°tuanduy.baokhang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nguyễn tuấn duy và phạm bảo khang là một cặp đôi yêu nhau được bốn năm, chính thức cưới nhau được ba năm, tổng là bảy năm

cả hai tiến đến hôn nhân trong sự chúc phúc và ủng hộ từ cả hai bên gia đình bạn bè, nhớ lại thời gian cả hai còn yêu nhau ai ai cũng mong hai đứa cưới nhau, đến lúc hai đứa cưới thiệt ai nấy cũng bất ngờ, lạ thật đấy

mọi người đều nghĩ khi em và gã về chung một nhà, cả hai sẽ có một khoảng đời riêng dành cho nhau thật hạnh phục

nhưng hạnh phúc được năm năm, hai năm sau như một sự tra tấn đối với phạm bảo khang

[...]

năm thứ hai sau khi cưới nhau, phạm bảo khang thấy nguyễn tuấn duy có những hành động khó hiểu

gã hay đi sớm về khuya, mắt lúc nào cũng để ý chiếc điện thoại, tần suất làm việc cũng nhiều hơn, sự thay đổi lớn nhất chính là gã sẽ lớn tiếng với em nếu em chạm vào chiếc điện thoại của gã hoặc là hỏi gã về những chuyện này

đỉnh điểm hơn chính là cái tát của gã, cái tát như trời giáng của gã đặt lên mặt em không một chút nhân nhượng, gã lôi em ra một góc phòng, hạ xuống những đòn đánh vào thân em, em càng cầu xin gã, gã càng đánh em mạnh hơn

"hức..em xin anh...em xin a-anh...đ-đừng đánh nữa"

giọng nói nỉ non vang lên cầu xin gã, tay em theo tình huống vẫn ôm chặt đầu mình, không hiểu sao hôm nay gã lại mạnh bạo đến thế, từ lúc đi làm về, gã đã một mực kéo em lên phòng mà đánh đập

bỗng nhiên, gã dừng tay, thay vào đó là túm cổ áo em lên đối diện với mặt gã, chiều cao của em vống không bằng gã, nay lại bị kéo lên như này khiến em phải nhón lên, kèm theo cái siết ngay cổ khiến em chật vật mà cố đứng vững, hô hấp khó khăn

"hôm nay mày đã làm gì yến nhi hả? HẢ?" tay gã càng siết chặt cổ áo của em, trút hết sự tức giận vào câu nói vừa nãy dành cho em

hình như yến nhi là cô đồng nghiệp của gã sao, chuyện gì xảy ra với cô ta mà gã lại mất kiểm soát với em thế này, em chỉ nhớ rằng sáng nay mình đến công ty gã và có đụng trúng cô ta, nhưng em đã đỡ cô ta đứng lên rồi mà, chả lẽ cô ta kể gì với gã sao

"k-không có...em không có làm gì với cô ta.." tay gã càng siết chặt hơn khi nghe câu trả lời của em, em có thể nhìn thấy sự tức giận trong mắt gã, em có làm gì sai sao

"hừ, nếu mày không biết, vậy thì để tao nói cho mày biết"

dứt câu, gã quăng em thật mạnh lên chiếc giường trắng, đáp xuống nệm với cảm giác đau nhói ngay vùng lưng,

chưa kịp để em bình tĩnh, gã liền nằm đè lên người em, không một lời, thẳng thừng gã đâm thẳng vào hậu huyệt, không bôi trơn, không dạo đầu, cứ thế mà gã đã mạnh bạo đưa đẩy bên trong em

cảm giác đau nhói khiến em không thể thốt lên lời, những giọt nước mắt cứ thể chảy dài xuống khuôn mặt em, nơi đó vẫn đau siết lên vì những tác động mạnh bạo của gã

cảm giác đau đớn chiếm lấy thân thể em một hồi khiến em mệt mỏi, cặp mắt dần dần ngắm ghiền lại, buông xuôi tất cả, em ngất lịm đi trên chiếc giường vẫn còn đung đưa kia

[...]

