2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm nay đã được định sẵn là sẽ không yên bình.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm trần nhà một màu trắng như tuyết. Mọi người xung quanh đều đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, riêng mình hắn lại không buồn ngủ một chút nào. Trương Gia Nguyên thường ngày cùng hắn thân thiết hiện tại ngủ không biết trời đất, lại còn chép miệng lẩm bẩm cái gì đó nghe không rõ. Nhìn dáng vẻ của thầy Riki, có vẻ cũng đang ngủ rất ngon. Hắn ngẩng đầu, cảm thán một câu thế sự vô thường.

Nửa năm trôi qua từ khi xuất đạo, quan hệ giữa các thành viên INTO1 có sự chuyển biến chóng mặt. Sau khi chương trình tuyển chọn kết thúc, cái gì phải diễn cũng không cần diễn nữa.

Tuy rằng ngoài mặt Riki vẫn tỏ ra thân thiết với hắn nhưng hắn biết rõ mối quan hệ giữa hai người đã không thể so được với trước kia. AK cùng Riki thì ngày một gần gũi hơn, có thể nói là như hình với bóng. Đến nỗi Lâm Mặc, một tên điên, quan hệ với mọi người không tốt cũng chẳng xấu, bên cạnh cậu ta hiện tại chỉ còn Trương Gia Nguyên. Nhưng ở tình huống Nhậm Dận Bồng cũng ở đây, không biết cậu ta sẽ lựa chọn như thế nào.

Nhậm Dận Bồng là O? Sau đó, Trương Gia Nguyên là A? Đây là suy đoán trực quan của Châu Kha Vũ, hắn biết giữa Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng không đơn giản, nếu đoán không sai... Hắn không tự chủ được mà đưa tay hướng về phía túi nhỏ của Nhậm Dận Bồng.

Riki đi vào nhà vệ sinh, hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra vài miếng dán ức chế, cho vào túi áo trong.

Mặc dù không biết đây là trò chơi gì, dù bản thân là hố đen trò chơi thì anh vẫn muốn chơi thật tốt. Riki mở vòi nước, lấy nước xoa xoa lên mặt. Lúc này đột nhiên vang lên hai tiếng cốc cốc, Riki vội vàng giấu đi túi của mình: "Ai vậy?"

"Là em, thầy Riki." Giọng nói của Châu Kha Vũ vang lên rất nhỏ.

Riki mở cửa: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

"Làm sao? Không tin em à?" Châu Kha Vũ đi phía sau Riki, rõ ràng đã biết đáp án nhưng vẫn hỏi. Hắn cũng không biết mình làm vậy để làm gì.

Riki hẳn là không thể nào tin tưởng hắn? Hắn nhìn theo bóng dáng người kia rồi chợt thấy thoáng buồn, nhớ tới bọn họ từng thân mật mà cùng nhau nhảy múa, mặc dù khi đó trước màn ảnh là tiểu thái tử Daniel nhưng phải chăng cũng tồn tại một vài phần chân thật thuộc về bản thân Châu Kha Vũ?

Châu Kha Vũ không biết nữa, thâm chí còn thấy bản thân có những phút chìm đắm thoáng qua, nhưng hắn nhanh chóng tiếp tục duy trì vỏ bọc hoàn mĩ của mình.

"Anou... em muốn nói gì với anh thế?" Riki dừng lại ở phòng ăn, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ lắc di động trong tay, Riki ngầm hiểu ý, mở điện thoại ra, thấy tin nhắn gửi đến từ Châu Kha Vũ.

"Hợp tác đi thầy Riki."

Riki hơi sửng sốt, đem ánh mắt quét qua người Châu Kha Vũ một lượt, sau đó cười khổ lắc đầu, cúi xuống trả lời.

"Thắng thắn quá."

"Anh là O đúng không Riki-sensei?"

Châu Kha Vũ nóng lòng tấn công. Riki nhìn Châu Kha Vũ, ánh mắt nghiền ngẫm loé lên trong bóng đêm.

"Có ý gì?"

"Em là A, nhưng em có thể bảo vệ anh."

Châu Kha Vũ tiếp tục gõ điện thoại, không quên quan sát phản ứng của Riki.

"Chúng ta không cùng một phe. Em cùng anh kết liên minh không phải lựa chọn tốt." Riki trả lời, đồng thời thể hiện thái độ của mình, "Còn nữa, nếu như anh nói anh không phải là O thì sao?"

