1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đầu tiên tỉnh dậy trong căn phòng là AK. Hắn ngay lập tức trợn tròn hai mắt lên vì kinh ngạc.

  Không phải bọn họ đang ở trong căn biệt thự "tráng lệ" mà Wjjw thuê cho sao? Chỗ này là chỗ quái quỷ nào?

  AK đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Nơi đây chỉ có những bức tường trắng tinh kéo dài về nơi vô tận, một chiếc cầu thang xoẵn ốc dẫn đến cánh cửa màu kem. Trên chiếc sofa xám trắng vừa vặn nằm mười người, tất cả đều ngủ say như chết, nếu để ý kĩ hơn một chút sẽ nhận ra bên trong đó có hai người quả thật đã lâu không gặp.

  Mika là người tiếp theo tỉnh lại. Phản ứng đầu tiên khi anh nhìn thấy Caelan nằm bên cạnh mình là nghĩ rằng phải chăng đây là một giấc mơ? Nhưng ngay khi hàng mi dài của cậu bé động đậy và từ từ mở ra, anh nhận ra nơi mình đang ở không phải cõi mộng mà là hiện thực.

  Santa và Riki bị tiếng động của Mika đánh thức. Thời điểm nhìn thấy Mika ôm lấy Caelan mà rơi nước mắt, hai người đều cảm thấy ngỡ ngàng. Sau đó, cả hai nhìn xung quanh rồi cùng kinh ngạc thốt lên: "Cái gì đây?"

  Đến khi Trương Gia Nguyên tỉnh dậy, năm người kia đã yên vị ở nhà ăn dùng bữa. Tất cả đồ vật đều màu trắng, bao gồm cả bàn ăn và bộ dao nĩa. Riki vui vẻ chào hắn một câu 'good morning'. Đồng thời ngay lúc đó, phía sau hắn truyền đến một âm thanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

  "Nguyên nhi?"

  Nhậm Dận Bồng dụi mắt, nghĩ rằng mình đang mơ một giấc mơ đẹp. Rõ rang lần cuối ở cùng Trương Gia Nguyên là đêm thành đoàn nửa năm trước, vì cơ gì người này lại xuất hiện trong giấc mơ của mình? À còn nữa, cái người đang ngồi gặm xúc xích dăm bông bên kia không phải là thầy Riki sao? Cũng đã rất lâu chưa gặp lại anh ấy.

  Trương Gia Ngyên nhìn Nhậm Dận Bồng. Cho đến tận khi anh nhắm mắt thiếp đi một lần nữa, trực giác mơi nói cho hắn, đây không phải là một giấc mơ, hắn thực sự đã gặp lại Bồng Bồng. Cho dù bọn họ có xa cách bao lâu, đến cuối cùng vẫn sẽ tìm lại được.

  Nhìn bao quát một lần nữa, vẫn là không gian xa lạ ấy không thay đổi. Đây là muốn làm trò gì? Vì sao Wjjw lại không nói cho hắn biết (hắn rõ ràng là thái tử của Wjjw mà)? Thật là không có ý tứ.

  Hắn đưa tay vỗ mấy cái lên người của Châu Kha Vũ cùng Lâm Mặc đang ngủ bên cạnh. Châu Kha Vũ tỉnh lại rất nhanh, trong lúc nhất thời cũng ngẩn người. Còn Lâm Mặc chỉ khịt mũi hai cái, sau đó đâu lại vào đấy xoay người dụi dụi vào Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ bên cạnh.

  "Đây là trò chơi sao?", Trương Gia Nguyên nhanh nhạy tiến dến gần bức tường trắng, lấy tay sờ sờ, "Chương trình tạp kĩ mới à?" Rồi hắn lại nhìn sang mấy người đang ngồi bên bàn ăn, lúc nhìn đến Caelan ánh mắt không khỏi chấn động.

  Nói thật Sáng Tạo Doanh kết thúc cũng đã nửa năm, sau khi hắn cùng INTO1 xuất đạo, đoạn kí ưc mơ hồ kia cũng dần dần phai nhạt. Mà trong lúc này, khi một lần nữa gặp lại một người thuộc về Sáng Tạo Doanh, lại không phải là thành viên INTO1, hắn bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía Nhậm Dận Bồng đang ngủ trên ghế sofa. Không phải mơ, không phải ảo giác, Nhậm Dận Bồng đang thực sự ở nơi đó.

