Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aaaaaaaaaa!!!"

Một buổi chiều trong xanh và đẹp trời, tiếng hét trầm bổng của một người đột nhiên vang lên khiến đám chim đậu trên cây giật mình bay tán loạn. Kèm theo tiếng hét đó là hành động hết sức không nể tình mà đạp người con trai xinh đẹp như hoa nằm bên cạnh lăn xuống đất.

Takemichi đau đớn vặn vẹo cái hông nhỏ của mình, rầm rì rên rỉ. Ngu quá, kích động làm gì cơ chứ? Cái hông của tôi!!!

"Takemichi! Sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Anh đang ngủ đó."

Ran lồm cồm bò lại lên giường, tay xoa xoa cái lưng của mình, mặt còn tỏ vẻ vô cùng ấm ức nhìn cái người đang quấn chặt chiếc chăn to sụ kia.

Takemichi tức tối nhào tới, tay bóp cổ Ran, không dùng quá nhiều sức nhưng vẫn giữ chặt lấy, "Anh còn hỏi em? Anh còn dám hỏi em? Mẹ nó Haitani Ran, anh dám làm như vậy với em rồi giờ còn hỏi tại sao hả? Trả lại đây! Trả lại tấm thân trong trắng của em đây! Em sẽ không tha cho anh đâu!!!"

"Takemichi, đừng kích động. Cũng chỉ vì anh muốn em quá thôi mà." Ran nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận của Takemichi mà khẽ cười, đưa tay lên vỗ vỗ vài cái vào đôi tay đang đu trên cổ mình để nhắc nhở cậu thả ra.

Takemichi lại lấy chăn quấn người lại, đứng bật dậy đạp vào ngực Ran ra chiều đe dọa, "Gọi bằng họ. Ai cho phép anh được gọi tên của em?"

Ran thuận đà kéo chân cậu, khiến Takemichi ngã về phía trước, vừa vặn được hắn ôm vào lòng. Yêu chiều hôn lên cái cổ trắng ngần, mịn màng thơm mùi kẹo ngọt đặc trưng của Takemichi, tay Ran không quên vuốt ve vết răng cắn sâu vào da còn đỏ hỏn màu máu nơi gáy người kia. Đã đánh dấu rồi, em chạy đâu cho thoát?

"Khách sáo làm gì? Dù sao thì sáng nay em cũng vừa quấn chặt lấy anh vừa bắt anh gọi tên em mà, nhớ không?"

Takemichi định nổi cáu, nhưng sau đó lại im lặng. Ở trong lòng Ran, cậu có thể cảm nhận được độ ấm nơi ngực hắn, cả nhịp tim đang đập không ngừng đầy nhộn nhạo. Thật muốn mỗi sáng thức dậy đều được hắn ôm vào lòng như vậy, sẽ hạnh phúc lắm phải không?

Ran thấy cậu im lặng thì kéo cậu ra, phát hiện đôi mắt cậu đã đỏ ửng lên như sắp khóc, điều đó khiến hắn bối rối và hoảng hốt, "Takemichi, em sao vậy? Vẫn còn đau hả? Anh xin lỗi, là do anh đã quá gấp gáp, khiến em bị đau tới như vậy. Em đừng khóc, anh sẽ rất đau lòng."

Takemichi nhìn gương mặt ngập tràn lo lắng và cảm giác tội lỗi của Ran, tay vô thức đưa lên sờ vào vết cắn sau gáy mình, ngơ ngẩn hỏi.

"Tại sao lại đánh dấu em? Cứ cho là do lúc đó anh bị pheromone của em làm ảnh hưởng dẫn tới kỳ động dục thì cũng không nên đánh dấu em chứ? Anh không biết là làm như vậy, sau này chúng ta sẽ không thể yêu được người khác sao?"

Cảm xúc trong lòng Ran như bị tạt cho một gáo nước lạnh. Hắn luồn tay ra sau gáy kéo Takemichi lại gần, nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn giọng hỏi, "Em đã biết chuyện chúng ta là bạn đời định mệnh của nhau rồi phải không?"

"À, thì...thì đúng là vậy, nhưng..." Takemichi khẽ chớp mắt, nhìn đi nơi khác né tránh.

"Nhìn thẳng vào mắt anh!" Ran tức giận quát lớn, "Em biết điều đó, vậy mà lại làm như không có chuyện gì. Ý của em là như thế nào? Là không chấp nhận sự thật đó, hay là do em đã thích người khác nên không muốn có liên kết với anh?"

Takemichi vội vàng lắc đầu giải thích, "Không, không phải vậy! Chỉ là em không muốn anh vì chuyện chúng ta là bạn đời định mệnh mà cảm thấy khó chịu thôi."

Ran đẩy ngã Takemichi ra giường, nằm áp lên phía trên cậu, hai tay chống hai bên giam cậu một chỗ. Hắn lạnh lùng nhìn Takemichi, rồi cúi gần xuống nói.

"Đúng là anh rất khó chịu. Là vì em đã nghĩ về anh như thế đấy, bé con. Bây giờ em nên nhớ một điều, em đã là của anh rồi. Và đặc biệt, anh sẽ không bao giờ buông tha cho em, cho dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng chỉ có thể ở cạnh anh, là người của anh. Em hiểu chưa, Takemichi?"

