3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


cảnh báo tránh lôi: 🔞 Gia Nhậm
Lần đầu tiên edit R18 nên đọc sẽ hơi sượng trân mong mọi người thông cảmmmm :'(

  Hơi thở đứt quãng quấn quýt lấy nhau, Trương Gia Nguyên ôm chặt lấy thân thể đang giãy dụa tìm cách bỏ trốn bên dưới, hắn đưa tay kéo xuống tấm chăn mà người kia dùng để che giấu tuyến thể sau cổ, khẽ hít sâu một hơi.

  Nhậm Dận Bồng không hiểu vì sao mình lại mở cửa, nghênh đón cái ôm nóng rực của người nọ nghiêng ngả lảo đảo mà ngã xuống giường. Có lẽ là do bản năng, hoặc là do thứ tình cảm đè nén trong lòng quá lâu, lâu đến mức hóa thành một phần của bản năng. Ngay cả bản thân Nhậm Dận Bồng cũng không biết nữa, bởi vì tự lừa dối chính mình quá nhiều, hiện tại ngay cả những suy nghĩ ban đầu cũng bị lãng quên mất.

  "Anh là O?" Giọng nói của Trương Gia Nguyên trở nên run rẩy, mặc dù hắn gần như đã biết chắc chắn câu trả lời là gì.

  Đôi mắt nhiễm đầy tình dục của Nhậm Dận Bồng khẽ chớp chớp, không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Nhưng chỉ cần nhìn vào bộ dạng hiện tại cũng đã có thể minh bạch điều này, anh là O.

  "Miếng dán đâu?" Phản ứng đầu tiên của Trương Gia Nguyên là với tay vào bọc nhỏ treo bên hông mình, sau cổ lại bị Nhậm Dận Bồng bất ngờ ôm lấy. Không một chút phòng bị, Nhậm Dận Bồng tiến sát đến, cùng hắn môi răng quấn lấy nhau.

  Sợi dây căng thẳng trong tâm trí Trương Gia Nguyên ngay lập tức đứt phựt, hắn biết tất cả kiên nhẫn của mình đã bị dập tắt bởi sự chủ động của Nhậm Dận Bồng. Hắn cảm nhận được lưỡi của Nhậm Dận Bồng đang ở trong miệng mình đấu đá lung tung, không tự chủ được cũng muốn chìm đắm theo, nhưng sau đó lại ngay lập tức do dự. Hắn không muốn một cuộc làm tình mà không xuất phát từ tình yêu.

  "Bồng Bồng, anh có thích em không?"

  Nụ hôn kết thúc. Nhậm Dận Bồng thở hổn hển dựa vào người hắn, Trương Gia Nguyên không biết cảm xúc lúc này của mình là gì, vừa thở vừa cất lời hỏi.

  "Có quan trọng không..."

  "Sao cơ?"

  "Tôi thích hay không thích, đói với cậu có quan trọng sao?" Nhậm Dận Bồng nhẹ nhàng run rẩy môi. Trương Gia Nguyên bất giác hiểu được ý tứ trong lời nói của anh. Trước giờ hắn vẫn luôn là người chủ động, vẫn luôn là người theo đuổi trước, cho dù bị cự tuyệt bao nhiêu lần đi nữa vẫn sẽ không ngừng lại bước chân. Có lẽ bởi vì điều này, cho nên Nhậm Dận Bồng mới có thể hỏi ra câu hỏi như vậy.

  Nhưng tất nhiên là quan trọng rồi. Hắn theo đuổi bóng dáng của người kia rất lâu, rất lâu, rồi lần lượt bỏ lỡ. Hắn trông có vẻ giống như một viên hạt dẻ cười vô tâm vô phế nhưng không có nghĩa hắn sẽ không thèm để ý tới tình cảm thật tâm của người nọ: "Đương nhiên... đương nhiên là quan trọng."

  Sau những lời này, Trương Gia Nguyên bắt đầu nắm thế chủ động. Hắn ôm lấy cổ Nhậm Dận Bồng, dùng sức hôn xuống.