  "Nơi này rốt cuộc là đâu?" Loa phường của AK bắt đầu vang lên khiến cho Lâm Mặc mắc chứng khó rời giường tức giận mở to mắt, "Sao mà mới sáng sớm đã mở loa thế hả AK?"

  "Anh không biết, tại sao em lại ở đây?" Mika một tay chỉ vào Caelan hỏi, tay kia đưa chiếc sandwich vào trong miệng cắn một miếng, "Có người mời quay chương trình sao?"

  Caelan mờ mịt lắc đầu: "Không có, hôm qua em đang trên đường đi chụp quảng cáo thì ngủ gật trong xe, lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang ở nơi này, em còn định hỏi tại sao anh lại ở đây?"

  "Khả năng là Wjjw lại giở trò rồi." Trương Gia Nguyên vỗ tay, kéo ghế ngồi xuống bàn bên cạnh, đưa một miếng quẩy lên miệng, không quên hướng về phía Nhậm Dận Bồng liếc vài cái, "Tôi còn lạ gì nữa, bà chủ của chúng ta cái qủy gì mà chẳng bày ra được, đây chắc chỉ là một trò chọc ghẹo gì đó thôi."

  "Nhưng mà ở đây không có camera, chọc cái gì không phải cũng là để cho fan xem sao? Không có camera thì chọc chúng ta làm quái gì." AK tùy tiện nói, Trương Gia Ngyên đá chân hắn, hắn ngược lại còn nghênh ngang mà cười cười, "Cậu yên tâm, vừa rôi tôi cùng Riki sensei lục soát chỗ này một lượt, không có camera, cũng không có nhân viên hậu kì, rất kì quái."

  "Không phải trò chơi thì là cái gì đây?" Trương Gia Nguyên ngốc ngốc tự vò đầu. Lúc này Lâm-bị bắt rời giường-Mặc và Châu Kha Vũ cùng nhau đi tới bàn ăn tìm chỗ ngồi xuống.

  "Không biết." Caelan lắc đầu, "Nhưng mà... hôm nay tôi còn chưa điểm danh siêu thoại."

  "Đúng rồi, điện thoại của tôi đâu?" AK nghe Caelan nhắc nhở đột nhiên vỗ đùi, đi đến bàn trà bên cạnh mới nhận ra mười một cái di động dán tên đều được đặt trên đó, "Này các anh em, điện thoại ở đây."

  Mấy người còn ăn vạ trên sofa lúc này cũng đều tỉnh lại. Khi tất cả bắt đầu chia điện thoại, một giọng nói không biết từ nơi nào đột nhiên vang lên: "Chào mừng đến với thế giới ABO, nhiệm vụ cá nhân cùng quy tắc trò chơi đều đã được gửi đến điện thoại của các bạn, đương nhiên, nếu muốn thắng trò chơi này, các bạn tốt nhất không nên chia sẻ thông tin với người khác."

  "Là sao?" Lâm Mặc có chút không hiểu, "Là thẻ thân phận à?"

  Riki nhanh chóng chạy tới góc phòng. Santa cũng muốn đi theo nhưng Riki chỉ yên lăng né tránh: "Không được nhìn lén."

  "Em với anh còn là người ngoài sao?" Santa tỏ ý muốn cùng xem, kết quả vẫn là lời từ chối kiên quyết của Riki, "Không được, phải tuân thủ quy tắc trò chơi."

  Ngay khi tin nhắn hiện lên trên giao diện điện thoại, anh lập tức cảm thấy mơ hồ.

  Mở đầu là một đoạn dài giới thiệu về thế giới ABO, đại ý chính là A là công, B là người bình thường, O là thủ. AO có tin tức tố riêng biệt của bản thân, có thể sử dụng miếng dán ức chế để che giấu, tránh dẫn đến kì động dục. Đọc đến chỗ này, mặt Riki suýt chút nữa đỏ thành quả táo, trong đầu thầm tự nhủ không có gì cả.

  Bên dưới còn chu đáo viết bằng tiếng Nhật.

  Hi, chào mừng gia nhập trò chơi. Nội dung tiếp theo hi vọng bạn có thể xem một mình. Nếu chia sẻ với những người khác, khả năng sẽ ảnh hưởng đến tiến trình trò chơi và cả tính mạng của bạn.

  Riki mở to hai mắt, tiếp tục kéo xuống.