Đôi mắt của Riki đột nhiên hướng thẳng về phía Châu Kha Vũ, một luồng sát khi dữ dội lập tức lao đến khiến hắn vội vàng lùi lại cho đến khi lưng dán sát vào cửa nhà vệ sinh bên cạnh, theo bản năng mà giữ chặt tay nắm cửa.

"Em làm sao thế? Kha Vũ? Anh làm em sợ à?" Riki nhanh chóng tươi cười trở lại, hờ hờ hai tiếng, sau đó quay trở lại nhà vệ sinh dưới chân cầu thang, lúc quay đầu nhìn xem Châu Kha Vũ thì thấy người đã biến mất rồi, có lẽ là vào bên trong toilet để bình tĩnh lại. Dù sao Riki cũng không rảnh để lo chuyện người khác. Anh mở cửa nhà vệ sinh bước vào, sau đó không khỏi nhướng mày kinh ngạc.

"Santa?"

Santa đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.

Ngày hôm sau, chuông báo thức vang lên vào thời điểm Lâm Mặc đang hướng lên trần nhà mà đá chân, đá kiểu gì lại đá luôn vào AK đang nằm bên cạnh. Loa lớn của AK lập tức vì thế vang lên: "Lâm Mặc, cậu bị điên à."

Mười người đều nằm trên sofa và thảm.... đợi đã, mười người?

AK đếm đi đếm lại số người, nhanh chóng trở nên hoảng loạn, vươn tay lay người Lâm Mặc đang ngủ say bên cạnh:

"Này, mau dậy đi, có người không thấy đâu."

"Không thấy thì không thấy, cậu gào cái gì? Không chừng người ta chỉ đang đi vệ sinh thôi." Lâm-khó có thể rời giường-Mặc vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ. Tuy nhiên sự ồn ào đã đánh thức Riki đang ngủ bên cạnh AK.

"Có chuyện gì vậy AK?" Riki vuốt vuốt tóc, mắt nửa mở nửa khép.

"sensei, hình như không thấy Santa đâu." AK đếm người một lần nữa rồi quay sang nói với Riki.

"Vậy để tôi vào nhà vệ sinh xem xem." Riki đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, nhưng khi vừa bước đến bên cạnh cầu thang, anh như hít phải một luồng khí lạnh, cả người run lên.

"Có chuyện gì vậy?" AK không rõ nguyên nhân.

Bá Viễn đã lay tỉnh mấy đứa nhỏ. Sau khi nghe tin Santa biến mất, mọi người đều tỉnh táo, chỉ riêng có Lâm Mặc vẫn vô tư ngủ say sưa. Cho nên khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch như không còn giọt máu nào của Riki, tất cả đều thấy không ổn.

"Làm sao thế?" Bá Viễn không nhịn được mà hỏi.

"Anou... cánh cửa kia... mở..." Riki nhìn cánh cửa màu trắng đang hé ra phía trên cầu thang. Không biết có phải là ảo giác hay không, anh mơ hồ cảm giác bên mép cửa dường như dính thứ gì đó màu đỏ.

Tất cả mọi người đều giật mình. AK là người đầu tiên xông lên cầu thang kéo cửa ra. Thời điểm hắn nhìn thấy người bên trong đã mất đi sinh mệnh, nhịn không được mà che miệng lùi ra khỏi phòng.

Một chùm ánh sáng màu lam nhạt từ trên người Santa bay lên, sau đó cả người Santa cũng biến mất. Âm thanh hệ thống vang lên tàn nhẫn: "Chúc mừng một người chơi của chúng ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Giới tính của Santa là A. Chúc mọi người tiếp tục chơi vui vẻ."

Sau khi âm thanh kết thúc, căn phòng màu trắng ngay lập tức chìm vào sự yên lặng chết chóc. Tất cả mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám. Mika cắn môi, Caelan nắm chặt lấy tay anh.

"Gì... gì thế..." Cuối cùng Trương Gia Nguyên là người lên tiếng đầu tiên. Lúc này, Lâm Mặc từ trên sofa cũng không nhịn được mà ngồi dậy, hoảng sợ nhìn về phía cầu thang.

"Santa..." AK cố gắng nói ra nhưng dù thế nào cũng không nói nên lời.

"Chơi hơi quá rồi đấy." Trương Gia Nguyên gắng sức muốn cười, cong lên khoé miệng nhìn xung quanh phòng, không màng sự ngăn cản của những người khác mà chạy một mạch lên cầu thang. Nhậm Dận Bồng muốn giữ hắn lại, nhưng ngón tay chỉ kịp chạm đến vạt áo rồi lăn xuống.

