô thở dài thườn thượt ở sofa, lăn đi lăn lại lẩm bẩm tính từng giây phút xa chị. Buổi sáng không có chị thật tẻ nhạt. Cứ thế này Quỳnh nghiện hơn chị mất, xa một chút là nhớ muốn phát điên.

*King coong*

Tiếng chuông cửa làm Quỳnh giật mình. Cô nheo mắt nhìn ra cửa, nhà có khách ư? Cô đoán thế, bởi bình thường chị về sẽ không cần bấm chuông, nhà của chị, chị có chìa, chị có mật khẩu, bấm làm chi cho cực. Cô uể oải đi ra mở cửa, không phải khách, là một nhân viên bên công ty chuyển phát.

- Xin hỏi đây có phải là nhà của cô Minh Tú không ạ?

- Dạ đúng ạ.

- Có người gửi bó hoa này tới cô Minh Tú, mời cô nhận hộ.

Đồng Ánh Quỳnh kinh ngạc nhìn bó hoa hồng 99 bông đỏ thắm được gói ghém qua nhiều lớp giấy màu. Trong đầu Quỳnh đang tồn tại dấu hỏi rất lớn, rằng ai tặng hoa cho chị đây?

Ôm bó hoa vào nhà, cô vô tình tìm được một tấm thiệp hồng kẹp trong đó. Một chút khó chịu dâng lên trong lòng cô. Tặng hoa hồng kèm thiệp in trái tim thế này, nói là bạn thân tặng cũng thật khó tin. Nếu là fan hâm mộ thì cũng không hẳn, hiếm người biết địa chỉ nhà chị lắm. Chỉ còn một khả năng đó là người yêu chị tặng cho.

Quỳnh là một cô gái hay suy nghĩ vu vơ, hay nghĩ nhiều nhất là về Minh Tú. Chỉ cần một câu nói của chị cũng khiến cô trằn trọc ba đêm, nhưng cũng chỉ vì một nụ cười mà làm cô vui cả ngày. Quỳnh không biết từ bao giờ, chị lại có sức ảnh hưởng với cô đến thế, cô chỉ biết mình không thể ngừng lại việc quan tâm chị mỗi ngày...

Dù biết có hơi vô duyên, nhưng bản thân Quỳnh không chiến thắng nổi trí tò mò và sự ghen tuông của bản thân. Cô nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, rút tấm thiệp ra, len lén nhìn xung quanh, rồi từ từ mở tấm thiệp.

Bên trong không có gì đặc biệt, chỉ có một dòng chữ được viết khá vụng về, chữ viết có phần hơi cứng nên Quỳnh đoán đó là chữ con trai :"Chúc Tú một ngày vui vẻ. Minh Hoàng."

Minh Hoàng.... Minh Hoàng.. Đồng Ánh Quỳnh lảm nhảm trong đầu cái tên mà đối với cô hết sức chán ghét. Quỳnh cau có gập tấm thiệp lại, mặt mày nhíu lại đến khó coi, môi cũng bị cô cắn đến nhàu nát. Ánh mắt Quỳnh hiện tại nhìn tưởng giận dữ đáng sợ là thế, nhưng có ai biết lòng cô quặn thắt, tim nhói lên từng hồi. Vậy ra trước giờ điều cô đinh ninh vẫn đúng ư? Chị có người yêu rồi, chị chỉ thương hại cô mà phủ nhận cái tin tức đau lòng đó. Không phải người yêu, sao chị lại cho vào nhà? Không phải người yêu thì sao lại tặng hoa hồng cho chị? Chẳng phải hoa hồng là biểu tưởng của tình yêu sao?

Quỳnh là người đa nghi, chỉ một chuyện nhỏ cũng khiến cô nghi ngờ, chỉ một lời nói cũng khiến cô suy diễn nọ kia, rồi tự ngược đãi bản thân với một mớ suy nghĩ rối bời...

Có nên vứt bó hoa này đi và không cho chị biết không?

Đó là suy nghĩ của Quỳnh lúc này. Cô ích kỷ, cô muốn chị là của riêng, cô ghen tức, không muốn chị nhận bất kì quà tình yêu của ai. Quỳnh biết, biết rằng làm vậy là sai, là không tôn trọng đời tư của chị, là vô duyên....

Quỳnh do dự cầm bó hoa nhấc lên, nghĩ nghĩ một chút lại đặt xuống. Hay là thôi nhỉ? Hay là cứ để đấy cho chị? Người yêu chị cất công viết thiệp mua hoa, dù gì đấy cũng là tấm lòng của người ta, Quỳnh không liên quan và cũng chẳng có quyền quyết định gì trong chuyện này. Chỉ là cô cáu, cô nhất thời có suy nghĩ bồng bột trẻ con mà thôi.

Nhưng thực tâm mà nói Quỳnh cực kì không thích chị nhận món quà đó. Lẽ đương nhiên thôi, cô yêu chị và hắn tặng hoa hồng cho chị, ghen tuông là là điều không thể tránh khỏi. Đồng Ánh Quỳnh dù hai mươi mấy tuổi thì vẫn là đứa trẻ, dù có là học trò của Minh Tú hay là một người mẫu đi chăng nữa thì vẫn chỉ là tiểu hài tử thích nuông chiều cảm xúc bản thân. Thích thì làm, không thích sẽ không làm, dẫu biết phải trái đúng sai thì vẫn ngoan cường tới cùng.

Sau những giây phút do dự, Quỳnh quyết định đứng dậy, hít một hơi thật sâu trấn tĩnh cơn thịnh nộ, cô cầm bó hoa hồng xinh đẹp kia lên, không chút thương tiếc quảng nó vào sọt rác gần bếp, cánh hoa rụng vương vãi đầy sàn. Tấm thiệp cũng xém bị cô vò rách bươm.

*Cạch*

- Ừm. Mình về rồi,... ừm... cảm ơn đã mua hoa cho mình..

Cánh cửa bật mở làm Quỳnh giật thót, bối rối lấy thân mình che sọt rác còn chưa đóng lại được bởi bó hoa kia. Mặt Quỳnh phút chốc tái mét không còn một giọt máu, mồ hội lại túa ra, cô không nghĩ chị về bất ngờ đến thế, chẳng phải chị nói đầu giờ chiều chị mới về hay sao?

Minh Tú nheo mắt nhìn bộ dạng lấm lét như vụng trộm của Quỳnh. Khẳng định chắc chắn rằng đứa nhỏ này đã trót làm gì sai trái nên mới sợ sệt như vậy. Chị khoanh tay, hướng ánh mắt vào mấy cánh hoa hồng vương vãi trên sàn, ngay lập tức liền hiểu có chuyện gì.

- Em làm cái gì vậy Quỳnh?

P/s: Xin lỗi các bạn. Định đăng từ tối qua mà ngủ quên mất. Hôm chủ nhật định đăng mà lỗi gì nó mất hết hơn 3000 từ của Icy. Cả tuần vừa học vừa viết nên lâu này. Thông cảm cho Icy nhé. ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net