Trong trò chơi này tổng cộng có 4 A, 3 B cùng 4 O, trong đó, nhiệm của A vụ là đánh dấu O, nhiệm vụ của B là giết chết A và O, nhiệm vụ của O là không được bị A đánh dấu. Chú ý, người giành chiến thắng cuối cùng chỉ có một . Giới tính của bạn là O.

Giành thắng lợi? Có nghĩa là gì? Riki mím môi, tiếp tục xem.

Người chiến thắng cuối cùng có thể thoát khỏi thế giới này trở về thế giới hiện thực. Những người còn lại...

  Những dấu chấm dài đứt đoạn ở phần kết làm cho Riki không khỏi bối rối, anh không nhịn được mà ngẩng đầu lên , phát hiện mười một người trong phòng vừa rồi còn tụ lại với nhau đã phân ra từng góc, nghiêm túc mà đọc tin nhắn trên điện thoại. Sau khi đọc xong người nào cũng giống như Riki, đưa mắt nhìn qua toàn bộ căn phòng một lượt.

  Trên cổ mỗi người không biết từ khi nào đã xuất hiện một miếng dán ức chế. Dựa theo hướng dẫn trên điện thoại, bọn họ cũng tìm được chiếc túi của từng người, bên trong chứa rất nhiều miếng dán ức chế. Có vẻ như đây thật sự không phải là một trò chơi.

  "Chơi như này không phải hơi quá rồi sao?" Trương Gia Nguyên cười nói, nhưng tươi cười trên gương mặt hắn cũng dần dần phai nhạt.

  "Chúng ta trước hết ra khỏi nơi này đã." Doãn Hạo Vũ bất an mà nhìn về bốn phía, "Cửa ở nơi nào?"

"Không có cửa." Lời nói lạnh băng của AK như gõ vào tim từng người, "Tôi kiểm tra rồi, cánh cửa duy nhất là cái dẫn lên tầng hai, tôi cũng đã nhìn qua, cánh cửa kia bị khóa."

  "Cánh cửa kia không phải là không có tác dụng." Bá Viễn trầm ngâm một lát, đột nhiên nói, "Nếu chỉ là đơn giản muốn nhốt chúng ta lại, cũng không cần thiết bố trí cầu thang cùng cửa, chúng ta hẳn là có thể làm gì đó để mở cánh cửa."

  "Vậy thì đi lên nhìn xem." Santa nhún vai, cảm thấy không hiểu vì sao mọi người lại căng thẳng như vật, đây không phải chỉ đơn giản là một trò chơi sao. Hắn dẫn đầu đoàn người đi đến cánh cửa màu trắng kia, trên cửa không biết từ khi nào đã dán một tờ giấy.

  Bên trong cánh cửa là không gian riêng được cung cấp cho từng người chơi. Điều kiện mở khoá: một trong số các người chơi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ bắt được một người chơi khác tức là A đánh dấu một O, B hoặc O giết chết một A, B giết chết một O

  Thời điểm nhìn thấy hai chữ giết chết, Lâm Mặc không nhịn được mà cất lời để xoa dịu bầu không khí, "Này không phải hơi quá kinh dị rồi sao?"

  Caelan ngẫm nghĩ, quay sang nói với Mika. "Cái này giống như là trò chơi sinh tồn, đúng không?"

  Mika nhẹ nhàng nắm lấy tay của Caelan, hai người chỉ cần mắt chạm mắt cũng có thể hiểu trong long đối phương đang nghĩ gì.

  "Phòng riêng có gì thú vị không?" Lâm Mặc ngáp một cái rồi quay người trở lại phòng khách, "Chắc vẫn lại là đồ rách nát thôi, tôi chịu đựng cái kí túc xá kia đủ rồi, nếu lại là phòng gác mái thì thôi xin khiếu, tôi ngủ ở chỗ này còn hơn.'

  "Đúng vậy." AK xua xua tay, "Dù sao tầng một cũng có đầy đủ phòng bếp và nhà vệ sinh. Anh em nhà vệ sinh chúng ta cũng không sợ thiếu chỗ, phải không thầy Riki?"

   Riki bật cười hai tiếng, trực tiếp làm lơ khuôn mặt tối sầm của Châu Kha Vũ, đặt tay lên vai của AK nói: "Chúng ta đi tâm sự một lát."

  Caelan quay đầu liếc mắt với Mika. Mika ngầm hiểu ý, đi theo Caelan đến nhà vệ sinh bên cạnh cầu thang.