  Môi răng giao triền một lúc sau, Nhậm Dận Bồng lặng lẽ mở mắt, nhìn thấy hai mắt nhắm nghiền của Trương Gia Nguyên, không nhịn được mà cười chua xót. Có lẽ hắn cảm thấy, một khi mở mắt tất cả đều sẽ tan biến, cho nên mới cật lực nói với chính mình, không cần mở mắt, chỉ cần không mở mắt, là có thể vĩnh viễn được chìm đắm trong giấc mộng đẹp đẽ này.

  Trương Gia Nguyên duỗi tay lột áo phông của Nhậm Dận Bồng ra, ngay khi đụng đến xương bả vai của Nhậm Dận Bồng, hắn đột nhiên phát hiện anh đã gầy đi rất nhiều. Lúc này đột nhiên có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống mặt, hắn mới dám mở mắt ra nhìn, trước mặt hắn là đôi mắt đẫm nước của Nhậm Dận Bồng.

  "Cậu muốn đánh dấu tôi sao?"

  Nhậm Dận Bồng khẽ nói. Không biết có phải là ảo giác hay không, Trương Gia Nguyên cảm thấy Nhậm Dận Bồng bởi vì sợ hãi mà run lên, khiến cho hắn có chút thất vọng. Hắn duỗi tay nâng đùi của Nhậm Dận Bồng lên, một ngón tay tiến vào thăm dò, đồng thời lắc đầu nói: "Không... Em chỉ muốn giúp anh..."

  Nhậm Dận Bồng ở trong lồng ngực hắn kêu lên một tiếng, sau khi trở thành O cấu tạo cơ thể cũng thay đổi, nhưng khoái cảm tràn vào não bộ không có gì khác biệt lắm, khiến cho đầu óc đang rạo rực có phần dịu lại.

  "Vào đi..." Nhậm Dận Bồng thì thào, nhỏ đến mức ngay cả Trương Gia Nguyên cũng không thể nghe rõ anh vừa nói cái gì, chỉ biết nơi ngậm lấy hai ngón tay mình đang điên cuồng co rút.

  "Anh nói gì cơ?" Trương Gia Nguyên hơi hơi thăm dò. Nhậm Dận Bồng cái gì cũng không nói. Lúc này Nhậm Dận Bồng đột nhiên không muốn đẩy Trương Gia Nguyên ra nữa, mà chỉ muốn ôm hắn thật chặt, vĩnh viên ôm chặt, cái này hẳn gọi là sắp mất đi mới biết quý trọng.
 
  Trương Gia Nguyên dịu dàng nới rộng nơi nhạy cảm của anh, lại hôn thêm mấy lần, nuốt tiếng rên rỉ vào trong bụng, rồi nhẹ nhàng cởi quần đùi của mình, nhắm vào nửa người dưới đã dính đầy chất lỏng của Nhậm Dận bồng: "Em... vào nhé..."

  Trương Gia Nguyên cảm thấy bản thân có chút vô dụng, đã làm nhiều chuyện như vậy, đến lúc mỡ dâng đến miệng mèo lại không có đủ dũng khí mà tiếp tục. Nhưng nghĩ đến chuyện sẽ làm cho Nhậm Dận Bồng không thoải mái, hắn lại có chút do dự.

  Nhậm Dận bồng không trả lời được hay không, chỉ khẽ rên lên một tiếng. Trương Gia Nguyên đẩy thắt lưng vào bên trong cơ thể anh, nhấn chìm chính mình vào nơi sâu thẳm kia.

  Nhậm Dận Bồng nắm chặt khăn trải giường, cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh quá lớn. Bàn tay đang túm chặt lấy khăn trải giường bị Trương Gia Nguyên nắm lấy, nhẹ nhàng kéo đến trong ngực hắn. Được bàn tay của Trương Gia Nguyên nắm chặt, ở trong loại thời điểm này trở thành một loại an ủi lớn lao. Hơi ấm từ bàn tay kia truyền qua mạch máu, chảy vào trong tim. Nơi đã rất lâu không cảm nhận được ấm áp lúc này bỗng nhiên hồi phục lại nhịp đập mạnh mẽ.

  "Nguyên nhi... Nguyên nhi..." Nhậm Dận Bồng ngâm nga.

