Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm Ran đã có mặt tại trường, hắn muốn nhanh chóng gặp Takemichi rồi chính thức tỏ tình với cậu. Ran thích Takemichi cũng được một thời gian, mà hắn không phải kiểu người giỏi giữ việc gì quá lâu ở trong lòng. Thích là thích, đã thích thì nhất phải cho người đó biết.

Hắn đã quyết rồi, lần này tỏ tình nhất định phải thành công. Cho dù Takemichi không thích hắn thì hắn cũng khiến cậu là của hắn. Ran không nhận ra rằng, từ khi thích Takemichi, tính chiếm hữu trong hắn lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Ran đứng trước cổng trường, nhìn từng dòng người đi vào dần trở nên đông hơn nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của Takemichi đâu cả. Không phải cậu nói sẽ tới sớm sao?

"Hanagaki, sao em còn chưa tới chứ?" Ran gõ gõ ngón tay lên mặt đồng hồ đeo trên cổ tay, bộ dạng thể hiện rõ sự sốt ruột.

Chẳng lẽ em ấy không muốn tới gặp mình nữa? Ran cảm thấy khó chịu và trống rỗng mỗi khi nghĩ tới hướng tiêu cực đó.

Xe bus lại lần nữa dừng trước điểm đỗ gần cổng trường, Ran nhìn thấy ba người bạn của Takemichi bước xuống. Thường thì Takemichi hay đi chung với ba người họ, nhưng hôm nay Ran lại không thấy cậu đâu. Không nghĩ nhiều, hắn chạy nhanh đến chặn đường để hỏi.

"Đàn em!"

Baji đang lẩm bẩm đọc nhẩm trong miệng mấy từ tiếng Anh tối qua mới học được, nghe thấy có người gọi thì dừng bước lại, nhìn qua. Phát hiện ra người tới là Haitani Ran, gương mặt anh ta cũng không có vẻ thay đổi gì, chỉ im lặng đứng tại chỗ chờ Ran đi tới.

Chifuyu đang nói chuyện với Kazutora cũng nghe thấy tiếng gọi, cậu ta nhanh nhảu đáp lời, "Đàn anh ạ? Anh gọi bọn em có việc gì không?"

"Anh đứng đây đợi Hanagaki mà mãi không thấy em ấy đâu. Không phải mọi người hay đi cùng nhau sao? Vậy em ấy đâu rồi?" Ran đến trước mặt ba người, vừa nói đã hỏi thẳng vào vấn đề.

Chifuyu tính nói gì đó thì bị Kazutora bịt chặt miệng, gã nháy mắt với Chifuyu rồi quay qua cười cười, đáp lời Ran, "Em ấy hả? Hôm qua không biết sao tự nhiên bị ốm, bây giờ đang nằm bẹp ở nhà đấy."

Nghe thấy vậy, gương mặt Ran liền lộ ra nét lo lắng, gấp gáp hỏi một lèo, "Em ấy bị ốm? Ốm có nặng không? Mọi người đã đưa em ấy đến bệnh viện chưa?"

"Takemichi ghét bệnh viện lắm nên không chịu đi, mà nhà em ấy thì không có ai. Bọn em đến trường nhưng cũng không yêu tâm một chút nào, sợ em ấy sẽ bỏ mặc bản thân rồi lại càng ốm nặng hơn." Kazutora thở dài một cái, trông thật sự rất bất đắc dĩ.

Ran đã lo quýnh cả lên, vội vàng quay đầu chạy đi, chỉ để lại một câu, "Anh đi thăm em ấy!"

Nhìn bóng lưng Ran chạy đi xa dần, lúc này Kazutora mới bỏ tay ra khỏi miệng Chifuyu, nhìn cậu ta mà cười hì hì.

Chifuyu cáu gắt đánh Kazutora một cái, miệng bắt đầu làu bàu, "Mày bị điên đấy à? Rõ ràng biết Takemichi đang trong kỳ phát tình, không giúp cậu ấy tránh xa mấy tên Alpha ra mà còn để Ran tới tìm? Mày muốn gì? Âm mưu gì?"

Kazutora nhún vai, tỏ vẻ mình rất vô tội, "Âm mưu gì chứ? Tao chỉ đang giúp Takemichi thôi mà."

"Giúp cái khỉ gì?"

Thấy Chifuyu không hiểu ý mình, Kazutora đành chậm rãi giải thích, "Thế mày không muốn Takemichi có được người mà em ấy yêu à? Dù sao em ấy và Ran cũng là bạn đời định mệnh của nhau, tao chỉ lợi dụng kỳ phát tình của Takemichi để giúp hai người đó lại gần nhau hơn thôi."

Chifuyu tròn mắt ngạc nhiên, sau đó liếc về phía Baji, hỏi dò, "Anh Baji, anh thấy chuyện này ổn chứ?"

"Sao phải hỏi ý kiến của Baji?" Kazutora nghĩ Chifuyu không tin tưởng mình thì khó chịu, nhíu mày gắt lên.

Mà Chifuyu chỉ trả lời một câu đương nhiên, "Trong ba đứa bọn mình, anh Baji thương Takemichi nhất mà. Mày làm gì thì cũng phải xem anh ấy có ưng không chứ?"

Mặc cho hai người kia cãi nhau òm tỏi, Baji giữ lấy quai cặp đang khoác trên vai, chậm rãi đi vào trong cổng trường. Dù sao Takemichi cũng thích Ran tới như vậy, ý kiến của anh thì có tác dụng gì nữa chứ?

.

.

Takemichi đá cái chăn đang đắp trên người sang một bên, ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi theo gò má chảy xuống xương cằm rồi một đường đi xuống cái cổ trắng ngần mê người của cậu. Cậu đang trong kỳ phát tình, thứ Omega tới tuổi trưởng thành đều phải trải qua ít nhất ba tháng một lần.