  Sau khi cửa đóng lại, Caelan gấp gáp mở miệng nói: "bro, em cảm thấy chuyện này không đơn giản."

  Trực giác của Mika nói với anh rằng Caelan đã thay đổi không ít. Có thể do nửa năm xa cách, lại còn gặp lại trong hoàn cảnh như vật, không khỏi khiến người ta cảm thấy lòng dạ của cậu sâu hơn rất nhiều. Tuy nói trước kia ở Sáng Tạo Doanh, Caelan cũng là người am hiểu cách đối nhân xử thế, nhưng để mà đem hai chữ 'tính toán' đặt lên người thì đây lại là lần đầu tiên.

  Tuy nhiên, trong hoàn cảnh này, tính toán là việc không thể tránh được.

  "Chúng ta... team up?" Mika nhăn mày nói.

  "Rất là lạ. Em cảm thấy không ổn lắm, không giống như đang trêu đùa chúng ta. Trên gáy anh có phải mới xuất hiện thêm cái gì đó đúng không?"

  Caelan duỗi tay sờ dến tuyến thể sau cổ, thứ này nguyên bản không thuộc về nơi đó.
  Mika mím môi gật đầu.

  "Hiện tại vẫn là đừng nên hành động thiếu suy nghĩ." Caelan trầm ngâm nói, "Bởi vì giới tính cho nên không thể xuống tay vội. Anh có xác định được ngời nào không?"

  "Santa... là A. Châu Kha Vũ cũng thế." Mika nhỏ giọng nói lên suy đoán của mình, "Riki hẳn là O."

  "Cũng không chắc chắn." Caelan ghi chép vào phần ghi nhớ trong điện thoại, "Những cái này đều là ấn tượng vốn có của chúng ta, nói không chừng giới tính có thể phân ngẫu nhiên."

  "maybe. Chúng ta vẫn nên quan sát thêm, không phải AO đều có tin tức tố sao?" Mika tỏ vẻ có thể chờ một chút, Caelan hiểu ý gật đầu.

  Thời điểm bọn họ bước ra khỏi phòng vệ sinh, AK cùng Riki đã đợi sẵn bên ngoài. Caelan kinh ngạc: "Chẳng lẽ chỉ có một phòng vệ sinh à?"

  "Không phải, nhưng mà cái bên kia cách âm không tốt lắm." AK thành thật trả lời, chỉ vào nhà vệ sinh nằm bên cạnh phòng khách và phòng bếp, nơi đó quá gần sofa.

  "Không phải là cách âm không tốt, mà do giọng em lớn quá đấy." Mika trêu chọc.

  Riki ở bên cạnh bật cười. Caelan có hơi bất ngờ mà nhìn sang Mika. Mika nháy mắt cười với cậu, hai người nhanh chóng đi ra để nhường lại phòng vệ sinh.

  "Anh đang nghĩ gì à?" AK dứt khoát nói, "Ban nãy em cảm thấy anh có điều muốn nói."
  "Đây không phải trò chơi, là thật đấy." Riki thấp giọng nói.

  "Nghĩa là sao?" AK hít một ngụm khí lạnh, lại nói, "sensei cũng không nghĩ cái này là một trò chơi phải không? Em cảm thấy nhìn một cái là biết không phải rồi."

  "Vừa rồi có người muốn lấy túi của tôi." Riki để lộ một góc túi giấu bên trong áo khoác. Anh có thói quen giữ chặt túi của mình. Vì vậy chỉ cần một tác động dù rất nhỏ, anh cũng có thể nhận ra.

  AK mở to mắt.

  "Bọn họ hẳn sẽ cho rằng tôi là O." Riki cười khổ, "Cho nên mới muốn lấy túi của tôi?"

  AK mím môi: "Chắc là thế."

  "Vậy phải làm sao bây giờ?"

  "Đã có người bắt đầu tấn công, hẳn là sẽ tìm cách lôi kéo đồng bọn." AK ôm lấy hai vai của Riki, "Hiện tại ở nơi công cộng hẳn là sẽ không có người dám xuống tay trước."

  "Ừ... mong là..." Riki gật đầu. Nhưng trực giác mách bảo anh, hòa bình sẽ không thể duy trì được lâu. Cánh tay chạm vào túi của anh đã chứng minh cho điều đó. "Muốn bảo vệ thật tốt túi cùng miếng dán."

  "Nhưng mà vẫn sẽ có lúc phải ngủ, không thể khi nào cũng tỉnh táo được." AK xoa gáy.