"Này!! Mau nói cho tôi biết Santa rốt cuộc đi đâu rồi?" Trương Gia Nguyên vỗ mạnh vào bức tường trắng, đột nhiên nhận thấy mép tường đã nhuộm một màu đỏ, hắn sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.

Không chỉ bức tường, tất cả mọi thứ màu trắng xung quanh đều dính máu, tựa như báo hiệu giờ đi săn đã bắt đầu.

"Nghĩa là sao..." Doãn Hạo Vũ bất an tiến đến bên cạnh mọi người, cuối cùng chỉ có thể gắt gao dựa vào người Bá Viễn, khuôn mặt của cậu run rẩy, "Đây không phải một chương trình sao?"

"Không phải trò chơi sao?" Châu Kha Vũ lẩm bẩm, "Thật sự sẽ chết người?"

Sau khi ý thức được điều này, tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn xung quanh, trong mắt ai cũng tràn ngập đề phòng.

"Có... có lầm hay không..." Trương Gia Nguyên ôm đầu, cả người như sắp sụp đổ. Điều này cũng dễ lý giải, cuối cùng hắn cũng có thể gặp lại Nhậm Dận Bồng, nhưng không ngờ lại gặp lại trong hoàn cảnh tận thế sắp đến này. Nghĩ đến kí hiệu A trong điện thoại của mình, tiềm thức của hắn gần như chắc chắn, Nhậm Dận Bồng là O, tuyệt đối là O, vậy nếu như... nói như vậy...

"Cậu không sao chứ?" Nhậm Dận Bồn đặt tay lên vai Trương Gia Nguyên, cắt đứt dòng duy nghĩ của hắn.

Trương Gia Nguyên nhìn sang, thấy gương mặt của Nhậm Dận Bồng hiện hữu ngay trước mắt, không tự chủ được mà chảy nước mắt. Dường như không có một chút do dự nào, hắn đột nhiên ôm lấy Nhậm Dận Bồng, hôn xuống.

Nụ hôn bất ngờ đột ngột phá tan suy nghĩ của những người trong phòng. Mika và Caelan ngạc nhiên há hốc mồm, Doãn Hạo Vũ và Bá Viễn liếc nhìn nhau, Châu Kha Vũ và Lâm Mặc lại tỏ vẻ đây là điều hiển nhiên.

Nhậm Dận Bồng vội vàng đẩy Trương Gia Nguyên ra, lùi về phía sau hai bước: "Cậu... cậu làm gì thế?"

Trương Gia Nguyên lúc này mới nhận thức được bản thân vừa mới tinh trùng thượng não, liền như vậy cưỡng hôn Nhậm Dận Bồng, lại còn ở trước mắt nhiều người như vậy. Nhưng hắn không thể nào nhịn xuống được, hắn cảm thấy gáy mình bắt đầu nóng lên.

"Em thích anh." Trương Gia Nguyên buột miệng thốt ra.

"Vẫn luôn, vẫn luôn thích..."

"Nhưng tôi không thích cậu."

Nhậm Dận Bồng quay lưng lại, cả người đều run rẩy. Anh bước lên cầu thang, cũng không nhìn lại một lần nào, trực tiếp biến mất sau cánh cửa. Sau đó chỉ còn vang lên tiếng đóng cửa của căn phòng riêng bên trong.

Trương Gia Nguyên run lên rồi ngã ra đất. Châu Kha Vũ có ý định đi qua an ủi hắn, nhưng hắn chỉ lắc đầu, bước lên tầng trên chọn một gian phòng riêng. Tiếng khóc dọc theo khe cửa từng đợt từng đợt vang lên.

"Thật là một màn đặc sắc." AK thấp giọng nói, sau đó ho khan một tiếng. Hắn nghĩ một câu bông đùa có thể làm dịu lại không khí trầm lắng bên trong căn phòng, tuy nhiên chẳng ai có tâm trạng xem chuyện vui cả.

"Rốt cuộc là ai?" Mika đặt câu hỏi.

Là ai giết người?

"Đêm qua không phải tất cả mọi người đều ngủ ở phòng khách sao?" Lâm Mặc đáp lời, "Làm sao có cơ hội xuống tay được?"

"Cũng chưa chắc." AK lắc đầu, "Có thể là thực hiện ở mấy nơi linh tinh như nhà vệ sinh."

"Hôm qua lúc tôi ngủ Santa còn chưa có ngủ." Lâm Mặc lại nằm lên sofa, "Như vậy loại tôi khỏi diện tình nghi, các cậu tiếp tục đi."

"Không thể khẳng định được..." Lần này là Caelan mở miệng, "Không chừng là giết người lúc nửa đêm."