  Bản năng của Omega là khát vọng được Alpha của mình đánh dấu

"Đánh dấu anh..." Đôi mắt của Nhậm Dận Bồng đã đỏ hoe, và đôi môi của anh trở nên quyến rũ kì lạ, liên tục dụ dỗ tia lí trí cuối cùng còn tồn tại trong đầu Trương Gia Nguyên, "Đánh dấu anh... Nguyên nhi..."

  Trương Gia Nguyên bên trong cơ thể Nhậm Dận Bồng di chuyển, dập tắt lời cầu xin của anh, biến nó trở thành một chuỗi rên rỉ.

  Không được... Không thể đánh dấu trong tình huống như vậy, đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn không thể làm như vậy được...

  Trương Gia Nguyên cắn chặt môi, gắt gao nhìn chăm chú vào Nhậm Dận Bồng, trong cơ thể lại có một thanh âm kêu gào, cắn đi, cắn mau lên...

  Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng đồng thời đạt đến cao trào, cả hai người đều choáng váng, vẫn như cũ dán chặt một chỗ, nhưng đã mệt đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

  "Anh có thích em không... Bồng Bồng..."

  "Có thích không?...

  Em thật sự muốn biết... Anh có thật sự thích em không? Hay chỉ đơn giản là tìm đến một người có thể giúp anh giảm bớt một chút thống khổ.

  Nhậm Dận Bồng khẽ cử động môi. Nhưng Trương Gia Nguyên không nghe rõ được lời của anh, anh ấy nói cái gì, là thích sao? Cầu xin người thượng đế, làm ơn hãy để cho anh ấy nói rằng anh ấy thích con.

  Nhậm Dận Bồng nhẹ nhàng hé miệng, khẽ nói một câu trước khi ngất đi: " Thích em... vẫn luôn rất thích em..."

AK chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, câu trả lời của Riki được gửi tới rất nhanh.

"Cho nên AK cảm thấy Santa đã lấy đi túi ức chế của Ponpon sao?"

Tại sao sensei lại nghĩ như vậy? AK tự nhủ thầm, tuy rằng không phải không có khả năng này nhưng xác suất quá thấp. Người có thể lấy trộm túi của Nhậm Dận Bồng hẳn phải là người thân thiết cậu ta. Bởi vì trước đây Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên nhìn giống như chẳng có chút quan hệ nào, cho nên AK cũng hoàn toàn không biết hai người họ thế mà lại có tình cảm. Hẳn là người nào đó biết rõ quan hệ giữa bọn họ đã lấy đi túi của Nhậm Dận Bồng. Kẻ đó muốn nhìn xem Nhậm Dận Bồng có thật sự giống như suy đoán của hắn, là O.

  Có phải như vậy không? Giống như không phải, AK nằm vật ra giường miên man suy nghĩ.

  Não bộ hoàn toàn không đủ dùng rồi, AK ôm đầu nghĩ, tuy rằng hắn là fan hâm mộ nhiệt tình của tiểu thuyết hành động nhưng tới khi chính bản thân mình rơi vào hoàn cảnh này, đầu óc lại trở nên trống rỗng, không nghĩ ra được bất cứ thứ gì.

  Nói thật là AK không hề ngờ rằng Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng lại là loại quan hệ này. Trước đây hắn cho rằng hai người bọn họ chỉ đơn giản là bạn bè tốt cùng công ty mà thôi, nếu so ra thì quan hệ tốt hẳn phải là Trương Gia Nguyên cùng Châu Kha Vũ.

  Từ từ nếu nói như vậy thì? Đồng tử của AK ngưng lại, lấy đi túi của Nhậm Dận Bồng là ý định muốn cho Nhậm Dận Bồng bại lộ thân phận, như vậy liền có thể cắt đứt liên kết giữa Nhậm Dận Bồng và Trương Gia Nguyên, sau đó thành công chiếm được 100% tâm ý của Trương Gia Nguyên, người kia hẳn là muốn như vậy... Nếu như thật sự là như thế... thủ phạm hẳn phải là... Châu Kha Vũ?