  Riki nhìn AK. AK cảm thấy được trong ánh mắt của Riki có tâm sự, nói rằng liệu tôi có thể tin tưởng cậu không? Nhưng sự tín nhiệm kia rất nhanh liền biến mất.

  "Vẫn là nên nhanh chóng mở được tầng hai." AK thấp giọng nói. Riki nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng anh biết rằng mọi người đại khái cũng sẽ nghĩ giống như AK.

  Nhậm Dận Bồng luôn cảm thấy có người đang nhin mình, anh đưa mắt liếc đến chỗ người nọ, rồi lại nhanh chóng đảo mắt qua nơi khác, bất giác cảm khái một câu thế sự vô thường. Không rõ từ lúc nào mà bọn họ bắt đầu tránh né ánh mắt của đối phương.

  "Trương Gia Nguyên, bộ trên mặt anh có viết chữ gì hả?" Lâm Mặc từ phía sau Nhậm Dận Bồng đột nhiên lên tiếng. Nhậm Dận Bồng hoảng hốt, thiếu chút nữa giật bắn mình trên sofa.

  Trương Gia Nguyên rất muốn biết rốt cuộc Wjjw đã làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay lừa được Nhậm Dận Bồng đến nơi này. Rõ rang lúc trước đã nói rằng sẽ không gặp lại nhau nữa, cũng ăn ý mà tránh việc nhắc đến tên của đối phương, Nhậm Dận Bồng sẽ vì lí do gì mà đồng ý quay chương trình này?

  Châu Kha Vũ đi đến phòng vệ sinh bên cạnh phòng khách hút thuốc, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Mới đầu hắn cũng giống như Trương Gia Nguyên, không chút nghi ngờ cho rằng đây là trò mà Wjjw bày ra. Nhưng giờ phút này hắn có chút dao động. Tìm không thấy cửa ra, phòng chỉ một màu trắng, không có cửa sổ, không có thời gian, nhìn thế nào cũng giống như một không gian thần bị, sẽ không thật sự là chiều không gian khác chứ? Nghĩ đến tưởng tượng vừa xuất hiện trong đầu mình, Châu Kha Vũ bất giác cười nhạo một tiếng.

  Doãn Hạo Vũ nhìn vào kí hiệu B trên màn hình điện thoại, yên lặng cong lên khóe miệng. Sau khi đọc xong quy tắc trò chơi, cậu cảm thấy ở nơi này B là một lựa chọn không tồi. Nếu thử lấy đi miếng dán ức chế của một số đối tượng khả nghi, khả năng có thể đoán được giới tính của họ.

  Tuy rằng cũng không ngoại trừ...

  "Paipai!" Doãn Hạo Vũ vì sự tiếp cận bất ngờ của Châu Kha Vũ mà giật nảy mình, suýt nữa thì đem điện thoại quăng đi mất.

  "A? Có chuyện gì vậy?" Doãn Hạo Vũ không nghĩ Châu Kha Vũ sẽ tìm tới mình. Châu Kha Vũ nhìn có vẻ sẽ là A. Doãn Hạo Vũ căng thẳng cắn môi, cúi đầu nhìn thoáng qua túi nhỏ treo bên eo hắn.

  "Em thấy thế nào?" Châu Kha Vũ dứt khoát đi vào hẳng vấn đề.

  Ở trong căn phòng này, có thể nói quan hệ của hắn với Doãn Hạo vũ không tệ. Nhưng khi nhìn thấy phản ứng kích động của Doãn Hạo Vũ, Châu Kha Vũ cảm thấy không thoải mái cho lắm.

  Dù sao thì, cũng đã rất lâu từ khi hắn cùng Doãn Hạo Vũ xé bỏ cp. Gần đây Doãn Hạo Vũ bắt đầu thân thiết với Bá Viễn và Riki hơn.

  "Nghĩ gì á?" Doãn Hạo Vũ nở nụ cười, giống như tiếng cười có thể xóa bỏ đi không khí gượng gạo này, vừa cố gắng nghĩ xem làm thế nào để trốn tránh Châu Kha Vũ.

  "Ừ đúng thế, em không muốn nhanh chóng ra khỏi chỗ này sao?" Châu Kha Vũ ra vẻ thoải mái, nói.