Mika gật đầu tỏ ý tán đồng, nhưng thật nhanh chóng nhận ra điều này có nghĩa rằng kẻ sát nhân có thể là bất cứ người nào.

"Cái đó..."

"Nơi công cộng không an toàn, nhưng cũng không có chỗ nào an toàn để ở một mình..."

"Tôi có một thắc mắc." Giữa lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán, Bá Viễn đột nhiên ngắt lời, mọi ánh mắt đều hướng về phía anh, "Người kia tại sao lại có thể chắc chắn về giới tính của Santa?"

Kể cả nhìn bên ngoài Santa có giống A đi chăng nữa, cũng không thể chỉ vì vậy mà giết luôn được, vạn nhất giết sai rồi thì biết phải làm sao?

"Có thể là Santa nói cho người kia?" Caelan đưa ra giả thiết, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy có gì sai sai, cậu nhìn sang Mika. Mika lắc đầu: "Không phải anh."

Hành động của Caelan cũng quá rõ ràng. Nếu Santa nói giới tính của mình cho người kia thì chắc chắn phải tin tưởng người đó 100%, cùng Santa thân thiết cũng chỉ có Mika, Châu Kha Vũ, Riki cùng AK. Vì thế số người tình nghi liền được rút gọn.

"Cũng không thể kết luận như thế. Nói không chừng chỉ là cảm thấy là A cho nên giết người." AK không phục. "Chẳng lẽ không thể trực tiếp giết sao?"

"Không thể." Caelan trầm ngâm, "Hoặc là khả năng rất nhỏ. Vì anh ấy là nạn nhân đầu tiên."

"Anh nói rõ hơn được không?" Doãn Hạo Vũ nhỏ giọng hỏi.

"Bởi vì là cậu ấy là nạn nhân đầu tiên cho nên thủ phạm sẽ không làm điều gì mà không chắc chắn đúng không? Điều này khá dễ hiểu mà." Riki đột nhiên trả lời.

"Sensei nói đúng. Giết người tuỳ tiện là hành vi của kẻ điên, chúng ta ở đây không có ai bị điên cả." AK đáp, nói đến kẻ điên, tất cả mọi người đều đồng lòng mà quay sang nhìn Lâm Mặc.

"Không đúng a, tại sao tôi lại cảm giác như tôi đang tự tăng thêm hiềm nghi cho mình thế này?" AK phân tích nửa ngày, đột nhiên vỗ Riki hai cái. Riki không bày tỏ ý kiến mà chỉ cười, mặt không tự chủ mà đỏ lên, trông giống như một chú mèo vô tội.

Cục diện lại rơi vào bế tắc. Bốn người nhìn qua cũng không ai là có vấn đề, Riki trông có vẻ ngốc nghếch, Châu Kha Vũ bình thường cũng tỏ ra là người chính nhân quân tử, AK thẳng thắn, Mika bình thản, xem ra chẳng người nào đáng nghi cả.

"Nếu có camera thì đã không phiền phức như vậy." Mika lắc đầu, "Hiện tại tự chứng minh mình trong sạch cũng rất khó."

Caelan nháy mắt với Mika: "Em tin anh bro"

Mika cảm kích nhìn cậu, cho dù xa cách nửa năm, thời điểm đoàn tụ họ vẫn là những người hiểu nhau nhất.

"Biện hộ nữa cũng vô dụng." AK xua tay, "Tôi đói rồi, đi ăn cơm."

"Không định gọi cả Nguyên nhi cùng Bồng Bồng à?" Châu Kha Vũ lo lắng nhìn lên tầng trên.

"Cậu đừng có xen vào chuyện riêng của hai vợ chồng bọn họ." Lâm Mặc trực tiếp nói, xé hai mẩu bánh mì đưa vào trong miệng, "Châu Kha Vũ à, tại sao tôi lại thấy cậu có chút đúng ngồi không yên nhỉ?"

"Cậu đừng có mà nói tôi." Châu Kha Vũ bất lực, "Lo ăn cơm đi."

"Hiện tại chúng ta đừng nghi ngờ lẫn nhau." Bá Viễn nói, "Ở đây có đầy đủ đồ ăn thức uống, chúng ta có thể nghĩ cách đi ra ngoài, đừng chém giết lẫn nhau, không cần thiết đâu."

"Thầy Bá Viễn, anh có nghĩ là có người sói không?" Caelan tìm thấy Thuần Chuân vị đào diêm mạch yêu thích của mình, vừa mở nắp chai vừa nói.