Takemichi mơ hồ gật đầu rồi lại lắc đầu, cậu lắp bắp hỏi, "Nhưng, nhưng mà không phải anh đã thích một người con gái khác rồi sao? Làm như vậy là không công bằng với cô ấy!"

Ran nhíu mày, "Cô gái anh thích? Là ai nói với em điều đó?"

"Em đã nhìn thấy, vào hôm anh ở quán cà phê N.O, người mà anh đã ôm ở trước cửa ấy." Takemichi nhỏ giọng nói, đôi mắt thoáng buồn.

Ran đơ người một lúc rồi đột nhiên nằm vật ra bên cạnh Takemichi mà ôm bụng cười, cười không ngừng, cười đến chảy cả nước mắt.

"Có...có gì mà cười chứ? Em nói đúng rồi phải không?" Takemichi đỏ mặt túm cổ áo Ran kéo hắn dậy.

Ran lau nước mắt vì cười quá nhiều đi, nghiêng người qua ôm lấy má của Takemichi, nhìn cậu đầy trêu chọc, "Hóa ra Takemichi của anh cũng thích anh lắm nên mới ghen như vậy chứ gì? Thế em đã nhìn mặt người đi cùng anh lúc đó chưa? Thật ra nó là thằng bạn thân mới từ nước ngoài về của anh, nó cũng giống như anh vậy, đều là người thích để tóc dài thôi mà."

Takemichi ngớ người tiếp thu thông tin, sau đó mặt bắt đầu nóng tới 100°C, có nguy cơ bốc khói. Cậu cảm thấy nhục quá, thật sự muốn đào cái hố chui xuống. Takemichi kéo chăn trùm kín đầu, ngại không dám nhìn mặt Ran vào lúc này.

"Takemichi, đừng trốn nữa, mau ra đây xem nào." Ran vừa cười vừa kéo cái chăn bị cậu ôm chặt cứng ra.

"Không! Em không ra!" Takemichi từ trong chăn nói vọng ra, dường như cái chăn cũng sắp bị cậu nướng cháy rồi.

Ran cười dịu dàng, ôm lấy cái chăn, ôm lấy cả con người thơm tho và đáng yêu như ánh nắng đang chui ở bên trong vào lòng. Hắn cúi đầu, vùi mặt vào lớp bông mềm mịn, chuẩn xác dựa vào đầu nhỏ của Takemichi.

"Takemichi, đáng lẽ hôm nay anh định gặp em để tỏ tình đấy. Anh đã nghĩ em thích người nào đó, anh cũng rất sợ bị em từ chối, nhưng thật may là chúng ta đều thích đối phương, có hay chăng cũng chỉ vì hiểu lầm mà kéo dài thời gian quá lâu. Anh chỉ muốn nói là anh thích em. Không, là rất rất yêu em. Takemichi, có lẽ chúng ta còn quá trẻ, còn gặp rất nhiều, rất nhiều sóng gió trong cuộc sống. Nhưng anh tin, chỉ cần em sẵn sàng nắm chặt lấy tay anh không rời bỏ, anh cũng sẽ cùng em đi hết cả quãng đường tương lai phía trước. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hoặc thậm chí là cả đời."

"Làm người yêu của anh nhé, có được không?"

Takemichi nghe được lời tỏ tình đầy ngọt ngào của Ran thì không khỏi xúc động. Vậy ra bấy lâu nay cậu đã ghen tị với chính mình sao? Chui ra khỏi chăn, Takemichi ngước mắt lên nhìn hắn với một nụ cười hạnh phúc. Nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, Takemichi rướn người lên chạm nhẹ môi vào khóe môi Ran.

"Ran à, có lẽ anh yêu em rất nhiều, nhưng em còn yêu anh nhiều hơn cả thời gian mà anh gặp em nữa. Em đã nghĩ chúng ta quá khác biệt, nên làm bạn là khoảng cách tốt nhất. Em từng ích kỷ rất nhiều lần, muốn anh chỉ là của em, chỉ nhìn mỗi một mình em. Thậm chí em cũng từng có ý định từ bỏ, định sẽ thôi không yêu anh nữa. May mắn là cuối cùng chúng ta đã không bỏ lỡ nhau. Em đồng ý. Để em cùng anh đi tiếp con đường sau này nhé!"

Cả hai nhìn nhau mỉm cười. Có lẽ thời gian khiến con người ta thay đổi, Takemichi và Ran cũng vậy. Tình yêu của họ dành cho nhau cũng sẽ vì thời gian trôi qua mà càng ngày càng lớn. Dù là định mệnh hay không, ta tìm thấy nhau rồi, vậy thì sẽ không bao giờ bỏ lỡ nhau nữa.

"Takemichi, em không hề ích kỷ chút nào cả. Bởi vốn dĩ ngay từ đầu anh đã là của em, anh cũng chỉ có thể nhìn mỗi mình em mà thôi, bé con à."


--END--






---------------

Cắn ngươi: Ròi xong một fic nữa :3333


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net