  "Thật ra thế này cũng rất tốt, không muốn trở về làm việc ha ha ha." Doãn Hạo Vũ nhún vai. Châu Kha Vũ cảm thấy cậu vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên eo mình, ngay lập tức cảm thấy không thoải mái: "Sao mà cứ nhìn chỗ này vậy?"

  "Cảm giác anh là A." Doãn Hạo Vũ nói, cũng không có hạ giọng.

  Sau khi cậu nói thế, mọi người trong phòng khách đều dồn ánh mắt về nơi này.

  "Cứ như vật mà phán đoán giới tính, làm anh cảm giác em rất giống B." Châu Kha Vũ không nghĩ đến việc Doãn Hạo Vũ sẽ đột nhiên tấn công, không chút do dự mà phản kích. Trong ánh mắt của Doãn Hạo Vũ xuất hiện một tia né tránh, nhưng thật nhanh chóng mà đè xuống. "Sao lại thế được? Mọi người nhìn qua đều sẽ cảm thấy anh là A."

  "Giống như Santa nhìn qua cũng thấy chính là A sao?" Châu Kha Vũ đem mũi tên đẩy sang người khác, nhìn về hướng Santa đang ăn đồ ngọt ở phòng bếp. Santa có chút kinh ngạc mà mở to hai mắt.

  "Được rồi, tại sao mọi người lại căng thẳng như vậy chứ?" Bá Viễn vỗ tay, cắt đứng không khí tràn ngập mùi thuốc súng, "Chúng ta cứ thư giãn một chút, không chừng ngủ một giấc dậy mọi thứ sẽ tốt hơn?"

  "Nói trắng ra thì-" Lâm Mặc vắt mình lên ghế sofa nằm thành hình chữ X, "Mấy người đánh qua đánh lại làm gì chứ, đến lúc vô tình làm đồng đội bị thương thì thảm rồi."

  "Đúng vật, mọi người hiện tại không cần thiết phải đấu đá lẫn nhau." Bá Viễn tiếp lời Lâm Mặc, "Mọi người cứ nghỉ ngơi đi, không cần quá căng thẳng, nơi này không phải cái gi cũng có sao?"

  Trên bàn còn chu đáo chuẩn bị cả đồ ăn khuya. Giống như lời Bá Viễn vừa nói, nơi này thật ra khá yên bình, lại còn có thể trốn khỏi sự kiểm soát của công ty.

  "sensei có thể chăm sóc cái eo bị thương rồi!" AK vỗ vào vai Riki, cố gắng làm cho không khí trong phòng khách trở nên hòa hoãn hơn.

  Châu Kha Vũ yên lặng cúi đầu đi tới nhà vệ sinh bên cạnh phòng bếp, đóng sập cửa lại.

  "Cậu ta hẳn là thèm thuốc rồi." Trương Gia Nguyên giải thích, "Bồng Bồng chắc cũng biết ha, trước kia..." Lời nói của hắn bỗng dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Nhậm Dận Bồng.

  "Nơi này không có thuốc lá, cậu ấy cũng chịu khổ rồi." Trương Gia Nguyên điều chỉnh cảm xúc, ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói.

  "Cậu muốn hút không?" Nhậm Dận Bồng đột nhiên nói một câu mà hắn thế nào cũng không tưởng tượng nổi, "Tôi có."

  Trương Gia Nguyên thiếu chút nữa thì té từ trên sofa xống, "Anh... anh..." Hắn kêu nửa ngày cũng không ra tiếng. Nhậm Dận Bồng bước đến bên cạnh hắn, cụp mắt xuống, đem một cây thuốc lá đặt vào tay hắn, cũng không nói thêm bất cứ lời gì.

  Nhậm Dận Bồng biết Trương Gia Nguyên hút thuốc. Vì vậy vẫn luôn để trong túi áo một vài cây thuốc lá, không ngờ rằng những thứ này lại theo mình tới đây, còn có thêm một Trương Gia Nguyên đã nửa năm không gặp.

  "Ngủ đi."

  Đồng hồ trong điện thoại điểm mười hai giờ đêm. AK đưa tay vỗ nhẹ lên người Riki đang mân mê nghịch ngón tay bên cạnh, "sensei đang nghĩ gì vậy?"

  "Không có gì cả." Riki nhìn xung quanh một lượt. Trực giác lại lần nữa nói với anh rằng, lần tỉnh lại tiếp theo chắc chắn sẽ có thay đổi kinh thiên động địa. Anh nhìn thoáng qua túi nhỏ đeo bên eo, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net