"Cái này không giống với ma sói." Bá Viễn giải thích, "Tóm lại vẫn không nên nội chiến. Còn nữa mọi người không cần để lộ giới tính với bất kì người nào để giữ an toàn cho chính mình, đồng thời cũng giữ an toàn cho người khác"

"Nếu nói Santa là A, người giết anh ấy hẳn là B hoặc O?" AK nghe đến đó xen lời.

"Nhưng mà cũng không biết ai là B, ai là O A. Cho nên mọi người đừng lộn xộn, chúng ta ăn cơm đi." Cuối cùng Bá Viễn vẫn là người tốt, hướng mọi người về suy nghĩ tích cực. AK lặng lẽ nhìn thoáng qua Riki. Riki đang chăm chú ăn mì gà tây, không biết là đang suy nghĩ gì, chắc là mì rất ngon đi... Như vậy mới đúng với tính cách của Sensei.

Nhậm Dận Bồng cả người vẫn không ngừng phát run, anh cố gắng nhét khăn trải giường vào trong miệng mới có thể tạm thời ngăn được tiếng rên rỉ. Để che giấu mùi cam nồng nặc trên cơ thể, anh từ trong tủ phòng tìm ra một bình nước hoa. Tuy nhiên từ đầu đến cuối vẫn không thể khống chế được kỳ phát tình của mình.

Thực ra mọi chuyện vẫn sẽ ổn, nếu không có nụ hôn kia của Trương Gia Nguyên.

Anh tuyệt vọng vặn vẹo thân thể, vừa hết sức khó khăn ma sát hai đùi, vừa cố gắng kìm nén cảm giác khô nóng kia.

Không có miếng dán ức chế.

Thời điểm tỉnh dậy buổi sáng, anh cảm thấy bên eo trống không, sờ một cái, túi ức chế bị lấy mất rồi.

Trong khoảnh khắc đó, Nhậm Dận Bồng sợ hãi đến cực điểm, mất túi ức chế không phải chuyện nhỏ, anh là O, O sẽ phát ra tin tức tố. May mắn miếng dán ức chế đã thay trước đây vẫn còn công hiệu, tuy nhiên không biết bao giờ sẽ kết thúc.

Kì thật khi anh biết Santa bị loại khỏi trò chơi, trong tâm có chút vui mừng, bởi vì bọn họ có thể mở ra không gian riêng tư. Nếu hiện tại ở phòng khách phát tình, chắc chắn sẽ bị A B bao vây tiêu diệt, mà O thì sao, cũng sẽ giả vờ để bảo vệ bản thân. Nghĩ đến đây, Nhậm Dận Bồng không kìm được mà chảy nước mắt.

Nhớ rõ sau công diễn một, anh nhận về rất nhiều lời chửi mắng vô cớ, cũng không phải là không có tiện nghi, nhưng tiện nghi cũng không lớn. Không ảnh hưởng đến phát triển, cũng không ảnh hưởng tới thứ hạng, chỉ đơn giản giống như một tấm phiếu bé ngoan ở trường mẫu giáo, anh lại vì tấm phiếu bé ngoan đó mà bị công kích.

Khi đó đã cùng Trương Gia Nguyên tách ra, nhưng hắn vẫn sẽ tới, ngại ngùng hỏi anh có muốn ăn vặt khôn.

Những thứ Trương Gia Nguyên cầm trên tay đều là đồ ăn mà Nhậm Dận Bồng thích nhất.

Nhưng anh chỉ lắc đầu: "Không cần, em tự giữ lấy mà ăn đi."

Đóng cửa rồi lại khóc. Sau này cũng không còn gặp nhau nữa, cũng không có cơ hội nói lời từ biệt. Công ty nói rằng, làm vậy đều là vì tốt cho Trương Gia Nguyên.

Càng nghĩ lại càng đau lòng. Lúc này đột nhiên từ cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Bồng Bồng... cái kia... em vào được không?"

Sau khi dùng bữa sáng, vài người theo thứ tự chọn cho mình một phòng riêng để nghỉ ngơi. Riki nằm trên chiếc giường trắng tinh, nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm nơi này mặc dù trắng đến mức đen đủi nhưng tổng thể vẫn tốt hơn so với cái biệt thự kia.

Đột nhiên điện thoại ong ong vang lên hai tiếng, Riki cầm lên, là AK nhắn tin cho anh.

"Trên người Santa có hai túi ức chế, hình như có người bị lấy mất rồi."

Miếng dán ức chế cũng biến mất theo Santa. Riki đột nhiên giật mình, duỗi tay giữ chặt chiếc túi treo bên eo.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net