  AK ngay lập tức đứng dậy gửi tin nhắn cho Riki.

  Riki lại thong thả ung dung mà trả lời.

  "AK đừng có nghĩ nhiều như thế, có thể mọi việc không phải như AK nghĩ đâu. Nếu thật sự là Kha Vũ, làm sao có thể chắc chắn rằng Gia Nguyên sẽ liên minh với em ấy sau khi Bồng Bồng bị loại?"

  "Đây là chuyện thường tình mà. Giống như sensei không tự chủ được mà tin tưởng em, Mika cùng Caelan kết thành một đội."

  Riki nhìn chăm chú vào điện thoại, nghĩ nghĩ một lúc rồi nhắn trở lại: "Nhưng dù nói như thế thì AK vẫn không nên tin tưởng tôi 100% đâu."

  Bởi vì chúng ta không phải cùng một phe. Riki thầm nghĩ trong lòng.

  Mika ở trong phòng cùng Caelan, cuối cùng hai người họ cũng có không gian riêng, cùng một lúc đối với nhau giơ ra di động. Khi nhìn thấy hai kí hiệu khác nhau, ánh mắt của Caelan lộ ra một tia buồn bã.

  Kỳ thật Caelan từng nghĩ đến việc vì sao mình lại có thể tin tưởng Mika đến vậy, đại khái bởi vì tâm nguyện chưa hoàn thành. Hai người bị chia cắt sau đêm thành đoàn. Kazuma từng dặn dò cậu phải chăm sóc cho Mika thật tốt, đáng tiếc là cậu đã không làm được.

  "Em có ý tưởng gì không?"

  Yên lặng một lúc lâu, Mika lên tiếng.

  "Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên hẳn là sẽ ở bên nhau, nếu không đem bọn họ tách ra, sẽ rất khó..."

  "Nhanh như vậy sao?"

  "Mika, đây không phải Sáng Tạo Doanh, thất bại không phải là chuyện có thể chấp nhận được."

  Mika đột nhiên cảm thấy Caelan có gì đó không ổn. Rõ ràng hôm qua ở trước mặt mọi người cậu vẫn rất thoải mái, cho dù biết mình đang ở trong hiểm cảnh vẫn vui vẻ tươi cười. Nhưng giờ phút này cậu lại trưởng thành đến đáng sợ.

  Khánh Liên nhẹ giọng thở dài, ngồi xuống mép giường: "Quan hệ giữa mọi người thật sự vẫn còn tốt sao? Giống như... thời gian còn ở Sáng Tạo Doanh."

  Ánh mắt của Mika đột nhiên đờ đẫn, nửa năm, sau nửa năm xuất đạo có nhiều thứ đã thay đổi. Bước vào Into1 không giống như ba tháng ở Sáng Tạo Doanh, thời gian ở Sáng Tạo Doanh chỉ có bọn họ, ra ngoài rồi chính là giới giải trí tinh phong huyết vũ.

  Trước những cám dỗ ai còn có thể giữ vững được sơ tâm? Mika suýt nữa đã bị đánh ngã, nếu như không có ký ức quá khứ trong lòng, những ký ức về thời gian đẹp đẽ của Intersection, nói không chừng anh cũng sẽ bị mê hoặc.

  "Em đã thấy gì rồi?" Mika đi đến bên cạnh Caelan, đặt tay lên vai của cậu, "Em đoán được ai đã giết Santa rồi sao?"

  "Rikimaru..."

  Thời điểm cái tên này từ trong miệng Caelan thốt ra, Mika không tự giác được mà trừng lớn hai mắt, nửa ngày đều không có phản ứng.

  "Em... nói gì..."

  Caelan cắn cắn môi dưới: "Em không biết có phải anh ấy không... Nhưng em thấy anh ấy cùng Santa nói chuyện, bọn họ nói rất lâu, thậm chí còn cãi nhau... Em không biết có phải hay không.... Nhưng Rikimaru... thật sự..."

  "Không phải Riki đâu." Mika nói như đinh đóng cột. Nhưng nhìn bàn tay run rẩy của anh, Caelan có thể cảm giác được anh cũng đang hoài nghi.