trải qua một đêm mạnh bạo với gã, thân thể em như rã rời, phía dưới đau rát, ngó qua bên cạnh lại chẳng thấy gã bên cạnh, tất cả những gì xảy ra hôm qua đều trở lại tâm trí em

bỗng khóe mắt em cay cay, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống chiếc chăn nhỏ, mặc đôi mắt đâu rát vì hôm qua cũng đã khóc rất nhiều, giờ đây cảm giác tủi thân tràn ngập trong thân em, không hiểu vì sao gã lại làm những việc như thế với em

đang chìm trong đống cảm xúc của mình, bỗng nhiên cánh cửa mở ra cùng với một giọng nói quen thuộc

"cậu khóc đủ chưa, dậy mặc đồ vào rồi xuống nấu ăn cho chúng tôi nhanh lên" hé mắt ra cửa nhìn gã, nhưng kế bên còn một người nữa, đó chẳng phải là cô đồng nghiệp kia sao, sao cô ta lại ở đây, là gã đã mang đến sao

"e-em xin lỗi, em dậy làm ngay" mặc thân dưới đang đau rát đến mức nào, em cố gượng dậy bám vào thành giường mà đi đến nhà tắm để thay đồ

xong xuôi, em liền đi xuống dưới bếp nấu ăn ngay cho gã, không gã lại tức giận thì chết em mất, nhanh nhẹn nấu ngay một bữa sáng cho gã và cô ta, cũng không thể không có phần của mình, liền đưa ra cho cả hai, thân mình cũng ngồi xuống một chỗ đối diện cả hai

cô ả kia nhìn cậu một hồi liền trở chất giọng giả nai của mình mà nói

"hình như hôm qua anh duy làm anh hơi quá nhỉ, em xin lỗi vì đã đến làm phiền hai anh vào buổi sáng"

"không sao, em cứ kệ cậu ta đi, ăn nhanh đi còn đi làm này" một trai một gái đồng nghiệp với nhau cứ thể mà mặn nồng trước mặt người chính thất như em, em có nói thì được gì chứ, cứ thế mà cam chịu cho qua bữa ăn

"à mà, chuyện hôm qua em không để bụng đâu, chỉ bị trầy một chút thôi, không sao"

"à..ừ"

"này, bộ câu không biết nói xin lỗi à?"

"t-tôi xin lỗi"

"thôi, chuyện qua rồi, anh đừng quan tâm nữa, ăn đi này"

[...]

chuyện cứ thế diễn ra suốt nguyên năm thứ hai ấy, những trận đòn đánh vẫn diễn ra, tần số cô gái kia được gã đưa về nhà tỉ lệ nghịch với tần suất gã quan tâm em

đến năm thứ ba, em phát hiện mình mang trong thân hình hài nhỏ bé của cả hai, bác sĩ bảo bé cần được bồi bổ thêm, đã được gần ba tháng, lúc ấy không biết nên dùng bao nhiêu từ ngữ để diễn tả cảm xúc của em,

mang một tâm trạng vui vẻ về nhà chỉ mong gã nhận được tin vui này sẽ quay trở lại như lúc cả hai mới cưới, vừa mở cửa ra em liền đã nghe tiếng gã quát tháo em, một tay nắm mạnh tóc em đẩy em vào phòng bếp

"mày đi đâu mà giờ này mới về hả, biết giờ này là mấy giờ rồi không?"

lực tay của gã không phải dạng vừa, em suýt nữa đã va vào cạnh bàn nếu không chú ý

"cậu làm món canh chua với cá đi, nay yến nhi muốn ăn món đó"

"k-không được, hiện tại thì em không thể nấu được"

"không làm được cũng phải làm, nhanh lên, đừng để tôi tức giận"

chỉ biết ngậm ngùi đi vào tủ lạnh lấy miếng cá ra, mùi tanh sộc thẳng lên mũi em, không chịu nổi liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh mà nôn thóc nôn tháo ra đó, gã vẫn cứ mặc kệ em, đi ra phòng khách ngồi xem phim với cô ả kia

cố gắng kìm nén lại sự khó chịu trong cổ họng mình mà đi ra bếp để sơ chế con cá kia, bỗng nhiên cô ả kia lại xuất hiện, giở giọng nai mà nói chuyện với em

"em thấy anh không khỏe, hay để em giúp anh nhé"

"thôi, cô đi ra phòng khách ngồi đi, không anh duy thấy lại trách tôi"

"để em phụ anh cho, anh duy đi tắm rồi"

cô ta cứ thế mà dành láy con dao trong tay cậu mà làm, biết kiểu gì cô ta cũng giở trò đồi bại như này

cô ả kia canh lúc nguyễn tuấn duy đi xuống, liền đưa con dao vào tay của mình mà cứa một đường

"aaaa..."