Chỉ là kỳ phát tình lần này đến hơi sớm. Takemichi nghĩ có lẽ là do thời gian trước tiếp xúc nhiều với pheromone của Ran nên mới đẩy quá trình tới sớm hơn dự kiến như vậy. Lỡ hứa hôm nay đến trưởng gặp Ran nhưng đành phải thất hẹn, cũng không biết anh ấy có chuyện gì quan trọng muốn nói.

Cơn nóng cứ cuồn cuộn dồn lên từ bụng dưới, vậy mà chân tay Takemichi cứ không tự chủ được run rẩy như phải gió. Dục vọng bị kìm nén làm cơ thể cậu khó chịu vô cùng. Mùi hương thơm ngọt như kẹo trên người Takemichi vì kỳ phát tình lại càng nồng đậm và bay tán loạn khắp phòng.

Bình thường mỗi khi đến thời điểm khó khăn này, Chifuyu sẽ là người phụ trách việc chăm sóc cậu, bởi vì chỉ có cậu ấy là Beta, còn hai người Baji và Kazutora đều là Alpha. Tiếc là hôm nay lớp Chifuyu có tiết thí nghiệm nên cậu ấy không thể không đến trường.

"Chết tiệt!"

Takemichi khẽ chửi rủa một câu rồi khó nhọc vịn tường đi xuống tầng dưới. Mồ hôi ra nhiều khiến cậu mất nước, cậu cần nước và thuốc ức chế ngay lúc này.

Takemichi tròn mắt nhìn người đứng ở trước mặt. Ran xuất hiện với bộ dạng nhếch nhác, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cao, vài giọt rơi xuống phần xương cằm như khắc của hắn khiến Takemichi vô thức nuốt nước bọt. Cậu vội vàng bịt mũi, sợ lại hít phải mùi pheromone của đối phương.

Ran cũng bất ngờ không kém, ngay khi Takemichi vừa mở cửa ra, một lượng pheromone từ trong nhà xông ra ngoài, ập vào mặt hắn khiến cổ họng hắn khô khốc. Hắn lại động dục vì cái gì đây? Mà khoan, đây là mùi hương liên kết của bạn đời định mệnh?

Nhìn sang Takemichi, Ran nhận thấy cậu có vẻ không ổn. Còn mùi hương này, ngửi kỹ lại thì có phần giống mùi hương trên người Takemichi. Chẳng lẽ...

"Hanagaki, em...đang trong kỳ phát tình?"

Takemichi đỏ mặt đè nén xúc động muốn nhào tới đè Ran xuống mà hôn, cậu lùi người về phía trong cánh cửa, nhanh chóng nói với hắn, "Bây giờ em không tiện để gặp người khác, tốt nhất là anh đừng lại gần."

Ran không ngần ngại nở nụ cười xấu xa, vô cùng tự nhiên mà mở rộng cửa rồi bước vào trong, còn thuận tay khóa trái lại.

"Anh!" Takemichi câm nín với hành động khó hiểu của Ran, cậu liếm đôi môi khô khốc, cố kéo giãn khoảng cách với hắn.

"Em đang trong kỳ phát tình, nhất định sẽ rất khó khăn. Anh ở lại chăm sóc em."

Ran nhanh chóng trả lời qua loa với Takemichi, trong lòng phải nhẫn nhịn rất nhiều để không đè cậu ra mà cắn một cái thật sâu vào vị trí tuyến thể ngon ngọt đằng sau chiếc cổ trắng trẻo kia. Omega đến kỳ phát tình đúng là quyến rũ chết người mà!

Takemichi nhíu mày, tay bấu vào đùi để giúp bản thân giữ được sự tỉnh táo. Cậu cáu gắt với Ran, "Anh không hiểu em nói gì à? Em đang trong kỳ phát tình, rất dễ có hành động theo bản năng của Omega. Còn anh là một Alpha, nhất định sẽ bị ảnh hưởng bởi pheromone rồi cùng tiến vào kỳ động dục. Em không muốn chúng ta có chuyện gì xảy ra, vậy nên anh về đi!"

Ran nghe thấy vậy thì bất ngờ tiến lại gần Takemichi, ép cậu vào tường. Đôi mắt xinh đẹp hẹp dài của hắn nhìn chằm chằm vào cậu như muốn xuyên thủng phòng tuyến bảo vệ để nhìn được suy nghĩ bên trong.

"Anh tránh ra!" 

Hơi thở nóng rực của Takemichi yếu ớt vờn quanh cổ Ran khiến hắn ngứa ngáy. Giọng nói trầm ấm mê hoặc của Ran sát bên tai Takemichi, cậu cảm thấy như trước mắt mình là một màn sương mông lung, mờ ảo

"Anh biết em đang trong kỳ phát tình nên mới làm như vậy đấy Hanagaki."

"Tại...tại sao?" Cậu nhìn hắn, khó khăn hỏi.

Ran mỉm cười dịu dàng, khẽ vuốt ve gò má ửng hồng vì dục vọng của Takemichi, "Bởi vì anh muốn em. Mà mùi hương này, em là bạn đời định mệnh của anh phải không?"

Takemichi không còn biết gì nữa, giờ cậu chỉ muốn được người trước mặt ôm, được hôn và được người đó che chở. Cậu nhào vào lòng Ran, gấp gáp kéo cổ áo hắn xuống rồi cắn thật mạnh vào yết hầu của hắn.

Ran khẽ nhếch môi, ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều và kìm nén nhìn người trong lòng. Hắn bế Takemichi đang mất tỉnh táo kia lên, hướng về phía phòng ngủ, "Đau đấy, nhưng anh thích bé con à."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net