  "Tại sao không?" Caelan kích động, "Mika, không cần nghĩ đến những người đó nữa, bọn họ đã... không còn là bạn tốt."

  Đúng vậy ngay từ khoảnh khắc bọn họ gia nhập vòng giải trí không sạch sẽ này, đã định sẵn sẽ bằng mặt mà không bằng lòng. Sau khi đến nơi này, hết thảy đều trở nên khó có thể xác định.

  "Em muốn anh sống sót đến cuối cùng, Mika." Caelan mỉm cười, không biết từ khi nào khoé mắt đã ươn ướt. Mika nhìn cậu khóc, bản thân cũng không nhịn được mà rơi lệ. "Không nói chuyện nay nữa, chúng ta đều sẽ không sao đâu."

  Sau đó anh ôm chặt Caelan.

  "Kaz đang đợi chúng ta, còn có Will nữa."

  Đột nhiên âm thanh hệ thống vang lên, Caelan cùng Mika buông nhau ra, lắng tai mà nghe.

  Bởi vì đã có người chết, mỗi bạn sẽ có cơ hội ước một vật phẩm. Không thể là vũ khí nóng, không thể là sinh vật sống, không thể là miếng dán ức chế. Những thứ khác đều có thể sử dụng không giới hạn. Chúc các bạn chơi vui vẻ.

  "Cái quỷ gì mà chơi vui vẻ chứ, bà nội nhà mày." AK tức giận từ trong phòng lao ra, một quyền đấm mạnh vào tường.

  Mika nhìn Caelan, Caelan nhìn Mika.

  Sau khi hít sâu một hơi, Mika không chút do dự nói: "Tôi muốn tấm polaroid chụp chung của Intersection mùa đông năm 2019."

  "Anh điên rồi sao." Caelan trơ mắt nhìn một tấm ảnh từ trên trời rơi xuống tay Mika, "Anh có nhầm không? Vì sao không lấy vũ khí phòng thân?"

  Mika không nói gì.

  "Tôi muốn một con dao phẫu thuật." Caelan nói thật nhanh, một con dao phẫu thuật thật sự xuất hiện, thậm chí còn cứa hai nhát lên tay cậu. Sau đó cậu quay sang nói với Mika: "Anh cũng biết em học y (đây là tác giả chém, đừng có bắt bẻ), cái này có thể dùng, anh bảo vệ "bọn em", em bảo vệ anh."

  "Caelan, anh nghĩ là em đã trưởng thành rất nhiều." Mika ngước mắt nhìn Caelan, không nhịn được cười. Anh biết rằng Caelan sẽ không nổi giận với nguyện vọng trẻ con của mình. "Nhưng nói thật, các em là điều quý giá nhất của anh, là điều mà cả đời anh phải trân trọng."

  Sau khi âm thanh hệ thống biến mất, Nhậm Dận Bồng ngước mắt lên nhìn Trương Gia Nguyên đang ôm mình, không cần nghĩ ngợi mà nói: "Tôi muốn đàn guitar của Trương Gia Nguyên."

  Cùng lúc đó Trương Gia Nguyên cũng nói: "Tôi cần một con dao."

  Khi cây đàn cùng con dao rơi xuống. Nhậm Dận Bồng nhìn Trương Gia Nguyên, đôi mắt thoáng ánh lên vẻ dịu dàng, sau đó lại ngạo kiều trờ lại: "Anh... anh chỉ muốn nghe nhạc thôi."

  "Còn em muốn bảo vệ anh." Trương Gia Nguyên ngửa mặt lên trời nói, "Có trời chứng giám em thích anh nhiều như thế nào."

  "Em thích anh thì sao lại không lấy Cello cho anh?" Nhậm Dận Bồng trợn mắt, vươn tay ném cây đàn cho Trương Gia Nguyên, đứng dậy mặc áo, lại bị Trương Gia Nguyên kéo xuống hôn một cái: "Lần sau sẽ lấy đàn Cello cho anh, trước hết phải bảo vệ anh thật tốt đã."

  Nhậm Dận Bồng hiểu ý mà cười, sau đó môi anh lại một lần nữa bị Trương Gia Nguyên ngăn chặn.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net