"này, cô có sao không thế?"

"yến nhi, em bị sao thế, sao lại chảy máu nhiều thế này?"

nguyễn tuấn duy vừa thấy cô ta la lên, liền chạy nhanh xuống bếp xem, tay còn lại đẩy em ra, phần hông em đập thẳng vào cạnh bàn, cảm giác đau đớn di chuyển xung quanh thân thể, bám vào góc bàn, cố giữ cho mình đứng thẳng nhất có thể

"cậu đúng là muốn hại yến nhi à, tại sao lại cho ẻm vào phòng bếp?"

"cậu coi thường lời tôi nói à?"

"k..kh—"

"thôi anh ơi, cái này là do em bất cẩn, không phải là là do anh khang đâu, có gì mình ra ngoài ăn" cô ả kia chẳng để em nói, liền lên tiếng cướp lời em

"hừ, coi như tôi tha cho cậu lần này"

nguyễn tuấn duy sau khi băng bó cho cô gái kia xong liền đưa cô ra ngoài ăn

ngó nhìn thấy họ dần khuất bóng sau cánh cửa kia, lúc này em mới dám gục xuống mặt đất, cảm giác đau nhói khiến em không thể chịu được, ôm bụng nhăn nhó trên nền đất lạnh, miệng vẫn không ngừng xoa dịu sinh linh trong bụng

em đau đến phát khóc, bỗng một ý nghĩa trong đầu em hiện lên

hay là mình buông xuôi nhỉ?

[...]

một giờ hai tám phút ngày xx tháng yy, phạm bảo khang một thân hai mạng đang đứng trên ranh giới của sự sống và cái chết

lùi lại, em sẽ được sống, nhưng sẽ sống trong những cơn đau, sống với cảnh người đàn ông của em ân ái với người phụ nữ khác, em sẽ tiếp tục bị hành hạ

bước tiếp, em sẽ được giải thoát, em sẽ được ra đi cùng với sinh linh nhỏ bé trong bụng, em sẽ không phải sống cùng với những cơn đau, sẽ không bị hành hạ nữa

em có thể nghe thấy tiếng còi inh ỏi ở dưới, những lời nói của vang vảng bên tai

quay lưng lại đối mặt với sân thượng, lia mắt tìm kiếm nguyễn tuấn duy, gã đây rồi, sao trông gã lại hấp tấp thế kia, lạ thật, gã đã quỳ xuống kìa

"khang ơi, khang, anh xin em, anh xin em, đừng nhảy xuống mà, vào đây với anh, vào đây với anh, anh sẽ chăm sóc cho hai ba con em mà, đừng làm điều dại dột mà"

"anh xin lỗi, anh xin lỗi vì giờ mới biết em có con, anh xin lỗi vì đã không yêu thương em, anh xin lỗi, quay về với anh được không"

thật nực cười, nguyễn tuấn duy mấy tiếng trước còn mắng chửi em, giờ đây lại quỳ xuống cầu xin em, rơi nước mắt vì em, hài hước thật

"anh xin lỗi làm gì? giờ này anh còn xin lỗi tôi làm gì, những gì anh đã làm với tôi chưa đủ sao, tôi không bao giờ muốn quay lại căn nhà đó nữa, tôi trả lại ngôi nhà đấy cho mấy người"

"coi như tôi xin anh đi, phạm bảo khang này xin nguyễn tuấn duy, làm ơn, hãy để tôi tự do"

đám đông yên lặng, một sự yên lặng khiến người khác phải run sợ, cùng dường như đồng cảm với nạn nhân trong này, cậu ta xứng đáng để được giải thoát

"hãy để tôi tự do với đứa con này nhé..."

dứt câu, thả thân mình vào không trung, giải thoát cho chính bản thân mình

kiếp này em mệt rồi...

lasp,tphcm

bản thảo: 18/07/2023

xuất bản: 1g52 27/07/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net